Thời gian sau đó, Đỗ Linh Lan chỉ cảm thấy mình thậm chí không bằng một đứa trẻ, cho đến khi bất ngờ có một tiếng kêu đinh tai nhức óc, bỗng nhiên từ ngoài truyền tới, làm cô thức tỉnh.
Cô lập tức phản ứng lại, lấy bàn tay sát bên người ra, bay đến bên cạnh Long Hồ, "Ngũ Tiểu Thư, không cần lo lắng, Tứ thiếu gia bọn họ sẽ không có việc gì." Cô an ủi Long Hồ.
"Linh Lan. . . . . ."
"Đây là trách nhiệm của chúng tôi." Đoán được cô lo lắng, Đỗ Linh Lan muốn mình thuyết phục bằng giọng nói bình tĩnh.
Đây chính là số mệnh của bọn họ, nhưng mà bọn họ cho dù là tự nguyện đi bảo vệ địa phương này cũng không bị xem là thuộc hạ, mà luôn đối xử chân thành với bọn họ như người thân.
"Linh Lan, nếu như có thể lựa chọn, cậu vẫn sẽ chọn làm Ảnh Vệ của mình sao?"
Cái vấn đề ngu ngốc này, khiến Đỗ Linh Lan quên mất chính bản thân các cô đang ở nơi nguy hiểm như trên chiến trường, cô cười yếu ớt trả lời:"Sẽ, có thể trở thành Ảnh Vệ của tiểu thư, là may mắn lớn nhất của Linh Lan." Có thể cùng nhau lớn lên, là may mắn của cô.
"Linh Lan. . . . . ."
"Cho nên, cho dù Linh Lan có mất mạng, cũng sẽ bảo vệ tiểu thư thật tốt." Trong đôi mắt to xinh đẹp, có một sự kiên quyết không thể phá hủy.
"Không! Tớ không muốn cậu như vậy, tớ muốn cậu khỏe mạnh, tớ cũng muốn cậu hạnh phúc!"
Câu chúc phúc này, làm trong lòng Đỗ Linh Lan chấn động, trong mắt không chịu được nổi lên một tầng hơi nước, nhưng càng thêm xác định ý chí của cô, " Hạnh phúc lớn nhất của Linh Lan, chính là tiểu thư có thể hạnh phúc. . . . . ." Một tiếng nổ khác, đột nhiên vang lên, cắt đứt lời nói còn chưa xong của cô, hơn nữa gần trong gang tấc.
Đỗ Linh Lan phản xả hết sức nhạy bén ôm Long Hồ lăn đi, lấy bản thân mình ngăn cản đá vụn không ngừng bay đến, đá vụn sắt nhọn cắt lên quần áo của cô, ở trên lưng của cô để lại vết máu.
Nhưng đau đớn cũng không làm cô ngừng di chuyển, cô chỉ bình tĩnh giơ súng bắn ngã mấy tên đang đi về phía các cô, nhưng cô không nghĩ người của đối phương lại nhiều như vậy.
Cô bảo vệ Long Hồ, từng bước một lùi về phía sau, súng trên tay của cô, đã dùng hết đạn rồi, mà mấy kẻ địch kia lại đang tiến sát từng bước!
Cô ném súng ra, tạo tư thế, trong nháy mắt đã quật ngã mấy người đàn ông cao lớn, một kẻ địch khác muốn xông lên trước, cô nhảy lên dùng đầu gối đá vào khuôn mặt, một cước hắn đã bất tỉnh, nhưng bụng đột nhiên truyền đến một trận đau nhói, làm mặt cô tái đi, vô lực* quỳ xuống.
* không còn sức lực
Một nỗi sợ hãi trước đó chưa từng có, thậm chí cô còn không biết mình xảy ra chuyện gì, sau đó nhanh chóng bảo vệ Long Hồ.
Cô rất sợ, cô thật sự rất sợ, nhưng cô lại không cho phép bất kỳ người nào tổn thương Long Hồ, bởi vì cô biết, mất đi Long Hồ đối với Hàn Lạc Đình mà nói, biết bao nhiêu đả kích.
Cô mang hết một ít sức lực cuối cùng, lại một lần nữa tiến về phía người đàn ông kia, cô cắn chặt răng, không cho mình ngã xuống, nhưng cơn đau dữ dội giống như từ con dao sắc nhọn kia, lại một lần nữa xẹt qua cơ thể cô.
Bên tai nghe được tiếng hét chói tai của Long Hồ, cùng với tiếng súng.
Cô cho là mình chết chắc, thế nhưng không đáng sợ.
Đáng sợ nhất là, cô nhìn thấy, hướng Long Hồ có một bóng người cao lớn xuất hiện, thời điểm nguy cấp nhất, cuối cùng anh cứu không phải là cô.
Lần này, cô thật sự muốn thừa nhận, trái tim cô đã bị thương hoàn toàn.
Tất cả trước mắt, bắt đầu mơ hồ, nhưng lần này cô không muốn chống lại nữa.
Cô thật sự mệt mỏi, mệt quá, mệt quá.
"Linh Lan. . . . . . Cậu. . . . . ."
Giọng nói Long Hồ yếu ớt, xuyên qua làn khói trắng xóa truyền vào trong tai cô, làm cô biết Long Hồ bình an vô sự.
Môi cô chậm rãi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nhưng lại là một nụ cười tan nát cõi lòng, cho phép bản thân mình bất tỉnh, để một mảng bóng tối bao vây.
Nhìn cơ thể Đỗ Linh Lan đã bất tỉnh, trái tim Hàn Lạc Đình, gần như muốn vỡ nát.
Khi Hàn Lạc Đình bước vào phòng khách, phát hiện một người áo đen đang nhắm về phía Đỗ Linh Lan, cùng bóp cò súng, trong cùng một lúc anh bắn ra hai phát, một phát bắn trúng người đang nổ súng, một phát súng còn lại là bắn trúng viên đạn đang hướng vào tim Đỗ Linh Lan, ép buộc viên đạn thay đổi quỹ đạo.
Ngoài dự đoán, viên đạn thay đổi quỹ đạo lại bay về phía Long Hồ, anh không muốn bởi vì mình nhất thời phán đoán sai lầm mà làm Long Hồ bị thương, cho nên cùng một người đàn ông khác cũng trong lúc đó hướng Long Hồ phóng tới, dự định cứu Long Hồ.
Vậy mà, Đỗ Linh Lan vẫn bị thương.
Anh gần như muốn nổi điên, nhưng ngay lúc này Dương Mặc Phi lại đánh anh một quyền, ép anh phải tỉnh táo lại.
Trước tiên anh cố gắng suy nghĩ về trách nhiệm của mình, mang lý trí hung hăng nhét vào trong đầu Hàn Lạc Đình vốn đã mất khống chế.
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của những người ngoài cửa, anh suy nghĩ rất nhiều rồi tự tay mang người phụ nữ mình yêu mến đến bệnh viện, mà không phải để người khác làm thay.
Một nắm đấm khác lần nữa nặng nề rơi trên mặt anh, thiếu chút nữa đánh gãy sống mũi anh.
Nắm đấm của Dương Mặc Phi có khống chế sức lực để không làm người khác bị thương, nhưng hiệu quả cũng rất tốt, Hàn Lạc Đình cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Hàn Lạc Đình nắm cổ áo của Dương Mặc Phi lên, "Cậu tốt nhất con mẹ nó bảo đảm cô ấy không có việc gì, nếu không tớ nhất định sẽ phá hủy xương của cậu mang cậu đi chôn anh hung dữ mà đe dọa, rồi sau đó hất Dương Mặc Phi ra, tự quay đầu lại bằng tốc độ nhanh nhất xử lý những chuyện phía sau.
Dương Mặc Phi xoa xoa cổ, cứ tưởng rằng mình sẽ bị anh bóp chết.
Nếu như Hàn Lạc Đình có thể sớm một chút lấy khí thế này ra cùng Đỗ Linh Lan nói chuyện rõ ràng, hai người cũng sẽ không đến tình trạng này rồi.
Nhưng nghĩ đến tình trạng mới vừa rồi của Đỗ Linh Lan, Dương Mặc Phi không khỏi lo lắng nhíu mày lại, anh có cảm giác không tốt.
Ý thức mơ hồ tỉnh lại, mùi thuốc khử trùng bay vào trong mũi, giờ phút này rõ ràng nói cho Đỗ Linh Lan biết mình đang ở trong bệnh viện.
Mắt còn chưa có mở ra, bàn tay nhỏ bé không chịu được đặt lên trước bụng của mình, lo lắng đứa bé trong bụng có còn hay không.
"Con của cô không có chuyện gì, chỉ là cô thiếu chút nữa đã không giữ được đứa bé." Cái giọng nói này, cô cũng không xa lạ, là âm thanh riêng của bác sĩ Cao Chánh Văn ở Long Môn.
Ban đầu cũng là Đỗ Linh Lan tới kiểm tra sức khoẻ, chính miệng anh nói cho cô biết, cô sắp trở thành mẹ.
Có một số việc, cho dù không cần khoa học chứng minh, nhưng bản thân vốn có thiên tính làm mẹ nên đã sớm biết trước, cơ thể của cô có một chút thay đổi.
Mà chính thay đổi này, làm cô vừa cảm thấy hạnh phúc và cũng là bất đắc dĩ, nhưng không thể không thừa nhận sự thay đổi này làm cho cô cảm thấy hạnh phúc, nhưng bất đắc dĩ nhiều hơn rất nhiều, rất nhiều, nhiều đến nỗi cô sắp không nhịn được mà khóc.
Cô mở đôi mắt đẫm lệ ra, đón nhận ánh mắt không tha thứ của Cao Chánh Văn, "Cô thật sự là một người mẹ thất bại, cô biết không? Biết rõ mình đang mang thai, cũng không sợ chết xông lên, cô cho rằng mình có bao nhiều may mắn, mỗi một lần đều có thể giữ được đứa bé?"
Im lặng nghe Cao Chánh Văn giáo huấn, cô biết anh nói rất đúng, "Sẽ không có lần sau." Nghe xong giáo huấn, cô nhẹ nhàng nói.
Là nói cho Cao Chánh Văn, đồng thời cũng là nói cho tiểu bảo bối trong bụng, cô sẽ bảo vệ đứa bé thật tốt, tuyệt đối sẽ không cho bất cứ kẻ nào, có một chút cơ hội tổn thương đứa bé.
"Cô không cần cho là nói như vậy, tôi sẽ dễ dàng tin tưởng cô, tôi đã từng nghe qua rất nhiều bà bầu nói như vậy, nhưng kết quả thế nào? Còn không phải là nằm đưa tới bệnh viện gặp tôi?" Cao Chánh Văn xem thường, còn không nhịn được cất cao giọng.
Bởi vì gần đây bà bầu của gia đình anh, cũng làm một chuyện ngu ngốc như vậy, anh giận đến thiếu chút nữa vỡ mạch máu, làm trong lòng anh muốn bắt bà bầu đó trói chặt ở bên cạnh, để tránh cô nhất thời vui mừng lại hù dọa anh hồn bay phách lạc.
Anh mất khống chế không có ảnh hưởng đến tâm trạng tốt đẹp của Đỗ Linh Lan, vì mẹ là phải mạnh mẽ, vì đứa bé, khổ nữa, khó hơn nữa, cô cũng sẽ vượt qua.
Khẽ vuốt ve bụng, cô mở miệng lần nữa, vẫn là nhẹ nhàng tuyên bố, "Bởi vì tôi đã quyết định muốn từ bỏ chức Ảnh Vệ, đồng thời rời khỏi Long Môn, cùng đứa bé trải qua cuộc sống bình thường." Vì đứa bé, cũng vì chính cô, cuối cùng cô quyết định như thế này.
Cao Chánh Văn rõ ràng bị cái quyết định này của cô dọa sợ.
Có thể trở thành Ảnh Vệ ở Long Môn, không đơn giản chỉ là thân phận tượng trưng, mà là biểu tượng quyền lực, Ảnh Vệ mặc dù là tên được đặt cho thuộc hạ, nhưng lại được người của Long Gia trao cho quyền hạn tương xứng, sức ảnh hưởng tuyệt đối sẽ không nhỏ hơn người của Long gia.
Vậy mà, giọng Đỗ Linh Lan, lại thoải mái giống như cô không phải từ bỏ thân phận địa vị người người yêu thích và ngưỡng mộ, mà là từ bỏ một cơ hội.
"Thật ra thì cô có thể đợi sau khi đứa bé được sinh ra, tiếp tục làm Ảnh Vệ, tôi tin tưởng, Tam thiếu gia tuyệt đối sẽ đồng ý." Cao Chánh Văn cũng không muốn bởi vì mấy câu nói của mình, lại hại Long Triều mất đi một thuộc hạ quan trọng.
Cho Cao Chánh Văn một nụ cười nhạt nhẽo, Đỗ Linh Lan cũng không nói chuyện nữa, đôi tay nhỏ bé vừa nhẹ nhàng vừa nhu hòa vuốt bụng của mình.
Vẻ mặt như vậy, làm Cao Chánh Văn ngậm miệng, cũng không dám nói gì nữa.
Ý của cô đã thể hiện rất rõ ràng, cô muốn nhìn thấy mỗi một chi tiết nhỏ khi đứa bé lớn lên, cô muốn tận mắt nhìn thấy đứa bé lớn lên, nhưng khi làm Ảnh Vệ, hoàn toàn không có cơ hội này.
Cho nên vì đứa bé, sẵn lòng trở thành một người mẹ bình thường.
Người phụ nữ như vậy, rất đáng để anh kính nể, rồi lại không thể không thương tiếc, Long Môn sẽ mất đi một Ảnh Vệ ưu tú.
Lúc này Cao Chánh Văn mới nhớ đến ngoài cửa phòng bệnh còn có một nhóm người đang chờ được gặp Đỗ Linh Lan, anh xoay người muốn rời khỏi phòng bệnh thì người trên giường lại nhẹ nhàng, nói một câu:"Tôi không muốn thấy bất kì ai, Chánh Văn, trừ nhân viên chữa bệnh và chăm sóc, tôi không muốn nhìn thấy tất cả mọi người."
Không phải "Không muốn", "Không muốn" là cách từ chối khéo léo, mà phải là chắc như đinh đóng cột "Không", là kiên quyết từ chối.
"Kể cả Ngũ Tiểu Thư?" Cao Chánh Văn có chút ngu ngơ, nếu như không phải biết cô là loại gì người, anh còn tưởng rằng cô đã cãi nhau cùng người của Long Môn, cho nên mới không muốn gặp bất cứ người nào.
Không có thời gian suy nghĩ, Đỗ Linh Lan lần nữa khẳng định nói:"Mọi người."
Cho đến khi cơ thể của mình hoàn toàn bình thường, trước khi tình hình đứa bé hoàn toàn ổn định lại, cô không muốn gặp bất kì ai, cô chỉ muốn cùng bảo bối trong bụng sống thật tốt.
Cô sẽ rất yêu đứa bé này, quý trọng đứa bé này, kể cả phần yêu thương của ba đứa bé, đều sẽ cho đứa bé.
Cô đã hiểu rõ, cũng coi nhẹ rồi, cô không cần phải đau lòng như vậy, lấp đầy lồng ngực của mình.
Cô sẽ cùng đứa bé sống thật hạnh phúc.
Cô sẽ cùng đứa bé sống rất tốt, cô hết lòng tin chuyện này.
Cô kiên quyết khiến Cao Chánh Văn bỏ qua tất cả lời khuyên, chỉ lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, trả lại không gian yên tĩnh cho cô.
Vừa ra khỏi phòng bệnh, hai bóng người vội vàng đi về phía bên này, hại anh không thể làm gì khác hơn ngoài việc giống như con gà mái dang hai cánh tay ra, ngăn ở trước cửa, "Ngũ Tiểu Thư, a Đình, hiện tại các người không thể đi vào. "
"Tại sao?" Long Hồ nhăn mày lại, không vui chất vấn, trên mặt rõ ràng đang nóng nảy.
Mặc dù Hàn Lạc Đình không có mở miệng, nhưng anh đang dùng ánh mắt lạnh lẽo, một cái lại một cái rơi trên người Cao Chánh Văn, làm cho Cao Chánh Văn không thể làm gì khác hơn ngoài không có khí thế mà run rẩy nói:"Đây là ý của Linh Lan, cô ấy nói trừ nhân viên chữa bệnh và chăm sóc ra, tất cả mọi người cô ấy đều không muốn nhìn thấy."
"Cái gì?" Hàn Lạc Đình không ngờ đến chuyện này, hai mày kiếm nhíu thật chặt lại, sắc mặt càng khó coi hơn.
"Đúng! Hơn nữa tôi khuyên các người đừng nên xông vào, cô ấy hiện tại cần được yên tĩnh nghỉ ngơi, các người nên biết, cô ấy hiện đang mang thai, không thể nổi giận, cũng không thể cử động mạnh, nếu không lần này tôi không thể bảo đảm đứa bé trong bụng của cô ấy có thể giữ được hay không."
Đoán được chuyện này, nhưng lấy được chứng thực* từ trong miệng Cao Chánh Văn, là một chuyện khác, đả kích khổng lồ, chân Hàn Lạc Đình gần như không còn đứng vững, "Cô ấy muốn giữ lại đứa bé?"
*chứng cứ xác thực
"Dĩ nhiên, xem ra cô ấy rất thích đứa bé, thích đến ngay cả Ảnh Vệ cũng không làm."
Lời nói của Cao Chánh Văn đầy khâm phục, nhưng nghe vào trong tai Hàn Lạc Đình, lại rất bi thương.
Nếu như không phải yêu cha của đứa bé, tại sao cô đến ngay cả Ảnh Vệ cũng không làm? Hơn nữa có thể có một gia đình, có một đứa bé giống như cô khi còn bé vậy, vẫn luôn là ước mơ của cô, anh biết, cũng rất rõ ràng.
Cô yêu người đàn ông kia như thế, thế nhưng người đàn ông kia lại chậm chạp không chịu xuất hiện, vậy ý là gì? Người đàn ông khốn kiếp như vậy, có điểm nào đáng giá để cô bảo vệ như thế, thậm chí yêu đến ngay cả mạng sống cũng không cần?
"Cha của đứa bé, rốt cuộc là ai?" Nhịn xuống lửa giận hừng hực trong lòng, anh chịu đựng hỏi Cao Chánh Văn.
Nhưng nhìn thấy sự do dự trên mặt đối phương, anh biết rõ trừ bản thân Đỗ Linh Lan ra, hoàn toàn không có người nào biết cha của đứa bé là ai, người đàn ông cô yêu, cuối cùng là ai?
Cho dù anh muốn kéo người đàn ông kia đến trước mặt cô, cũng không cách nào vì cô làm được.
Chưa từng thấy mình vô dụng như thế, anh không để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người, dựa vào vách tường, trợt ngồi dưới đất.
"Lạc đình?" Sự khác thường của anh, làm tất cả mọi người lo lắng.
Đỗ Linh Lan đã nằm xuống, bọn họ cũng không chịu nổi nếu có thêm một người khác, "A đình, tôi gọi y tá Hoài chuẩn bị một phòng bệnh, trước tiên cậu nên nghỉ ngơi." Cao Chánh Văn nói.
Sắc mặt Hàn Lạc Đình tái nhợt, giống như mất máu quá nhiều, giống như sắp ngã xuống.
Chỉ có Hàn Lạc Đình mới biết, anh mệt mỏi không phải vì mất máu quá nhiều, mà là vì từ tận đáy lòng không có cách nào trở thành người quan trọng nhất trong trái tim Đỗ Linh Lan, không có cách nào vì cô chống lại một mảng bầu trời.
Phải làm sao, mới có thể thay thế, thay thế được vị trí "Người đàn ông kia"?
Phải làm sao, mới có thể trở thành người quan trọng nhất trong lòng cô?
Anh mệt mỏi, cũng bất đắc dĩ, lại khăng khăng muốn ở bên ngoài cửa phòng của cô, mặc cho mọi người khuyên anh, anh cũng không chịu rời khỏi.
Cho đến khi Cao Chánh Văn chích thuốc an thần giúp anh, bắt buộc anh nghỉ ngơi, anh không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại, để cho mình rơi vào một mảng tối tăm.
Đỗ Linh Lan biết, Hàn Lạc Đình vẫn ở bên ngoài cửa phòng cô.
Cô không hiểu anh vừa tỉnh lại đã đến đợi ở bên ngoài cửa phòng cô là vì lý do gì, cô cũng không cho phép mình tự đa tình mà đi suy đoán, cô chỉ muốn chuyên tâm nghỉ ngơi, cho đến khi Cao Chánh Văn tuyên bố tình trạng của cô đã ổn định lại, chỉ cần cẩn thận một chút, cô đã có thể sinh hoạt như những người bình thường khác.
Cô rất vui mừng nghe được tin tức cơ thể đã khôi phục ổn định, cho nên thừa dịp Cao Chánh Văn lại chích thuốc an thần cho Hàn Lạc Đình, cô thu dọn đồ đạc, rời khỏi bệnh viện, trở lại Long Gia.
Cô về tới Long Gia đã là gần lúc hoàng hôn, nhưng cũng chỉ có lúc này, người cô muốn tìm mới xuất hiện.
Cô đi tới thư phòng của người kia, gõ cửa, bên trong truyền đến âm thanh của Long Triều, chính là người cô muốn tìm.
Mở cửa đi vào, lấy lá thư chính mình đã chuẩn bị đặt trên bàn của anh, rồi sau đó rũ mắt xuống, chờ anh mở lời.
Long Triều cầm lá thư trên bàn lên, nhìn cô gái vẫn luôn rũ mắt xuống, "Đây là quyết định của cô?" Anh hỏi điều này đối với cô gái vẫn luôn trung thành, cũng không có một chút bất ngờ khi cô có quyết định như vậy.
"Đúng! Tôi đã quyết định, hơn nữa với tình trạng cơ thể bây giờ, cũng không thích hợp ở lại bên cạnh tiểu thư, hi vọng Tam thiếu gia đồng ý." Tay nhỏ bé của Đỗ Linh Lan, hơi xoa nhẹ bụng dưới đã có phần nhô ra, trên mắt có ánh sáng yêu thương của người mẹ.
"Rời khỏi Long Môn, cô sẽ đi đâu?" Đối với thuộc hạ sắp rời đi, Long Triều chưa bao giờ tệ bạc, nếu như sau khi rời khỏi Long Môn, cuộc sống của cô không thể bảo đảm, anh quyết sẽ không ngồi yên mà nhìn.
"Tôi sẽ trở lại thị trấn nhỏ nơi mẹ đã lớn lên, ở đó rất yên tĩnh." Ở trong trí nhớ mơ hồ của cô, mẹ cô lớn lên tại một thị trấn nhỏ, là một nơi xinh đẹp lại yên tĩnh, cô dù sao cũng thích nơi đó, được vui chơi đến quên cả trời đất, "Nơi đó, rất phù hợp cho đứa trẻ lớn lên."
"Tại sao không nói với cha của đứa bé?" Long Triều hỏi.
Nghe vậy, cô có chút khẩn trương ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đàn ông giống như cái gì cũng biết kia.
Mà anh chỉ dùng đôi mắt giống như hiểu rõ tất cả mọi chuyện nhìn vào trong mắt cô, giống như đang chờ đáp án của cô.
Cô không thể kéo dài thời gian cùng anh nữa, cùng anh mắt to trừng mắt nhỏ, nhưng cô không muốn bảo bối của mình mệt mỏi, cô dự định nói lời từ biệt sau đó lập tức rời khỏi, về cơ bản phần lớn mọi chuyện, trong khoảng thời gian cô nằm ở bệnh viện, cô đã dùng điện thoại nói rõ rồi, cô chỉ cần vào thư phòng một lát là được rồi.
Cô thở dài thườn thượt, không ngờ Long Triều đối với chuyện tình cảm của cấp dưới cũng có thể bát quái như thế, "Bởi vì, tôi không muốn chờ đợi bên cạnh một người đàn ông không yêu tôi, càng không muốn anh bởi vì đứa bé mà bắt buộc mình phải chấp nhận tôi."
"Cô lại biết anh ta sẽ bắt buộc mình?"
"Anh ấy sẽ, bởi vì anh ấy chính là một người đàn ông như vậy." Cô hiểu anh rất rõ, cho nên mới bị tổn thương sâu sắc như thế, "Nếu như Tam thiếu gia không còn chuyện gì khác cần dặn dò, Linh Lan sẽ rời đi trong hôm nay."
"Hôm nay? Cô cũng không muốn tham dự hôn lễ của Tiểu Hồ?"
"Ngày đó tôi sẽ đến, tôi cũng cần đi thu xếp một chút chuyện." Cô không thể, cũng không muốn ở chỗ này quá lâu, trực giác Hàn Lạc Đình quá nhạy bén, ở lâu một ngày, cô lo lắng đề phòng nhiều thêm một ngày.
"Lạc Đình biết cô phải đi chưa?"
Bên tai nghe được tên của anh, hô hấp Đỗ Linh Lan cứng lại, "Tôi cho là, tôi chỉ cần chào từ biệt một mình Tam thiếu gia là được rồi."
"Dù như thế, nhưng cô không cảm thấy cô nên nói với cậu ta một tiếng sao? Tôi nói đúng không? Lạc Đình."
Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đàn ông cao lớn không biết từ khi nào lại xuất hiện trong thư phòng, bây giờ anh, nên nằm ở trên giường trong bệnh viện ngủ mê man vì tác dụng của thuốc an thần mới phải, không nên xuất hiện ở đây.
Hàn Lạc Đình ngẩng mặt lên, sắc mặt không hề khác thường, với thường ngày cũng không có chút khác biệt.
Nhưng chỉ cần cô có thể đưa mắt lên nhìn mặt anh, cô có thể dễ dàng phát hiện, thế nhưng trên trán anh lại đầy mồ hôi, từng giọt một chảy xuống đất, anh đang chống lại tác dụng của thuốc an thần trong cơ thể, mạnh mẽ chống mình từ trong bệnh viện đuổi theo cô trở về, anh chỉ cần một giây không thấy cô sẽ không chịu được.
Đỗ Linh Lan không phát hiện ra sự khác thường của anh, chỉ ép buộc mình thể hiện nét mặt không khác với thường ngày, cúi nửa đầu, giọng cung kính nói:"Thủ lĩnh, ngay lúc này tôi chính thức cầu xin anh, xin cho phép tôi từ chức."
Hàn Lạc Đình gắt gao nhìn chăm chú xoáy tóc kia, cho đến tận một lúc sau đó, cô vẫn không muốn ngẩng đầu lên nhìn anh, điều này khiến trái tim anh rất khó chịu.
Bỗng nhiên một trận hoa mắt truyền đến, anh dùng toàn bộ sức lực mới có thể chống đỡ lại trận mắt hoa này, không để cho mình ngã xuống ở trước mặt cô, không có bất kỳ một người đàn ông nào muốn ngã xuống trước mặt người phụ nữ mình yêu, anh cũng vậy.
"Tại sao phải đi?" Anh khó khăn mở miệng hỏi, đè nén giọng nói quá mức lại trở nên vô cùng lạnh nhạt.
Người không biết sẽ cho rằng anh hoàn toàn không quan tâm chuyện cô đi hay ở, chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi, mà Đỗ Linh Lan, cũng là đang hiểu lầm.
Lòng của cô vô cùng khổ vô cùng đau, tuy nhiên chỉ có thể giống như người câm điếc đang ăn hoàng liên*, tự biết đau khổ, "Bởi vì cơ thể tôi bây giờ, đã không thể thực hiện trách nhiệm của mình." Cũng giống như lấy cớ, cô hướng về phía người đàn ông cô yêu thương sâu đậm trước mắt rồi nói.
*Cây thảo sống lâu năm, cao khoảng 30cm, phiến lá gồm nhiều lá chét, có viền răng cưa to, thân rễ hình trụ, nhiều rễ con, màu nâu vàng nhạt, có vị rất đắng.
Cô không hiểu anh đã biết rõ ràng tình trạng cơ thể của cô, còn cố ý hỏi cô rời đi vì lý do gì, nhưng cô tự nói với mình, cũng không quan trọng, quan trọng nhất là cô có thể rời khỏi Long Môn, từ đó có thể tránh xa Hàn Lạc Đình, chỉ cùng tiểu bảo bối của cô sống hạnh phúc qua ngày.
Cô sẽ không biết, anh có bao nhiêu thắc mắc đối với việc anh biết chuyện của cô, nhưng anh không để ý, chỉ muốn cô có thể ở lại, ở lại bên cạnh anh, anh không quan tâm cha của đứa bé là ai, anh sẽ coi đứa bé là con của mình, chỉ cần cô đồng ý ở lại, anh chuyện gì cũng sẽ đồng ý với cô.(huhuhu…sao anh Đình không chịu nói ra những lời này kia chứ?)
Nhưng mà, một trận lại một trận mắt hoa, gần như khiến chân anh đứng không vững, lúc này anh bắt đầu căm ghét bản thân mình trong khoảng thời gian này không có nghỉ ngơi thật tốt, khiến Cao Chánh Văn phải dùng thuốc an thần buộc anh nghỉ ngơi.
Anh nhắm mắt lại, cố đè xuống trận hoa mắt kia, một hồi lâu mới có thể mở miệng lần nữa nói:"Cha của đứa bé, rốt cuộc là ai?" Anh muốn biết, là người đàn ông nào, lại khiến cô say mê như thế, yêu như thế?
Anh đang ghen tỵ với người đàn ông kia.
Vấn đề của anh, làm lông măng trên lưng cô hoàn toàn đứng thẳng lên.
"Cha của đứa bé, là người đàn ông tôi yêu." Thật ra thì cô hoàn toàn có thể không trả lời, không có bất kỳ luật pháp nào, lại muốn thuộc hạ hướng về cấp trên giao phó tình cảm của mình, vậy mà vẫn mang theo vài phần quật cường ngay cả bản thân mình cũng không rõ, cô hít sâu một cái sau đó trả lời, nhưng nắm đấm lại không tự chủ mà siết chặt.
Cô đang khẩn trương, anh nhìn ra được.
"Hắn là ai?" Anh hỏi lại.
Cô bất đắc dĩ cười khổ, anh bắt đầu hỏi tới lần nữa làm cô cảm thấy oán nhẫn* cũng là đối với cô vô tình, cần gì phải hỏi cô lần nữa, làm cô hiểu lầm.
* oán hận + tàn nhẫn
"Cô không muốn nói?" Đến bây giờ, vẫn còn bảo vệ cho người đàn ông kia.
"Đúng." Cô sẽ không nói, cô sẽ mang theo bí mật này, vĩnh viễn rời khỏi anh, rời khỏi Long Môn.
Im lặng bắt đầu bao phủ giữa hai người.
Giọng nói cùng với thái độ của cô, một lần nữa nói cô đã không thể chờ đợi muốn rời khỏi, anh không thể không nghi ngờ, cô là nôn nóng muốn đi gặp người đàn ông kia.
Đã không còn cách nào, không phải sao? Cô yêu người đàn ông kia như thế, yêu đến mức từ bỏ tất cả, từ bỏ thân phận Ảnh Vệ, từ bỏ Long Môn, cũng là từ bỏ anh.
Anh hoàn toàn ngay cả một khoảng trống tham gia cũng không có.
"Cô muốn đi, thì đi đi." Qua hồi lâu anh rốt cuộc cũng mở miệng, như cô mong muốn để cho cô rời đi.
Nhận được đáp án, hơn nữa còn là kết quả cuối cùng mình mong muốn, nhưng trái tim của cô vẫn như bị một dao đâm rất đau.
"Cám ơn thủ lĩnh. . . . . ." Cô đè xuống cay đắng vọt tới nơi cổ họng, đầu cúi xuống thấp hơn.
"Tôi nói rồi, tôi không muốn lại thấy cô dùng đỉnh đầu đối mặt với tôi!" Khó mà hiểu được tức giận bỗng chốc lại nổ ra, anh trách cô cho dù sắp rời khỏi, cô vẫn không chịu nhìn anh.
Chẳng lẽ ở trong lòng của cô, anh thật sự không đáng giá như thế sao?
Không khống chế được tiếng rống giận dữ, ở thư phòng vang lên.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, một giọt nước mắt không kịp thu vào nữa, nhanh chóng chảy ra hốc mắt.
"Cô. . . . . ." Anh đáng sợ như vậy sao? Thậm chí cô sợ đến rơi nước mắt.
Biết anh hiểu lầm, cô khẽ nhếch môi muốn giải thích, nhưng cô chịu đựng.
Cô là một người sắp rời đi, anh đối với cô có cái gì hiểu lầm, thì có quan hệ gì đâu? Còn là mặc cho anh hiểu lầm, không cần nói thêm gì nữa rồi.
Hướng về phía người đàn ông cô yêu tha thiết nhất, cô thể hiện một màn nhàn nhạt, nụ cười nhạt nhòa, "Cám ơn lời dạy của anh cho tới hôm nay." Nói xong, cô nhanh chóng xoay người, không lưu luyến chút nào rời đi.
Dùng ánh mắt khao khát cắn nuốt bóng lưng của cô, anh giống như người gỗ đứng nghiêm nguyên tại chỗ, không dám cũng không muốn di chuyển ánh mắt của mình, nhiều một giây cũng tốt, nhiều một cái cũng tốt, bởi vì anh hoàn toàn không chắc chắn, sau khi cô rời đi, bọn họ còn có thể hay không ở trong biển người mênh mông gặp lại nhau.
Cho nên, nhiều hơn một ánh mắt, trí nhớ sẽ khắc sâu hơn một chút, như vậy mới đủ để anh từ nay về sau, luôn luôn nhắc nhở mình, cô rời đi từ trong sinh mệnh anh ra sao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...