Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Trình Khanh càng nghe càng vui vẻ, chờ Tư Nghiên nói xong, nàng không nhịn cười ra tiếng.

"Không tồi, không tồi, thật tốt!"

"Thiếu gia, nơi nào tốt chứ?"

"Người Hà gia không cho Hà tiểu thư xuất đầu lộ diện quản dệt phường, người trong huyện nghị luận nói nàng không tuân thủ khuê dự, ngươi xem Hà tiểu thư có nghe bọn họ hay không?"

Tư Nghiên sửng sốt.

Kia nhất định không nghe nha.

Nếu nghe vào, Hà tiểu thư lúc này hẳn sẽ trốn trong Hà phủ, hôm nay sẽ không ra cửa.

Trình Khanh nhướng mày: "Hà tiểu thư không nghe nhàn ngôn toái ngữ của người khác, dựa theo ý nghĩ của chính mình sinh hoạt, sự tình đáng giá cao hứng như vậy, thiếu gia của ngươi vì sao không thể cười?"

Tiểu Uyển nương có thể nha, Trình Khanh kinh ngạc rất nhiều, càng nhiều là cao hứng cho Hà Uyển…… Trình Khanh còn có hơi chút kiêu ngạo, cũng không biết vì sao lại thế!

Trình Khanh vì Hà Uyển mà kiêu ngạo.

Cảm xúc này tới không thể hiểu được, giống như lại đương nhiên.

Sau khi Trình Dung hạ táng, Trình Khanh mới từ trong miệng Hà lão viên ngoại nghe được phiên bản kỹ càng tỉ mỉ hơn.


Hóa ra ngay từ đầu khi Hà Uyển nói muốn xen vào phường dệt, Hà lão viên ngoại đã cự tuyệt.

Nhưng người khác là nữ nhi nô, Hà lão viên ngoại nhiều năm là cháu gái nô, nơi nào chịu được Hà Uyển làm nũng vô cớ gây rối, cuối cùng đã đồng ý cho Hà Uyển thử một lần.

Thử một lần, thật đúng là thử ra chút trò trống, khiến Hà lão viên ngoại vừa vui mừng lại vừa rối rắm.

Lão gia tử trước kia đã biết Hà Uyển học nữ hồng bị kim đ.â.m ngón tay, học bếp không phân rõ tương dấm…… Vậy không cần học được thật tốt, có thể lừa gạt người là được.

Ông dụng tâm dạy nàng tính sổ, quản gia, chỉ sợ Hà Uyển bị người lừa.

Nhưng chính Hà lão viên ngoại cũng không dự đoán được, Hà Uyển thế nhưng tính tốt như vậy, phường dệt một năm dùng bao nhiêu tơ, cần bao nhiêu thuốc nhuộm, loại sa tanh nào bán tốt nhất, loại sa tanh nào phí công nhất, tri thức rườm rà lại khó nhớ, so với học nữ hồng học trù nghệ không biết khó hơn bao nhiêu lần!

Hà Uyển không sợ phiền, không sợ mệt, rảnh rỗi liền chạy đến phường dệt, đi theo sau lão quản sự phường dệt hỏi đông hỏi tây, lại kéo tay áo nâng thùng thuốc nhuộm, như thế hơn tháng, Hà Uyển đối với vận tác của phường dệt mới có vài phần lý giải, nhưng thái độ kia làm Hà lão viên ngoại cảm động đến không được.

Thông minh có ích lợi gì, người thông minh trên đời thiếu sao?

Rất nhiều người đều ỷ vào chính mình có vài phần thông minh, thủ đoạn gian dối đầu cơ trục lợi, cả đời đều dựa vào khoe khoang chút thông minh để sống.

Khó nhất chính là thông minh còn chịu học, còn chịu dành công phu nghiên cứu.

Hà lão viên ngoại nguyên là đánh chủ ý khiến cháu gái biết khó mà lui, nhưng Hà Uyển lại không kêu mệt, ngược lại khiến Hà lão viên ngoại tiến thoái lưỡng nan.

Thật để cho Uyển nương quản?


Thế sao được nha!

Nhưng tư chất của Uyển nương, không nói mở mang bờ cõi, bảo vệ phường dệt hẳn là không thành vấn đề. Uyển nương muốn quản phường dệt, lại có tiềm lực kia, vì sao không thể quản, chỉ vì nàng là một tiểu nương tử?

Hà lão viên ngoại do dự.

Lão gia tử còn chưa có nghĩ thông suốt, các thúc thúc của Hà Uyển nghe được tiếng gió, trở lại Nam Nghi khuyên nhủ.

Các thúc thúc đánh giá, Hà Uyển lăn lộn mù quáng, không hiểu chuyện, lão gia tử cũng nuông chiều quá mức.

Còn có nhóm thẩm thẩm cũng nói khó nghe, có người đưa nữ giới cho Hà Uyển, còn có đi trong miếu cầu linh phù làm nước bùa cho Hà Uyển uống, hoài nghi Hà Uyển năm trước rơi xuống nước bị thứ đồ dơ gì trong nước cuốn lấy, hiện giờ mới không bình thường như vậy.

Chờ Hà lão viên ngoại đánh con trai và đám con dâu đi ra ngoài, tâm chưa quyết định ngược lại liền định —— người khác đều nói Uyển nương không thể quản phường dệt, ông càng muốn để Uyển nương thử xem!
Hà lão viên ngoại khi còn trẻ là tiểu nhị bán tơ lụa, lão bản cửa hàng tơ lụa muốn kêu Hà lão viên ngoại đi ở rể, hắn muốn chính mình xông vào một lần. Người khác chê cười hắn ngốc, mỹ sự đến lại không tiếp thu, chính mình đi ra ngoài lăn lộn, nào có thoải mái bằng tương lai kế thừa cửa hàng tơ lụa của nhạc phụ?

Hà lão viên ngoại không tin tà, hắn cầm tiền công tích cóp được, từ việc bán tơ lụa muốn tự lập môn hộ, lão bản tơ lụa mắng hắn không biết điều, tiểu thư kia lại thích hắn có chí khí, nói cái gì cũng muốn chờ hắn.

Ba năm sau, tiểu thư tơ lụa thành nữ nhân ế bị người chê cười, Hà lão viên ngoại đi ra bên ngoài chạy ba năm, bị cường nhân cướp đoạt, bị kẻ lừa đảo gạt, cũng có quý nhân tương trợ, cuối cùng hắn mang theo mấy ngàn lượng bạc kiếm được, vẻ vang trở về Nam Nghi, cưới tiểu thư nhà lão bản tơ lụa.

"Nếu khi lão phu còn trẻ không đánh cuộc một lần, sẽ phải sống tầm thường làm việc ở cửa hàng của nhạc phụ, còn bị người mắng là con rể ăn cơm mềm tới cửa. Lão phu đánh cuộc một phen, mới có Hà gia hôm nay."


Khi đó có tiểu thư ba năm không gả, chờ hắn cẩm y trở về.

Lão nhạc phụ mắng hắn không biết điều, lại muốn buộc hắn chịu thua, cố ý trừ hơn phân nửa tiền công của hắn, trước khi rời khỏi Nam Nghi, là tiểu thư đưa một đống kim thoa chính mình thích nhất cho hắn làm lộ phí.

Nhoáng lên, những việc này đã qua vài thập niên, Hà lão viên ngoại mang theo men say hỏi Trình Khanh:

"Trình tiểu lang cháu nói một chút, chuyện lão phu có thể làm được, Uyển nương vì sao không thể làm?"

Trình Khanh đổ một chén rượu cho Hà lão viên ngoại: "Ngài có thể làm, Hà tiểu thư đương nhiên cũng có thể làm, có ngài đánh cơ sở, Hà tiểu thư có lẽ sẽ làm càng tốt hơn."

Hà lão viên ngoại mắt say lờ đờ mê hoặc: "Cháu không chê Uyển nương? Bọn họ đều nói lão phu sai, nói Uyển nương không nên xuất đầu lộ diện, nói nàng không có cha nương giáo dưỡng, quả nhiên không quy củ……"

Trình Khanh hồ nghi, "Ngài là say thật hay là giả vờ say? Cháu đương nhiên không chê Hà tiểu thư, nếu không phải đã có người ái mộ, cháu cực nguyện ý cầu thú Hà tiểu thư."

"A…… cháu cút đi, lão phu say, muốn đi ngủ!"

Thật là quá hiện thực, vừa rồi còn lôi kéo nàng kêu tiểu lang, lập tức liền đuổi.

Trình Khanh mang theo men say ra khỏi Hà phủ, Tư Nghiên đến nay cũng không rõ thiếu gia nhà mình cao hứng cái gì.

Người bên cạnh Trình Khanh, đại khái chỉ có Tư Nghiên biết chuyện Hà lão viên ngoại tưởng đem Hà Uyển gả cho Trình Khanh, mà Trình Khanh cự tuyệt.

Cho nên thiếu gia, ngài để tâm một chút đi, ngài lại không cưới Hà tiểu thư, Hà tiểu thư quản phường dệt, về sau ngài nói không chừng sẽ phải xin cơm ăn ở trong tay Hà tiểu thư…… Chủ gia sống không quá tốt, làm hạ nhân cũng khó tốt.

Tư Nghiên đang khuyên, Trình Khanh lại từ trong lòng n.g.ự.c lấy ra một chồng giấy Tuyên Thành đưa cho hắn: "Trên bản vẽ, ngươi tự mình đi nơi khác tìm mấy thợ thủ công làm, đừng để ý tiêu bao nhiêu bạc, dùng nguyên liệu tốt, tiêu chuẩn là bền, còn phải làm tinh tế."

Tư Nghiên không hiểu ra sao.


Mặc kệ Trình Khanh nói cái gì, hắn từ trước đến nay đều là làm theo.

Trình Khanh nhìn hắn cất bản vẽ đi, lại cười cổ vũ hắn, "Thiếu gia nhà ngươi muốn đi ăn cơm mềm của Hà tiểu thư hay không, toàn xem sai sự này ngươi có làm được không."

A?

Chuyện quan trọng như vậy sao, Tư Nghiên đột nhiên cảm thấy một chồng giấy Tuyên Thành trên người thật nặng!

Giao đãi xong những việc này, Trình Khanh mới có thể trở về thư viện.

Lúc này đã sắp đến tháng sáu.

Nàng đã sớm ở lễ tang Trình Dung gặp qua Thôi Ngạn, Hà Uyển có biến hóa, Thôi Ngạn cũng biến hóa không nhỏ, Trình Khanh cảm thấy chính mình rời đi mấy tháng, Thôi Ngạn ít nhất đã gầy hai ba mươi cân đi, lộ ra ngũ quan hình dáng vốn có.

Hóa ra Thôi Ngạn là mũi cao và mắt phượng nha!

Trước đây những đặc trưng này đều bị thịt trên mặt mai một.

Trình Khanh lúc ấy đã rất kinh ngạc, Hà Uyển biến hóa, Thôi Ngạn biến hóa, đều là phát sinh ở trong mấy tháng ngắn ngủn, thời gian nàng không ở Nam Nghi, rốt cuộc đã bỏ lỡ bao nhiêu chuyện nha.

Nhưng lúc ấy không có thời gian nói chuyện cùng Thôi Ngạn, lúc này thấy mặt, Trình Khanh không thiếu được muốn trêu chọc vài câu, lại trả tư chương về cho Thôi Ngạn:

"Sinh ý ta đề qua kia, không sai biệt lắm có thể bắt đầu rồi."

"Được!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận