Edit + Beta: Vịt
Thích Thiên Bách vọt vào phòng ngủ, liền thấy người vốn nên ở trên giường rơi trên mặt đất, giống như một con nhộng lớn không ngừng ngọ nguậy, chăn lúc trước đắp trên người cũng rơi ở bên cạnh.
Lư Ninh nghe được thanh âm đối phương mới ngừng giãy dụa, khẽ vặn cổ về phía sau, trong dư quang nhìn thấy Thích Thiên Bách đứng ở cửa, trên mặt đối phương biểu tình không rõ, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Cậu mím chặt môi, mệt mỏi nhắm mắt lại — Thích Thiên Bách ngược lại không ngăn miệng cậu lại, cậu cũng không giống như sợ hắn la cứu mạng. Nghĩ đến cũng đúng, nơi này độc môn độc nóc, cậu gọi bao lớn tiếng cũng sẽ không có ai nghe thấy, cho dù có người nghe thấy cũng sẽ không có ai chõ mõm vào.
Việc vớ vẩn của người có tiền ai dám quản.
"Có thể thành thật chút hay không."
Thích Thiên Bách vừa nói vừa đi tới đây, Lư Ninh cảm thấy thân thể lơ lửng, lại cực nhanh hạ xuống — cậu bị một người một lần nữa ném trở lại trên giường. Giường nước lay động tới Lư Ninh choáng váng, mồ hôi lạnh trên trán cậu cũng theo đó tuôn xuống.
Thích Thiên Bách cúi đầu nhìn cậu: "Lại để tôi phát hiện cậu cố gắng chạy trốn, đánh đứt gân chân cậu."
Lư Ninh chặt chẽ nhíu nhíu mày, hai chân cậu đau tới sắp phế rồi, mồ hôi theo trán chảy qua khóe mắt, giống như đã khóc vậy. Thích Thiên Bách phát hiện cậu không ổn, liền ngồi xổm người nhấc cằm Lư Ninh lên: "Cậu làm sao vậy?"
"Anh trói tới chân tôi đau."
— Bệnh thần kinh, đồng tính luyến ái chết tiệt! Trói người sao phải trói ác như vậy, còn trói tới đủ kiểu như vậy, cách trói cẳng chân dính đùi buộc vào cùng nhau cậu vẫn là lần đầu tiên trải nghiệm, không biết cho rằng cậu muốn sưởi ấm chân.
Thích Thiên Bách liếc cậu một cái, đại khái cảm thấy Lư Ninh quả thật một bộ dáng rất thống khổ, do dự cởi dây trên đầu gối cho cậu. Lư Ninh rốt cục có thể duỗi thẳng chân, nằm ở trên giường ngụm lớn thở hổn hển, hồi lâu không lấy lại tinh thần.
Thích Thiên Bách lại đột nhiên cúi người sáp tới, nghiêng tai gần sát cậu, Lư Ninh bị hắn dọa nhảy một cái, liền chất vấn ngược: "Anh làm cái gì!"
Thích Thiên Bách híp mắt nhìn cậu hồi lâu, đưa tay bóp mặt Lư Ninh: "Cậu đoán?"
Xét thấy lúc trước người này động thủ động cước qua với mình, Lư Ninh đối với hắn vẫn duy trì tính cảnh giác tương đối cao, Thích Thiên Bách lần này vừa sát vào, da đầu cậu nổ tung, nhưng mà bị trói tay chân, cậu không có cách nào động, cũng không dám động — nghe nói biến thái dễ dàng bị kích thích, ra vẻ kháng cự lại kích thích hắn làm sao bây giờ.
Nhưng Thích Thiên Bách quả thật không có động tác kế tiếp, hắn chỉ là sáp vào Lư Ninh rất gần, ghé lỗ tai vào bên mép cậu, động tác này kéo dài khoảng 5 phút, tới lúc Lư Ninh bởi vì khẩn trương mà thở hổn hển từ từ ổn định xuống, Thích Thiên Bách mới thẳng người lên.
Lư Ninh khẽ cúi đầu, mượn bóng ngăn trở biểu tình giật mình như có suy nghĩ — hắn mới vừa nghe cái gì?
Thích Thiên Bách ở bên cạnh ngồi xuống, lấy điện thoại ra gọi một dãy số, đối diện có lẽ là thuộc hạ của hắn, hắn trực tiếp phân phó đối phương: "Cậu đi điều tra chuyện hôm nay, trọng điểm tra một chút......"
Lư Ninh cảm giác được hắn nói tới đây, tầm mắt nhẹ nhàng phiêu trên người mình: "Ninh Kinh Hồng rốt cuộc đến biệt thự cũ như thế nào."
Cuộc điện thoại này là Thích Thiên Bách cố ý gọi cho Lư Ninh nghe, hắn rõ ràng nói với Lư Ninh muốn điều tra cậu, khả năng muốn thông qua phương thức này đối với hắn sinh ra kinh sợ. Bất quá Lư Ninh cũng không lo lắng, chờ điều tra ra cậu đúng là bị vị Thích tiên sinh kia trói đi, lúng túng cũng không phải là cậu.
Thích đại thiếu gia này rất có ý tứ, cha ruột mình dạng gì trong lòng không đếm số sao.
Thích Thiên Bách gọi điện thoại xong, thả di động vào trước mặt Lư Ninh, "Cậu nghe rồi đấy, tôi sẽ không đối với cậu làm gì, nhưng trước khi tôi tra rõ ràng, cậu tốt nhất không nên chạy loạn."
Lư Ninh lui ở trên giường không nói chuyện, sau khi cùng Thích Thiên Bách ngắn ngủi trải qua mấy chiêu, cậu đã phát hiện chỗ kỳ lạ của đối phương, người này có nhạy cảm vượt qua người thường, hoặc nói là trực giác.
Lư Ninh quen nói dối, cậu thuộc về kiểu không mang theo bất kỳ mục đích gì cũng sẽ nói dối, không có ý xấu, chỉ là theo thói quen che dấu chính mình. Bất kể cậu giả vờ ôn nhu cũng tốt, giả bộ thân sĩ cũng tốt, nhưng thứ này đều giống như mặt nạ dung nhập vào nhân sinh, nói dối đã là một phần tính mạng cậu, cho nên vận dụng tự nhiên, cũng rất ít sẽ bị người vạch trần.
Lư Ninh đến bây giờ đều không biết Thích Thiên Bách như thế nào nhìn thấy lời nói dối của cậu, lặp đi lặp lại suy nghĩ mấy lần, cũng cảm thấy lời mình nói không có chút sơ hở nào, logic cũng lưu loát.
Cho nên Lư Ninh chỉ có thể đem loại "Ngẫu nhiên" này quy về "Trực giác" hoặc là "Vận khí". Không thể không thừa nhận, trên thế giới quả thật có một nhóm người, trời sinh trực giác nhạy cảm, quả thực chính là khắc tinh của người thích nói dối, Lư Ninh chỉ có thể có bao xa trốn bấy nhiêu.
Nói tới càng nhiều càng lộ nhiều sai sót, không bằng bảo trì trầm mặc.
Thích Thiên Bách trong phòng không ở bao lâu, lại muốn rời đi, Lư Ninh nghe thấy tiếng bước chân hắn đi xa, bỗng nhiên mở mắt: "Ê."
Đối phương quả nhiên dừng lại, Lư Ninh thời gian dài không mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn: "Tôi khát...... Cho tôi nước."
"Hừm."
Thích Đại thiếu gia cho tới bây giờ không có bị sai sử qua, ngữ khí của Lư Ninh làm cho hắn khó chịu, hắn mặt đen đi ra ngoài, một lát sau xách bình nước một lần nữa trở lại trong phòng.
Lư Ninh đang kề sát một bên tường thử ngồi dậy, nhưng tứ chi cậu đều bị trói, giường nước lại lay động lợi hại, không có cách nào giữ thăng bằng, Thích Thiên Bách liền túm lấy vai cậu xách lên, sau đó nhét bình nước tới khóe miệng Lư Ninh.
Lư Ninh giống như lữ nhân sau khi trong sa mạc đi thật lâu, rốt cuộc gặp được nguồn nước, cậu tham lam mà nuốt xuống nước trong miệng, hầu kết tròn gầy theo nuốt xuống cuốt cậu trên dưới hoạt động, một chút nước chưa kịp nuốt vào theo khóe miệng tràn ra, theo cổ chảy xuống. Lư Ninh uống tới quá nhanh, tiếng nuốt xuống và thở dốc ở trong phòng yên tĩnh đan xen, đây đối với gay mà nói được cho cảm tính trí mạng.
Lư Ninh quan sát Thích Thiên Bách, cậu muốn chứng thực phỏng đoán vừa nãy của mình.
Tỉnh táo lại suy nghĩ một chút, Thích Thiên Bách lúc trước đối với mình như vậy, không biết là đơn thuần muốn hù dọa người hay là thật sự đối với đồng tính cảm thấy hứng thú, tạm thời cho rằng hắn là đồng tính luyến đi. Nhưng Lư Ninh nhớ, Thích Thiên Bách lần đầu tiên tỏ vẻ hứng thú với cậu là hỏi cậu "Nói cái gì", khi đó hắn cũng giống như vừa rồi, dường như đang cẩn thận lắng nghe.
Nhưng đối với đàn ông mà nói, thị giác so với thính giác có thể kích thích tới sinh dục hơn mới đúng.
Thích Thiên Bách nhìn chằm chằm mắt cậu, động tác uống nước dừng lại, Lư Ninh cũng phối hợp mà dùng lại uống nước, lúc rời khỏi miệng bình Lư Ninh theo bản năng liếm môi một cái — xem ra suy đoán của cậu là có đạo lý, Thích đại thiếu gia đối với tiếng hô hấp có sở thích đặc biệt?
Thích Thiên Bách bị trêu chọc tới miệng đắng lưỡi khô, cặp mắt kia của Lư Ninh lúc nhìn chằm chằm hắn, hắn cảm thấy hồn đều sắp bị câu ra rồi. Nhưng hắn vẫn còn có thể giữ vững lý trí, hắn không biết mình rốt cuộc là đối với thanh âm "Dư Ôn" có cảm giác đặc biệt, hay là đối với tất cả nam nhân đều sinh ra cảm giác, trước khi biết rõ ràng chuyện này, Thích Thiên Bách không có ý định hạ thủ với bất cứ nam nhân nào.
Hắn nhìn chằm chằm đôi môi thủy nhuận của Lư Ninh thật lâu, đột nhiên đặt ngón cái lên, chỉ bụng của hắn ở trên môi Lư Ninh nhẹ nhàng xoa nắn, lực đạo không quá giống lau.
Bất quá hắn rất nhanh thu tay lại, Lư Ninh cũng thu hồi tầm mắt, trầm mặc một chút, cậu vẫn là thấp giọng nói: "Cám ơn."
Thích Thiên Bách sau khi đi, Lư Ninh liền nhắm mắt lại ngã xuống giường, cậu mệt mỏi, muốn ngủ một lát. Cậu cũng nói không chừng lần này tính toán giao phong một lần hay không, cũng không biết tin tức trước mắt cậu có có hữu dụng hay không — nhưng nắm giữ nhiều tin tức chút cũng không tệ, nói không chừng lúc nào đó sẽ dùng tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...