Edit + Beta: D Ẹ O
Phó Điềm không vui, Triệu quản sự xem như xui, nhận làm chim đầu đàn, mọi người theo cậu đến đều đồng tình mà nhìn ông ta.
Bây giờ Triệu quản sự cũng đã minh bạch, rằng người thiếu niên trước mặt này, không hề dễ gạt như ông ta lầm tưởng.
Chẳng trách lão quản sự trước khi về dưỡng bệnh cứ luôn mãi dặn ông ta, tuyệt đối không được nảy ý đồ xấu.
Trong lòng ông ta thực sự rất hối hận, cái chức này phải khó lắm ông ta mới chiếm được, vậy mà chưa kịp ngồi được bao lâu đã phải xuống.
Phó Điềm ngồi tại ghế chủ thượng trong chính đường, những người khác cung kính đứng ở hai bên, Triệu quản sự len lén liếc nhìn xung quanh, nơm nớp lo sợ cúi đầu đứng giữa sảnh.
Ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn, Phó Điềm lạnh nhạt nhìn Triệu quản sự đang bất an, không nói lời nào.
Toàn bộ chính đường yên tĩnh đến độ nghe được cả tiếng kim rơi, Triệu quản sự bất an cẩn thận giương mắt nhìn thử, thấy mặt ai cũng vô cảm, giống như… họ vốn đã biết trước hết thảy những chuyện ông ta làm vậy.
Mồ hôi lạnh ứa ra, Triệu quản sự cắn răng, nơm nớp lo sợ mà quỳ xuống, run giọng cầu xin: “Ta khai, xin cậu chủ tha mạng.”
Phó Điềm chỉ “Ừ”.
Triệu quản sự quỳ mọt trên đất, khai hết tất cả tội mình đã gây ra.
Ông ta cũng không phải người dạn dĩ bạo gan, chỉ yêu thích chút tiền nhỏ, khi biết Phó Điềm muốn khai mương, ông ta mới đỏ mắt mơ ước số tiền ấy, lén cắt xén một phần, hủy cả bao ăn trưa, đút túi riêng.
Không ngờ chưa vui bao lâu, Phó Điềm đã tới.
Triệu quản sự bi thương mà van lơn, Phó Điềm không mang chút gợn sóng, vung tay lệnh cho Phó Cát, Phó Cát hiểu ý dẫn người xuống.
Cách chức, ngân lượng nuốt bao nhiêu thì nhả cho bằng sạch, tìm người khác lên thay.
Xử lý xong xuôi, Phó Điềm dẹp đường hồi phủ.
Thoắt cái lại hai ngày trôi qua, Phó Điềm đón hai mẹ con Phó Hữu Cầm về phủ, Chu Truyện Thanh cũng mặt dày đi theo.
Nhìn tình cảnh trước mắt, Phó Thư Nguyệt lấy khăn tay che miệng, một vẻ thương mà không giúp được.
Nhìn môi Phó Điềm mân chặt, Chu Truyện Thanh sâu sắc thở dài, tự đáy lòng đồng tình với Sở Hướng Thiên.
Mà giờ đây, trong đại doanh ở đô, tâm tình Sở Hướng Thiên cũng phải gọi là ‘mỹ diệu’ vô cùng.
Lão nhị muốn tạo phản, hắn đương nhiên phải trở về. Hoàng huynh đã sớm an bài tất cả, Khánh Dương thành bố trí sẵn tầng tầng cạm bẫy chỉ chờ lão nhị nhảy vào. Nhưng để phòng trường hợp chó cùng rứt giậu, hắn mới phải mai phục ở ngoại thành, có bất trắc gì còn tiếp ứng kịp, dù sao đâu ai biết được lão nhị có lá bài tẩy chưa lật nào không.
Hắn mang binh phục ở ngoài thành mấy ngày nay, phía lão nhị lại chẳng có chút động tĩnh nào. Sở Hướng Thiên vẫn ẳng lặng, mặt hắn đen kịt, lúc không có việc mấy thuộc hạ đều hận không thể trốn cho xa, không muốn dây với hắn, lỡ may chọt phải ổ kiến lửa rồi họa ai chịu cho thấu.
Ngày 15 tháng Tám, Trung thu, Hoàng gia mở yến tiệc.
Trong hoàng cung đèn đuốc huy hoàng, hoàng đế trẻ tuổi ngồi ở chủ vị nâng ly cùng triều thần, bữa tiệc đêm nay mỗi người một tâm tư.
Mấy lão cáo gia vừa liếc nhìn nhau rồi uống cạn rượu, bầu không khí kỳ dị đến lạ thường.
“Trẫm say rồi, các vị ái khanh cứ thoải mái đi. Hoàng hậu, nhờ nàng dìu trẫm về nghỉ thôi.”
Hoàng đế đứng dậy, hình như y say không nhẹ, loạng choà loạng choạng đứng không vững, phải dựa vào người hoàng hậu để nàng dìu đi.
“Hoàng huynh muốn đi đâu?”
Chiêu vương cũng đứng dậy, vẻ mặt tươi cười lướt nhìn những vị đại thần mang sắc mặt khác nhau ngồi trong yến hội.
Hoàng đế say khướt, nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn gã, sau đó lười biếng vung tay, “Nhị đệ có việc gì sao? Trẫm mệt rồi, đợi ngày sau lại nói.”
Hoàng hậu tựa hồ đã phát hiện chút gì đó khác thường, nàng ghé đầu nhỏ giọng thì thầm vào tai y, sau đó tiếp tục đỡ người về cung.
“Ai cũng đừng hòng rời khỏi đây!”
Chiêu vương vốn đang cười híp mắt bỗng sầm mặt lại, thủ vệ binh trong ngự hoa viên đồng loạt rút đao, chỉa thẳng về phía đế hậu.
Hoàng hậu vô cảm mà nói: “Tránh ra, các ngươi muốn tạo phản phải không?!”
Mấy binh lính chặn cửa nghe vậy cũng chột dạ, nhưng vẫn kiên định đứng chắn không cho họ đi.
“Nhị đệ, ngươi đang muốn tạo phản sao?”
Hoàng đế vốn say ngất ngây đột ngột ngẩng đầu dậy, trên mặt thì đúng mang cái đỏ ửng của người đang say, nhưng ánh mắt lại rất thanh minh.
Chiêu vương biến sắc, trừng trừng nhìn y, “Ngươi giả say.”
Hoàng đế cười không nói, thân thiết vỗ nhẹ lên tay hoàng hậu, bảo nàng mau lùi xuống, rồi tự mình tiến lên chắn phía trước, “Ta giả bộ hay không ngươi cũng thấy rồi đấy, vậy còn ngươi, muốn tạo phản là thật hay giả đây?”
Chiêu vương cười lạnh nhìn y, “Tạo phản? Ta chỉ đang đoạt lại thứ vốn thuộc về mình mà thôi.”
“Vốn nên thuộc về ngươi?”Hoàng đế chắp tay sau lưng, nụ cười trên mặt nhạt dần, “Ngươi chưa già mà đã lẩm cẩm giống phụ hoàng rồi à?”
Các đại thần hai mặt nhìn nhau, có người trong lòng đã tỏ, cũng có người chẳng hay biết gì mà hoảng sợ.
“Thắng làm vua thua làm giặc!”
Chiêu vương vung tay lên, binh lính lập tức vây lại, lưỡi đao sắc bén lập loè hàn quang, chỉ thẳng về phía người trong vòng vây.
“Chờ khi đầu ngươi được treo ở cửa thành rồi ngươi sẽ rõ giang sơn này thuộc về ai.”
“Giết!”
Có người bước ra khỏi hàng, hòng bắt lấy hoàng đế, nhưng chưa kịp làm gì đã đột ngột bị chém lìa tay.
Binh lính xấu số bưng lấy cánh tay cụt rỉa đầy máu rên la quằn quại, tiếng thét thống thiết khiến cuộc bạo loạn thêm khốc liệt.
Hoàng đế trầm tĩnh, như đang thương hại mà nhìn người đệ đệ ngông cuồng tự đại trước mặt, “Trẫm đã chờ đợi thời khắc này, từ rất lâu rồi.”
Tiên hoàng tại thế, quý phi thịnh sủng, át quyền hoàng hậu, thậm chí ỷ có hoàng đế làm chỗ dựa, âm thầm nhằm vào mẹ con họ.
Thẳng đến khi Sở Hướng Thiên ra biên quan, lập được nhiều chiến công, nắm quyền chưởng khống binh lực. Tiên hoàng mới thu tay, không mặc họ bị áp bức nữa.
Nhưng cho dù là vậy, di chiếu mà tiên hoàng để lại trước khi lâm chung vẫn mang ý định muốn truyền lại ngôi cho Chiêu vương.
Nếu không phải y sớm đi trước một bước chiếm được tiên cơ, uy hiếp tính mạng mẹ con Chiêu vương, buộc tiên hoàng viết lại di chiếu, thì phỏng chừng bây giờ hài cốt mẹ con y đã sớm tan theo cát bụi.
Do có giao ước với tiên hoàng, sau khi y đăng cơ không hề động sát tâm với mẹ con Chiêu vương, y nhẫn nại ba năm liền, không ngờ Sở Phượng Chiêu lại tự dâng cơ hội đến trước mặt y.
Một toán lính mặc thiết giáp cầm trường thương xộc vào từ các cửa cung điện, không ai biết họ đã ẩn nấp ở đây bao lâu. Đồng tử trong mắt Chiêu vương co rụt lại, trợn trừng trừng mà gầm lên, “Ngươi đã sớm biết trước được chuyện này.“
“Trẫm đã nói rồi, trẫm đợi ngày này đã lâu.”
Thị vệ hai bên vội chắn trước mặt gã, tùy thời phòng bị với công kích từ bốn phương.
Chiêu vương nhắm mắt lại, khi mở ra mắt gã lóe lên vẻ tàn độc, cắn răng nói: “Lấy đầu hoàng đế cho ta!”
Nhưng binh lính xung quanh lại do dự không dám xông lên, tay cầm đao bắt đầu khẽ run rẩy.
Hoàng đế bất động đứng giữa vòng vây, lạnh lùng nói: “Ai đầu hàng được miễn tội chết, nếu vẫn phản kháng ——” Ánh mắt y lạnh lùng mà quét nhìn toán lính, “Gán vào tội đảo chính, chu di cửu tộc.”
Đảo chính: Âm mưu lật đổ chính quyền
Lời còn chưa dứt, trên nền đất đã vang lên tiếng đao kiếm rơi rớt đinh tai nhức óc, binh lính vừa rồi còn nghênh ngang khi chiếm được thế thượng phong đảo mắt đều đã quỳ đầy đất, vội vã cầu xin “Hoàng thượng tha mạng”.
Chiêu vương hiu quạnh đứng đấy, vừa nực cười lại vừa đáng thương.
Hoàng đế trả lại câu vừa rồi, “Thắng làm vua thua làm giặc, trẫm sẽ không nương tay.”
“Ngươi muốn làm gì?” Chiêu vương khủng hoảng tột độ, chợt phía sau vang lên một đạo thanh âm khiến gã lạnh căm, “Đương nhiên là muốn tiễn mẹ con ngươi xuống hoàng tuyền làm bạn với tiên hoàng.”
Sở Hướng Thiên áp giải quý phi ngày xưa đến, cười nhạo nói: “Phụ hoàng thấy các ngươi chắc sẽ cao hứng lắm đây.”
Miệng Chiêu vương đóng mở liên hồi, toan cãi lại, nhưng khi nhìn những gia quyến cũng đang bị áp giải đi đằng sau, gã như biết mình đã vào nước đường cùng, nhận mệnh nhắm mắt lại.
Cuộc tạo phản cứ chấm dứt như thế đấy, Chiêu vương cũng thông minh, sai thủ hạ mang gia quyến rời khỏi thành phòng ngừa bất trắc, nhưng không ngờ chưa kịp đi đâu xa đã bị Sở Hướng Thiên vẫn luôn canh giữ ở ngoại thành chặn lại mất.
“Cực khổ cho đệ rồi.” Y vỗ lên bờ vai Sở Hướng Thiên, cười nói.
Sở Hướng Thiên nhìn chung quanh, “Mẫu hậu đâu?”
Hoàng đế nói: “Mẫu hậu vẫn ở Trường Dương cung.” Lo lắng sẽ xảy ra chuyện bất ngờ nên đêm nay y cố ý để mẫu hậu giả bộ ngã bệnh không tham gia yến tiệc.
“Nếu đã về thì ở thêm vài ngày nữa hẵng đi, mẫu hậu lúc nào cũng ngóng trông đệ về, người cứ nhắc đệ suốt.”
Sở Hướng Thiên vội vã xua tay, “Huynh đâu phải không biết, đệ sống ở biên quan lâu đã quen rồi, trong cung quy củ cả một đống, bảo đệ sống sao nổi.”
Hai huynh đệ hiếm lắm mới gặp nhau, họ hàn huyên thêm đôi ba câu rồi tách ra, hoàng đế dẫn hoàng hậu đi an ủi những viên đại thần vô tội bị dọa cho kinh sợ, Sở Hướng Thiên thì dẫn binh áp giải quân đảo chính vào đại lao chờ ngày xét xử.
Tuy đã dẹp được cuộc phản loạn, nhưng sóng ngầm mãnh liệt trong triều thì vẫn còn.
Trực hệ dòng chính của Chiêu vương đều bị ban rượu độc tự tuyệt, hoàng đế ra tay ngoan tuyệt, Chiêu vương phủ không chừa một ai sống sót.
Các đại thần đứng bên trận doanh Chiêu vương nơm nớp lo sợ chờ đợi án tử.
Tân hoàng đăng cơ ba năm, nhưng bây giờ bọn họ mới nhận thức được, ẩn giấu đằng sau lớp mặt nạ ôn hòa giả tạo ấy, là sự vô tình của một bậc quân vương khiến lòng người phải rét lạnh.
Nếu đã nhổ cỏ tận gốc thì Khánh công phủ – họ ngoại của Chiêu Vương cũng sẽ bị đưa lên đầu ngọn sóng. Để phòng ngừa có phản công, Sở Hướng Thiên tiến cung, tự mình phụ trách mảng phòng vệ.
Bẵng đi một thời gian, mới đó mà đã là đầu tháng chín, Sở Hướng Thiên buồn bực ngồi trên tường thành, ánh mắt trông về đằng xa xăm.
Đang là thời điểm yết bảng nhỉ, không biết tiểu thiếu gia có đậu không đây.
Thêm một vấn đề đau đầu nữa, hắn cứ đi mà không kịp nói lời từ biệt, không biết tiểu thiếu gia đã tức thành cái dạng gì rồi. Sở Hướng Thiên ức chế, biết vậy lúc đó nên dỗ người ta xong rồi đi có phải tốt hơn không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...