Ai Bảo Nữ Nhân Không Lấy Nhiều Chồng

Màng đêm tĩnh mịch, Lạc Sắc Vi đứng trầm ngâm một chỗ. Gương mặt đàm đạm, suy tư, đầu óc nàng đang suy nghĩ cái gì đó, bổng khóe miệng cười lên một cách tà mị như đang suy tính âm mưu xấu xa gì đó.
Hắc hắc, tối nay nhất định phải bắt Trạm Huyền ca ca lên giường với nàng mới được. Nhưng phải làm thế nào đây, mấy ngày nay nàng cứ dùng mọi cách để câu dẫn Huyền ca nhưng không có hiệu quả, phải làm thế nào đây..
A, có cách rồi…
Hắc hắc, nhất định Huyền ca sẽ mắc bẫy nàng..
……………
Bóng bạch y thiếu niên đang nghiên cứu dược, khuôn mặt tuyệt mỹ không thể nào sách tả, thanh thanh mãnh mãnh, yếu ớt như phù dung, nhưng lại kiền cường có chút gầy gầy. Mái tóc dài đơn sơ rối bời, ánh mắt bạc chăm chú vào dược liệu một cách nghiêm túc, nhìn hắn cứ như chỉ chăm chú vào một vật gì đó, không có một vật gì lây động hắn ngoại trừ nàng.
Trạm Huyền điên đầu, ngày đêm nghiên cứu dược để chữa được bệnh cho Lạc Sắc Vi. Uổn hắn mấy chục năm học y, bệnh nào hắn cũng có thể chữa được, đoán được nhưng bệnh của nàng không cách nào chữa lại có khó đoán ra là bệnh gì. Hắn không muốn thấy nàng như trước kia, thống khổ, mê mang nhiều ngày, nhìn nàng trắng bệch, bàn tay lành lạnh khiến hắn thật sự sợ hãi, sợ nàng sẽ rời xa hắn, hắn không muốn.
Rốt cuộc nàng mắc bệnh nào, hắn tìm tòi nhưng không có một dấu hiệu bệnh của nàng. Bổng một quyển sách đen rơi xuống, bụi bẩm, trên đó đề tựa “Huyền Chi Phổ”, quyển sách này giống như cả thế kỷ chưa động vào, bụi bậm. Hắn ngạc nhiên, sao lại có quyển sách này ở đây, từ khi sư phụ qua đời hơn mấy chục năm hắn chưa hề thấy quyển sách này một lần nào.
Nhưng sao Huyền Chi Phổ lại xuất hiện, ánh mắt bạc hắn lóe lên hi vọng. Quyển sách Huyền Chi Phổ vốn là một loại sách thần kỳ, có thể biết được bách bệnh, nghe tương truyền.
Huyền Chi Phổ vốn là sách của công chúa thứ bảy trên thiên đình, Thất Cửu La công chúa. Huyền Chi Phổ vốn là sách thần, có công dụng thần kỳ, có thể biết được bất kỳ loại bệnh nào, chẳng những thế còn có khả năng đặc biệt là trú nhan, trường sinh bất lão. Huyền Chi Phổ vốn do Cửu La công chúa tặng Nam Dao Tiên Nhân, nhưng lúc sơ ý nàng ngắm Nam Dao Tiên Nhân thì làm rơi Huyền Chi Phổ.
Khiến nó rơi xuống trần gian, Huyền Chi Phổ trở thành vật thánh khiến người người muốn chiếm đoạt vì mục đích trường sinh bất tử. Trên giang hồ, đẫm huyết, cả họa diệt môn, hàng vạn người vì Huyền Chi Phổ mà giết đoạt lẫn nhau. Nhưng Huyền Chi Phổ không lọt vào một tay ai, nhưng nó lại rơi vào sư phụ của hắn.

Vì tránh một kiếp phong vân, sư phụ hắn cất giữ Huyền Chi Phổ. Cả đời ẩn cư nơi đây, chỉ vì Huyền Chi Phổ, trước khi sư phụ mất thì căn dặn hắn phải bảo vệ Huyền Chi Phổ, đừng để lọt ra giang hồ, thì tai kiếp khó tránh. E rằng giang hồ sẽ đẫm huyết tinh trở lại, nhưng sư phụ mất, Huyền Chi Phổ cũng biến mất.
Hắn không biết vì sao nó lại xuất hiện ở đây. Nhưng Lạc Sắc Vi có hi vọng. Hắn dùng mấy ngày đêm nghiên cứu Huyền Chi Phổ cũng khiến Lạc Sắc Vi khá bất mãn, có cần quan tâm quyển sách thế không chứ.
Huyền ca ca mấy ngày nay không quan tâm nàng, khiến nàng thật buồn chán. Nàng ghen tị với quyển sách trên tay hắn, hức hức, quyển sách Huyền Chi Phổ gì đó chết tiệt, dám quyến rũ Huyền ca ca của nàng, hức hức (NP: *đổ mồ hôi* Trời ! Thế mà cũng ăn dấm với quyển sách ! Pó tay ngươi…
Lạc Sắc Vi: *ỉu xìu* Kệ ta ! Hức hức, Huyền ca ca không thèm để ý đến ta….)
Nàng ngồi lăn lộn, cuộn tròn một góc, gương mặt chán nản, có vẻ đầy uẩn khuất, bất mãn. Căm hận nhìn quyển sách trên tay hắn, hắn ngày đêm tìm kiếm nhưng chưa hiểu huyền cơ trong Huyền Chi Phổ. Mấy ngày nay không để ý đến Sắc nhi, chắc nàng ấy giận lắm.
Nhìn Lạc Sắc Vi hờn dỗi, ánh mắt nheo lại như sắp khóc, để lộ rõ chán nhường như đứa trẻ không được quan tâm. Trạm Huyền cất Huyền Chi Phổ đi, lại tới ôm Lạc Sắc Vi vào lòng, hắn ôn nhu nói:
– Sắc nhi, nàng còn giận ta sao !!!
Nàng uẩn khuất, ánh mắt như sắp khóc:
– Huynh không để ý muội, mấy hôm nay huynh cứ lơ là muội, quan tâm đến quyển sách.. Huyền…gì đó…
Nghe giọng của nàng, có vẻ như uẩn khuất, có chút vị dấm. Nàng đang ghen sao, ha ha, nàng cũng ghen với quyển sách nữa chứ. Nàng thật đáng yêu, nhìn nàng ghen, hắn không hiểu sao cảm thấy ấm lòng, trong lòng bay giờ vui sướng như ở chín tầng mây, ôm chọn Lạc Sắc Vi vào lòng và nhỏ nhẹ nói:
– Ha ha, Sắc nhi.., nàng đang ghen sao … ! Thật đáng yêu…

Đáng yêu sao, Ô ô, mấy ngày qua, chàng cứ lơ ta khiến cảm thấy tủi thân, tìm mọi cách dụ dỗ chàng lên giường nhưng mọi kế hoạch điều thất bại. Thế mà còn cười được, đáng ghét.
Nàng bất mãn nói:
– Ta đang ghen đó, thì sao…hức hức…
Nhìn nàng như sắp khóc, hắn an ủi, ôm vào lòng:
– Nàng đừng khóc nữa… ! Nghe ta nói, mấy hôm nay ta vì nàng tìm dược liệu, ngày đêm không ngừng nghĩ, Sắc nhi à.. ! Nhìn nàng như đêm hôm đó, chịu thống khổ, ta bất lực không biết nàng bệnh gì, khiến ta rất đâu khổ, hận mình uổn một đời học y, Sắc nhi.. ! Ta rất sợ mất nàng, thật sự sợ hãi….
Nghe câu nói thâm tình, có chứa chút run sợ. Nàng hiểu, nàng hiểu, nàng thật đáng trách, khiến Huyền ca phải lo lắng, Ô ô nàng thật đáng ghét, đã hứa không để Huyền ca lo lắng nhưng mà vẫn để hắn lo lắng. Thật đáng ghét, nàng xin lỗi, Huyền ca….
Càng nghĩ, hốc mắt nàng ngấn lệ, lệ rơi lúc nào không hay. Nàng nói:
– Thật xin lỗi, Huyền ca ! Muội đã phải để huynh lo lắng, hức hức… !
Trạm Huyền vẫn ôm nàng, thanh âm có chút trách cứ:
– Ngốc nha đầu, vì nàng ta thấy xứng đáng ! Chỉ cần trên gương mặt nàng không còn đâu đớn, chỉ có hạnh phúc, ta đã mãn nguyện rồi…

Lạc Sắc Vi vẫn tiếp tục khóc, tự trách mình:
– Xin lỗi Huyền ca, hức hức… ! Muội không tốt… hức hức…
Hắn bất đắc dĩ nói:
– Muội đừng khóc, nhìn muội khóc là lòng ta rất đau, như vạn mũi tên xuyên tim…
Nàng cố nín khóc nhưng khóc được, không hiểu sao lệ vẫn rơi. Hắn không biết làm cách nào để nàng khóc, khóe mi lệ rơi khiến hồng y trên người nàng có chút ướt, để lộ cái yếm lúc ẩn lúc hiện.
Không hiểu sao, lúc này hắn cảm thấy nàng thật quyến rũ, mỏng mảnh, yếu đuối khiến hắn không ngừng bị dụ dỗ. Nhìn nàng khóc, hắn hôn lên mí mắt nàng, rồi nhẹ nhàng lướt xuống đôi môi. Một cách ôn nhu không kém phần cuồng nhiệt, hắn hôn nàng, nàng mở to hai mắt ra, khóe mi ngừng rơi lệ.
Huyền ca ca đang hôn nàng sao. Nụ hôn ngọt ngào, ôn nhu cuồng nhiệt, hắn tiếp tục đưa đầu lưỡi vào, tìm lưỡi trong miệng nàng, liếm nhẹ lưỡi của nàng, hấp thụ nước miếng.
Nụ hôn chừng năm phút khiến cả người nàng đủ xụi lơ, tựa vào người hắn. Hương thơm huyền bí trên người nàng không ngừng toát ra, như câu dẫn hắn, khơi dạy tình dục trong người hắn. Ánh mắt bạc hắn bắt đầu âm trầm, giọng khàn khàn nói:
– Sắc nhi của ta…
Nàng mệt mỏi dựa vào người hắn, ánh mắt mê ly, mơ mơ màng màng nói:
– Ân..
Hắn khàn khàn nói:
– Sắc nhi của ta…

Sắc nhi của hắn, nàng như tiểu yêu tinh của lòng hắn, quyến rũ động lòng người. Gương mặt ửng hồng khiến hắn nhịn liếm nhẹ một cái, hắn hôn lướt xuống cổ, bàn tay bắt đầu tìm tòi vị trí.
Cởi hết vướng bận trên người nàng, từng mảnh hồng y rơi xuống cùng với đai lưng. Trên người Lạc Sắc Vi bây giờ chỉ còn là cái yếm duy nhất, mái tóc xỏa dài…
Hắn bắt đầu xoa bóp ngực nàng khiến vú nàng không ngừng nhấp nhô, có thể thấy đầu vú nhô ra sau cái yếm, hắn bắt đầu bọp đầu vú khiến nàng rên rỉ;
– Ân…a..ân…..
Hắn tà mị cười:
– Sắc nhi… nàng thật quyến rũ….
Nàng mê ly, đầu óc trống rỗng, chỉ có thiên đường dâm loạn của hai người. Bàn tay hắn mạnh bạo bóp chặt đầu vú, xé toạt cái yếm, để lộ bộ ngực phồng phồng. Bộ ngực nhô ra như hai quả núi, đầu vú nhô lên một cách dụ hoặc, hắn nhẹ nhàng lướt xuống, cắn vào bộ ngực nàng.
Đưa đầu lưỡi liếm đầu vú, ướt át kiều diễm. Nước bọt văng ra trên cơ thể nàng, Lạc Sắc Vi mơ mơ màng màng, nàng bây giờ chìm trong khoái cảm, nhiệt không ngừng muốn thoát ra. Bàn tay hắn lướt xuống, tìm vật cấm dưới phụ nữ.
Tách hai chân nàng ra, hắn dùng hai ngón tay đâm vào tiểu hoa huyệt. Khẽ vuốt nhẹ tiểu hoa huyệt khiến nàng rên rỉ, yêu kiều mê người:
– Ân a….ân……….Â…..ân…..
Tinh dịch bắn ra, ướt át vô hạn. Dâm loạn mê người


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui