Ai Bẻ Cong Người Ấy Chịu Trách Nhiệm

Edit + Beta: Vịt

"Ninh tiên sinh? Ninh tiên sinh!"

Lư Ninh lại thất thần, luật sư đối diện rốt cục nhịn không được gõ gõ mặt bàn gọi lực chú ý của Lư Ninh lại — Thời gian nửa tiếng ngắn ngủi thất thần 4-5 lần, ai cũng sẽ trở nên không nhịn được, huống chi vị luật sư này tính tình cũng không tốt.

"Ninh tiên sinh, hạng mục chú ý tôi vừa nói, ngài đều nghe rõ chứ?"

Lư Ninh gật gật đầu: "Đúng vậy, tôi nghe rõ rồi, vừa nãy tôi cũng đã nói, chứng cứ tôi trước mắt trong tay nắm giữ......"

Luật sư họ Phương, là bạn của Thích Thiên Bách đề cử tới, nhìn qua là một mỹ nữ luật sư rất giỏi giang, thông qua tán gẫu ngắn ngủi vừa rồi, Lư Ninh đoán cô nàng coi như đáng tin, ít nhất đối phương có thể nắm bắt mấu chốt vấn đề.

"Cá nhân tôi kiến nghị là đem chứng cứ trực tiếp đệ trình cho ngành có liên quan, anh làm thân phận tố cáo ẩn danh ra tòa là được rồi, không cần trực tiếp mặt đối mặt phân cao thấp với Ninh Tuyết Phong, như vậy bất lợi với bảo vệ bản thân anh.

Lư Ninh mỉm cười lắc lắc đầu: "Không cần, tôi đã muốn mặt đối mặt đấu với gã."

Cũng không biết Ninh Tuyết Phong tại sao mỗi lần đều có thể hóa giải nguy cơ quỹ Đại Thịnh, Lư Ninh vẫn không thể xác định quan hệ của gã rốt cuộc có thẩm thấu đến cái gọi là "Ngành có liên quan" hay không, nhưng thực tế không phải là《Danh nghĩa nhân dân》, chỉ ẩn danh tố cáo phải bao lâu mới sẽ bị lập án thẩm tra điểm này đều không thể xác định, nói không chừng trước khi lập án cậu đã chết trong tay Ninh Tuyết Phong.

Luật sư Phương nhìn chằm chằm Lư Ninh, giống như đang đợi cậu thay đổi chủ ý, nhưng người sau không có chút ý tứ dao động nào, cô khẽ thở dài: "Được rồi, tôi trở về nghiên cứu chút, bất quá tôi phải nhắc nhở anh, từ đề xuất tố tụng đến chính thức lập án, mở phiên toà...... Khoảng cách ở giữa khá dài, trong khoảng thời gian này anh rất có thể sẽ gặp phải trả thù của Ninh Tuyết Phong."

Lư Ninh gật gật đầu: "Tôi nghĩ tới rồi."

"Anh vẫn chưa nghĩ tới."

Luật sư Phương lộ ra vẻ có chút bất đắc dĩ: "Dịp này anh nhất định không nên cách Thích thiếu quá xa, anh ấy ít nhất có thể bảo vệ thân thể anh an toàn."


— Một khi nhắc tới Thích Thiên Bách, Lư Ninh lại bắt đầu không yên lòng, mấy hôm nay cậu quả thực bị sự kiện kia quấy nhiễu.

Thích Thiên Bách...... Tại sao phải sau khi cự tuyệt đề nghị của cậu lại một mình đi tìm Hạ Quân Hoắc?

Mấy ngày nay, chuyện này giống như tơ nhện dính trong lòng cậu, nghĩ mãi không hiểu cũng nghĩ không ra nguyên nhân, Lư Ninh thường xuyên thất thần cũng là bởi vì cái này...... Nhưng cậu lại không muốn trực tiếp hỏi Thích Thiên Bách, bởi vì bản thân cậu cũng không quá xác định ngày đó nhìn qua rốt cuộc là mặt thật hay là hoa mắt đơn thuần — Dù sao thằng cha này cũng ghét họ Hạ, thoạt nhìn không giống làm bộ.

"Ninh tiên sinh?"

Lư Ninh ngẩng đầu cười cười với luật sư Phương, người sau nhìn qua có chút không kiên nhẫn, trực tiếp hỏi: "Ngài tại sao lại thất thần."

Lư Ninh cười cười xin lỗi với cô: "Xấu hổ quá, tôi......"

Cậu muốn tập trung tinh lực tới trên chính sự, tập trung ở trên vụ án này, nhưng mỗi khi cậu muốn tập trung tinh thần, liền sẽ nhịn không được thất thần. Nửa câu sau của Lư Ninh còn chưa dứt lời, cậu đã ôm lấy túi văn kiện đặt trên bàn, đứng lên.

"Xin lỗi, tôi đột nhiên nhớ tới có vài việc gấp chưa xử lý...... Tôi phải đi rồi."

Trong đầu Lư Ninh rất loạn, có một số việc chính là bạn càng không muốn suy nghĩ, nó càng sẽ hiện ra, hơn nữa chuyện này có liên quan tới Thích Thiên Bách.

Luật sư Phương ở phía sau cậu nói cái gì Lư Ninh cũng không nghe rõ, đối phương có lẽ tức giận, Lư Ninh nhưng cơ hồ là xông ra ngoài. Chỗ bọn họ hẹn gặp mặt ở một quán cafe, giao thông coi như thuận tiện.

"Bác tài xế, phiền tới bệnh viện Trung tâm."

— Đã không thể trực tiếp chứng thực với Thích Thiên Bách, vậy không bằng đi hỏi Hạ Quân Hoắc. Đương nhiên, cậu cũng sẽ hỏi Thích Thiên Bách, chỉ cần bọn họ có nội dung giống nhau......

Lư Ninh nghĩ như vậy, lại cảm thấy rất nhụt chí — Cho dù anh thật sự tới đó thì thế nào, ban đầu cậu còn tỏ vẻ khuyến khích Thích Thiên Bách tới chỗ Hạ Quân Hoắc xem xem, hiện tại chất vấn anh loại chuyện này đều không lẽ thẳng khí hùng.


Cậu cảm thấy mệt mỏi, nhắm mắt lại, tình cảnh ngày đó liền hiện lên trước mắt, làm cho cậu không có cách nào nhận được nhàn rỗi chốc lát.

"Aizz, tiên sinh, bệnh viện Trung tâm đến rồi, cậu còn không xuống xe?"

Lư Ninh chợt hoàn hồn, nghiêng đầu cười cười với tài xế: "Xuống xe, bao nhiêu tiền?"

Phòng khám của Hạ Quân Hoắc ở bên cạnh bệnh viện Trung tâm, đã tới quá nhiều lần, Lư Ninh đối với con đường này rất quen thuộc. Bất quá cậu lần này không có trực tiếp vào cửa, từ suy đoán không quang minh chính đại nào đó trong lòng, Lư Ninh vẫn là giống như lần trước, lặng yên không một tiếng động đẩy cửa đi vào.

Trong phòng khách không có ai, Lư Ninh giống như thở dài thở ra một hơi, trong lòng còn đang trách bản thân — Đây là thế nào, làm sao còn lén lén lút lút. Cậu kỳ thực cũng không muốn thừa nhận mình đối với Thích Thiên Bách có hoài nghi, dường như thừa nhận loại chuyện này sẽ thay đổi thăng bằng vi diệu nào đó.

Nơi mà Lư Ninh đi tiếp theo là phòng làm việc của Hạ Quân Hoắc, nếu như không có ở phòng khách hội chẩn, Hạ Quân Hoắc bình thường sẽ ở phòng này nghỉ ngơi. Lư Ninh vươn tay vừa muốn gõ cửa, một giây cuối cùng lại dừng lại, cậu nhìn chằm chằm cửa phòng trước mặt do dự một chút, từ từ nằm nhoài tới, dán lỗ tai lên cửa.

— Cậu cái gì cũng không nghe thấy.

Có lẽ Hạ Quân Hoắc cũng không ở bên trong, cũng không có bất cứ ai ở bên trong.

Lư Ninh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu từ từ ngẩng đầu, một giây trước khi lỗ tai rời đi, đột nhiên nghe được tiếng nói chuyện với nhau.

"Phải không? Đầu anh từng bị thương?"

— Là tiếng Hạ Quân Hoắc.

Lư Ninh gần đây vốn nhạy cảm, hơn nữa nhắc tới "đầu", "bị thương", mấy từ này, cậu sẽ nhịn không được liên tưởng lên người Thích Thiên Bách.


Bất quá đương nhiên không thể nào là anh ấy......

"Trước đây rất lâu đã bị thương."

— Nhưng rất nhanh, tự mình an ủi của cậu không có cách nào tiếp tục tiến hành, trong phòng làm việc còn có một người khác, âm thanh kia cậu cực kỳ quen thuộc.

"Bị người dùng búa gõ đầu."

— Thật sự là Thích Thiên Bách.

Lư Ninh cảm thấy không thể tin nổi, hết thảy đều phát triển theo chiều hướng xấu nhất cậu có thể nghĩ đến, giống như mọi chuyện đều là cậu tưởng tượng ra vậy. Lư Ninh ngẩng đầu hít sâu mấy cái: "Không thể nào, nhất định là nghe lầm, tên kia rõ ràng nói muốn tới công ty đi làm......" Hơn nữa cho dù anh muốn tìm bác sĩ tâm lý, cũng không thể dễ như vậy đã nói ra chuyện của mình đi, không nói nói loại bóng ma tâm lý này có thể nói với cậu sao!

Lư Ninh sắp tức điên — Không đúng, chính xác mà nói hẳn là vừa tức giận vừa tủi thân, rõ ràng có thể ban đầu đã đi khám bác sĩ với cậu, tại sao ban đầu cự tuyệt cậu sau đó lại tự mình lén lén lút lút tới đây?

Lư Ninh nhịn tức một lần nữa dán lỗ tai lên cửa, nghe thấy tiếng nói chuyện trong nhà vẫn tiếp tục.

"Ha ha, vậy anh nên tới khám não khoa trước, xác định đầu mình có vấn đề hay không, tôi chỉ có thể chăm sóc tư tưởng của anh, không chăm sóc được thân thể."

"Vết thương trên đầu cũng đã sớm khỏi, bệnh viện không kiểm tra ra vấn đề trên thân thể."

Thích Thiên Bách đột nhiên khẽ cười một tiếng, âm thanh trở nên ái muội không rõ: "Hơn nữa, sao anh biết không chăm sóc được thân thể tôi?"

Lư Ninh nghe đến đó, chỉ cảm thấy trong đầu "Ong" một tiếng, cái gì cũng không nghe thấy nữa, loại ngữ khí này của Thích Thiên Bách cậu quen thuộc nhất, anh ta lẳng lơ với bác gĩ cái gì?! Lư Ninh cảm giác đỉnh đầu mình xanh mướt, không đúng, hẳn là cả người đều xanh mướt, vốn cho rằng Thích Thiên Bách vừa nhìn thấy cậu ở chung với Hạ Quân Hoắc liền nổ tung là bởi vì ghen, lại không nghĩ rằng, hóa ra anh không phải ăn dấm của mình, kỳ thực là ăn dấm của Hạ Quân Hoắc...... Thích Thiên Bách lúc trước nói với cậu, bảo cậu cách họ Hạ xa chút, lúc anh nói những lời này, trong lòng có phải rất muốn động thủ với cậu hay không.

Lư Ninh khó giải thích được nhớ tới Trang Việt lúc trước từng nói với cậu — Đối với tình cảm của người có tiền không thể coi là thật. Vốn tưởng giữa gay dù gì cũng sẽ bởi vì khó khăn thế gian quý trọng tình cảm lẫn nhau, không nghĩ tới đều giống nhau, người có tiền bọn họ đối với ai cũng giống nhau, khốn khiếp.

Lư Ninh hít một hơi thật sâu, đè xuống cảm xúc phẫn uất trong ngực lồng ngực, cắn răng đẩy cửa ra một khe nhỏ, từ trong khe cửa nhìn tới — Cho dù là bị xanh rồi cũng phải thu thập đầy đủ chứng cớ, tới lúc đó hung hăng ném lên mặt đôi cẩu nam nam này......

"Đừng làm rộn...... Dựa theo phương pháp tôi dạy cho anh, có thể ngủ chứ?"


Hai người bọn họ không có ở trước bàn làm việc, mà là đứng trước cửa sổ, Thích Thiên Bách đưa lưng về phía cửa, một tay đỡ vách tường phía sau Hạ Quân Hoắc, Hạ Quân Hoắc vừa vặn lộ ra gương mặt, trên mặt cũng là biểu tình khinh bạc mà cậu trước nay chưa từng thấy.

Thích Thiên Bách đột nhiên nhéo cằm hắn, sau đó cúi đầu: "Bản thân anh không biết? Còn rất hữu dụng......"

Lư Ninh không nhìn được nữa, lấy điện thoại ra hướng trong phòng chụp lung tung mấy tấm hình, sau đó xoay người chạy ra — Lúc chưa phát hiện chân tướng nghĩ tới rất đẹp, nhưng lúc sự thật bày ra trước mặt, Lư Ninh đột nhiên mất đi dũng khí đi đối mặt, hoặc là chất vấn. Cậu hiện tại chỉ có thể an ủi bản thân...... Mẹ kiếp! Chờ cậu làm chết Ninh Tuyết Phong, sẽ làm chết hai tên cặn bã kia!

Ánh sáng trong phòng rất âm u, Lư Ninh đang nhanh chóng gõ bàn phím máy tính, trên màn ảnh từng chuỗi con số nhanh chóng hiện lên. Những số liệu này toàn bộ là số liệu khoản mục của quỹ Đại Thịnh, luật sư Phương để cho Lư Ninh tìm ra phần có thể phản ánh tham ô của bọn họ nhất. Lư Ninh đã không muốn chờ đợi thêm nữa, hiện tại đầy trong đầu cậu đều là ý nghĩ làm thế nào gỡ Thích Thiên Bách thành tám mảnh, cũng gỡ Hạ Quân Hoắc thành 8 mảnh, sau đó băm chung hai người bọn họ cho chó ăn, tên xui xẻo Ninh Tuyết Phong này hết lần này tới lần khác đúng lúc cản trở...... Hơn nữa sau khi tố tụng còn phải đợi một đoạn thời gian mới có thể mở phiên toà, cậu có chút không được được.

"A!"

Lư Ninh gõ hồi lâu, không nhịn được hung hăng đập trên bàn một cái, đập xong mới cảm giác đau.

Bất quá không sao cả, tóm lại nắm đấm đau hơn nữa cũng sẽ không đau bằng trong nháy mắt cậu nhìn thấy Thích Thiên Bách nhéo cằm Hạ Quân Hoắc hôn lên...... Mặc dù ở trong đầu Lư Ninh đã sớm cắt tên cặn bã kia thành sợi rồi, nhưng loại chuyện này, sau khi phản ứng lại đương nhiên là đau.

Khoảng thời gian này bọn họ ở cùng nhau cũng không phải là chơi đùa, không phải là cậu yêu đơn phương, cũng không phải yêu qua mạng giống như trước kia...... Có tình cảm, cũng có thể cảm giác được tình cảm của đối phương, làm sao có thể nói buông xuống là buông xuống. Trên màn hình số liệu nhanh chóng hiện lên chiếu sáng gian phòng âm u tới rõ ràng, Lư Ninh nhắm mắt lại, trong đầu lại lần nữa hiện ra cảnh tượng nhìn thấy ban ngày, một giọt nước mắt theo má cậu trượt xuống, mạnh mẽ nện trên mặt bàn.

— Cậu luôn luôn tin tưởng ánh mắt mình, không nghĩ tới lần này lại ở trong cống ngầm lật thuyền, Thích đại thiếu gia giả bộ thật giống, ngay cả ánh mắt cũng có thể lừa người.

Nhưng có lẽ lúc anh ở cùng mình là nghiêm túc đi, chỉ bất quá bây giờ thay lòng mà thôi.

Dù sao lòng người là thứ rất dễ dàng thay đổi.

Điện thoại Lư Ninh đặt trên bàn đột nhiên rung, cậu cầm lên nhìn một cái, ấn phím cúp máy sau đó trực tiếp ném điện thoại vào trong ngăn kéo, chắc là cảm thấy có cái gì không đúng, lại lấy điện thoại ra, tắt điện thoại sau đó ném vào ngăn kéo.

— Anh ta vì sao bây giờ còn có mặt mũi gọi điện thoại cho mình?!

Nếu như Thích Thiên Bách thật sự thay lòng, nên rõ ràng mà tách ra với cậu, Lư Ninh chịu không được loại quan hệ không rõ ràng này.

Lư Ninh tựa trên lưng ghế từ từ trượt xuống, hồi lâu sau mới nói nhỏ giống như thở dài: "Thích đại thiếu gia, đừng để em thất vọng nữa."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui