Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm
Sở Hướng Thiên thủy chung vẫn nắm lấy tay Phó Điềm không buông, mà Phó Điềm đang bận nghĩ ngợi lung ta lung tung, cũng ngoan ngoãn mặc hắn dắt mình về phòng.
Trong phòng lập lòe ánh nến ấm áp như tồn tại một luồng không khí ái muội vờn quanh, Phó Điềm hậu tri hậu giác rút tay về, mím môi giục Sở Hướng Thiên mau về ngủ.
“Ừ, lo rửa mặt thay đồ đi.” Cười nhu nhu đầu cậu, Sở Hướng Thiên xoay người bước ra gian ngoài.
Trên bàn ở gian ngoài có đặt một chiếc bình thủy, là Đại Phúc đã chuẩn bị từ sớm. Sở Hướng Thiên moi ra một bình mật ong, pha một chén mật ong rồi vào đưa cho Phó Điềm.
Phó Điềm mới vừa rửa mặt xong, cũng đổi sang trung y mềm mại, ngọc quan đã tháo xuống, mái tóc dài mềm mại rũ ở đầu vai, ôm lấy gương mặt tinh xảo, trông cậu như nhỏ bé hơn, càng khiến người ta muốn nâng cậu trong lòng bàn tay mà cưng chiều, mà nhẹ nhàng yêu thương.
“Uống ly mật ong này đi rồi ngủ.” Sở Hướng Thiên nhét cốc nước vào tay cậu.
Phó Điềm nhỏ giọng cảm ơn, nâng cốc ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Tầm mắt hắn rơi trên hầu kết của cậu, ánh mắt Sở Hướng Thiên trở nên thâm trầm, nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện chút khác thường nào, hắn chờ Phó Điềm uống xong liền nhận ly, xoa đầu cậu, ôn nhu nói: “Ngủ ngon.”
Lòng Phó Điềm trở nên ngọt ngào y hệt ly mật ong ban nãy cậu uống.
Cậu cong mông chui vào chăn, không biết bởi do vừa uống mật ong hay vì nguyên nhân nào khác mà cậu cứ cảm thấy lòng mình thực ngọt ngào, không nhịn được vui vẻ mà ôm chăn lăn hai vòng, cậu chôn mặt ở trong chăn mềm, mang theo hương vị ngọt ngào ngủ thiếp đi.
Đương nhiên, ngay cả trong mơ cũng ngọt như mật ong.
Đêm nay Phó Điềm ngủ rất ngon, hôm sau rời giường tinh thần sáng láng, cậu lựa một bộ màu lam để mặc, mang theo tâm trạng vui vẻ mà đến thư phòng.
Khi ngang qua sân lại không thấy người nọ đứng đó luyện quyền, Phó Điềm chợt khựng bước, rồi vẫn tiếp tục hướng về phía thư phòng.
Chu Truyện Thanh theo thông lệ rót cho cậu một ly trà xanh giúp nâng cao tinh thần, Phó Điềm uống trà, nhưng tâm tưởng lại không tại bên người.
Sáng sớm hôm nào cậu ngang qua sân cũng thấy Sở Hướng Thiên đã ở đó luyện quyền, tuy chỉ nói với nhau một câu chào buổi sáng đơn giản nhưng đó như một lời ước định thầm lặng giữa hai người. Vậy mà hôm nay Sở Hướng Thiên lại đột nhiên thất ước, Phó Điềm không biết rốt cuộc mình đang ôm loại tâm trạng gì, cậu cảm thấy bản thân như chẳng còn chút sức lực nào.
Nâng cốc trà, Phó Điềm vẫn không có nhịn được mà ấp úng hỏi thành lời, “Sao hôm nay không thấy Sở Hướng Thiên đâu?”
Chu Truyện Thanh kinh ngạc nhướn mày, không ngờ Phó Điềm lại hỏi thăm về Sở Hướng Thiên.
Đội ngũ do phía triều đình phái đến xử lý mỏ vàng vừa đến đây vào nửa đêm qua.
Công bộ thị lang mang theo người có tay nghề giỏi cùng những công cụ khai thác cần thiết cuối cùng cũng đã đến Tứ Phương trấn.
Sở Hướng Thiên tuy miệng luôn bảo mình muốn ‘rửa tay gác kiếm’ nhưng khi người vừa tới, hắn thân là người lãnh đạo, làm sao có thể bỏ mặc.
Dẫu vậy y cũng đâu thể nói thẳng cho Phó Điềm biết được, Chu Truyện Thanh đành lựa lời mà nói, “Hắn bận chút chuyện phải về Tây Sơn trại.”
Phó Điềm “Ồ” lên, thì ra là bận công chuyện, tâm lý khó chịu khi nghe vậy cũng đã an phận hơn, chuyên tâm nghe Chu Truyện Thanh giảng bài.
Mà Sở Hướng Thiên quả thật đúng như Chu Truyện Thanh nói, đang bận đây.
Chuyện khai thác mỏ vàng không phải ngày một ngày hai là xong. Trước kia bị lén khai thác, bọn người ấy không dám gây động tĩnh quá lớn, đào thì sâu nhưng không hề có biện pháp phòng hộ. Nếu bây giờ bọn họ muốn khai thác, thì trước tiên phải đảm bảo rằng cái mỏ vàng này sẽ không sụp xuống đã.
Mặt khác, ở Tứ Phương trấn khuyết thiếu công cụ tinh luyện, mà khai thác quặng xong phải chở về đô để tinh luyện bằng đường bộ thì quá tốn công tốn sức lại tốn thêm thời gian, chẳng biết nên giải quyết vấn đề này làm sao.
“Ý của thánh thượng là nếu trữ lượng vàng khai thác được đủ nhiều thì chúng ta có thể đào bới kênh đào.”
Sông Tứ Hộ gần sát sông Phong Thủy, mà Phong Thủy là con sông dài rộng nhất nước Đại Sở, thượng nguồn ở Bắc Cương chảy đến tận Nam Lâm của Nam Minh quận, con sông này chảy qua gần một nửa đất nước, nếu có thể xây một kênh đào nối giữa sông Tứ Hộ và con sông Phong Thủy thì việc vận chuyển được vàng về kinh là quá dễ dàng.
Sở Hướng Thiên cũng cảm thấy đây là một biện pháp tốt. Hiện giờ quốc khố hư không, mỏ vàng này xuất hiện vừa hay lại giúp bọn họ giải quyết được nan đề khẩn cấp, ít nhất trong vòng hai năm tới sẽ không phải lo đến việc quân lương thiếu thốn.
“Ngươi cho người đi thăm dò thử trước đi, ước lượng xem trong ấy có bao nhiêu vàng.”
“Trước tiên các ngươi hãy chở số vàng tịch thu được về đô, sau đó điều tra rõ thân phận số công nhân trước kia khai thác dưới trướng bọn Triệu Nhân Hoa. Nếu là lương dân thì thả về, ai nguyện ý ở lại tiếp tục khai thác thì cứ chiếu theo tiền công bình thường mà trả lương cho họ. Còn ngược lại, người già trẻ em thả về, thanh niên trai tráng bắt ở lại khai thác, ấn theo biểu hiện mà trả công…”
Sở Hướng Thiên an bài xong xuôi mọi việc, khi đã chắc chắn mình không bỏ sót bất cứ điều gì mới an tâm xoay người chuẩn bị rời đi.
Công bộ thị lang gọi hắn lại, “Vương gia không ở lại huyện nha sao?”
Sở Hướng Thiên hơi nhướn mày, nghiêm túc mà nhìn hắn, “Ở bên ngoài thì đừng có gọi ta là vương gia, chẳng may có thấy ta thì cứ vờ như không quen biết.”
Công bộ thị lang: “????”
Mặc kệ công bộ thị lang ngơ ngơ ngáo ngáo đứng đó, Sở Hướng Thiên nhanh chân bỏ về, kỳ thực hắn cũng đang chột dạ. Người ở kinh đã đến, nhất định phải có người đứng ra chủ trì đại cục, không hắn thì cũng là Chu Truyện Thanh, Sở Hướng Thiên sầu não nhíu mi, cứ giấu mãi thế này cũng phải kế hay, sớm muộn gì cũng bị bại lộ.
Nhưng giờ sao mà nói thẳng với tiểu thiếu gia được đây.
Nếu mà nói, thể nào hắn cũng bị đuổi ra ngoài.
Sở Hướng Thiên chậc lưỡi, quen cửa quen nẻo mà về Phó gia, thôi, đi bước nào hay bước ấy vậy.
Lúc về đến nơi cũng đã là giữa trưa, Phó Điềm đã chuẩn bị công văn xong xuôi, chú thích rõ ràng, chỉ cần ấn dấu nữa là có thể phái người đi gửi cho mấy vị quản sự.
Trong khoảng thời gian này, mấy quản sự làm việc hiệu suất cao vô cùng, họ không chỉ tích cực tiến cử ứng cử viên mà còn đưa ra được những kiến nghị hết sức hữu dụng.
Những quản sự ấy ít nhiều gì cũng đã chưởng quản cửa hàng gạo hơn mười mấy năm, kinh nghiệm quả thật rất phong phú, nhiều khi lời khuyên họ đưa ra còn thực dụng hơn cả hiểu biết của Phó Điềm hay thậm chí là những kiến thức cậu lấy được từ trong sách.
Bởi vậy Phó Điềm cũng không keo kiệt cho họ ít phần thưởng để cổ vũ, chuyện ở cửa hàng gạo coi như đã được giải quyết xong, tiếp theo là đến lượt điền trang.
Điền trang thì phần lớn đều ở quanh Tứ Phương trấn, Phó Điềm muốn dò xét cũng dễ. Cậu mỏi mệt duỗi thắt lưng, Phó Điềm đứng dậy định ra khỏi phòng hoạt động gân cốt, lại vô tình đụng phải Sở Hướng Thiên cùng vừa mới trở về.
“Ngươi đi đâu về vậy?”
“Công việc xử lý xong cả chưa?”
Hai người đều sững sờ, trăm miệng một lời hỏi.
Phó Điềm cười rộ lên, ánh mắt đen láy như bảo thạch, thuần túy mà trơn bóng, “Ừ, xử lý xong cả rồi.”
“Chuyện của ngươi đã xử lý xong chưa?” Cậu hỏi lại.
Sở Hướng Thiên gật đầu, “Ta vừa ra ngoại thành xử lý chút chuyện.”
Phó Điềm nghi hoặc, “Ủa? Sao Chu đại ca bảo ngươi về Tây Sơn trại mà?”
Sở Hướng Thiên: “…” Tại sao mày xạo lại không chịu thưa với ông?
Hắn bình tĩnh giải thích: “Ừ, về Tây Sơn trại trước, xong tiện đường mới ra ngoại thành.”
Phó Điềm “Ồ” lên, cũng không mấy để tâm, quay sang hỏi hắn đã ăn cơm chưa.
Sở Hướng Thiên lắc đầu, từ nửa đêm qua đến giờ hắn chưa bỏ được một hạt cơm nào vào mồm, vừa giải quyết xong liền vội vã chạy về nhà, thời gian đâu mà ăn cơm.
Phó Điềm cười tít mắt, “Vậy để ta bảo nhà bếp chuẩn bị cơm cho ngươi nha?”
“Được.”
Hai người họ cùng sóng vai đi vào trong sân, Đại Phúc lại nhà bếp sai người hâm nóng cơm canh rồi bưng về đây, Sở Hướng Thiên quả đang rất đói, cầm đũa mà và cơm vào miệng, Phó Điềm ngồi bên cạnh chống cằm nhìn hắn ăn, bên môi vẫn tràn đầy ý cười.
…
Hai ngày sau, trên trấn xuất hiện thông cáo, huyện lệnh tân nhiệm chính thức lên nhậm chức, mà mỏ vàng ngay kỳ thiên lĩnh cũng bắt đầu đi vào khai thác, chiêu mộ thanh niên trai tráng đến làm việc, đã bao ăn lại có cả tiền công.
Dân chúng vây quanh bảng thông cáo mà xì xào bàn tán, khe khẽ bàn luận liệu điều này có đáng tin hay không.
Ngày mùa vẫn chưa bắt đầu, không ít người vẫn đang nhàn hạ, nếu là thật, vậy thì đi kiếm chút tiền công cũng được.
Nếu đi thì đến chỗ quan binh lấy đơn đăng ký, mới đầu chỉ lắc nhắc vài ba người đến tham gia, qua hai ngày, sau khi đã có được tin xác thực từ những người đi trước rằng đúng có bao ăn bao uống đàng hoàng, tiền thù lao được trả sẽ dựa trên số lượng mà họ khai thác được, nghe vậy càng nhiều người lũ lượt đua nhau đến báo danh.
Chuyện khai thác mỏ vàng từ từ tiến vào quỹ đạo, nhưng đây không phải chuyện Phó Điềm cần quan tâm, việc cậu quan tâm đó là, quan phủ đang định chiêu mộ thêm thanh niên để xây bến tàu tại Tứ Phương trấn.
Kỳ thực sông Tứ Hộ vừa rộng lại sâu, ít đá lởm chởm hay khúc ngoặt, nó hội tụ tất cả những điều kiện lý tưởng để phát triển giao thông đường thủy, nhưng do vị trí nơi đây cách quá xa đô thành nên mới ít có tàu thuyền lui đến, mà dân trong này cũng chẳng có gì cần chuyên chở ra bên ngoài, cộng thêm khi trước quan lại u mê ngu muội, không biết phát huy hết địa thế nơi đây.
Mãi khi người ở kinh đến thăm dò, xác định mỏ vàng cất giấu một trữ lượng lớn, mà cách đó không xa cũng thích hợp để xây bến tàu nên mới quyết định lên lịch làm luôn, giải quyết nhanh gọn. Còn về kênh đào, cần phải viết tấu chương dâng về đô đợi thương nghị xong mới tiến hành được.
Khi Phó Điềm nghe được tin này, thậm chí cậu còn đích thân đến nhìn tận nơi. Chu Truyện Thanh nói có thể họ sẽ cho làm một kênh đào thông giữa hai sông Tứ Hộ và Phong Thủy, không biết thật giả thế nào nhưng chỉ bấy nhiêu thôi đã là tốt lắm rồi.
Sở Hướng Thiên không hiểu tại sao cậu lại cao hứng đến thế, từ khi nghe được tin tức đến giờ, Phó Điềm cứ mang mãi bộ dạng như vừa đớp được miếng bánh từ trên trời rớt xuống, câu theo cả hắn chạy ra bờ sông.
Người bên công bộ cũng đang đứng thăm dò ở ven sông, xác định xem bến tàu nên đặt ở vị trí nào mới ổn. Phó Điềm nhìn những quan binh đang bận rộn, càng nhìn mà lòng lại càng ôm thêm một tầng vui sướng.
Cậu từng nghiên cứu không ít phương pháp để phòng chống nạn hạn hán, xây dựng kênh đào không thể nghi ngờ là biện pháp hữu hiệu nhất, thủy mạch nam bắc câu thông, tăng khả năng chống hạn ở cả hai đầu đất nước. Hơn nữa vận tải bằng đường thuỷ nhanh hơn và an toàn hơn đường bộ, nếu kênh đào được hình thành, cho dù nạn hạn hán có kéo dài tận hai năm đi chăng nữa thì họ vẫn có thể thông qua đường thủy để tiếp ứng lương thực.
Hạn hán đời trước kéo dài những hai ba năm mới dứt, phương bắc do may mắn có sông Phong Thủy nên mới cầm cự được, Phó Điềm âm thầm lạch cạch gõ bàn tính nhỏ trong lòng, cậu như cây non vừa được tưới đủ nước, tràn trề nhiệt huyết.
Công bộ thị lang đã xử lý xong xuôi mọi việc, xoa xoa mồ hôi trên trán, chuẩn bị dẫn người về.
Nào đâu vừa bò lên khỏi đê, đã nhìn thấy Sở Hướng Thiên đang đứng ngay cạnh Phó Điềm, hắn theo bản năng định tới hành lễ, lại bị Sở Hướng Thiên lườm cho dính cứng ngắc tại chỗ.
Cấp tốc thu tay về, công bộ thị lang xách người rẽ sang hướng khác, trốn lẹ như bay.
Phó Điềm khó hiểu hỏi, “Mới vừa rồi bọn họ định lại đằng đây phải không?”
Sở Hướng Thiên bình tĩnh nói: “Không phải đâu, ngươi nhìn lầm rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...