“Mama, Lydia đang hôn một người ở trong sảnh, và đó không phải bá tước Wray!”
Ngồi bên cạnh cửa sổ phòng ngủ với một tách trà trên tay, Sara mỉm cười với nàng con gái út của bà, Daisy, một cô nhóc năm tuổi bụ bẫm lanh lợi. Khẩn cấp tới chỗ Sara nhanh hết mức đôi chân ngắn cũn của cô bé có thể đẩy tới được, Daisy trèo lên lòng bà. Sara chỉ hơi nhấp nháy mắt một chút khi nhìn thấy đôi bàn tay của Daisy nhớp nháp loại mứt dâu tây cũng đang dính lên bộ váy trắng ren của nàng bé.
Derek đang cạo râu ở bồn rửa, miệng ông siết chặt lại khi ánh mắt ông gặp ánh mắt Sara trong gương. Rõ ràng ông đang bị cái tin về vòng ôm hôn nồng nhiệt của con gái mình với bác sỹ Linley làm cho tức giận, nhưng Sara biết rằng ông đã miễn cưỡng nhất trí với bản thân mình trước sự thật rằng con gái ông sẽ sớm là bà Linley, chứ không phải phu nhân Wray.
Bà và Derek đã nói chuyện thông suốt trong cái đêm xảy ra chuyện đó, và Sara đã cam đoan với ông rằng bà tin điều đó là tốt nhất.
“Chị Linley gần đây có nói với em rằng chị ấy nghĩ con trai mình đã yêu sâu sắc Lydia,” bà đã nói với ông. “Và cậu ta là một chàng trai tốt, Derek, dù cho quá khứ của cậu bé hơi một chút... phưu lưu.”
“Phưu lưu?” Ông đã nhắc lại với một cái quắc mắt. “Với cái vết xe cậu ta đã cắt xuyên London -”
“Cưng à,” nàng ngắt lời dịu dàng, “một người đàn ông có thể thay đổi. Cậu ta dường như thực lòng yêu Lydia. Và em chưa bao giờ nhìn thấy con bé vui như tối nay – nó đã được biến đổi theo hướng tích cực.”
“Ta ước đến chết đi được rằng Linley đã biến đổi con gái của ai đó khác,” Derek đã càu nhàu, khiến bà bật cười.
Mang ý nghĩ quay lại với hiện tại, Sara vuốt mượt mái tóc xoăn nâu lộn xộn của con gái bà. Khi cô nhóc bắt đầu giải thích xa hơn chi tiết các hành vi của Lydia với Linley, Sara cố làm cô bé im đi mà không có ích gì. “Thế là được rồi, Daisy. Con có thể kể cho mẹ sau.”
“Vâng, nhưng chị đã để cho anh ta đặt tay lên -”
“Đừng ngồi lê đôi mách, con yêu.” Sara vội vàng ngắt lại, nhìn thấy cái cau mày ngày càng rõ hơn của Derek. “Con nhớ khi chúng ta thảo luận điều đó ngày hôm trước không?”
“Có ạ,” cô nhóc nói sưng sỉa. “Mẹ bảo là con chỉ nên mách ai đó khi họ sắp sửa bị đau.”
“Chà, Lydia không gặp chút nguy hiểm nào.”
“Anh ta đang hôn chị mạnh bạo,”Daisy nói sau một giây suy nghĩ. “Và anh ta đang làm đau chị, Mama, bởi vì chị gây ra thốt ra một tiếng -”
“Thế là đủ rồi, Daisy,” Sara nói với một tràng cười hắt ra đột ngột. “Mẹ chắc là anh ta sẽ không làm đau chị không chính đáng đâu.”
Derek xối nước lên mặt, quét nốt dấu vết cuối cùng của bọt cạo râu khỏi cằm, và thốt ra một tiếng thở dài. “Cháu của ta đã sắp sửa là một bá tước,” ông nói ủ rũ. “Giờ thì nó chắc hẳn sẽ là một ông mổ xẻ giống bố nó.”
Daisy nhảy khỏi lòng Sara và đi tới chỗ bố cô bé, nhấc tay để được bế lên. “Lydia sẽ cưới Ông Mổ xẻ ư, Papa?
Derek nhấc cô bé lên ngực ông, ánh mắt trở nên ấm áp. “Nó cũng dường như là thế.”
Bàn tay bé nhỏ của nàng vỗ về cái cằm được cạo râu sạch sẽ của ông. “Đừng buồn, Papa. Con sẽ giữ tất cả nụ hôn của con cho ba mà.”
Ông đột ngột cười thầm, vuốt ve mái tóc xoăn nâu lộn xộn của nàng bé. “Vậy thì cho ba một cái ngay bây giờ đi,” ông nói, và cô bé ấn bên má dính đầy mứt dâu vào ông.
Cô hầu gái xuất hiện, nói với Daisy rằng đã đến lúc đi tắm và mặc quần áo cho ngày mới, và nàng nhóc ngọ nguậy từ cánh tay của ông bố.
Sau khi cánh cửa đã đóng lại sau lưng họ, Sara đi tới chỗ chồng bà và vuốt nhẹ lòng bàn tay bà qua chiếc áo ngủ lụa có sọc đang che đi bộ ngực cứng cáp của ông. “Tất cả nụ hôn của em cũng là dành cho chàng.” Bà nói với ông.
“Chúng nên thế.” ông nói và phủ lấy môi bà bằng môi ông. Nụ hôn khuấy động các giác quan của bà một cách dễ chịu, và bà đan hai cánh tay sau cổ ông, tận hưởng sự vuốt ve tinh quái của miệng ông.
“Chỉ còn phải thêm bốn nữa thôi,” bà nói khi đầu ông nhấc lên.
Ông chơi đùa với một bím tóc dài buông xuống dọc lưng bà và để bàn tay ông lang thang một cách thân mật trên người bà. “Ta sợ rằng mình không theo kịp nàng, thiên thần.”
“Những đứa con khác của chúng ta,” bà giải thích. “Em sẽ giúp từng đứa chúng tìm ra tình yêu đích thực, cũng y như em đã giúp Lydia.”
Nhấc nàng lên dễ dàng, Derek mang bà đến giường. “Đã giúp nó bằng cách nào?”
“Em cho nó cơ hội để nói chuyện riêng với bác sỹ Linley,” Sara bảo ông “Em đã chắc chắn rằng nếu chúng có một ít thời gian không bị ngắt ngang với nhau, chúng sẽ thừa nhận cảm giác thật sự của mình, và rồi -”
“Chờ đã,” Derek ngắt ngang, đôi mắt xanh của ông hẹp lại khi ông thả rơi bà xuống tấm nệm. Ông trườn lên bà và chống hai khửu tay xuống hai bên đầu bà. “Nàng sẽ không nói với ta rằng nàng là người đã khóa chúng trong cái hầm rượu chết tiệt đó chứ...phải không?”
Bà mỉm cười ranh mãnh. “Chàng đã bảo em trao cho định mệnh một cái thúc đúng hướng, nếu em tìm ra cơ hội. Và em đã làm thế.”
Nét mặt ông hoài nghi. “Ta không có ý bảo nàng nhốt cô con gái ngây thơ của ta trong hầm rượu với một tên lăng nhăng như Linley!”
“Lydia không bị nhốt. Con bé có thể rời đi bất kỳ lúc nào nó muốn.”
“Các cánh cửa đã bị khóa!”
“Không phải tất cả cửa.” Thấy sự khó hiểu của ông, Sara mỉm cười mãn nguyện. “Chàng không nhớ lối đi nhỏ đi từ sau hầm rượu đến nhà kính trồng cây à? Bọn trẻ vẫn dùng nó khi chúng chơi cướp biển. Lydia biết quá rõ là nó ở đấy. Lý do duy nhất nó vẫn ở trong hầm rượu với Linley tối qua là bởi vì nó muốn thế. Và mọi chuyện trở nên hoàn hảo, phải không?”
Derek rên rỉ và thả đầu rơi xuống đệm. “Chúa tôi. Ta không chắc ai đáng thương hơn, Linley hay chính ta.”
Biết chính xác cách làm ông nguôi giận, Sara tách đôi vạt trước áo ngủ lụa của ông và đan chân bà vào với chân ông. “Hãy tội nghiệp chính chàng í.” Bà khuyên, đôi bàn tay nhỏ nhắn của bà tha thẩn bận rộn bên trong chiếc áo. “Chàng sắp sửa bị ngấu nghiến đấy.”
Bà cảm thấy Derek đột ngột mỉm cười bên cổ bà. “Ta làm chuyện ngấu nghiến ở quanh đây,” ông thông báo cho bà biết...và ông tiến lên chứng minh luận điểm của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...