Ai Bảo Hắn Tu Tiên! Thùy Nhượng Tha Tu Tiên Đích! - 谁让他修仙的


Lục Dương cáo biệt Chu Lộ Lộ, đi đến Đan Đỉnh Phong.

Vừa đi đến chân núi đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc.


- Không hổ là Đan Đỉnh Phong, ngay cả trong không khí cũng tràn ngập hương thơm, động thiên phúc địa, tiên sơn thiên đảo trong truyền thuyết chẳng qua cũng chỉ như thế.


Lục Dương không khỏi hít hà mấy lần, cảm giác thân thể đều nhẹ bồng bềnh, giống như là muốn vũ hóa thành tiên.


- Vị sư đệ này, đừng có hít!

Cách đó không xa truyền đến thanh âm hô to gọi nhỏ, chủ nhân thanh âm thấy Lục Dương còn hít hà mấy lần, càng là lo lắng vạn phần.


- Sư đệ, tranh thủ thời gian dùng Quy Tức Thuật! Ách… ngươi thật giống như là phàm nhân, vậy thì nhanh bịt mũi, mùi này là ta luyện dược thất bại, độc dược phát tán ra mùi…

Đây là câu nói sau cùng Lục Dương nghe được trước khi té xỉu.


- Địa phương quái quỷ gì không biết, ngay cả mùi đều có độc!

Lục Dương thì thào một câu, thân thể bất ổn, cảm thấy toàn bộ thế giới đều xoay tròn, sau đó hai mắt tối đen, bịch một tiếng ngã xuống đất.


Sự thật chứng minh, mùi thơm hay không, cùng với có độc hay không tất nhiên không có quan hệ gì.



Khi Lục Dương tỉnh lại trông thấy một gương mặt to ngăn ở trước mặt, Lục Dương bị dọa đến giật mình một cái, lập tức thanh tỉnh.


Người kia ngượng ngùng cười hắc hắc hai tiếng:

- Lục sư đệ, ngươi tỉnh rồi, không đau chứ?

Trên ngọc bội viết rõ thân phận Lục Dương.


Lục Dương nháy nháy con mắt, cảm thấy toàn thân đau nhức giống như bị người nhào nặn thành một quả bóng, sau đó dùng cây lăn bột cán ra vậy.


Đây là phòng luyện đan, mùi thuốc nồng đậm, nhiệt độ so với bên ngoài cao hơn rất nhiều, ở giữa phòng luyện đan có một lò luyện đan to lớn, chung quanh trưng bày kệ gỗ, phía trên đặt các bó thảo dược cùng với bình sứ màu trắng, bên trong bình sứ hẳn là đan dược luyện chế thành công.


Trên mặt đất chất đầy bản phác thảo phương pháp luyện đan cùng với chuột bạch nhốt trong lồng, người chưa quen thuộc nơi này thậm chí tìm không thấy chỗ để bước xuống.


Trong phòng luyện đan chỉ có một cái giường, chính là cái giường Lục Dương đang nằm này.


- Ta tên là Ngô Minh, thật xin lỗi sư đệ, sư huynh tại thời điểm luyện đan suy nghĩ vấn đề, thất thần một cái không có khống chế tốt hỏa lực, luyện đan dược thành độc dược.


- Chẳng qua ngươi không cần lo lắng, ta mặc dù thường xuyên thất thủ luyện thành độc đan nhưng chưa có lần nào nháo ra nhân mạng.


Ngô Minh rất là kiêu ngạo.


"! "

Ngươi nói như vậy ta liền càng lo lắng.


Lục Dương gian nan đứng dậy, di chuyển mông, dựa vào góc giường tiếp giáp với tường, như vậy mới khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn.


Đầu Lục Dương rất ngứa, đưa tay sờ lên cái ót, sau khi trầm mặc một lát mới hỏi:

- Nếu ta chỉ hít khí độc, vì sao sau đầu ta lại quấn băng gạc?

Ngô Minh ngượng ngùng giải thích:

- Lúc ta cõng ngươi không cẩn thận thất thần khiến đầu ngươi đập xuống đất.

Ngươi cũng không cần quá lo lắng, chỉ cần là người sống, tại Đan Đỉnh Phong chúng ta đều có thể trị tốt!


- Dược lực đan dược trong tay ta đều quá mạnh, không thích hợp cho ngươi phục dụng, ngươi nhìn đi, ở trong đoạn thời gian ngươi hôn mê này, ta đặc biệt luyện chế cho ngươi đan dược mà phàm nhân cũng có thể ăn được.


Ngô Minh đưa cho Lục Dương hai hạt đan dược.


Đan dược có màu vàng óng, phía trên được bọc bởi ba vòng tròn, Lục Dương biết rõ, đây là đan văn, đại biểu đan dược luyện chế đạt tới tiêu chuẩn gần như hoàn mỹ.


Lục Dương vẫn là không dám ăn.


Hắn chẳng qua là muốn đến Đan Đỉnh Phong xin mấy hạt Tích Cốc Đan, còn chưa có làm gì, liền đã nằm ở trên giường, trên đầu quấn băng gạc.


Như vậy nếu ăn thêm cái gì nữa, e rằng Diêm Vương gia cũng sẽ khen hắn không biết sống chết.


- Không có độc, thật sự.


Ngô Minh liên tục cam đoan.


Ngô Minh thấy Lục Dương không tin, liền tìm một con chuột bạch tới thử đan.


Chuột bạch giống như là biết rõ tử kỳ sắp tới, tại thời điểm bị Ngô Minh xách ra còn chít chít liên hồi, cáo biệt cùng với vợ con.


Chuột bạch ăn đan dược vào, ngã trên mặt đất, không có khí tức, vợ con nó thấy thế khóc vô cùng thê thảm, phảng phất thấy được tương lai của chính mình.


Lục Dương: "! "

Ngô Minh: "! "


- Ngoài ý muốn, đều là ngoài ý muốn, chuột bạch hình thể nhỏ, dính chút độc dược liền chết, người ăn khẳng định không giống.

Ta biết rõ chỗ nào xảy ra vấn đề, ngươi chờ một lát, ta luyện cho ngươi một lò khác.


Lục Dương tranh thủ thời gian chuyển dời lực chú ý của Ngô Minh sư huynh:

- Sư huynh, ngươi nói ngươi một mực đang suy nghĩ vấn đề dẫn đến thất thần, ngươi đang suy nghĩ vấn đề gì?

Ngô Minh quả thật bị chuyển dời lực chú ý, tìm từ nói tóm tắt:

- Đan dược đan dược, trọng điểm ở chữ 'dược' phía sau, đan dược tự nhiên là có thể trị bệnh cứu người, nhưng Tích Cốc Đan cũng không phải là cho bệnh nhân ăn, vì sao cũng được coi thành đan dược?

- Nếu như nói Tích Cốc Đan thuộc về đan dược, như vậy đan dược liền không chỉ là trị bệnh cứu người, còn có tác dụng giống như ăn cơm

- Nếu như nói Tích Cốc Đan không thuộc về đan dược, như vậy Tích Cốc Đan lại nên thuộc về cái gì?

Lục Dương cảm thấy nếu không lấy não ra bỏ vào lò luyện đan ba ngày ba đêm có lẽ nghĩ không ra được vấn đề như vậy.


- Nói tới Tích Cốc Đan, thứ duy nhất ở chỗ sư huynh có thể cho phàm nhân ăn chính là Tích Cốc Đan, dâu tây, táo, dưa hấu, vị nào cũng có, ngươi có muốn ăn không, không có độc.


Ngô Minh lấy ra một nắm đan như hạt đậu bọc đường nhiều màu sắc.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận