Nụ hôn bá đạo, không tý kinh nghiệm nào nhưng đủ làm nàng xụi lơ vào người hắn.
Trời ạ ! Nụ hôn hắn quá mức thuần khiết
Nhưng lại hôn nàng còn tìm kiếm bên trong miệng, hai biết bao nước miếng bị hắn hấp thụ sạch sẽ.
Nhân tâm không thể bằng người, cứ bị hắn hôn thế này thì nàng chắc sẽ không thở nổi mà chết vì hôn mất. Bất quá chết vì được hôn tuyệt thế mỹ nam, nàng cũng nguyện ý (NP: *khinh bỉ* Quả thật là sắc nữ.., có ngày chết vì trai đấy..
Lạc Sắc Vi: *cười thầm* Ngươi sẽ không để ta chết được đâu, mạng ta phúc lớn…
NP: *hừ lạnh* Ai bảo ta sẽ không để ngươi chết .. ! Bất quá chỉ là ngươi chết ai làm nhân vật cho truyện của ta… )
Nàng không còn lực để hắn tiếp tục hôn, nàng vẫn mong đợi chờ hắn tiếp tục làm công việc dang dở. Nghĩ thế nàng nhắm mặp đợi chờ…
Nhưng…
Sự thật lại làm nàng vỡ mộng. Hắn hôn nàng xong thì bế nàng năm lại giường, thanh âm lãnh lãnh nói:
– Cô nương ngủ tiếp, tại hạ có…
Chưa nói hết, nàng rốt cuộc bạo phát.
Hừ, hôn nàng xong còn định chốn chạy à, không có cửa đâu. Lần này nàng không ăn hắn thì nàng không là Lạc Sắc Vi nữa
Rốt cuộc, không thể duy trì thục nữ hình tượng, hóa thân nữ bạo lang, phao lấy Trạm Huyền. Hắn không cảnh giác được chỉ ngơ ngác nhìn chính mình bị nàng đè xuống, nghe thấy thanh âm giận dữ, bạo rống không hề thục nữ chút nào:
– Hôn ta xong, còn muốn chốn ! Không có cửa, hôm nay lão nương phải ăn ngươi…
Nhìn nàng bạo phát, khóe miệng hắn cười yếu ớt, nàng giận cũng đáng yêu như vậy. Hắn chờ mong nàng sẽ làm gì hắn…
Chết tiệt ! Ngay cả cười cũng quá mất yêu nghiệt như vậy. Hại nàng mê mẫn, suýt nữa hồ đồ thả hắn ra, hừ, dám dùng mỹ nam kế dụ dỗ nàng sao, không có cửa. Lần này nàng nhất định phải ăn hắn, ai biểu hắn mỏng manh, yếu ớt khiến nàng muốn cường bạo hắn làm chi.
Nhìn vạt áo đơn sơ bị nàng xé một ít, lộ ra da thịt trắng nõn nà.
Trời ạ ! Ngay cả làn da cũng còn trắng hơn cả nàng, thật khiến nàng ghen tị a. Không biết hắn dưỡng bằng cái gì mà dung gian vẫn như thiếu niên, tuyệt mị bách sinh, làn da cũng hảo hơn nàng.
Hừ, không thể bị sắc đẹp mê hoặc, nàng phải cường bạo hắn. Nghĩ thế nàng thầm quyết tâm, nội tâm âm trầm mê luyến.
Bàn tay sờ mó , cởi bỏ từng lớp áo của hắn. Từng cái đến khi không còn cái này, chỉ độc nhất cái quần.
Toàn cảnh hiện trước mắt nàng, hại nàng suýt mất máu mũi.
Trời ạ ! Cỡ nào là ….tuyệt mỹ
Nhìn ánh mắt mê ly ngặp nước, hai mắt đầy sương mù ngỡ ngàng. Mái tóc trắng rối bời xỏa dài, ánh mắt quá mất thuần khiết như muốn hỏi nàng đang làm cái gì, miệng trùm lại như uẩn khuất.
Ân ~ … làn da quá hảo
Thật trắng nõn nà, nhịn không được nàng sờ sờ ngực trần của hắn. Thân hình mỏng manh của hắn yếu đuối, nhưng nàng không hiểu sao cảm thấy hắn còn có nam nhân vị (NP: *khinh bỉ* Vô nghĩa ! Đương nhiên là nam nhân thì sao không có nam nhân vị…
Lạc Sắc Vi: *cười hề hề* Ngượng ngùng, xin lỗi… ! Ta không hề biết…
NP: *gật đầu* Ân ~ )
Ôi, trời ! Cỡ nào làm nàng ghen tị, muốn hóa thân thành lang cường bạo ngay hắn lập tất.
Trạm Huyền biết nàng muốn làm gì. Nhưng biểu ngoài hắn không biểu hiện gì, chỉ thanh thanh lãnh lãnh nói:
– Tiểu cô nương, không ngờ ngươi cũng nóng vội nhỉ…
Lạc Sắc Vi thầm cười hì hì, đôi má ửng hồng vì ngượng:
– A .. xin lỗi….
Thần trí nàng tỉnh lại. Hổn độn, rốt cuộc nàng làm cái chuyện gì…
Chẳng những thế còn hóa thần thành nữ bạo lang lột áo hắn. Ôi trời ! Hảo mất mặt, lý trí chẳng còn…
Ô ô chưa ăn mất thì chắc hắn sợ hãi….
Ôi hình tượng của nàng. Hoàn toàn sập đổ trong mắt hắn… ô ô, ông trời, lập tất giết nàng đi…
Không còn mặt mũi nào a…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...