Edit + Beta: Vịt
Lư Ninh ngồi ở trên bồn cầu phòng vách nhà vệ sinh, sững sờ chờ hồi lâu, sau khi kịp phản ứng, đôi nam nữ cách vách đã sớm không có âm thanh, có lẽ đã rời khỏi nhà vệ sinh. Cậu vừa tiếp nhận loại tin tức này thật sự có chút mông lung, di sản rốt cục đi về đâu, Lư Ninh cũng không phải quá quan tâm, mặc kệ quyên ra ngoài hay là bị người lạ ngầm chiếm.
Nhưng nghe ý tứ nói chuyện của Ân Tiểu Dung và Ninh Tuyết Phong, luôn cảm thấy cái chết của cậu hình như không đơn giản a......
Mẹ kiếp! Không thể tha thứ!! Cư nhiên dám đánh chủ ý lên tài sản của cậu!!!
Lư Ninh mất sức lực rất lớn mới để cho mình tỉnh táo lại, cậu sau chỉnh lý mình xong, đi ra phòng rửa tay, lại lần nữa trở lại bữa tiệc. Lư Ninh đã sớm học được ở trước mặt người khác khắc chế tâm tình của mình, lúc cậu lại xuất hiện trước mặt mọi người, một chút khác thường cũng nhìn không ra, hoàn toàn giống như chưa từng nghe thấy đối thoại phòng rửa tay.
Nhưng thời gian kế tiếp, Lư Ninh đều vô tình cố tình mà để ý Ân Tiểu Dung, đã nhìn nhiều Ân Tiểu Dung hiện tại ở trên bàn rượu chuyện trò vui vẻ, thế nhưng dần dần không nhớ ra được dáng vẻ cô gái nhà bên hồn nhiên đáng yêu, đi theo phía sau cậu gọi "anh Ninh".
Trang Việt nhận thấy được Lư Ninh thất thần, dưới gầm bàn đụng đụng, Lư Ninh lấy lại tinh thần cười một cái với hắn, ra hiệu mình không sao.
Hắn đột nhiên đứng lên cầm lấy chén rượu đứng lên, mấy người đang nâng ly cạn chén trên bàn ăn không hẹn mà cùng dừng lại, nhìn Lư Ninh.
"Hôm nay có thể ở đây quen biết Ninh tổng, là duyên phận, tam sinh hữu hạnh."
Lư Ninh nâng chén khẽ giơ cao: "Tôi tới giờ vẫn chưa kính Ninh tổng một chén rượu, hi vọng Ninh tổng không nên trách tội."
Cậu nói xong cũng mặc kệ Ninh Tuyết Phong phản ứng gì, đặt chén bên môi, hơi ngửa đầu uống vào.
— Ninh Tuyết Phong! Tên tra này, thù này không báo tên Lư Ninh của cậu liền viết ngược!
Lư Ninh không tin là Ân Tiểu Dung phản bội mình, có lẽ người trưởng thành luôn sẽ thay đổi, cô từ nhỏ đã muốn làm minh tinh gọn gàng xinh đẹp trước ống kính, cũng đơn thuần mà cho rằng chỉ cần rất xinh đẹp, luôn sẽ ở trong giới văn nghệ có một chỗ ngồi. Nhưng cô hiện tại rõ ràng, rất nhiều chuyện không phải là có một trái tim nhiệt tình là có thể làm được, từ thuần trắng lột xác tới thành thục...... Cũng không phải là hoàn toàn không có ích.
Nhưng cậu không tin Ân Tiểu Dung sẽ bởi vì trưởng thành liền phản bội cậu, một mặt cũng là không muốn tin tưởng — Cậu ở trên đời này tổng cộng không có nhiều người quan hệ thân thiết, đối với em gái cùng nhau lớn lên này cũng coi như để tâm, ngay cả cô ta đều phản bội mình, chẳng phải tỏ vẻ cậu quá bi ai?
Đã qua một năm, thi thể của cậu cũng ở trong lửa lớn sau rơi xuống dốc và ô tô nổ tung bị đốt cháy thành tro, tiếp tục muốn tìm chứng cớ chứng minh tội ác của Ninh Tuyết Phong có thể nói khó như lên trời. Lư Ninh biết, thực tế không giống với tiểu thuyết trinh thám, cũng không phải vụ án có dấu vết là có thể điều tra phá án như trong tưởng tượng, trên thực tế nhiều hơn là giả oan án sai, người bị hại ngậm oan uổng mạng, hung thủ vĩnh viễn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.
Lư Ninh đối với thù hận cá nhân của cậu dựa vào luật pháp để giải quyết không quá có hy vọng, cậu chỉ hi vọng có cơ hội có thể cầm về tiền mà Ninh Tuyết Phong nuốt trọn, sau đó biết rõ ràng chân tướng, gã rốt cuộc hại chết cậu thế nào, chuyện này có liên quan tới Ân Tiểu Dung hay không......
"Hi vọng sau này có thể có cơ hội hợp tác với Ninh tổng."
Lư Ninh mỉm cười đặt chén rượu lên bàn: "Tôi chắc chắn dốc toàn lực."
— Dốc toàn lực tra ra chân tướng.
Lư Ninh sau khi từ tiệc rượu trở về tâm tình trở nên cực kỳ không tốt, không nghĩ tới cùng hàng xóm xa cách đã lâu gặp lại sẽ là cảnh tượng như vậy, càng không nghĩ tới, sau khi tan tiệc Ninh Tuyết Phong sẽ tìm riêng cậu nói lời như vậy. Đối phương cảnh cáo cậu không được giở trò, gã sẽ không ra một phân tiền.
Loại cảnh cáo này làm cho Lư Ninh nghĩ không rõ, cậu không đoán ra lúc trước Ninh Kinh Hồng có năng lực gì có thể uy hiếp được Ninh Tuyết Phong. Chỉ mong không phải ngả bài với gã thân phận con riêng của mình, chẳng phải tự rước lấy nhục?
Trải qua hai chuyện này, Lư Ninh lại lần nữa có loại cảm giác "Thế giới này lạnh như băng", cậu dường như đặt mình vào một mảnh cánh đồng tuyết, trước sau không có ai, chỉ có một mình cậu cô đơn độc hành.
"Ding dong."
Điện thoại Lư Ninh đặt trong túi quần truyền đến âm báo, cậu cúi đầu nhìn một cái, nhịn không được câu lên khóe môi — Được rồi, trong thế giới băng lãnh này, chỉ có fan nhỏ của cậu vẫn là ấm áp.
—Đại Đại, đừng quên hẹn chủ nhật của bọn mình đó.
—Được, sẽ không quên.
Lư Ninh quả thật có cần thiết dành thời gian đến ngân hàng một chuyến, ngoại trừ mở két sắt giữ mấy vật chứng kỳ quái, còn phải tra một chút tài khoản của cậu, làm rõ Thích Thiên Bách rốt cuộc có gửi 50 vạn kia cho cậu hay không.
Hẳn sẽ không gửi đi, Thích Thiên Bách cũng không phải là kẻ ngu.
Lư Ninh tra tài khoản ngân hàng đang sử dụng, bên trong vẫn là trống trơn cái gì cũng không có, Lư Ninh đồng thời thở phào nhẹ nhõm, cũng cảm thấy buồn bực, cho dù cậu lúc ấy là nổi nóng nói nhảm, nhưng Thích Thiên Bách cư nhiên thật sự mặc kệ cậu, tên khốn này cũng quá đương nhiên rồi, 50 vạn đối với anh mà nói cũng không tính là xuất huyết gì nhiều, xem ra anh là không muốn rõ ràng khoản nợ này?
Lư Ninh thuê cho mình một két sắt, lúc này mới kịp phản ứng có cái gì không đúng — Tài khoản cậu báo cho Thích Thiên Bách hình như không phải là của "Ninh Kinh Hồng", mà là của "Lư Ninh"......
Lư Ninh sau khi nghĩ thông sợ hãi thất sắc — Cậu lúc ấy đang nổi nóng, hơn nữa căn bản không muốn nghiêm túc cần tiền với anh, phản xạ có điều kiện báo ra dãy số mình nhớ thuần thục nhất kia, bởi vì là hành động trong tiềm thức, giống như nhìn thấy thùng rác tiện tay ném xuống một mảnh giấy vụn một cách tự nhiên, sau đó càng thêm không cẩn thận suy nghĩ...... Thế nhưng để cho chuyện kéo dài như vậy mới nhận thấy có gì không đúng.
Lư Ninh hiện tại hi vọng Thích Thiên Bách vĩnh viễn không nên nhớ tới chuyện gửi tiền cho mình, lúc ấy cậu chỉ báo số thẻ 1 lần, anh hẳn là không nhớ được a!
Lư Ninh xoắn xuýt hồi lâu, cảm thấy vẫn là làm rõ chuyện này, thế là hỏi lễ tân chỉ biết số thẻ và mật mã, nhưng quên mang thẻ, có thể rút tiền hay không.
Tiểu thư lễ tân chắc là chưa từng gặp nam nhân tuấn tú như "Ninh Kinh Hồng", Lư Ninh nói xong hồi lâu, cô nàng vẫn nhìn chằm chằm mặt cậu, Lư Ninh đành phải mỉm cười với cô: "Có thể không?"
Lúc đối phương lấy lại tinh thần gương mặt có chút đỏ bừng, hơi cúi đầu nói: "Mặc dù có chút phiền thoái, vẫn là có thể, bất quá cần ngài cung cấp giấy chứng nhận chứng minh thân phận."
Lư Ninh vội vàng lắc đầu nói: "Không cần nữa không cần nữa." Thẻ căn cước cậu cũng không có, lúc ấy lúc rơi xuống vách đá đã sớm cùng cháy rụi? Hơn nữa người đều không còn, lấy thẻ căn cước ra cũng vô dụng.
Cậu lúc ấy là bị Thích Thiên Bách tức tới mất thần trí, mới có thể ngay cả số thẻ cũng báo sai, đã như vậy, cũng đừng nghĩ đối phương có phải thật sự gửi tiền cho cậu hay không, tóm lại gửi cũng không lấy ra được.
Lư Ninh thở dài, ở trước cửa sổ phục vụ đợi một lát, cũng không thấy có người, cậu nhịn không được cười cười — Hẳn cũng phải, bản thân cậu ngay cả thời gian gặp mặt cụ thể cũng không nói, fan nhỏ kia cũng không biết mình lớn lên hình dạng gì.
Hình dạng, kiểu vô tình gặp mặt này hẳn đối phương cũng sẽ không coi là thật đi.
Lúc Lư Ninh chuẩn bị rời khỏi ngân hàng, cửa lại đột nhiên truyền đến một tiếng "Rầm" vang dội, cậu ban đầu cho rằng ai đang đốt pháo, đứng đó không động đậy, sau đó nhìn thấy người ở cửa giống như vỡ tổ chạy ra bên ngoài, có người thì chạy vào bên trong. Lư Ninh ngay cả mấy người này tới cùng có phải đang chạy hay không cũng không nhìn rõ ràng, đã bị một cái túm sau cổ.
Lúc Lư Ninh bị xách cổ áo kéo về sau, nhìn thấy 2-3 tay súng, người đàn ông trên đầu trùm khăn bịt mặt đen xông tới, chỉ vào một người muốn chạy trốn bảo hắn ngồi xổm trên mặt đất. Một người trong đó bắn một phát súng lên trần nhà: "Đặt tay hết lên đầu! Dựa vào tường ngồi xổm xuống!"
Lư Ninh lúc này mới hoảng hốt mà kịp phản ứng — Cậu đây là gặp phải cướp ngân hàng?!
Cái này không trách được Lư Ninh phản ứng chậm, cậu ở Hạng thành sống gần 10 năm, đều luôn bình an, ngay cả trộm vặt móc túi cũng không gặp qua, thái bình thịnh thế này ai có thể nghĩ tới còn có ban ngày ban mặt cướp ngân hàng? Nghĩ như vậy, "tiếng pháo" cậu đầu tiên nghe thấy, hẳn là tiếng súng đi.
Nhưng cho dù nghe thấy những âm thanh này, Lư Ninh cũng cảm thấy giống như nằm mơ, hoàn toàn không có cảm giác thực — Giống như đang xem điện ảnh, khác với điện ảnh chính là, cảnh sát trong phim thường thường tới rất nhanh, trên thực tế...... Cậu tới giờ cũng không nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát.
"Tới đây!"
Sshh — Được rồi, xem điện ảnh cũng sẽ không có loại cảm giác đau thực bị người túm phía sau áo, xiết cổ.
Lư Ninh mơ mơ hồ hồ mà thành con tin đầu tiên trong tay côn đồ.
Trong lòng cậu cười khổ không thôi, đây là cái vận khí gì, tới ngân hàng cư nhiên đụng phải loại chuyện này...... Hiện tại cậu không có ý nghĩ gì, chỉ hi vọng vị fan nhỏ tâm tâm niệm niệm có thể vô tình gặp được cậu ở ngân hàng kia không nên xuất hiện, bằng không tội của mình liền lớn.
Cái này cũng không thể trách Lư Ninh xui xẻo, cậu bình thường lãnh tĩnh quen, không kịp phản ứng là chuyện gì, cũng chưa có chạy trốn, hơn nữa chủ nhật ngân hàng chỉ mở hai cửa sổ, người tới làm nghiệp vụ khá ít, lúc mọi người nghe thấy đều đang trốn ra bên ngoài, chỉ cậu đứng đó nhìn ngó tại sao hiện tại đốt pháo, hơn nữa vóc người Ninh Kinh Hồng vốn mảnh, nhìn tuổi lại nhỏ, lớn lên lại dễ nhìn, làm con tin không thể tốt hơn, đương nhiên liền bị người trước tiên túm lấy.
— Cái gọi là sống trên thảo nguyên hòa bình đã lâu, sói cũng trở thành dê, chắc chính là đạo lý này đi.
Cũng may Lư Ninh vẫn chưa rối tới mất đi chừng mực, sau khi trải qua mông lung ban đầu cậu rất nhanh bình tĩnh lại. Có thể nhìn ra được lần này cướp ngân hàng nhất định là trải qua kế hoạch tỉ mỉ cẩn thận, mấy kẻ bắt cóc phân công rõ ràng, có người đập vỡ tủ kính vơ tiền vào trong balo mang đến, có người thì dùng súng chỉ vào đầu quản lý ngân hàng, để cho hắn mở két sắt ra.
Lư Ninh vẫn bị một người ghì cổ kẹp trong tay, cậu có thể cảm giác được huyệt thái dương của mình đang bị một thứ lạnh như băng, cứng rắn chống lấy, cho dù không nhìn thấy, cũng biết đó là súng. Bất quá loại tình huống hiện tại, mắt thấy là không trốn thoát được, duy chỉ có cảm thấy kỳ quái chính là, mấy tên côn đồ này hiện tại đã bắt con tin, có phải có chút quá sớm hay không, bọn họ nên túm mấy người già yếu phụ nữ trẻ em mới đúng, Ninh Kinh Hồng mặc dù mảnh, nhưng không mềm yếu, nhìn cũng thế nào cũng là cậu nhóc lớn đi......
Đám côn đồ cướp đủ tiền rồi, rốt cục có người phân ra lực chú ý để ý tới bên này, tên côn đồ kia lớn tiếng mà rống một câu: "Lão Tam! Mày bắt đàn ông làm gì!"
Tên côn đồ túm cậu cười khà khà: "Tiểu tử này lớn lên giống như con gái, ông đây nhìn nhầm rồi."
"Đệt!"
Lư Ninh nhịn không được cau chân mày, một người khác ở bên cạnh lạnh lùng nói: "Mặc kệ tật xấu của mày, quẳng con tin đi! Cầm tiền mau đi, đợi lát nữa cảnh sát tới."
Lư Ninh co rút khóe miệng — Này...... Cái gọi là "tật xấu" là có ý gì? Làm sao cảm thấy cậu hôm nay hình như so với xui xẻo còn muốn xui xẻo hơn.
"Đại ca, chúng ta trên đường phải mang theo người, vạn nhất gặp phải cảnh sát cũng có biện pháp ứng phó, nếu không trong tay ngay cả người làm tin cũng không có."
Cái người đầu tiên nói chuyện chợt xoay đầu lại, Lư Ninh không phòng bị, bị một đôi mắt nham hiểm quét một cái, cậu nhất thời cảm thấy lông tơ sau lưng đều dựng lên.
"Cút mẹ mày đi! Phụ nữ hẳn hoi không cần, cần thỏ! Lão Nhị bảo mày thả mày liền thả! Ít con mẹ nó nói nhảm, làm xong vụ này còn buồn không có đàn ông chơi?"
"Có thì có, không có đẹp như vậy đi, dẫn đi cũng không tốn sức."
Lư Ninh nghe được người phía sau mình lầm bầm một câu, sau đó liền cảm thấy có ngón tay từ trong quần áo mình sờ tiến vào, rất thô lỗ mà xoa hai cái: "Yo, đủ mượt."
"Vậy mày nhanh dẫn người đi! Đừng lằng nhằng!"
Tên cướp này cư nhiên là đồng tính luyến...... Khuôn mặt này của Ninh Kinh Hồng thật sự có thể rước họa a.
Lư Ninh sắp bị buồn nôn ói rồi, cậu hiện tại mới biết được mình hồi đó mắng Thích Thiên Bách buồn nôn, đó là bởi vì chưa từng gặp buồn nôn hơn, so với người này, Thích Thiên Bách tuyệt đối phải là "Không buồn nôn".
Nhưng làm con tin, Lư Ninh cái gì cũng không dám nói, cũng không dám có bất kỳ phản kháng nào, cậu ngay cả động một cái cũng không dám, chỉ có thể mặc cho cái tay kia ở trên người mình sờ tới sờ lui, còn túm cổ cậu kéo ra bên ngoài — Có lẽ cậu cần không phải là tập thể hình, mà là học chút công phu đánh thực tế, lúc gặp loại tình huống này còn có thể một cước đạp bọn chúng tới trần nhà.
...... Cảnh sát làm sao còn chưa tới.
Lúc Lư Ninh đang suy nghĩ, một tên côn đồ trong đó đã thu dọn đồ xong chuẩn bị rời đi, hắn vừa đi tới cửa, lại đột nhiên ngã một cái, Lư Ninh không nhìn rõ người kia ngã như nào, có lẽ bị người đẩy ngã, có lẽ bị người đạp? Nhưng tình huống sau đó cậu lại nhìn rõ ràng.
Một bóng đen bên cạnh đột nhiên chạy ra, một cước đá vào trên cổ tay người nọ, súng trong tay hắn trượt đi thật xa, bóng đen kia thuận thế lăn trên mặt đất, một cái cầm súng lên, cơ hồ là đồng thời, một tên côn đồ khác kêu thảm một tiếng, che ngực ngã trên mặt đất, dưới thân thể hắn chảy máu tươi ồ ồ, Lư Ninh lúc này mới kịp phản ứng — Vừa nãy có người nổ súng!
Người nọ ngay sau đó nã phát súng thứ 2, bắn vào trên người tên côn đồ vừa nãy bị vấp ngã, đối phương ra tay tàn nhẫn quyết đoán, ngay cả giết hai người cũng không có do dự, Lư Ninh thậm chí cảm thấy...... Hắn hình như còn ác hơn mấy tên côn đồ này.
Người trong ngân hàng nghe thấy tiếng súng cũng nháo nhào thét chói tai co lại thành một đoàn, tên côn đồ ghì chặt cổ Lư Ninh hiển nhiên cũng không kịp phản ứng vừa mới xảy ra chuyện gì, chờ thấy rõ bóng đen làm loạn kia, một phát túm lấy Lư Ninh lui về sau: "Mẹ kiếp! Điều tử! Đừng động! Trong tay ông đây có con tin!"
Người nằm nhoài trên mặt đất chậm rãi trên mặt đất bò dậy, trong tay hắn cầm súng, giữ vững tư thế ngắm bắn đứng tại chỗ không có tiến lên: "Mọi người, nghe kỹ, lập tức rời khỏi nơi này."
Lư Ninh đối mặt với người kia, thấy rất rõ ràng, hắn đưa lưng về phía cửa lớn ngân hàng, giống như thần giữ nhà, trong tay xách súng, là hàng rào kiên cố nhất, sau lưng thì là phạm vi tuyệt đối an toàn.
"Lão Tam" hiển nhiên không muốn nhìn thấy loại tình huống này, mắt người mọi người thét chói tai trốn sau lưng người nọ, lung tung nã hai phát súng "Không được chạy! Mẹ kiếp về hết cho bố mày! Ai cũng không được chạy! Ai chạy tao bắn chết người đấy!"
Người chạy trốn bị tiếng súng dọa đến, lại càng chạy trốn khắp nơi, Lư Ninh cũng bị ghì cổ kéo ngã trái ngã phải, người xách súng đối diện lại một bước cũng không động.
"Trước đó tao sẽ bắn chết mày trước."
Người cầm súng đối diện nhìn chằm chằm bên này, lạnh lùng nói: "Trên tay mày đã túm một con tin rồi, còn chưa đủ sao? Huống chi, hiện tại đồng bọn của mày đã chết, chỉ có mình mày, nhiều người như vậy, đối với mày mà nói cũng sẽ tăng thêm tính nguy hiểm."
Lư Ninh lúc này rốt cục thấy rõ cái người khiến cho toàn bộ rối loạn kia rốt cuộc là ai.
Thích Thiên Bách......
Anh ta sao lại ở đây?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...