Ai Cho Anh Mắng Em?!

Editor: D Ẹ O

Cửa hàng mới khai trương, Phó Điềm rất bận, hiện ở Khánh Dương sinh ý nhà cậu gần như là vô danh, mà mọi người cũng không biết thân phận của người đứng sau lưng nó là ai, khách vắng đến đáng thương, Phó Điềm quyết định đánh chủ ý lên ba nhà Chu, Vệ, Nhiếp đầu tiên.

Phía bắc chỉ trồng hai mùa lúa nước, tháng năm chính là đợt gieo trồng tốt nhất, căn cứ theo suy nghĩ nước phù sa không nên chảy ruộng ngoài, Phó Điềm liền đem phần lớn giống lúa mới phân cho ba người Chu Truyện Thanh.

Vệ Ưởng và Nhiếp Nhĩ Đông chưa bao giờ để ý đến chuyện của điền trang, đột nhiên bị Phó Điềm gọi tới cũng mờ mịt, “Giống mới? Ngươi lo cái này để làm gì?”

Nếu giải thích quá nhiều Phó Điềm sợ mình sẽ lộ sơ hở, nên cậu không thể làm gì khác hơn là úp úp mở mở: “Tình cờ nghiên cứu được, nó cho ra sản lượng cao hơn lại chống được hạn và lũ. Tổng cộng nhiêu đây, các ngươi cứ phân đi.”

Trong ba người thì Nhiếp Nhĩ Đông là ngốc nhất, nếu Phó Điềm đã cho, thì đó là tấm lòng thành của cậu, hắn không hỏi nhiều mà vui cười hớn hở nhận thôi, còn bảo ngày sau người bên điền trang đến lấy, nhất định sẽ dặn họ đổi hết sang trồng giống mới này.

Chu Truyện Thanh thì ngốc ở Tứ Phương trấn lâu nhất, cũng từng chứng kiến Phó Điềm một lòng nhào vào lo chuyện điền trang đất ruộng, mua đất đào mương đổi giống thóc mới, dường như cậu cực kỳ coi trọng chuyện sản lượng, hơn nữa còn tích trữ một lượng lớn lương thực, một loạt sự kiện nối lại với nhau cho y một kết luận mơ hồ nào đó, song vì nó quá sâu xa, cần thời gian đã suy ngẫm nên nhất thời y vẫn chưa nghĩ ra.

Một ngày sau, người của ba điền trang đến nhận hàng, có ba nhà này làm chim đầu đàn, chờ khi qua một vụ, chuyện muốn mở rộng sẽ dễ dàng hơn bây giờ.

Chờ khi cậu hết bận, Khang Nhạc hầu phủ cũng đã hoàn công.

Toàn bộ đều được tân trang mới, tro bụi lá rụng đều được quét dọn sạch sẽ, rường cột phai màu được sơn son sáng rõ, tấm biển mới do chính tay hoàng thượng viết, “Khang Nhạc hầu phủ”, được treo lên đại môn.

Sau khi hoàn tất, công bộ để Phó Điềm đi xem qua một vòng, cậu nhìn thử nhà mới, tâm trạng rất thoả mãn.

Công bộ tận tâm tận lực, Phó Điềm cũng để Đại Phúc kín đáo đưa một bọc tiền thưởng cho người dẫn đầu, khách khí tiễn họ đi.

Sau đó là chọn một ngày lành để làm tân gia.


Buổi tân gia không cần quá phô trương, Phó Điềm vốn chỉ định mời mấy người bạn đến tụ tập một bữa. Thế nhưng dù cậu có muốn điệu thấp, thì cũng không ngăn được người khác hữu tâm giao hảo.

Ngày hôm ấy, quản gia các thế gia đều mang quà đến chúc mừng, lục tục người đến người đi, đông như trẩy hội.

Mấy người Chu Truyện Thanh đều đã đến từ sớm, giờ khắc này đều đang ngồi uống rượu trong hoa viên, Chu Truyện Thanh lắc quạt, ánh mắt bay về phía mái hiên xa xa, hơi chút mất tập trung, bị Vệ Ưởng gọi hai lần mới hồi thần.

Vệ Ưởng bất mãn, “Phát ngốc ra đấy làm gì?”

Chu Truyện Thanh liếc y một cái, bình thản nói: “Tưởng niệm giai nhân.”

Khách đều là ngoại nam, Phó Thư Nguyệt không tiện lộ diện, nên nàng chỉ ở nội viện mà không ra.

Chu Truyện Thanh vốn còn hy vọng ngồi ở đây không chừng còn có thể tình cờ gặp, nhưng Hầu phủ lớn hơn Phó gia nhiều lắm, đừng nói là tình cờ, có cố ý đi tìm cũng chưa chắc đã gặp được người.

Chu Truyện Thanh mất mác thở dài.

Vệ Ưởng khoa trương xoa cánh tay nổi đầy da gà, “Có hôn thê thì ngon lắm à?”

Chu Truyện Thanh lắc quạt, đầy mặt huênh hoang, “Đương nhiên.”

“Cái gì ngon cơ?” Tiễn hết người đi, Phó Điềm mới có thể qua đây với bọn hắn.

Nhiếp Nhĩ Đông lành lạnh nói: “Có người đang bị bệnh tương tư.”

Phó Điềm ngẩn người, thấy bọn họ đều liếc Chu Truyện Thanh mới hiểu ra, cười nói: “Gần đây hoa mẫu đơn lại nở, tỷ tỷ có làm chút bánh, ta lấy ra cho mọi người nếm thử.”


Đại Phúc hiểu ý, bước nhanh về nội viện, không bao lâu sau đã mang ra một hộp điểm tâm.

Hộp này có hai tầng, đựng hai dĩa một trắng một hồng nhạt, bánh đều được làm thành dạng cánh hoa. Nhìn trông rất ngon miệng, nếm thử một khối, mùi vị thơm ngọt, lại mang theo hương hoa, ngon cực kỳ, không hề kém so với đầu bếp tay nghề cao.

Vệ Ưởng ăn liên tục, nhét đầy một miệng toàn là bánh, mà mặt lại trông khá phẫn uất, “Sớm biết Tứ Phương trấn là đất thiêng giấu người tài, thì lúc trước ta đã nán lại Tứ Phương trấn lâu hơn xíu nữa rồi.” Nói không chừng cũng có thể lừa được một tức phụ nhi thông minh khéo léo trở về.

Dù sao ngay cả hai tên xấu xa trong bụng một bồ dao găm như Sở Hướng Thiên và Chu Truyện Thanh mà đi một chuyến về còn có vợ kia mà.

Tần Lại ngồi bên cạnh liếc nhìn y, bỗng lên tiếng, “Ngươi thích ăn bánh hoa?”

Trong miệng Vệ Ưởng còn nhét đầy điểm tâm, vừa ăn vừa nói: “Ừ, cái này ăn rất ngon.” Vừa nói vừa lanh tay lẹ mắt gắp cho Tần Lại một khối —— Chu Truyện Thanh tên kia một chút khí độ cũng không còn, chỉ hận không thể đem hai đĩa nhỏ điểm tâm tha hết về phía mình.

Mọi người ăn xong bữa tối tại Hầu phủ rồi mới đi, lúc gần đi Chu Truyện Thanh còn tiếc nuối liếc về phía nội viện, cuối cùng vẫn không gặp được người.

Vệ Ưởng thấy y thất hồn lạc phách còn chậc chậc cười nhạo rồi mới đi, chờ khi hai thằng bạn đã đi hết, Chu Truyện Thanh mới lề (uốn) mà (uốn) lề (éo) mề (éo) móc một bọc nhỏ từ trong lòng ngực ra đưa cho Phó Điềm, “Giúp ta giao cho Thư Nguyệt.”

Phó Điềm thoáng nhướn mi, cười nhìn y.

Phải nhờ vả tiểu cửu tử (em vợ) tương lai cũng khiến Chu Truyện Thanh hơi ngượng, quạt gõ gõ lòng bàn tay đổi đề tài để tránh lúng túng, “Nếu đã chuyển tới Hầu phủ, ta cũng nên về thương nghị cùng phụ mẫu, chọn một ngày đến cửa bái phỏng?”

Trước do họ còn ở nhờ tại Dục vương phủ, cho nên hai nhà vẫn chưa thể chính thức gặp mặt một lần, hiện đã chuyển vào Hầu phủ, cũng đến lúc phụ mẫu Chu gia nên tới cửa bái phóng.

Hai nhà gặp nhau, sau đó còn phải định hôn kỳ.


Phó Điềm đương nhiên không phản đối. Hai ngày sau, Chu gia chính thức đưa bái thiếp, hẹn ngày 25 tháng 5 sẽ tới cửa bái phỏng.

Đến ngày, xe ngựa Chu gia dừng trước đại môn Khang Nhạc hầu phủ.

Phó Cát đã sớm đứng ở cửa chờ, thấy họ đến, liền vội vàng mời người vào.

Phụ mẫu Chu gia lần đầu đến Hầu phủ, vừa đi vừa quan sát, Chu Truyện Thanh thì gấp hơn, cho dù đã cố đè kích động xuống, nhưng bước chân vẫn không tự chủ mà tăng nhanh.

Phó Điềm và Phó Hữu Cầm đã chờ tại chính đường, Đại Phúc xa xa thấy người, liền vào thông báo, hai người cùng đứng dậy ra đón khách.

Song phương lần đầu gặp mặt, khách khí hàn huyên đôi câu, rồi cùng vào chính đường ngồi.

Phụ mẫu Chu gia âm thầm đánh giá thông gia tương lai.

Đều nói Khang Nhạc hầu tuy tuổi nhỏ nhưng đã có thể khiến Dục vương khăng khăng một mực, còn có thể chiếm được yêu thích của thái hậu, ắt sẽ là người tâm tư thâm trầm.

Nhưng tai nghe không bằng mắt thấy, Khang Nhạc hầu đúng thực tuổi còn nhỏ, quả cũng có dung mạo đẹp đẽ như lời đồn, nhưng là loại thanh thuần chứ không yêu diễm, mỗi một cử chỉ hành vi đều thận trọng hữu lễ, đặc biệt là ánh mắt thanh sạch, không giống hàng xu nịnh.

Ấn tượng đầu được xoay chuyển, phụ mẫu Chu gia cũng thân thiết hơn mấy phần.

Phó Hữu Cầm ngồi bên tay phải Phó Điềm, thấy bầu không khí ngượng ngập liền tìm đề tài chủ động nói chuyện với Chu mẫu, nữ nhân luôn dễ bắt chuyện hơn nam, họ vừa hàn huyên vài câu đã quen thân, mới lạ thoáng ban đầu cũng không còn.

Hai người trò chuyện đa phần đều liên quan đến Phó Thư Nguyệt, mà theo quy củ nên Phó Thư Nguyệt cũng không có mặt ở đây. Từ trước đến giờ Chu Truyện Thanh luôn khen Phó Thư Nguyệt lên tận trời khiến Chu mẫu cũng rất tò mò, lần này cuối cùng cũng có cơ hội được danh chính ngôn thuận gặp nàng dâu tương lai, bà liền nói muốn theo Phó Hữu Cầm đến nội viện.

Nhà họ đã sớm thỉnh tiên sinh hợp bát tự hai đứa nhỏ để tính ngày lành định hôn kỳ, năm nay được hai ngày, hai nhà chỉ việc thương lượng rồi chọn một trong hai ngày là xong.

Bởi vậy cũng không quá nhọc lòng, hai vị mẫu thân liền yên tâm ném lại chuyện còn lại cho các nam nhân, còn mình thì dắt tay nhau đến nội viện.


Ba nam nhân mắt to trừng mắt nhỏ.

Chu phụ là người ít nói, ông chỉ nghiêm mặt mà không nói lời nào, Chu Truyện Thanh thì bị vướng bởi Chu phụ nên cũng không tiện cướp lời, cuối cùng vẫn là Phó Điềm ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Chu bá phụ đã mời người xem ngày rồi chứ?”

Chu phụ ngồi nghiêm chỉnh, nghe vậy thì gật đầu, “Một ngày khá gần, 21 tháng 6, một ngày xa hơn, mùng 8 tháng 8, Khang Nhạc hầu tính chọn ngày nào?”

Phó Điềm cân nhắc rồi nói: “Tháng 6 vội quá, nhà con mới đến Khánh Dương, còn rất nhiều thứ vẫn chưa mang đến đây.”

Chu phụ cũng cảm thấy vậy, chỉ có Chu Truyện Thanh là không, thấy bọn họ đều muốn chọn tháng 8, y vẫn không từ bỏ mà nói, “Bây giờ có thể đi bằng đường thủy, nếu muốn đến Nam Minh quận cũng chỉ mất bốn, năm ngày.”

Chuyện này lúc còn ở Chu gia, Chu Truyện Thanh cũng đã đề cập tới, chỉ là Chu phụ và Chu mẫu đều không đồng ý, hôn nhân là chuyện đại sự, không thể vội vàng dễ xảy ra sai lầm, phải bỏ ra ít nhất một hai tháng thì chuẩn bị mới tốt được, nhưng cố tình là Chu Truyện Thanh lại gấp đến độ không thể chờ thêm được nữa.

Lúc này nghe y nói, Chu phụ liếc thằng con mình một cái, không vui nói: “Quân tử phải tĩnh tâm, không gấp không nóng nảy, làm sao mà cả chuyện hôn nhân đại sự cũng vội được?”

Phó Điềm cười thầm, mở miệng giải thích, “Giấy hôn thú, chuẩn bị tiệc và lên danh sách khách mời, tất cả đều phải được an bài, nếu tháng sau chắc chắn sẽ không kịp.”

Chu Truyện Thanh phản kháng không hiệu lực, mặt buồn thiu, có Chu phụ đè đầu, y dù có không tình nguyện cũng phải cam chịu đồng ý.

Chọn được ngày, tiếp theo là chuẩn bị giấy hôn thú.

Ở Đại Sở, sau khi nhà trai nhà gái đính hôn, nhà trai sẽ tự tay viết một tấm giấy hôn thú, trên đó là họ tên bát tự của song phương, hôn kỳ,… Sau khi đã kiểm tra lại kỹ càng thì đưa nó đến quan môi đóng quan môi ấn, xong là có thể đưa tới nhà gái, để nhà gái ký tên đóng dấu, xong xuôi thì cọc hôn sự mới được xem là chính thức có hiệu nghiệm, sau cùng là chọn ngày lành tháng tốt để thành hôn, đó là quá trình của một cuộc hôn nhân hoàn chỉnh.

Chính đường là thế, còn trong nội viện, Chu mẫu đang nắm lấy tay Phó Thư Nguyệt, bà càng nhìn lại càng thỏa mãn với đứa con dâu này.

Chu mẫu sinh ra trong một gia đình thư hương thế gia, tính cách bà dịu dàng nhưng đồng thời ánh mắt cũng rất cao, lúc trước khi nghe Chu Truyện Thanh nói, bà chỉ cho là con mình bị tình yêu làm mờ mắt, nói ngoa, nhưng giờ chính mắt thấy, bà mới hiểu tại sao tiểu nhi tử sống chết không chịu thành thân bỗng nhiên lại đổi tính.

Sở lưu manh: “Đất diễn của ta đâuuu??”

Bị tác giả ăn rồi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui