Ai Bảo Hắn Tu Tiên! Thùy Nhượng Tha Tu Tiên Đích! - 谁让他修仙的


Sau khi bị đập vào mặt, Chương quản gia thuận thế xoay tròn tránh né công kích, nhưng gã vẫn là không thể hiểu được chất độc dùng để hạ độc Đào Yêu Diệp là tác phẩm đắc ý của gã, không biết có bao nhiêu tu sĩ từng ôm hận mà chết, làm sao giờ lại mất đi hiệu lực?

Đào Yêu Diệp không đáp, sau khi xác nhận rằng con vẹt thực sự là của đại tiểu thư, nàng liền đề cao cảnh giác.


Toàn bộ người trong thôn đều biết rõ có một đầu yêu điểu biết nói chuyện bay loạn, Thượng gia phàm là phái người đi tìm liền có thể tìm được vẹt, nào còn có những chuyện sau này.


Cử động của Thượng gia trái với lẽ thường, tất nhiên là có vấn đề!

Lại thêm thái độ cự người ở ngoài ngàn dặm của tiểu thư Thượng gia, không giống như đuổi người, ngược lại là đang nói ở lại Thượng gia sẽ gặp nguy hiểm, thúc giục bọn hắn tranh thủ thời gian rời đi.


Thanh âm lười biếng truyền đến từ phía sau lưng, trả lời thay cho Đào Yêu Diệp:

- Môn học nhập môn bắt buộc « 1800 loại độc dược phổ biến cùng với giải dược » của Vấn Đạo Tông, ngươi muốn đọc không?

Độc dược mà Chương quản gia tự hào, ở trong mắt Vấn Đạo Tông chỉ là chuyện tiếu lâm, độc mà ngươi luyện ra, còn có thể mạnh hơn độc dược mà Đan Đỉnh Phong luyện ra?

Chương quản gia bỗng nhiên quay đầu, phát hiện ra Lục Dương ôm thanh cổ kiếm đang dựa vào khung cửa, cười tủm tỉm nhìn gã.



Chương quản gia biết rõ, Đào Yêu Diệp không phải con mồi, gã mới là con mồi.


Gã trầm giọng hỏi:

- Các ngươi là làm thế nào phát hiện được ta?

Gã không cảm thấy chính mình lộ ra chân tướng, người Thượng gia đều nằm trong sự khống chế của gã, không có ai tiết lộ bí mật.


Khi Thượng Duyên trò chuyện với hai người Lục Dương trong phòng, gã lo lắng ngoại phóng thần thức sẽ bị phát giác, liền đổi thành nghe lén, từ đó biết được hai người Lục Dương là đệ tử Vấn Đạo Tông.


Nhưng khi đó Thượng Duyên cũng không có tiết lộ thân phận của gã.


Thính lực của gã rất tốt, cho dù là viết hay vẽ cũng đều không thoát khỏi lỗ tai của gã.


Lục Dương cười nói:

- Có biết vẹt nói gì ở trong thôn không?

- Nói gì?

- Nó nói 'ngươi là ai, Trương Quan Giáp ở đâu?'.


- Ban đầu chúng ta tưởng con vẹt đang tìm Trương Quan Giáp, về sau mới biết nó chỉ đang lặp lại mà thôi, vào thời điểm đó ta liền suy nghĩ, Trương Quan Giáp cũng không ra khỏi nhà, vẹt là từ đâu nghe được câu nói này.


- Ngươi nói xem có khả năng hay không, vẹt hô không phải 'ngươi là ai, Trương Quan Giáp ở đâu?', mà là 'ngươi là ai, Chương quản gia ở đâu?'.


Lục Dương nghĩ đến một hình ảnh:

Hai mươi ngày trước, đại tiểu thư trong lúc vô tình phát hiện Chương quản gia bị người thay thế thân phận, liền hoảng sợ quát hỏi: 'Ngươi là ai, Chương quản gia ở đâu?', sau đó hất đổ giá đỡ chim, con vẹt kinh hoàng bay đi, đây là câu nói sau cùng con vẹt nghe được, thế là ở trong tiệm may, đối mặt với Hoàng hương chính, vẹt lặp lại câu nói này.



Có lẽ là vẹt phát âm không chuẩn, hoặc có lẽ phản ứng đầu tiên của Hoàng hương chính là Trương Quan Giáp bản thân tiếp xúc nhiều nhất, tóm lại câu nói đó của vẹt liền biến thành 'ngươi là ai, Trương Quan Giáp ở đâu?'

Chương quản gia lên cơn giận dữ, không nghĩ tới lại là con vẹt ngu ngốc đó làm hỏng kế hoạch của mình.


Sớm biết như thế, trước đây liền nên làm thịt nó!

Chương quản gia cũng không phải ngày đầu tiên lăn lộn giang hồ, đối mặt với thế bao vây của hai người hắn cười ha ha:

- Ta thân là Trúc Cơ hậu kỳ, nếu như muốn chạy trốn các ngươi còn có thể ngăn cản ta hay sao?

Đào Yêu Diệp có chút nóng nảy, nếu như Chương quản gia đào tẩu, vậy cũng chỉ có báo cáo tông môn, để sư huynh sư tỷ đi xử lý, hơn nữa có thể truy xét được tung tích hay không vẫn là hai chuyện.


Chuyện này khiến cho Đào Yêu Diệp có phần cảm thấy mất mặt, nàng đã hoàn thành hai lần nhiệm vụ, không nghĩ tới lần nhiệm vụ thứ ba liền nổi lên chuyện ngoài ý muốn.


Lục Dương vẫn như cũ là bộ dáng ung dung không vội khiến cho trong lòng Chương quản gia cảm thấy không nắm chắc:

- Ngươi liền không có nghĩ tới, ngươi có thể hạ độc chúng ta, chúng ta liền không thể hạ độc ngươi?

Chương quản gia nghe vậy liền buông lỏng, khinh thường nói:

- Ta còn tưởng rằng là cái gì, hạ độc, loại đồ vật đó thì có tác dụng gì với ta?

Nói đến đây, làn da của Chương quản gia trở nên lỏng loẹt, giống như là rắn đang lột da, cơ thịt tách rời, da bong ra thành một hình người hoàn chỉnh đứng ở trong phòng, ngũ quan trống rỗng, bộ da đứng thẳng nhìn chằm chằm Đào Yêu Diệp khiến người ta cảm thấy sởn gai ốc, thân thể không còn da thì rơi phịch xuống đất.



Họa Bì Quỷ!

Đào Yêu Diệp lộ ra thần sắc ngưng trọng, biết rõ vì sao Chương quản gia nói rằng độc không có tác dụng.


Độc dược từ trước đến nay luôn nhằm vào nhục thể, chuẩn xác mà nói là ngũ tạng lục phủ, cơ bắp, kinh mạch, Chương quản gia là Họa Bì Quỷ, bản thể là một miếng da, ai sẽ hạ độc đối với da?

Hơn nữa làm sao có thể có độc dược đặc biệt nhằm vào làn da, ít nhất Chương quản gia cũng chưa từng nghe nói qua?

Nhưng Lục Dương đã nghe qua.


Chương quản gia đang muốn khoe khoang thân thể của mình, liền hoảng sợ phát hiện ra dưới chân mình có những vết phồng rộp to bằng hạt đậu xanh, da bong tróc từng lớp, nốt thủy đậu sưng tấy, ngứa ngáy, gãi liền vỡ, Chương quản gia chẳng qua là cọ xát vào mặt đất mấy lần, liền có chất lỏng đặc sệt màu vàng chảy ra.


- Đây, đây là cái gì? !

Trong giọng nói của Chương quản gia có chút hoảng sợ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận