Ai Cho Anh Mắng Em?!

Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm

Lúc nãy, Chu Truyện Thanh cẩn thận nâng niu tháo tờ giấy hoa tiên có chữ viết của người thương xuống, thậm chí còn đứng kiểm tra lại hết các tờ còn treo trên cây, kết quả là cả nguyên cây, chỉ có đúng mỗi tờ trên tay y là có chữ của Thư Nguyệt.

Cẩn thận cất nó vào ngực áo, trong lòng y thực sự rất cao hứng, nên mới nhịn không được muốn sang tìm bạn tốt để khoe khoang.

Đáng tiếc, từ trước đến nay Sở Hướng Thiên chưa bao giờ phải dạng sẽ chịu để yên cho bạn mình hưởng thụ niềm vui, sở trường của hắn là tát nhau một gáo nước lạnh ngay lúc người ta cao hứng nhất, mà lúc này đây, hắn đang dùng loại ánh mắt khinh bỉ như đang nhìn kẻ ngu si để nhìn thằng bạn cũ kiêm thuộc hạ.

Chu Truyện Thanh chẳng hề phát hiện ra, vẫn kích động nghĩ về tương lai tươi đẹp đang chờ phía trước, “Ngươi nói coi ta có nên viết thư về nhà không, để trong nhà còn chuẩn bị tam môi lục sính? Cầu hôn nhất định không thể qua loa được, tại vụ từ hôn khi trước đã khiến danh tiếng Phó tiểu thư phải chịu thiệt nhiều rồi, nếu giờ đã đổi thành ta, nhất định phải khiến nàng trở thành tân nương được toàn bộ Tứ Phương trấn… Không, phải là toàn kinh đô ngưỡng mộ…”

Sở Hướng Thiên: “…”

Lấy tay quơ quơ trước mặt Chu Truyện Thanh, hắn có lòng tốt nhắc nhở: “Số lần Phó tiểu thư người ta trò chuyện với ngươi chắc đếm được trên đầu ngón tay nhẩy?”

“Rảnh rỗi đứng ảo tưởng kinh đấy, thế sao ngươi không nghĩ thử xem lúc ngươi vác mặt đến cầu hôn người ta có ưng hay không? Ta nghe nói bà mai tới cửa Phó gia cầu hôn không ít đâu.”

Hắn nói thì thôi đi, lại còn bày thêm bộ mặt ghét bỏ, nhìn thằng bạn như đang nhìn thằng ngu, nhất thời Chu Truyện Thanh mới nhớ ra được bộ mặt thật của cái con hàng này, xem thường hừ lạnh, “Nói nghe hay đấy, chắc ngươi tốt được hơn ta.”

Đáng thương cho Chu quân sư vẫn chưa biết được chuyện sau khi hai người này từ Hưng Đông quận về đã lén lút định chung thân.

Sở Hướng Thiên nghe vậy quả nhiên liền lộ vẻ kiêu ngạo đắc ý, dùng loại ánh mặt như thể đang nói “Bọn người phàm tụi bay không xứng để được đánh đồng với người giời như ta” thương hại nhìn y, “Quên không nói cho ngươi biết, qua một đoạn thời gian nữa ta chuẩn bị sẽ về đô một chuyến…”

Thấy hắn bỗng đổi đề tài, Chu Truyện Thanh còn chưa kịp phản ứng, đã nghe hắn tiếp tục nói: “Đem của cải ở vương phủ mang đến đây —— cầu hôn.”

Chu Truyện Thanh ngạc nhiên trợn to mắt: “………”

Hết sức hài lòng trước biểu tình của y, Sở Hướng Thiên đồng tình vỗ lên vai bạn tốt, “Ngươi còn phải cố gắng thêm chút nữa.”

Chu Truyện Thanh nổi giận, càng nhiều là hận ông trời tại sao thằng này lại mệnh tốt đến thế, “Phó bá mẫu vậy mà cũng đồng ý?”

Biểu tình dương dương tự đắc của Sở Hướng Thiên bớt phóng túng đi một chút, hừ mũi, hắn nói: “Mặc dù bây giờ vẫn chưa đồng ý chuyện kết hôn, nhưng mà đó do thân phận của ta cản trở, chờ khi ta từ đô về, thì chẳng còn gì phải lo nữa.”

Chu Truyện Thanh trừng hắn một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể căm giận phất tay áo rời đi, y tạm thời không muốn nhìn cái bản mặt của Sở Hướng Thiên nữa, tổ ngứa mắt!


Chờ khi Phó Điềm quay về, liền nhìn thấy cảnh mỗ nam nhà mình y chang vị chủ nhân gia đình, ngồi ở ghế thái sư, chỉ huy xoay Đại Phúc mòng mòng, thấy cậu trở về thì nhanh chân ra đón, nhét túi chườm nóng vào tay cậu ủ ấm, sau đó cởi áo choàng cậu ra để sang bên.

“Nhìn anh giống y chang tiểu tức phụ ở nhà chờ phu quân về.” Phó Điềm đưa tay che che nửa mặt, cười hì hì.

“Em nói sao thì là vậy.” Sở Hướng Thiên ôm cậu đặt lên ghế sưởi, ghế bành gỗ lim nệm bông êm ái, ấm áp đến thoải mái.

“Phu nhân thật hiền huệ.” Phó Điềm kẹp một miếng trái cây đút vào trong miệng hắn, “Thưởng cho anh này!”

Sở Hướng Thiên nuốt hết, mổ lên môi cậu, “Càng ngày càng nghịch ngợm.”

Phó Điềm chu môi, không vui đạp cẳng chân hắn. Cơ mà người bị đập vẫn rất là vui, xoay mặt sai Đại Phúc đi kêu nhà bếp chuẩn bị cơm nước.

“Hôm nay có hầm canh, em uống nhiều vào…”

Hai người rúc lại rầm rì với nhau, chờ khi cơm nước được đưa tới, hai người tình tứ ân ái dính nhơm nhớp bắt đầu ăn cơm, Đại Phúc ở một bên hầu hạ, rũ đầu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cảnh động trời hơn đã nhìn rồi, xíu này có là gì.

Ăn xong, theo thường lệ Phó Điềm sẽ đến thư phòng xử lý công sự, Sở Hướng Thiên dù toàn ăn chơi không, nhưng sẽ không quấy rầy cậu, vậy mà hôm nay lại nhất quyết đòi theo mới chịu.

Công văn cũng không nhiều nên Phó Điềm cũng ỡm ờ mang người theo.

Hai người vào thư phòng, đúng như cậu dự đoán, chẳng làm được xíu chính sự nào. Trời trở lạnh, cửa chính hay cửa sổ đều đóng kín mít, đã vậy mùa đông trời còn tối sớm, trong phòng đã đốt nến, sắc ấm của ánh nến chập chùng, bốn góc phòng là bốn lò sưởi nhỏ, ấm áp đến ám muội, thích hợp để làm chút gì đấy.

Phó Điềm cúi đầu phê duyệt công văn, áo bông dày đã cởi ra, chỉ mặc một bộ áo choàng hơi đơn bạc, lúc cậu cúi đầu, cần cổ thon dài trượt ra khỏi cổ áo.

Đều nói đốt đèn ngắm mỹ nhân, huống hồ chi dù không có đèn, tiểu thiếu gia vẫn là một đại mỹ nhân, Sở Hướng Thiên nhìn chằm chằm đoạn cổ trắng nõn kia đến nhập thần, trong lúc vô thức đã vươn tay sờ.

Tay cầm bút viết của Phó Điềm run lên, đôi tay trên cổ cậu chai sần, lại mang chút hơi ấm, mập mờ mơn trớn, khiến cậu nổi cả tầng da gà.

Bút lông quẹt một đường mực dài trên giấy, rụt cổ lại, Phó Điềm hung ác nhô mặt lên trừng hắn, “Đừng có phá em!”

Sở Hướng Thiên câu môi nở nụ cười, bàn tay chuyển sang hông, hơi dùng lực, kéo cậu ôm lên đùi.


Phó Điềm khó chịu nhích tới nhích lui, nhìn hắn chằm chằm không biết nên nói gì cho phải, “Anh anh anh… sao anh lại…”

Sở Hướng Thiên vẫn ra vẻ chính trực hỏi, “Hả? Ta thì sao? Em sao vậy?”

“Không biết xấu hổ! Hạ lưu!” Phó Điềm tức giận mắng hắn.

“Ừ, chỉ không biết xấu hổ khi có em.” Sở Hướng Thiên ép cậu dán vào lồng ngực mình, sống mũi thẳng tắp cọ lên cổ và má cậu, “Cũng chỉ hạ lưu với mỗi mình em…”

Phó Điềm: “…”

Lò sưởi bốn góc phòng càng đốt càng nóng, sương trắng lượn lờ mang theo tiếng nức nở nhỏ vụn vọt khỏi nóc nhà, sau đó lại đột nhiên tiêu tan, không để lại chút vết tích.

Ngày đông lạnh, Phó Điềm toát đầy mồ hôi, Sở Hướng Thiên sợ cậu nhiễm lạnh, nhất thời không dám ôm cậu ra ngoài, thả cậu ngồi trên đùi mình, chốc chốc thuận lưng.

Phó Điềm vẫn còn tức, nhưng cậu mất sức đến chẳng còn chút khí lực, mềm nhũn không tý lực uy hiếp gặm tay hắn, “Anh dọn lại thư phòng cho em!”

Sở Hướng Thiên trầm thấp cười, cái gì cũng đáp ứng cậu, “Được.”

Phó Điềm lại nói: “Em muốn ăn canh.”

“Uống canh gì? Ta đi hầm cho em.”

Phó Điềm cố ý muốn giày vò hắn, bĩu môi rầm rì đọc một loạt, Sở Hướng Thiên đều đồng ý tất.

Hai người dính nhơm nhớp đủ rồi, Phó Điềm mới đẩy đẩy hắn, “Em buồn ngủ.”

Sở Hướng Thiên hôn lên trán cậu, ôm cậu dán sát vào lòng, bọc hai chân cậu trong áo mình, sau đó mới liếm liếm môi, thấp giọng nói: “Ta có chuyện muốn thương lượng với em.”

Tiểu thiếu gia vốn còn buồn ngủ lập tức cảnh giác, “Anh lại làm chuyện xấu gì?”

Sở Hướng Thiên dở khóc dở cười, “Nhìn ta giống loại người thường xuyên gây chuyện lắm sao?”


Phó Điềm nhỏ giọng phản bác, “Không phải giống, mà đúng là vậy.”

Ôn nhu sờ đầu cậu, Sở Hướng Thiên chậm rãi nói: “Qua đông chí, ta phải về đô một chuyến.”

Đông chí hàng năm, từ hoàng thân quốc thích cho tới bình dân bách tính đều phải cúng tổ tiên, hoàng thất lại càng thêm quan trọng, cả hoàng đế còn phải tự mình đến lăng mộ tổ tiên cúng tế cầu phúc, hắn thân là Tam vương gia, há có thể không về.

Nhưng mà mục đích năm nay hắn chạy về quan trọng hơn nhiều, hắn phải về chuẩn bị sính lễ, để cho nhạc mẫu tương lai yên tâm.

Vương phủ đã sớm xây xong từ lâu, mẫu hậu hàng năm cứ ngóng trông sẽ có người vào đấy ở, trông mong đến tận bây giờ, con của hoàng huynh đã có thể chạy nhảy đầy đất, Dục vương phủ vẫn trống không, cả chút nhân khí cũng không có.

Cơ mà ấn theo tình hình hiện tại thì, Sở Hướng Thiên nghĩ, chắc có lẽ Dục vương phủ sẽ vẫn tiếp tục bị bỏ không, Phó gia ở đây, tiểu thiếu gia nhất định không yên tâm theo hắn về kinh đô, vậy nên biện pháp tốt nhất là hắn dời cả Dục vương phủ về đây.

Hắn bận suy nghĩ là vậy, Phó Điềm nằm trong ngực lại không vui nổi, rũ mắt cầm lấy tay hắn nghịch, “Vậy khi nào thì anh về?”

Hai người vẫn luôn bên nhau, giờ bỗng dưng lại phải tách ra, Phó Điềm thấy không quen, anh ấy phải về đô ăn tết, nguyên bản cậu còn tưởng hai người sẽ trải qua sinh nhật và năm mới cùng nhau…

Sở Hướng Thiên tính nhẩm, chuyến đi… này ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng mới chạy về kịp, bất quá may mà vẫn kịp về trước mùng 9 tháng Chạp.

“Ta sẽ ráng về trước ngày sinh nhật em.” Như đoán được tâm tư tiểu thiếu gia, hắn cười nói.

Phó Điềm sững sờ, đột nhiên ngồi thẳng người lại, “Anh không ở lại đô ăn tết sao?”

Sở Hướng Thiên lắc đầu, “Mấy năm trước trấn thủ ở biên quan, cũng đâu phải năm nào cũng có thể về Khánh Dương ăn tết.” Hiện tại vất vả lắm mới cắp được tức phụ về, đương nhiên tức phụ quan trọng hơn.

Phó Điềm do dự nhưng vẫn mừng thầm, “Vậy không hay lắm đâu?” Nghe sao cũng thấy giống hồ ly tinh, câu dẫn đến độ Vương gia có nhà cũng không chịu về.

Sở Hướng Thiên chậc lưỡi, “Có gì mà không được, mỗi cuối năm, hoàng huynh và hoàng tẩu ân ân ái ái, mẫu hậu chơi với hai đứa cháu, ta có ngồi đấy hay không cũng đâu ảnh hưởng gì.” Nói không chừng, hắn không ở đấy có khi mẫu hậu còn ăn nhiều thêm được hai bát cơm, dù sao hàng năm nhìn thấy bản mặt hắn là bà lại bận tâm lo nghĩ khi nào mới rước được con dâu.

Phó Điềm vẫn lưỡng lự, Sở Hướng Thiên thấy thú vị, liền chọc cậu, “Chi bằng em theo ta về đi.”

Lườm hắn, Phó Điềm nhỏ giọng thầm thì, “Nếu anh thuyết phục được nương, em đảm bảo sẽ theo anh đi liền.”

Sở Hướng Thiên nghẹn họng, quyết đoán chuyển đề tài, bế cậu lên, “Buồn ngủ mà phải không? Ta ôm em về ngủ.”

Phó Điềm vùi mặt vào lòng hắn, rầu rĩ cười buồn.

******


Sở Hướng Thiên định ba ngày nữa sẽ đi, chỉ là hắn không ngờ, khi trước chẳng nói tiếng nào mà giờ Chu Truyện Thanh bỗng nhiên lại đòi theo về. Lần trước bị nín cho một cục tức đầy bụng, Chu Truyện Thanh không thèm tìm hắn nữa, chẳng ngờ ngay lúc này lại xông ra.

Chu Truyện Thanh vẫn ôm thù mới hận cũ, nhìn hắn như nhìn kẻ thù giết cha, Sở Hướng Thiên tự nhận đường tình rộng mở đắc ý hơn y, rộng lượng không chấp nhặt.

Trước khi đi hắn không quên an bài cẩn thận cho tiểu thiếu gia, bởi hắn nhớ còn một chuyện chưa giải quyết xong, gọi Dương Đại Thạch đã lâu không thấy đến.

Dương Đại Thạch trước được phái đi Văn gia giám sát hai mẹ con Văn Tắc Minh, tiện thể thu thập chứng cứ họ hợp mưu hại chết Văn Bác Lễ, nhưng công chuyện bề bộn quá mới quên mất hai mẹ con nhà này.

Mãi tận bây giờ sắp phải đi, Sở Hướng Thiên mới nhớ tới mầm họa vẫn chưa được giải quyết.

“Chứng cứ thu thập đủ chưa?”

Dương Đại Thạch đáp đủ, “Hai mẹ con nhà này cũng độc kinh hồn.”

Sở Hướng Thiên gật gật đầu, “Tìm người đem chứng cứ giao cho quan phủ, ngươi đừng lộ diện.”

“Chờ khi giải quyết xong, ngươi âm thầm đi theo Hữu Linh bảo vệ em ấy. Nếu có chuyện gì, cứ lấy lệnh bài của ta đến quan phủ điều binh.”

Không thể tự mình bảo vệ cậu, Sở Hướng Thiên có bàn giao thế nào cũng thấy không an tâm, lải nhải liên hồi, “Nhớ bảo vệ cho đàng hoàng vào, về thấy thiếu một cọng tóc nào ta gặt đầu ngươi.”

Dương Đại Thạch vỗ ngực đảm bảo hắn cứ yên tâm.

Trưa ngày thứ ba, Phó Điềm tiễn hai người đi.

Sở Hướng Thiên phủ thêm áo khoác, dùng sức ôm lấy cậu chào từ biệt, sau đó gọn gàng xoay người lên ngựa, “Chờ ta trở về.”

Phó Điềm phất phất tay, nhìn người đi xa dần, mãi khi không thấy bóng cậu mới mất mác trở vào nhà.

Đi giữa chừng thì đụng phải Phó Thư Nguyệt đang vội mang hộp cơm đến.

Nhìn thấy tiểu đệ tâm trạng không vui, Phó Thư Nguyệt dù biết nhưng vẫn hỏi, “Bọn họ đi rồi sao?”

Phó Điềm gật gật đầu, nhìn hộp cơm nàng cầm theo, “Tỷ tỷ, chị…”

Phó Thư Nguyệt cười nói: “Ta nghe nói Chu công tử và Sở công tử phải về đô, vốn muốn làm chút lương khô cho bọn họ… Không ngờ lại châm chân.”

“Thôi, mình về đi thôi.” Đưa hộp cơm cho nha hoàn, Phó Thư Nguyệt và Phó Điềm sóng vai cùng về hậu viện, Phó Điềm nghoẹo cổ đánh giá nàng, sao cậu cứ thấy nay tỷ tỷ có vẻ gì đó rất khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui