Ai Chạm Vào Sứ Trước

"Tôi muốn to như thế để làm gì?" Bách Trầm Tùng nhìn anh sắp cười thành tiếng.

Đêm khuya đầu óc không tỉnh táo, mặt lại gần sát như vậy, cơ thể kề cận, tay còn khoác lên, nhưng cậu lại không hề muốn tránh chút nào.

Lương Phong nhướng mày, nhìn cậu cười: "To không tốt hả? Cậu không thích à?"

"To..." Bách Trầm Tùng nói nửa chừng thì ngớ người, duỗi tay ra vỗ lên tay anh: "To cái đầu chết tiệt của anh ấy."

Lương Phong đứng cười bên cạnh với biểu cảm không đứng đắn.

Nam Tử ở đằng kia thì vừa ôm vừa hôn, giống như cầu hôn vậy, khung cảnh rất tưng bừng, người qua đường cũng đứng lại, vây xung quanh quán ăn đến mức chật ních, ở thêm một lúc nữa chắc cán bộ quản lý đô thị cũng sẽ tới mất.

"Bây giờ cũng không trễ, thật sự không đi à?" Lương Phong nhìn thoáng qua đồng hồ rồi nghiêng đầu hỏi Bách Trầm Tùng, lúc nhìn cậu còn nhướng mày lên tựa như đang đùa giỡn.

Bách Trầm Tùng cười, kéo dài giọng, làm biếng thở ra: "Không đi đâu, tôi rất mệt, ngày mai rồi đi."

Lương Phong dán mắt nhìn cậu một lúc, bóp vào gáy cậu một cái: "Được rồi."

Bách Trầm Tùng giống như bị người ta điểm huyệt, đứng im tại chỗ không nhúc nhích như cọc gỗ, trên gáy tê dại, luồng sức mạnh đó chạy dọc theo cột sống khiến cậu run rẩy.

"Trầm Tùng! Chụp hình!" Nam Tử lớn tiếng gọi Bách Trầm Tùng tỉnh táo lại.

Bách Trầm Tùng cất bước đi qua: "Đến đây."

Cậu cầm điện thoại ngồi xổm chụp hình cho cặp tình nhân chừng hơn mười tấm.

Chưa được mấy giây, Nam Tử đã thay ảnh đại diện.

"Chua chết tớ rồi." Kiều Đình bĩu môi cười: "Cậu có về không? Nếu không thì hôm nay cậu ở bên ngoài đi?"

"Đừng mà." Nam Tử nhìn thoáng qua phía cô gái: "Tớ đưa cô ấy về trước."

Bách Trầm Tùng cười khoác vai Kiều Đình, dẫn cậu ta quay lại: "Được rồi, không còn chuyện của chúng ta nữa, đừng đứng ở đây nữa."

"Các cậu thì sao? Ai về nhà người ấy à?" Kiều Đình nhìn Bách Trầm Tùng rồi lại nhìn Lương Phong.

"Đương nhiên là về nhà rồi, nếu không thì còn làm gì nữa." Bách Trầm Tùng cười.

Kiều Đình 'chậc' một tiếng, lắc đầu mấy cái: "Loài người nhàm chán, đêm dài trống vắng, nếu không thì hôm nào xuất gia hết đi."

Bách Trầm Tùng cười vuốt đầu cậu ta một cái: "Nhanh về nhà cấm dục của cậu đi, đừng lượn lờ bên ngoài nữa."

Kiều Đình đáp trả: "Nhàm chán." Cậu ta nhìn thoáng qua Lương Phong: "Đúng vậy không?"

Lương Phong còn trả lời lại một câu: "Ừ."

Bách Trầm Tùng cười: "Được, vậy hai người từ từ nói chuyện, tôi đi về nhà." Trước khi nói xong đã nhanh chóng chuồn đi nhưng lại bị Lương Phong chặn ngang kéo lại.

"Có xe mà không đi, sao cậu cứ thích chịu đựng vậy." Lương Phong giữ chặt cậu lại, cười: "Tôi đưa cậu về nhà, tôi cũng về nhà ngủ."


"Vậy tôi cũng chuồn đây." Kiều Đình chào một tiếng rồi đi mất.

Bách Trầm Tùng mở cửa xe ra ngồi lên, nghiêng đầu nhìn Lương Phong: "Cả xe toàn hoa này của anh giờ phải làm thế nào?"

Lương Phong nở nụ cười nhìn cậu, tay thắt dây an toàn: "Tặng cho cậu."

"Cứu mạng, nếu tôi mang về thì trực tiếp trở thành tiên hoa luôn đó, có chỗ rắm nào đủ to mà để, đêm dậy đi vệ sinh bị vướng làm tôi ngã thì xong đời." Bách Trầm Tùng trượt người xuống dưới một chút, lười nhác tựa lưng vào ghế.

Lương Phong nghe thấy thế thì cười một lúc lâu: "Vậy tôi mang về cho con mèo chơi."

Bách Trầm Tùng nhắm mắt lại mỉm cười, cả ngày nay hai người luôn cười ngu ngốc như thế.

Sắp đến cổng tiểu khu, Lương Phong mở hé cửa sổ, kẹp điếu thuốc trong tay khoác lên thành cửa.

"Lương Phong." Bách Trầm Tùng gọi một tiếng mơ hồ, giọng ậm ậm ờ ờ.

"Hả?" Lương Phong nhìn cậu.

"Không, chỉ gọi thế thôi." Bách Trầm Tùng mở mắt nhìn anh, cong môi cười khẽ: "Anh đi làm mấy năm rồi?"

Lương Phong nghĩ ngợi: "Chắc khoảng bảy tám năm, ngay lúc vừa bắt đầu lên đại học đã kinh doanh rồi."

Bách Trầm Tùng sững người mấy giây, Lương Phong nhìn thấy nét mặt đó của cậu thì khẽ cười. Xe rẽ một cái, dừng ở cổng tiểu khu.

Đêm khuya, trong xe im ắng, Bách Trầm Tùng ngồi dậy tháo dây an toàn, một tiếng 'cạch' giòn vang, bàn tay cậu đặt trên tay nắm cửa còn chưa kịp ấn xuống.

"Trầm Tùng." Lương Phong gọi cậu một tiếng.

Bách Trầm Tùng quay đầu lại nhìn anh: "Hả?'

Lương Phong nhìn cậu một lúc lâu nhưng chẳng nói gì, không khí như lắng đọng lại, Bách Trầm Tùng không biết có chuyện gì xảy ra nên hơi hồi hộp, yết hầu lăn lên lăn xuống nuống nước miếng, là một động tác rất nhỏ.

Bỗng nhiên Lương Phong nở nụ cười, giơ tay lên, khẽ nhéo tai Bách Trầm Tùng một cái, rất nhẹ, giống như đang chơi đùa với mèo vậy.

Bất thình lình anh thả một câu: "Tôi là người đứng đắn."

Cảm giác ấm áp khiến Bách Trầm Tùng sững người vài giây, cậu chợt cúi đầu xuống cười, cười một lúc lâu: "Tôi biết." Cậu quay người mở cửa xe, đóng cửa kĩ càng, cắm tay vào túi đứng đó, cúi đầu nhìn Lương Phong từ bên ngoài cửa xe: "Đi đường cẩn thận nhé, anh."

"Lần sau cậu nói câu khác đi." Lương Phong cười.

Bách Trầm Tùng cười: "Chú ý an toàn nhé Lương Phong."

Lương Phong lắc đầu cười, xua tay: "Tôi đi đây."

Bách Trầm Tùng nhìn theo cho tới khi xe anh khuất bóng rồi mới quay người đi vào trong tiểu khu, cậu rất tò mò khi Lương Phong chơi với chó mèo sẽ có dáng vẻ thế nào, có phải cũng ngồi xổm xuống, bóp giọng kêu meow meow không.

Buổi tối rất dễ đói, Bách Trầm Tùng vào nhà, vừa mới cởi giày ra thì bụng sôi lên một tiếng.


Cậu vào phòng tắm tắm rửa một lúc, khi ra ngoài đã suýt soát mười hai giờ.

Hơn nửa đêm, cậu chui vào bếp nấu một tô mì cà chua trứng.

Bách Trầm Tùng gắp mì, đang định đút vào miệng thì bỗng nhiên cậu lại thả đũa xuống, cầm điện thoại hạ mình chụp một tấm ảnh gửi qua cho Lương Phong.

Chắc chắn anh vẫn còn chưa ngủ.

Chưa đến nửa phút sau.

.: [Bây giờ tôi đến có còn kịp không?]

Bách Trầm Tùng: [Không kịp.]

.: [Vậy tôi đến tìm cậu trong mơ.]

Bách Trầm Tùng vừa gửi tin nhắn vừa cong môi cười, một lúc lâu sau cậu mới phát hiện ra nên day khóe miệng vài cái, cắm mặt nhanh chóng ăn hết tô mì.

Lúc thu dọn bát, cậu bỗng nhớ ra mình vẫn chưa lưu tên Wechat của Lương Phong.

Ngón tay cậu còn dính bong bóng xà phòng nhỏ, cậu lau lên vải một cái rồi cúi đầu sửa tên hiển thị của Lương Phong thành Anh Phong.

Nhìn như vậy thuận mắt hơn hẳn.

Lương Phong về đến nhà, khi Bách Trầm Tùng gửi tin nhắn cho anh, anh vừa mới dọn xong một xe hoa lên nhà, phủ đầy một góc, vây chặt quanh chỗ ăn của mèo con Chiêm Chiếp đến mức con kiến chui không lọt.

Từ khi anh bước vào nhà, Chiêm Chiếp đã bắt đầu đi quanh anh, bám móng vuốt lên đùi anh giống như một vật trang trí hình mèo.

Lương Phong đi mấy bước thì phải dừng lại, anh khom người xuống nắm lấy cổ nó ném trực tiếp lên trên sofa: "Dính người quá."

Anh dùng chân đẩy mớ hoa qua bên cạnh một chút, khi thảnh y tô mì Bách Trầm Tùng gửi đến, anh cũng thấy đói nên đến phòng bếp mở tủ lạnh ra.

Chỉ còn hai bông súp lơ và ba trái cà chua, ngay cả trứng cũng không còn.

Lương Phong đóng sầm cửa tủ lạnh vang lên một tiếng 'cạch', ngồi trên ghế chịu đựng cơn đói bụng. Chiêm Chiếp quấn quýt bên cạnh liên tục cọ người vào.

"Thật đúng là con người nhàm chán, đêm dài trống vắng." Lương Phong bế Chiêm Chiếp trên tay, hất cằm lên nhìn nó: "Mang một con mèo cái về cho chú mày nhé?"

"Meow..."

"Xin lỗi, anh quên mất, chú mày không có trứng... Thôi bỏ đi." Lương Phong nhìn nó.

Mèo: "..."

Lương Phong đứng dậy, cởi quần áo, bước vào phòng tắm: "Ngày mai anh mang một con chó về cho chú mày, vừa đúng làm một phòng toàn chó độc thân."


Chiêm Chiếp nói tôi cám ơn anh quá.

Chuyện đưa chó về này, Lương Phong không hề nói đùa, trước khi ngủ anh đã tìm một cửa hàng thú cưng ở cách đó không xa.

Sáng hôm sau khi chạy bộ buổi sáng, anh chạy thẳng dọc theo phố đến khu vực lân cận tiểu khu của Bách Trầm Tùng, giả vờ lấy danh nghĩa mua bữa sáng, sáng nào cũng đứng chờ người trước quán đồ ăn sáng nhà người ta.

Chờ nhiều lần mà lần nào cũng không thấy người đâu.

Vốn dĩ Bách Trầm Tùng không có thói quen chạy bộ buổi sáng, ngoại trừ sáng sớm có chuyện gì gấp, hoặc thỉnh thoảng đói bụng cậu mới ra khỏi nhà tản bộ, tiện thể mua đồ ăn sáng.

Lương Phong cũng không ôm hi vọng có thể gặp được cậu, anh mặc áo ba lỗ, quần thể dục, đội mũi lưỡi trai hơi đè xuống thấp, đứng trong gió lạnh ăn bánh bao trước cửa.

Ông cụ nói trong nhà có ghế, Lương Phong nói sợ nóng, sau đó đành để ông chủ dọn ghế ra ngoài cho anh.

"Vẫn còn chưa dậy hay sao?" Lương Phong cúi đầu nhìn thoáng qua Wechat của Bách Trầm Tùng, nhìn hoài cũng chẳng có gì xuất hiện cả.

Bỗng nhiên trong nhóm công ty gửi hơn mười tin nhắn, nói đến chuyện hợp tác, đám nhân viên này tích cực làm việc quá đáng, ép ông chủ phải tăng ca cùng. Lương Phong cúi đầu, nhăn mày một cái rồi trả lời, mới sáng sớm đã bực bội rồi.

"Ông chủ, cho một phần trứng luộc nước trà và cháo gạo kê."

Lương Phong nghe thấy giọng nói đó thì sửng sốt, lập tức ngẩng đầu lên nhìn vào trong quán.

Bách Trầm Tùng mặc quần thể thao, áo trắng cộc tay, tóc khô một nửa, đang đứng đút tay vào trong túi ngáp, lúc cậu nghiêng đầu vừa khéo nhìn thấy Lương Phong, cậu há miệng một lúc lâu vẫn không nói lời nào: "Đệch."

Mới sớm tinh mơ đã chửi người rồi.

Lương Phong đứng dậy: "Cuối cùng tôi đã chờ được cậu rồi."

"Anh đang làm gì vậy?" Mới sáng sớm, Bách Trầm Tùng như nhìn thấy ma vậy, lùi về sau mấy bước: "Anh cố tình ở đây bắt tôi đấy à? Mới nãy tôi đi ngang qua đâu có thấy anh đâu."

"Tôi còn đang nói mới sáng sớm mà đã có anh nào đáng thương chau mày nhăn mặt ngồi ăn bánh bao cơ."

Lương Phong khẽ nở nụ cười, ngồi vào chiếc ghế trong cửa hàng, Bách Trầm Tùng ngồi đối diện anh: "Hằng ngày anh chạy bộ buổi sáng đủ xa đó."

"Cũng bình thường." Lương Phong nuốt nước miếng, cười cười nhìn cậu: "Sao lại chịu ra khỏi nhà rồi thế?"

"Đói bụng." Bách Trầm Tùng trả lời.

"Tối hôm qua cậu ăn nhiều như vậy rồi mà còn đói à?" Lương Phong nhìn cậu.

"Ừm." Bách Trầm Tùng dang tay, dựa vào trên lưng ghế duỗi người ra: "Để cao hơn."

Xém chút nữa Lương Phong phụt cả nước lên mặt cậu, anh khẽ trả lời: "Cậu vẫn chưa dậy thì xong à?'

Bách Trầm Tùng dùng mũi chân thúc mạnh anh một cái: "Ăn bánh bao mà cũng không chặn được miệng của anh nữa."

"Lát nữa cậu có bận không?" Lương Phong cười.

Bách Trầm Tùng ngẫm nghĩ một lúc: "Hình như không có chuyện gì, ngày mai bắt đầu bận, trong trường muốn làm chương trình công ích giúp đỡ người già gì đó, tôi đăng ký rồi." Cậu ngước mắt lên nhìn Lương Phong: "Chút nữa có chuyện gì à?"

"Đi xem chó giúp tôi một lúc." Lương Phong nói xong thì sửa từ lại: "Chọn chó."

"Anh nuôi chó à? Anh bận như vậy sao lại có thời gian..." Bách Trầm Tùng nói một nửa rồi không nói nữa, cúi đầu húp một ngụm cháo gạo kê: "Tôi thấy hình như sáng anh rất rảnh, tôi còn chưa hỏi, anh định nuôi loại nào?"

Lương Phong cười cười dựa vào lưng ghế: "Cậu thích loại nào? Tôi tham khảo thử xem."

"Tôi á?" Bách Trầm Tùng nghĩ ngợi, cúi đầu húp cháo: "Golden, nhìn ngoan."


Cậu dừng lại: "Nhưng phải nói lại, sofa nhà anh có chịu tàn phá được không?"

Mặt Lương Phong cứng lại, Bách Trầm Tùng nhìn thấy vẻ mặt anh thì cúi đầu cười một hồi lâu, xém chút nữa thì sặc.

Quạt treo tường trong quán quay qua quay lại, thổi tung tóc Bách Trầm Tùng, áo sau lưng cậu phồng lên, cậu cúi đầu húp từng ngụm từng ngụm cháo một cho đến khi hết cả chén, nhìn rất ngoan, Lương Phong ngồi đối diện cứ nhìn cậu ăn như vậy.

"Đừng nhìn nữa." Bách Trầm Tùng rút giấy ăn lau miệng, đứng dậy nói: "Đi thôi, đi đón chó của anh nào."

Lương Phong cười đi theo sau.

Bên ngoài mặt trời đã ló dạng, chói mắt, hai người đi theo bản đồ hơn mười phút, tìm được cửa hàng thú cưng kia.

Cửa hàng vừa mới mở cửa, chủ cửa hàng đang bưng chậu tạt nước ra bên ngoài, trong tiệm, những con thú nhỏ cũng không ngủ, đang dùng sức gây ồn ào.

Lương Phong vừa mới bước vào trong, con Corgi nằm trong lồng ở trong góc sợ đến mức run rẩy, nó nằm sấp trong lồng sủa ầm ĩ như phát điên.

Bách Trầm Tùng thấy Lương Phong khẽ run một cái thì vô cùng buồn cười, đứng sau lưng anh cười một lúc lâu.

Cậu duỗi tay ra khoác vai anh đi vào trong, nhìn anh bằng vẻ mặt vô cùng đê tiện: "Đừng sợ."

Lương Phong cạn lời, anh giữ chặt cánh tay cậu đang khoác trên vai mình: "Vậy cậu ôm chặt chút đi, tôi sợ."

Bách Trầm Tùng chỉ cười không nói gì. Lúc Lương Phong khom người, ngồi xuống nhìn chó, vai hai người chạm vào nhau, mặt cũng kề thật sát.

Cậu ngửi thấy mùi nước giặt thoang thoảng trên người Lương Phong, có lẽ là vừa mới giặt hôm qua, còn chưa dính phải hương nước hoa thường ngày.

Râu đã được cạo sạch sẽ, chỗ trên cổ dưới vành tai có một hình xăm, rất nhỏ, là một con mèo nhỏ.

"Sao thế?" Bỗng nhiên Lương Phong quay đầu lại.

Chóp mũi hai người suýt nữa đã chạm vào nhau, một luồng khí nóng ập đến, giọng Bách Trầm Tùng hơi run: "Hả?"

Lương Phong cười: "Nhìn cái gì thế?"

Bách Trầm Tùng chỉ vào chỗ cổ của anh: "Tên nhóc này."

"Là nó à, là mèo của nhà tôi." Lương Phong tiếp tục quay đầu lại trêu chó.

"Nhỏ thế, sao không xăm to hơn chút." Bách Trầm Tùng dịch về phía sau một chút.

"To quá thì nhìn đáng sợ, nhìn tôi vốn đã chẳng mấy hiền lành rồi." Lương Phong nhìn cậu cười: "Đúng không?"

Bách Trầm Tùng nhìn anh một cách nghiêm túc trong vài giây: "Cũng không đến nỗi."

Chủ cửa hàng thả con Golden nhỏ trong lồng ra, tên nhóc này vừa ra khỏi lồng đã nhảy chồm lên người người ta giống như bị điên vậy.

Bách Trầm Tùng bị nó chọc cười, bắt lấy nó ôm vào trong ngực: "Anh định để dành chỗ nào cho nó? Ngực à?"

Lời này là hỏi Lương Phong.

Lương Phong cười cười nghiêng mặt đi, chỉ vào phía bên kia cổ: "Đối xứng."

"Anh công bằng quá nhỉ." Bách Trầm Tùng cười, tay nâng con chó lên mấy cái rồi lại thả xuống đất chơi với nó.

"Cậu muốn ở chỗ nào?" Lương Phong nhìn cậu cười: "Tính trước xem."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui