Edit + Beta: Vịt
Lư Ninh đuổi theo ra không bao lâu Thích Thiên Bách đã theo tới, nhưng anh chỉ tóm được bóng lưng Lư Ninh, đối phương chạy rất nhanh, nhìn cũng không nhìn anh một cái.
Thích Thiên Bách lo lắng mà ở phía sau gọi: "Dư Ôn...... Ninh Kinh Hồng! Chờ một chút!"
Thích Thiên Bách bị mấy người đi đường cản, Lư Ninh liền trong lúc này chạy xa không thấy, anh đuổi theo cũng không kịp — Không nghĩ tới thằng nhóc này bình thường một bộ dáng vẻ yếu đuối, thế nhưng cũng có thể chạy nhanh như vậy.
Lư Ninh đương nhiên cũng không có đột nhiên trở nên thể năng siêu cường, cậu vì đuổi theo cái người ban ngày mặc đồ đen, giống như ma quỷ lơ lửng đã dốc hết toàn lực, cậu cảm giác trong phổi mình giống như bị mở ra cái động, bởi vì có gió thổi qua, bị hong khô, lúc thở dốc đều là mùi máu tanh, đều là đau.
Tên kia quả nhiên khả nghi, Lư Ninh nhìn thấy chính mặt hắn, nhưng không thấy rõ tướng mạo hắn, bởi vì người kia từ đầu đến chân đều bị quần áo vải vóc màu đen bao lấy, chỉ lộ ra hai mắt.
Đưa giấy vẽ buổi tình quỷ dị cho cậu suốt, nhất định là người áo đen này.
Nhưng Lư Ninh đuổi theo không bao lâu liền không còn thể lực, dừng ở ven đường thở, tên áo đen kia giống như cũng không chạy được nữa, hắn cách Lư Ninh một con đường, dừng lại đỡ biển báo giao thông ven đường nghỉ ngơi.
Lư Ninh đang muốn cắn răng đuổi theo hắn, lại đột nhiên bị mấy người cản đường, cùng lúc đó, một chiếc xe giống như u linh đột nhiên xuất hiện trước mặt người áo đen, người sau nhanh chóng chui lên xe, liền chạy xa.
Lư Ninh lo lắng hô lên: "Đứng lại!!"
Cậu bị một tay giật trở lại, bởi vì nguyên nhân quán tính, Lư Ninh không đứng vững, ngã nhào trên đất. Cậu lúc này mới thấy rõ ràng, cản đường cậu là mấy người thể trạng cường tráng, sắc mặt hung ác mà nhìn chằm chằm cậu.
Mắt Lư Ninh nhìn những người đó từ từ từ trên mặt đất bò dậy: "Các người là ai?"
Bọn họ cũng không nói chuyện, Lư Ninh đột nhiên giống như phúc chí tâm linh tỉnh táo: "Các người...... Là Ninh Tuyết Phong phái tới?"
Bọn họ hẳn không phải cùng một nhóm với tên áo đen lúc nãy, người nọ nhìn thấy mình phản ứng đầu tiên là chạy, những người này nhìn thấy mình thì tìm tòi...... Hơn nữa, mặc dù không thấy rõ tướng mạo tên áo đen, cậu có thể thấy được người lái xe.
Mấy thằng cha cản đường Lư Ninh nhìn nhau một cái, cười lạnh nói: "Mày đều biết rồi, cũng không cần chúng tao nhiều lời đi, đứng dậy đi theo bọn tao."
"Chúng mày bắt tao cũng vô dụng, thẩm tra lần đầu tiên đã kết thúc, tôi sẽ không rút đơn kiện."
Lư Ninh vừa nói vừa lui về sau — Chỗ bọn họ ở cũng không vắng vẻ, trên đường có không ít người đi đường, không nghĩ tới những người này cư nhiên dám ở trước mặt mọi người giở lưu manh.
— Mặc dù người đi đường đều bị mấy đại hán vạm vỡ tụ tập chung một chỗ dọa đến không dám tới gần nhưng quang minh chính đại như vậy thật sự không tốt lắm.
"Cái đấy không do bọn tao quan tâm! Bọn tao chỉ phụ trách dẫn mày!"
Hắn nói xong cũng liền duỗi tay tới túm Lư Ninh, chỉ là còn chưa đụng phải cậu, lại đột nhiên bị người một quyền đánh tới huyệt thái dương, ngã sang bên cạnh. Những người khác đều bị tình huống đột phát này dọa đến, Lư Ninh nhất thời cũng không kịp phản ứng, một giây sau lại bị người túm lấy cổ tay từ trong vòng vây đám người này một cái kéo ra ngoài.
...... Thích Thiên Bách.
Mấy tráng hán còn lại thấy đồng bọn bị đánh ngã trên mặt đất, phản ứng ngược lại rất nhanh, lập tức cùng mấy đồng bọn tụ lại, cùng phía Thích Thiên Bách tạo thành phe đối lập, Lư Ninh bị Thích Thiên Bách chặn ở phía sau không nhìn rõ biểu tình của anh, nhưng chắc hẳn biểu tình dọa người hơn tên cơ bắp kia đi, bởi vì đối phương hình như đã bị dọa đến, dọa tới mấy người chen chung một chỗ.
"Ở một bên đợi."
Thích Thiên Bách vừa nói vừa cởi xuống tây trang trên người ném tới, trực tiếp một cước đạp về phái mặt một người cách gần anh, căn bản không để ý tới đối phương kỳ thực đã không có ý tứ đánh nhau với anh......
Lư Ninh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Thích Thiên Bách tay không đánh nhau với người, nhưng từ cướp ngân hàng lần đó mà nhìn, phong cách của anh trước sau như một, gọn gàng dứt khoát, không thích nói nhảm với đối thủ, vung tay liền đánh...... Phong cách mạnh mẽ vang dội như vậy đoán chừng hồi ở bộ đội đặc chủng đã thành thói quen đi. Lư Ninh ôm tây trang của anh đứng ở một bên, luôn cảm thấy không khí có cái gì không đúng, nói tới bản thân cậu cũng là đàn ông, mặc dù thể lực và võ lực đều không được, loại từ "Ở một bên đợi" không phải là nên nói cho nữ sinh nghe sao.
Khó chịu khó giải thích được.
Thích Thiên Bách thân thủ đương nhiên không tệ, chỉ bất quá bình thường có rất ít cơ hội động thủ đi, lúc anh đánh nhau không giống với đánh nhau với bọn lưu manh, động tác gọn gàng trực tiếp chỉ trong hai chiêu đã quật người không bò dậy nổi.
...... Dù sao cũng là luyện qua.
Không biết có phải bình thường không có cơ hội ra tay hay không, anh đánh tới cực độc, sau khi quật ngã đối phương liền cưỡi trên người người ta trái một quyền phải một quyền mà đánh người, Lư Ninh thậm chí nghe được tiếng "Bịch, bịch" của nắm đấm phát ra lúc đánh vào trên da thịt.
Lư Ninh trước khi xảy ra mạng người xông lên kéo Thích Thiên Bách ra: "Đừng đánh nữa, tiếp tục đánh bọn họ sẽ báo cảnh sát."
Thật sự ở trên đường lớn xảy ra mạng người cũng không hay, cũng sẽ biến thành điểm nhơ của Thích Thiên Bách, dù nói thế nào cũng là quân nhân giải ngũ, thật sự bị tóm vào cục cảnh sát thì không hay lắm.
Thích Thiên Bách vẫn ngại không đủ, hướng trên mặt một người hung hăng đạp một cái, ở trên mặt hắn lưu lại vết giày da rõ ràng.
"Phi! Rác rưởi chính là rác rưởi. Chúng ta đi."
Thích Thiên Bách từ trong tay Lư Ninh nhận lấy tây trang mặc vào, sau đó một cái kéo cậu qua dẫn người nghênh ngang rời đi. Ở trên đường phố anh cũng không hay cứ như vậy động tay động chân với Lư Ninh, vụng trộm nhịn không được ở trên vai cậu niết hai cái — Mặc dù lúc ấy nhìn thấy mấy người đó quả thực không đụng vào Lư Ninh, vẫn là không yên lòng, thằng nhóc này yếu ớt như vậy, bị đánh một quyền nói không chừng mạng nhỏ cũng không còn.
"Em có bị thương không?"
Lư Ninh nhìn lên mặt anh một cái, trên gương mặt tuấn mỹ của Thích đại thiếu gia có một mảnh xước da rõ ràng, nhìn cực kỳ chướng mắt: "Em không có...... Còn anh? Da mặt anh rách rồi."
"Cũng chỉ có da mặt rách thôi."
Thích Thiên Bách không để ý lẩm bẩm, anh hơi nghiêng mặt một cái, phát hiện bả vai Lư Ninh đang bị anh ôm trong ngực, hơn nữa đối phương hình như cũng không có tỏ vẻ bất mãn đối với trạng thái này. Cái này...... Mặc dù không biết tại sao, nhưng khó giải thích được có chút vui vẻ, chẳng lẽ là bởi vì hành động anh hùng cứu mỹ nhân rốt cục gợi lên hồi ức tốt đẹp đã từng giữa bọn họ sao? Nói tới lần trước cũng là bởi vì anh lúc ở ngân hàng cứu cậu, đối phương mới bắt đầu hết sức để ý đến anh......
Lư Ninh phát giác Thích Thiên Bách đang thất thần, nhịn không được hỏi: "Anh sao thế? Có phải ngoại trừ mặt còn có chỗ khác bị thương hay không?"
Người sau do dự một chút, lập tức nói: "Ừ...... Em không nói còn không cảm thấy, hiện tại cảm giác chỗ vai hình như có chút đau."
Lư Ninh theo bản năng nhíu mày: "Cái gì? Anh bị đánh phải sao?"
...... Mặc dù thừa nhận mình bị mấy rác rưởi kia đánh tới khá mất mặt, nhưng nếu như có thể để cho quan hệ giữa bọn họ nhân cơ hội cải thiện chút, mất mặt thì mất mặt đi.
"A...... Kỳ thực còn có chân cũng có chút đau, vừa nãy lúc đá người, có chút không khống chế được lực đạo, cẩn thận cảm thụ chút bắp chân xương đùi hình như sắp nứt ra rồi.
Thích Thiên Bách nói liền một cách tự nhiên dời sức nặng thân thể qua một phần đè trên người Lư Ninh, biến thành trạng thái được cậu đỡ, người sau bị đè tới lập tức lùn xuống một đoạn: "Xương đùi đau sắp nứt ra cần cẩn thận cảm thụ hả...... Em nói, anh không đi được sao, anh ở đây chờ, em trước gọi xe."
Thích Thiên Bách vội vàng phủ nhận nói: "Không phải không phải, em vẫn có thể kiên trì chút, chỉ cần em đỡ anh đi, có thể kiên trì tới chỗ đậu xe. Tóm lại cũng không bao xa, cũng đừng có lãng phí tiền."
Thích Thiên Bách nói lại theo thân thể Lư Ninh trượt xuống, người sau vội vàng đưa tay ôm eo anh: "Từ trong miệng anh nghe được mấy chữ "không nên lãng phí tiền" giống như đang nằm mơ."
Thích Thiên Bách lúc này càng khoa trương, hoàn toàn kéo Lư Ninh vào trong ngực, cũng không quan tâm người đi đường nhìn bọn họ thế nào, tóm lại hiện tại anh bị thương, lúc bị thương cũng có được bạn bè đỡ.
"Lúc ở trên tòa, thái độ Ninh Tuyết Phong đối với em thật kém...... Anh lúc ấy nhìn bộ dáng gã, liền biết tên rác rưởi này sẽ tác quái."
Thích Thiên Bách vừa nói, vừa lén lút nhìn Lư Ninh, thấy đối phương một bộ thất thần, cũng chầm chầm dời nội dung trò chuyện tới chính đề: "Cho nên, vừa kết thúc anh liền tới tìm em."
"......"
Lư Ninh nghiêng đầu nhìn về phía anh, Thích Thiên Bách nhận thấy được kháng cự của cậu, nhưng vẫn nói tiếp: "Em chạy ra ngoài gấp như vậy, còn đuổi theo lâu như vậy, rốt cuộc đang đuổi theo cái gì?"
Lư Ninh nhìn anh, hồi lâu túm lấy cánh tay Thích Thiên Bách hướng trên cổ mình dùng sức kéo một cái, đỡ anh tiếp tục đi về phía trước, Thích Thiên Bách cho rằng cậu lại muốn trốn tránh đề tài, khó giải thích được có chút khó chịu — luôn cảm thấy không biết bắt đầu từ lúc nào, Lư Ninh gạt bỏ anh ra ngoài thế giới của mình, hoặc là nói, cậu hình như đang mâu thuẫn mọi người xung quanh. Nói không ra hai loại trạng thái này rốt cuộc loại nào gay go hơn, nhưng Thích Thiên Bách quả thật không quá thích.
"Em nhận được 1 bức thư......"
Lư Ninh thở dài thật sâu; "Anh nhớ chuyện lúc trước có người gửi cho em một đóng vẽ bùa kỳ quái, lấp kín hòm thư nhà chúng ta không."
"Ừ."
"Trong bức thư này vẽ mặt cười, giống với lúc trước. Em cảm giác làm những chuyện này chính là một người, nhưng đối phương càng ngày càng khoa trương, lần này hình như là đặc biệt cùng tới đây xem phản ứng của em, cho nên em liền đuổi theo ra ngoài."
Thích Thiên Bách kinh ngạc hỏi: "Hắn đưa thư cho em thế nào?"
"Để cho 1 bạn nhỏ đưa cho em. Em cảm thấy hắn không muốn bại lộ bộ mặt thật của mình, toàn thân mặc đồ đen, mặc cũng bị bịt lại."
"Nghe quả thực có chút kỳ quái, sẽ là trò quỷ họ Ninh làm chứ?"
Thích Thiên Bách vừa nói xong liền nhận thấy được có cái gì không đúng, bổ sung: "Anh là nói Ninh Tuyết Phong, luôn gọi em là Dư Ôn, suýt nữa quên mất em cũng họ Ninh."
Lư Ninh cười cười với anh: "Em cảm thấy không phải, từ chuyện gã hôm nay tìm người tới bắt em mà nhìn, có chút không phù hợp với phong cách của Ninh Tuyết Phong. Loại thư này ngay cả đe dọa cũng không tính, nhiều lắm là làm cho người ta cảm thấy buồn nôn, loại người như hắn phí tâm tư làm mấy thứ này bới móc em, không đúng lắm."
Thích Thiên Bách gật gật đầu: "Có đạo lý."
Nhưng ngoại trừ chuyện này, còn có một chuyện Thích Thiên Bách muốn xác nhận chút...... Vẫn là thôi vậy, chuyện này đợi lát nữa hẵng nói.
"Vậy em đối với thân phận đối phương có ý kiến gì? Dù sao em đuổi theo hắn lâu như vậy."
Lư Ninh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Thích Thiên Bách hồi lâu, cuối cùng lắc lắc đầu: "Không có."
— Chỉ là nhìn thấy một cánh tay của đồng bọn tới tiếp ứng hắn......
Thích Thiên Bách đột nhiên cười một cái, đè đầu Lư Ninh dụi hai cái: "Đừng nghĩ nữa, đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn cái gì đi."
****
Lư Ninh buổi tối đi theo Thích Thiên Bách trở lại biệt thự, mục đích của cậu chủ yếu là vì cầm báo cáo hội chẩn kia của mẹ Ninh.
Lư Ninh mở cặp văn kiện ra, từ đó lấy ra báo cáo giám định người thân, bên trên quả nhiên viết ngày tháng. Lúc trước không có chú ý, nhưng cậu rốt cuộc đi làm giám định hôm nào? Hiện tại lúc nghĩ có thể nghĩ ra, nhưng phát hiện trong đầu trống rỗng.
Lư Ninh luôn luôn đối với trí nhớ của mình rất tự tin, hơn nữa đối với số má và ngày tháng nhạy ảm, chân chính không bình thường cậu khả năng vẫn sẽ không chú ý tới, nhưng "Trống rỗng", đối với cậu mà nói, mới là chỗ khác nhất.
Có người sửa ký ức của cậu?
Không thể nào, loại chuyện này so với sống lại trong thân thể một người xa lạ còn khó tưởng tượng hơn.
Lư Ninh theo bản năng đưa tay đặt ở sau eo mình, ở chỗ đó có một vết bớt, là ngọn nguồn của hết thảy nghi ngờ.
"Đần ra cái gì?"
Lúc Lư Ninh xuất thần, Thích Thiên Bách đột nhiên từ sau lưng cậu ôm tới, anh vừa tắm xong, trên người đều là mùi sữa tắm mát mẻ, Lư Ninh lần này không giấu giám định người thân trên tay đi — tóm lại đối phương đều thừa nhận từng nhìn lén vật này rồi, giấu nữa cũng vô tích sự.
"Em đang suy nghĩ."
Lư Ninh xoay người nhìn về phía anh: "Bất quá, chuyện phiền toái cuối cùng kết thúc."
Thích Thiên Bách từ chối bình luận, cười niết mặt cậu: "Phải không? Nếu như chuyện phiền phức chỉ có Ninh Tuyết Phong, quả thực tính là đã giải quyết."
"Ngoại trừ gã ra còn có cái gì?"
Lư Ninh lui về phía sau một bước, ngồi ở trên mặt bàn, Thích Thiên Bách nghe thấy cậu đang thở dài.
"Cái thằng cha gửi tranh buồn nôn cho em, cũng phải tìm ra chứ. Không tìm ra hắn anh cũng sẽ cảm thấy không yên tâm."
Lư Ninh cười cười: "Nói cũng đúng."
"Em thở dài cái gì?"
Lư Ninh duỗi tay cầm một tay Thích Thiên Bách, ngửa đầu nhìn anh: "Em mệt lắm. Thích thiếu gia......"
Thích Thiên Bách cho rằng cậu muốn nói lời quan trọng gì, vội vàng cầm lại tay cậu.
"Anh thích khuôn mặt này của em chứ?"
"......"
Lư Ninh tựa hồ cũng không có muốn câu trả lời của Thích Thiên Bách, đúng như theo lời anh, bất luận là ngữ khí hay là biểu tình, Thích Thiên Bách cũng nhìn ra được, Lư Ninh biểu hiện tới cực kỳ mệt mỏi, mỗi lỗ chân lông đều tiết ra không khí bi quan chán đời.
"Em hiện tại, thật sự...... Rất ghét nó."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...