Na Lan Đức Duật về đến phòng lại tiếp tục “tương tư”, anh chàng tự cốc đầu mình: “Ai! Từ lúc nào mình trở nên ngốc thế này nhỉ! Tại sao mình lại nóng lòng muốn biết cô ấy là ai đến thế? Là vì hoàng thượng hay vì mình? Chết tiệt! Trong đầu toàn hình bóng cô ấy! Chi bằng đến Ung vương phủ xem xem!” Ý nghĩ táo bạo này đột nhiên nảy ra trong óc Na Lan, “Không ổn, nếu như bị Ung vương gia phát giác thì mình biết giải thích thế nào? Sợ gì chứ, với võ công của mình lại để người khác phát giác hay sao?” Ý nghĩ này càng lúc càng lúc càng trở nên mãnh liệt. Khó khăn lắm mới trụ qua canh một, Na Lan Đức Duật lập tức trang bị chỉnh tề, mở cửa ra thấy xung quanh không có ai bèn khẽ nhún mình bay lên nóc nhà, nhảy qua nhảy lại vài cái đã mất hút vào màn đêm.
Toàn thân bọc trong bộ đồ dạ hành, bịt kín mặt, Na Lan Đức Duật nhảy vào trong Ung vương phủ. Lợi dụng bóng đêm an toàn tránh qua vài nhóm lính gác, vừa thò đầu khỏi khúc quanh chợt thấy một tốp lính tuần đương đi về phía mình mà chung quanh lại chẳng có nơi nào ẩn nấp, ngẩng đầu nhìn thấy xà ngang phía trên hành lang, Na Lan Đức Duật bèn nhảy lên bám lấy.
Vừa kịp nấp thì tốp lính tuần đi ngang qua, bọn họ vừa đi vừa nói: “Thận trọng chút, đêm nay Tâm Di cách cách nghỉ lại trong phủ, lỡ xảy ra chuyện gì anh em không gánh nổi đâu… Biết rồi, vương gia sớm đã dặn dò đi dặn dò lại, nếu bình an vô sự ngày mai anh em đều có thưởng… Ngươi thì chỉ nhớ mỗi thưởng, món tiền thưởng này chả dễ cầm đâu, phải hết sức cảnh giác đấy… Cùng lắm thì cả đêm thức trắng, tôi không tin chừng này người bảo vệ không nổi một người… Tóm lại vạn sự cẩn trọng là hơn…”
Na Lan Đức Duật đu người trên xà nhìn đám lính tuần đi qua rồi mới nhảy xuống đất: “Mình cứ bảo làm sao đêm nay canh gác nghiêm ngặt thế, ra là Tâm Di cách cách ở lại phủ, mình đến thật không phải lúc. Ai, mình cũng có đến tìm cô ta đâu, cô ta ở việc cô ta, mình tìm việc mình.”
Na Lan Đức Duật chỉ thần ra ngẫm ngợi có thế mà lại một tốp lính tuần nữa từ hướng khác đi đến.
Tâm Di ở lại vương phủ tự khắc đám lính gác này cảnh giác hơn ngày thường rất nhiều, có người tinh mắt phát hiện ra Na Lan Đức Duật, lập tức thét hỏi: “Kẻ nào?”
“Hỏng rồi!” Na Lan Đức Duật thầm kêu khổ, tam thập lục kế tẩu vi thượng sách, còn hơi sức đâu lo tìm người nữa. Chẳng phải vì sợ đánh không lại, Na Lan Đức Duật chỉ sợ kinh động quá nhiều người, nếu bị nhận ra thân phận, giải thích thế nào là thứ yếu, làm to chuyện lên không khéo còn liên lụy phụ thân.
Na Lan Đức Duật lùi dần về phía bờ tường, ai ngờ tốp lính tuần ngang qua ban nãy nghe tiếng đã vòng trở lại, chắn mất đường thoát của anh. Na Lan Đức Duật buộc phải phi thân lên nóc nhà, vốn định lợi dụng thời cơ thoát khỏi vương phủ, không ngờ đứng trên cao nhìn lướt qua một vòng, bên ngoài sớm đã bố trí cung thủ chờ sẵn.
Hộ vệ trong vườn hét nhao nhao: “Có thích khách, bắt thích khách…” Mắt nhìn càng ngày càng đông thị vệ tụ về từ bốn phương tám hướng, thân thủ của Na Lan Đức Duật có giỏi mấy, thời khắc này cũng chỉ có thể chạy về hướng không có thị vệ.
Nơi không có thị vệ là nội viện – chỗ ở của nữ giới.
Na Lan Đức Duật rẽ qua vòng lại một hồi thấy có căn phòng vẫn còn sáng đèn, đưa tay đẩy thử một cái cửa liền mở ra.
Căn phòng này vốn không lớn, cũng không phân làm hai phòng trong ngoài thành ra chỉ cần đảo mắt một vòng là có thể nhìn bao quát, bài trí cũng rất đơn giản: một chiếc bàn bát tiên gỗ hồng đào đặt sát mé trái, cạnh bàn có mấy chiếc ghế. Đối diện với bàn, hơi chếch một chút, là một chiếc giường, màn giường rủ xuống một nửa, hai bộ chăn trên giường đều thêu hoa mẫu đơn, trải phẳng.
Đằng sau giường là một tấm bình phong lớn, trên bình phong vắt một bộ quần áo.
Na Lan Đức Duật chẳng hề chú ý xem liệu trong phòng có người hay không, chỉ khép cửa phòng, chạy thẳng ra sau bình phong.
Sau bình phong có một thùng gỗ lớn, vẫn đang tỏa hơi nóng.
Tâm Di vừa mới tắm xong, dưới mặc chiếc quần lót, trên độc mỗi mảnh yếm, nghe tiếng la hét bên ngoài không khỏi tự nhủ: ”Hết kẻ trộm lại đến thích khách, Ung vương phủ cũng thật náo nhiệt.” Vừa nói vừa lấy áo lót vắt trên bình phong xuống tròng lên mình.
Một người bịt mặt áo đen bất ngờ xuất hiện trước mắt cô, Tâm Di có bạo gan đến mấy thì lúc này cũng hoảng, há miệng tính hét.
Người bịt mặt cố nhiên là Na Lan Đức Duật, nhìn thấy Tâm Di cũng hơi sững người, biết cô định hét, chớp nhoáng xông đến bịt miệng.
Tâm Di ra sức giãy giụa.
Na Lan Đức Duật ghé tai cô khẽ nói: “Là tôi!”
Tâm Di đâu ngờ người này là Na Lan Đức Duật, phản ứng tự vệ theo bản năng: “Ngươi là ai cũng mặc, ăn một đòn của ta trước đã!”
Tâm Di tặng cho “thích khách” đứng sau lưng một cùi chỏ, vừa hay dộng trúng bụng Na Lan Đức Duật.
Na Lan Đức Duật không phòng bị, khẽ rên một tiếng, thả Tâm Di ra ôm lấy bụng.
Tâm Di quay người vớ lấy gáo nước, nhè đầu, mình Na Lan Đức Duật gõ thật lực, không quên hét gọi: “Người đâu~!”
Na Lan Đức Duật một tay chắn gáo, tay kia kéo khăn bịt mặt xuống: “Đừng đánh nữa, là tôi đây!”
Tay Tâm Di tức khắc ngừng lại giữa chừng, cô ngạc nhiên hỏi: “Sao lại là anh?”
Na Lan Đức Duật xoa xoa chỗ bị đánh: “Chẳng phải ban nãy đã nói với cô là tôi rồi!”
“Tôi không nghe rõ.” Tâm Di áy náy đáp, “Có chỗ nào bị thương không?”
Lúc này từ ngoài cửa vọng vào tiếng bước chân hỗn loạn.
“Tuy bây giờ chưa bị thương nhưng người bị cô gọi đến rồi, lát nữa thể nào cũng thương tích đầy mình cho coi.” Lúc này rồi mà Na Lan Đức Duật vẫn còn tâm tư pha trò.
“Đám thị vệ đó gây thương tích cho anh được chắc?”
“Cô nghĩ tôi mình đồng da sắt hay sao, bên ngoài đâu đâu cũng có cung thủ canh chừng!”
“Trốn đi!”
“Trốn đâu?” Na Lan Đức Duật hỏi.
Tâm Di trỏ thùng đựng nước tắm: “Đây!”
“Đây?”
“Không thích thì tôi giao anh cho họ vậy.” Tâm Di nói vẻ rất nghiêm túc.
“Cô nỡ?” Na Lan Đức Duật hạ thấp giọng nào ngờ vẫn bị Tâm Di nghe thấy, liền giơ gáo làm bộ sắp đánh, Na Lan Đức Duật vội trèo vào trong thùng, “Rồi rồi rồi, thức thời mới là tuấn kiệt!”
Hộ vệ vương phủ cũng thật quá cúc cung tận tuỵ với chức trách, nghe thấy tiếng kêu của Tâm Di, lập tức chạy tới, đến cửa thì bị Tiểu Mai Tử và Tiểu Cát Tử ngăn lại.
Tới đây ắt hẳn có người thắc mắc ban nãy hai người bọn họ chạy đi đâu. Vốn dĩ cả hai đều canh ở cửa, nhưng đúng lúc Na Lan Đức Duật vào phủ, Nhị Hổ gọi Tiểu Mai Tử ra chỗ khác, bỏ lại mình Tiểu Cát Tử. Nghe bên ngoài la hét có thích khách, Tiểu Cát Tử cuống lên, lại chạy đi tìm Đại Hổ, Nhị Hổ, thành ra khi Na Lan Đức Duật đến, trước cửa chẳng có một ai.
Hộ vệ hấp ta hấp tấp đổ xô đến nơi thì Tiểu Cát Tử và Tiểu Mai Tử cũng vừa về. Thấy đám hộ vệ tính xông vào phòng, Tiểu Cát Tử vội ngăn lại hỏi: “Các ngươi định làm gì?”
Đầu lĩnh hộ vệ biết bọn họ là người của Tâm Di nên không dám đắc tội, mỉm cười lấy lòng đáp: “Hai vị tỷ tỷ, có thích khách xông vào trong phủ, vừa nãy nghe tiếng cách cách gọi người đến.”
Tiểu Mai Tử nghe nói thế cũng chẳng nghĩ ngợi gì, vội đẩy cửa gọi: “Cách cách…”
Không đợi Tiểu Mai Tử kịp bước vào, đầu lĩnh hộ vệ muốn lập công tranh vào trước, vừa bước chân qua cửa đã bất thình lình lĩnh luôn một chiếc gáo nước vào đầu.
“Cách cách ở phòng bên cạnh, đến giờ vẫn còn nhầm lẫn, óc ngươi là óc heo hay sao, ngu chết được, cút ngay cho ta!” Tâm Di tay chống hông rủa, chanh chua đanh đá khủng khiếp.
Tiểu Cát Tử và Tiểu Mai Tử vội theo vào, thấy Tâm Di chỉ mặc đồ lót vội đứng chắn trước mặt Tâm Di.
Tiểu Cát Tử lanh lợi hơn Tiểu Mai Tử, mới nghe đã hiểu ý của Tâm Di, vội tiếp lời: “Đúng đúng, ở phòng bên cạnh, phòng này là của Tâm đại tiểu thư, các ngươi mau sang phòng bên kia, đi mau! Còn không đi? Các ngươi định thừa cơ nhìn trộm tiểu thư chúng ta tắm hả?”
Đầu lĩnh hộ vệ bị gáo nước gõ cho một cái choáng váng, cúi gằm đầu nói liền một hơi: “Không dám, không dám, chúng tôi lập tức sang phòng bên cạnh.” Nói rồi ôm đầu ba chân bốn cẳng chuồn ra khỏi phòng, trong lòng không ngớt lẩm bẩm, “Bên cạnh đâu có ai ở đâu!” Nhưng cũng không dám nói, sợ ăn thêm gáo nữa.
Tâm Di nhìn Tiểu Cát Tử với ánh mắt tán dương, bụng nghĩ: “Tiểu Mai Tử thật thà quá, may mà Tiểu Cát Tử biết tùy cơ ứng biến, không đã lộ tẩy rồi!”
Lát sau, hộ vệ đi hết rồi Tâm Di mới quay sang nói với Tiểu Mai Tử và Tiểu Cát Tử: “Hai ngươi cũng ra ngoài một lúc.”
Tiểu Cát Tử và Tiểu Mai Tử bốn mắt nhìn nhau, cũng lui khỏi phòng.
Tâm Di vội cài cửa lại, đến bên thùng gõ mấy cái: “Được rồi, không còn ai đâu, chui ra đi!”
Na Lan Đức Duật từ trong thùng thò đầu ra ngoài, thở một hơi dài: “May là tôi nội công thâm hậu, ví bằng người khác thể nào cũng chết ngạt.”
“Cũng chỉ có anh, thay bằng người khác tôi còn lâu mới giúp! Phải rồi, anh mò đến đây làm gì?” Tâm Di vịn tay lên miệng thùng hỏi.
Na Lan Đức Duật quay đầu, tình cờ nhìn thấy ngực Tâm Di hơi lộ, tim anh chàng liền loạn nhịp, nào dám nhìn tiếp, vội vàng ngoảnh mặt đi.
Tâm Di thấy Na Lan Đức Duật quay mặt đi chỗ khác bèn vòng đến đứng trước mặt anh: “Ngoảnh mặt đi chi, nói đi chứ!”
Na Lan Đức Duật nhìn cô: “Cô làm ơn mặc đồ chỉnh tề giùm.”
Tâm Di cúi đầu nhìn lại mình, thấy bản thân chỉ tròng một chiếc áo lót mỏng bên ngoài yếm, không những thế còn chưa buộc chặt, vội xoay người “chỉnh đốn” dây áo, giọng oanh vàng phải tăng lên mấy tông: “Không được nhìn!”
“Đâu phải tôi muốn nhìn, ai bảo cô đứng trước mặt tôi chi.”
“Đúng là nguỵ biện!.” Tâm Di buộc xong áo nói.
“Vốn là thế mà, tôi đã quay đầu đi rồi cô còn đến đứng trước mặt tôi.” Na Lan Đức Duật oan ức vô cùng.
“Anh có lý, hài lòng chưa? Còn không chịu chui ra, nước nguội rồi không lạnh hả?”
Na Lan Đức Duật trèo ra khỏi thùng, ướt như chuột lột, nước nhỏ tong tong.
“Anh còn chưa trả lời tôi tại sao anh lại đến đây.” Tâm Di đoán Na Lan Đức Duật đến đây vì mình, không khỏi mừng thầm, hôm nay ở lại Ung vương phủ quả không sai.
“Không ngủ được nên ra ngoài đi lòng vòng.” Na Lan Đức Duật mà chịu thành thực khai báo thì đã chẳng còn là Na Lan Đức Duật.
“Đi lòng vòng? Có người nào mặc đồ dạ hành đi lòng vòng chứ?” Tâm Di lật tẩy anh chàng, “Còn đến Ung vương phủ lòng vòng, Ung vương phủ là chỗ cho anh lòng vòng chắc?”
“Tôi thích thế đấy.” Na Lan Đức Duật ngang như cua.
Tâm Di cũng chẳng truy hỏi, thấy từ đầu đến chân chàng Na Lan tội nghiệp ướt lướt thướt, nước thi nhau rỏ xuống đất, không nhịn được cười.
“Cô cười gì?”
“Cười anh đấy, đường đường Đại nội đệ nhất cao thủ, Ngự tiền thị vệ thống lĩnh lại thảm đến nước này.” Tâm Di trêu.
Na Lan Đức Duật vắt tóc ra cả vũng nước: “Tiểu thư, đã giúp thì giúp đến nơi đến chốn, lấy giùm tôi bộ đồ khô để thay đi.”
“Chỗ tôi lấy đâu ra quần áo đàn ông.”
“Vậy tôi phải làm sao? Cứ thế này ra ngoài, chỉ cần men theo vết nước là bị phát hiện liền.” Na Lan Đức Duật bắt đầu kêu khổ.
“Anh cởi đồ ướt ra trước đi, dính trên người coi chừng cảm lạnh.” Tâm Di quan tâm nói.
“Dù gì thì tôi cũng phải mặc đồ chứ?”
Tâm Di lôi anh đến trước giường: “Quấn tạm chăn lên mình, để tôi nghĩ xem.”
Na Lan Đức Duật đương chuẩn bị cởi đồ, thấy Tâm Di vẫn nhìn mình vội nói: “Đàn ông thay đồ, đàn bà con gái không được phép nhìn!”
Tâm Di buồn cười muốn chết nhưng vẫn xoay lưng lại, nghĩ thầm: “Có gì to tát chứ, trong tiết giải phẫu có gì là mình chưa nhìn qua!”
Lúc sau nghe tiếng “xong rồi!”, vừa quay đầu liền thấy Na Lan Đức Duật quấn chăn ngồi trên giường, chỉ thò ra mỗi cái đầu khiến Tâm Di không nén được phì cười.
“Buồn cười lắm, phải không!”
“Ừ!” Tâm Di vừa nói vừa thả rèm giường xuống, dặn: “Gì cũng không được lên tiếng đâu đấy!”
Tâm Di đá bộ quần áo ướt Na Lan vừa thay xuống gầm giường rồi đi ra mở cửa gọi Mai, Cát vào phòng.
“Cách…” Tiểu Mai Tử thực là “nói trước quên sau”, Tâm Di vội tiếp lời, “Cách cách phòng bên không việc gì chứ?”
“Không việc gì, không việc gì, khỏe lắm lắm!” Tiểu Cát Tử vội nói.
“Không sao là tốt rồi, nếu không mọi người đều khó thoát phiền phức. Tiểu Mai, gọi người khiêng thùng ra ngoài.” Tâm Di cảm thấy nên đuổi khéo Tiểu Mai Tử trước.
Tiểu Mai Tử vâng lời ra khỏi phòng.
Tâm Di thì thầm với Tiểu Cát Tử: “Ngươi đi mua một bộ quần áo đàn ông về đây.” Từ hành động cử chỉ ban nãy của Tâm Di, Tiểu Cát Tử đã đoán được vài phần, chỉ liếc nhìn rèm giường không đáp.
Tâm Di dùng hai tay nâng mặt Tiểu Cát Tử, xoay đầu cô về phía mình: “Đừng nhìn đông nhìn tây nữa, mau đi mua.”
Tiểu Cát Tử nói một cách khó xử: “Bây giờ là lúc nào rồi, tiểu thư kêu nô tì đi đâu mua!”
“Không mua được thì đi mượn.” Tâm Di chẳng muốn Na Lan Đức Duật qua đêm ở đây tẹo nào.
“Hỏi mượn ai?” Tiểu Cát Tử tiếp tục hỏi.
Tâm Di nghĩ cũng phải, kêu Tiểu Cát Tử đi đâu mượn, do dự một lát mới nói: “Ngươi đi có vẻ không tiện thật, chi bằng kêu huynh đệ nhà Hổ đi mượn.”
“Như thế lại càng không được, nếu bọn họ hỏi nô tì cần quần áo đàn ông làm gì, nô tì biết trả lời sao? Việc này mà truyền ra thì càng phiền, lỡ để vương gia biết há chẳng hại…” Tiểu Cát Tử chỉ về phía giường, “…anh ta!”
Tâm Di thấy Tiểu Cát Tử đã nhìn ra “vấn đề”, cười nói: “Coi như ngươi thông minh!”
Đương nói Tiểu Mai Tử dẫn người vào lấy thùng, hai người lập tức ngậm miệng, đợi cho bọn họ đi hết Tâm Di mới nói tiếp: “Bất luận thế nào sáng sớm mai ngươi cũng phải kiếm ra một bộ.”
“Vậy đêm nay…?” Tuy không biết người trên giường là ai nhưng Tiểu Cát Tử có thể khẳng định người đó là đàn ông, để mình cách cách chung phòng với một người đàn ông cả đêm sao được!
Tâm Di cũng hết cách nhưng vẫn nói: “Ta tự giải quyết được, ngươi cứ đi đi. Ai… Chuyện này ra khỏi miệng ta chỉ vào trong tai ngươi thôi đấy.”
“Tiểu thư yên tâm, tuyệt đối không có người thứ ba biết chuyện.” Dứt lời lui ra khỏi phòng. Tiểu Cát Tử biết chuyện này mà truyền ra ngoài thì mình là người đầu tiên lãnh đủ. Về phần cách cách làm thế nào đối phó người đó, cô thực không lo, thủ đoạn của vị chủ nhân này chẳng phải thường, kiểu gì cũng không thiệt.
Tâm Di cài cửa cẩn thận xong lại chạy về bên giường, vén rèm nói: “Nghe thấy rồi đấy, đêm nay không có đâu, phải sáng sớm mai mới có quần áo.”
“Vậy là tôi phải quấn chăn cả đêm à?” Na Lan Đức Duật hỏi.
“Đi ngủ vốn phải đắp chăn mà!” Tâm Di trừng mắt với anh, nói thầm trong bụng, “Hỏi thừa!”
“Tôi ngủ ở đâu?” Na Lan Đức Duật lại hỏi.
Tâm Di chỉ giường: “Ở đây.”
“Tôi chiếm giường của cô, cô ngủ đâu?” Na Lan Đức Duật tiếp tục hỏi.
“Hỏi gì mà hỏi lắm thế!” Tâm Di cũng làm liều, “Anh bảo căn phòng này còn nơi nào khác có thể ngủ?”
Nghe câu nói này Na Lan Đức Duật trợn tròn mắt nhìn Tâm Di.
“Biết mắt anh to rồi không cần phải trợn lên nữa đâu, ngủ thôi!” Tâm Di ngồi lên giường.
Na Lan Đức Duật giật thót mình, vội nói: “Đợi, đợi, đợi đã, chúng ta… chúng ta ngủ cùng một giường?”
“Có vấn đề gì?”
“Có, cô nam quả nữ…”
Tâm Di biết anh ta muốn nói gì liền cắt ngang: “Thế này quả không ổn nhưng “ngộ biến tùng quyền”, tình huống đặc biệt không nên để bụng, huống hồ hình như người nên so bì, nên căng thẳng phải là tôi mới đúng.”
“Tiểu thư, tư tưởng của cô quá… quá… quá là khác người đấy.” Na Lan Đức Duật biết mình có phản đối cũng vô ích, ai bảo bản thân không mặc đồ chứ!
“Hết câu hỏi rồi chứ! Nếu anh không muốn ngủ thì cứ ngồi đấy, tôi phải ngủ đây, buồn ngủ chết được.” Nói rồi Tâm Di chui vào chiếc chăn còn lại.
“Cô thật tin tưởng tôi?” Na Lan Đức Duật lại đưa ra câu hỏi.
Tâm Di khẽ ậm ừ một tiếng coi như trả lời.
“Cô không sợ tôi… với cô… có gì…” Na Lan Đức Duật vẫn nói không biết mệt.
“Anh phiền phức quá đi, đừng hỏi nữa, mí mắt trên dưới của tôi muốn dính vào nhau rồi.” Tâm Di nhắm mắt đáp.
“Nói trước nhé, tôi không phải Liễu Hạ Huệ (1), xảy ra chuyện gì tôi không chịu trách nhiệm.” Na Lan Đức Duật cũng thật nhiều chuyện.
Không thấy Tâm Di đáp lời, Na Lan Đức Duật sáp lại gần: “Mới đây mà đã ngủ say rồi, vậy mình cũng ngủ thôi.” Anh cũng nằm xuống giường.
—————
Chú thích:
(1) Liễu Hạ Huệ (sinh 720 TCN, mất 621 TCN) tức Triển Cầm, tên Hoạch, tự là Quý, đất phong ở Liễu Hạ (Huệ là tên thuỵ đặt sau khi mất), người nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử,từng ba lần làm Sĩ Sư (một chức hình quan).
Tương truyền Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.
Có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với phụ nữ, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...