Quái lạ ! Tuyệt đối quái lạ..
Nhìn trích tiên thiếu niên bất quá cũng thoạt nhìn nhỏ tuổi hơn nàng. Sao gọi nàng là tiểu cô nương được chứ.
Hắc, chẳng lẽ nàng rơi xuống vực thẩm, làm nàng phản lão hoàn đồng sao, lui về mấy tuổi sao.
Hắc hắc, thế được.
Dù sao đang ở nhà người ta, phải để lại hình tượng tốt chứ. Nghĩ thế, nàng mỉn cười thục nữ, đoan trang:
– Ta không sao, đa tạ huynh đài cứu mạng !
Trích tiên thiếu niên trên mặt không thay đổi cảm xúc, vẫn lạnh lạnh như băng vạn năm không thay đổi. Trên tay cầm chén thuốc đưa cho nàng:
– Nếu tiểu cô nương đã không sao ! Không biết cô nương vì sao lại rơi xuống thẩm cóc Trạm Huyền Trụ…
Áck, cái đó thì làm sao nàng nói được.
Chẳng lẽ !
Phải nói là nàng sơ ý rơi xuống đây hay sao. Mất mặt a !
– Áck, cái này… ! Chẳng là….
Trích tiên thiếu niên thấy nàng không thể nói được, nét mặt khó xử. Hắn chẳng thèm để ý, lãnh đạm nói:
– Nếu cô nương không muốn nói, ta không ép..
Nàng gật đầu:
– Đa tạ công tử thấu hiểu, không biết phương danh công tử tên gì ? Có hôn phối hay chưa..
Dứt lời, trích tiên thiếu niên nhíu mày nhìn nàng, thiên âm phong linh dễ nghe, lại chứa phần thanh lãnh:
– Không biết ý của cô nương là gì ?
Áck, lỡ mồn nói ra. Nàng thẹn thùng đáp:
– Tiểu nữ chỉ muốn biết phương danh của công tử, có hôn phối hay chưa..
Đôi má ửng hồng mê người, khiến nàng càng thêm linh động. Nét mặt thanh tú tuyệt luân, hồng y phiêu diễm khiến nàng tựa như tinh linh không thuộc về trốn nhân gian, bất cứ ai nhìn nàng điều nguyện trầm luân, hấp dẫn mê người.
Nhìn nàng thanh tú diễm lệ tuyệt luân, trích tiên thiếu niên tuy ngoài mặt cứ giữ hình tượng lạnh băng nhưng trong lòng không biết có gợn sóng nào, cảm xúc quái dị. Nhìn nàng, hắn không thể kềm chế được muốn giữ lấy nàng.
Tại sao thế này..
Cảm xúc thật lạ ! Nhìn nàng đáng yêu mê người, hắn không tự giác nói, thanh thanh lãnh lãnh:
– Bảo ta là Trạm Huyền…! Ta chưa có hôn phối…
Áck, Trạm Huyện, tên hảo hay a
Người đã là cực phẩm rồi, tên cũng hay. Nếu hắn không kiên nghị thì nàng muốn hỏi thêm:
– Không biết công tử năm nay mấy tuổi !
Tuổi sao, hắn cũng đã quên mình mấy tuổi rồi. Ẩn cư trong thẩm sơn cóc hơn mươi lăm năm, không quan tâm thời gian trôi qua. Nếu tính ra thì…
– Sáu mươi hai
Cái gì ? Sáu mươi hai, nàng có nghe nhầm không chứ ?
Nhìn trích tiên thiếu niên, bất quá cũng chỉ mười lăm mười sáu, nhưng tại sao lại sáu mươi hai. Nàng có nghe nhầm không ?
Nếu thật sự hắn sáu mươi hai, thế này hắn chẳng phải là ông già hay sao.
Ô ô nàng không muốn a…
Nhìn thấy ánh mắt quái dị, bối rối của nàng nhìn hắn. Hắn cũng thể đoán được nàng ngạc nhiên, sốc, tuổi hắn có vấn đề hay sao, chẳng lẽ..?
– Tuổi ta vấn đề hay sao..
Nàng lắc đầu, ngượng ngùng nói:
– Không.. không ! Chỉ là ngạc nhiên thôi, nếu thật công tử đã sáu mươi hai tuổi, tại sao nhìn công tử thoạt nhìn mười lăm mười sáu thôi…
Thì ra điều này làm nàng thắc mắc sao. Hắn cũng không biết…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...