"Uhmm, Steph đâu rồi?" Giọng nói tôi cất lên nghe như tiếng chuột kêu hơn tôi tưởng.
Hai tay ôm chặt lấy khăn tắm trên người, đôi mắt tôi liên tục nhìn xuống bên dưới để chắc chắn rằng cái khăn này đang che chắn tốt cơ thể trần trụi của mình.Hắn nhìn tôi, khóe miệng khẽ nhếch lên nhưng không thốt ra một lời nào."Nghe tôi nói không vậy? Tôi hỏi là Steph đâu rồi" Tôi lặp lại câu hỏi, cố gắng tỏ ra vẻ lịch sự hơn ban nãy một chút.Bày ra vẻ mặt không chắc chắn, hắn cuối cùng mở miệng lầm bầm mấy chữ, "Không biết", nói rồi mở tấm bình phong nhỏ phẳng trên tủ quần áo của Steph lên.
Hắn làm cái quái gì ở đây trong khi không biết Steph ở đâu? Chẳng phải hắn cũng có phòng à? Cố gắng nuốt giận, tôi kiềm nén không để bản thân phải phun ra những lời mắng chửi thô lỗ với tên này."Được thôi, giờ thì cậu có thể nào rời phòng một chút để tôi thay đồ được không?" Tôi nhận ra rằng hắn ta thậm chí không bận tâm đến việc tôi chỉ đang quấn khăn tắm trên người, hoặc có thể hắn có thấy nhưng vẫn dửng dưng với điều đó."Đừng có mà tâng bốc bản thân lên như thế, tôi có thèm nhìn đâu" Hắn buông lời chế giễu rồi xoay người, lấy tay che mặt lại.
Tôi còn không nghĩ đến hắn lại có chất giọng đậm người Anh bản xứ như thế.
Hẳn là do hắn quá thô lỗ để bắt chuyện với tôi.
Sao hắn lại ở Pullman được nhỉ? Không chắc phải nên trả lời lại câu nói thô lỗ trên như thế nào, tôi giận người và bước đến tủ đồ.
Chắc hắn không phải trai thẳng, vì thế nên mới nói là "không thèm nhìn", nếu không thì chắc là hắn thấy tôi xấu xí.
Tôi vội vàng mặc bra và quần lót vào, theo đó là một cái áo thun màu trắng trơn và một cái quần short kaki."Cô xong chưa vậy?" Hắn hỏi, xóa tan đi một chút bình tĩnh cuối cùng còn sót lại trong tôi."Cậu còn có thể cử xử lỗ mãng hơn được nữa không vậy? Ý tôi là thành thực mà nói cậu đang ở trong phòng tôi trong lúc tôi đang thay đồ, vậy mà còn dám thô lỗ với tôi nữa sao, tôi làm gì cậu nào, cậu bị cái gì vậy hả?" Tôi quát, thanh âm có vẻ lớn hơn tôi muốn, cơ mà nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cậu ta tôi thầm nghĩ lời tôi nói có tác dụng với thanh niên xăm trổ này rồi.Hắn ta im lặng nhìn chằm chằm vào tôi trong khi tôi đang đợi một câu xin lỗi từ cửa miệng hắn, đột nhiên hắn phá lên cười thành tiếng.
Hắn cứ thế chỉ nhìn tôi rồi cười.
giọng cười có chút trầm và thoáng chút đáng yêu.
Nó sẽ khá là thú vị nếu như hắn không cứng ngắc lộ ra vẻ cà chớn như vậy.
Hai lúm đồng tiền hiện rõ trên gương mặt theo tiếng cười của hắn.
Giây phút này tôi chỉ biết đứng ngây ngốc, không biết nên làm gì và nên nói gì.
Tôi không phải dạng người thích dính vào phiền toái và có lẽ tên này là người cuối cùng tôi nên sinh sự.
Cửa đột nhiên mở ra và Steph bước vào."Xin lỗi tớ đến trễ.
Tớ quá chén nên nôn thốc nôn tháo, thật kinh khủng" Steph nói có chút vội vàng rồi đảo mắt qua lại giữa tôi và Hardin."Xin lỗi Tess, tớ quên bảo cậu là Hardin ghé qua chơi" Cô nàng nhún vai với vẻ hối lỗi, thu nạp cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.Tôi đã nghĩ tôi với Steph có thể trao đổi sắp xếp cuộc sống một cách hòa hợp với nhau, thậm chí có thể trở thành mối quan hệ bạn bè thân thiết, thế nhưng với cách chọn bạn của cô nàng thì tôi không dám chắc nữa."Bạn trai cậu thô lỗ quá đấy!" Lời nói thốt ra trước khi tôi kịp chặn lại.Cả hai cười phá lên.
Có gì mà cười chứ? Điều này làm tôi khó chịu vô cùng."Hardin không phải bạn trai tớ đâu!" Cô nàng cười không ngớt, nhấn mạnh chữ "không phải"."Nè cậu nói gì với cô ấy vậy hả?" Steph quay người và cau có với hắn.
"Hardin có cách nói chuyện hơi...!kì lạ một chút".
Cô nàng quay lại nhìn tôi giải thích.
Đáng yêu làm sao, vậy căn bản ý cổ muốn nói là Hardin đơn giản là một kẻ thô lỗ.
Thanh niên người Anh khẽ nhún vai rồi chuyển kênh với cái remote trên tay.
"Có tiệc vào tối nay nè, cậu nên với bọn mình, Tessa", Steph mở lời.
Giờ thì đến lượt tôi cười vào mặt cô nàng."Tiệc tùng không phải sở thích của mình, hơn nữa mình còn phải ra ngoài lấy vài món trang trí cho góc phòng của mình".
Tôi nhìn qua Hardin, cái con người đang hành động như thể trong phòng này chả có ai ngoài hắn."Coi nào...!Chỉ là một bữa tiệc thôi mà.
Cậu là sinh viên đại học rồi đấy, một bữa tiệc thì có chết ai đâu nào." Cô nàng năn nỉ.
"Cậu làm thế nào mà đi ra ngoài được, cậu không có xe đúng chứ?".
Cô ấy hỏi.
Nhưng tôi không thể đi tiệc tùng được."Mình cũng không biết nữa, với lại mình còn phải gọi Skype với Noah nữa", tôi nói với Steph và rồi Hardin lại bật cười lên, tỏ vẻ rằng hắn vẫn đang chú ý đến mọi chuyện diễn ra xung quanh.
"Và mình định đi xe buýt tới cửa hàng"."Cậu không muốn bắt xe buýt vào chủ nhật đâu.
Qúa ư là ngột ngạt.
Hardin có thể cho cậu đi quá giang tới chỗ của cậu ấy, đúng không Hardin? Và cậu sẽ nhận ra tớ ở bữa tiệc thôi.
Nên là ...!đi nhé, năn nỉ đấy", vừa nói cô nàng vừa chắp hai tay ra vẻ một màn cầu xin.
Mình mới quen cô gái này một ngày thôi mà, có nên tin tưởng cô nàng không? Tôi biết nếu bỏ qua dáng vẻ hơi không đứng đắn kia thì cô nàng khá là dễ thương.
Nhưng mà một bữa tiệc á?"Mình không biết nữa...!Nhưng mà không, mình không muốn đi nhờ Hardin đến chỗ cửa hàng đâu", tôi nói.
Hardin lăn qua lại trên giường của Steph với vẻ mặt thích thú trông thấy."Tiếc quá! Tôi đang rất trông đợi được đi chung với cậu đấy", hắn lên tiếng, giọng nói toát lên vẻ trêu chọc làm tôi muốn quăng quyển sách vào cái đầu kiêu ngạo kia."Coi nào Steph.
Cậu biết thừa người như cậu ta sẽ chẳng bao giờ dám đi tiệc tùng đâu.", hắn cười, đi đôi với chất giọng phương ngữ dày đặc.
Bản tính tò mò trong tôi trỗi dậy, cái bản tính chiếm phần lớn trong con người tôi khiến tôi thực sự muốn hỏi xem hắn đến từ nơi nào.
Cái nhếch mép mỉa mai trên khuôn mặt kiêu ngạo kia đã thôi thúc tôi chứng mình rằng hắn đã sai lầm."Thật ra, tớ sẽ đi", tôi nói với nụ cười ngọt ngào nhất có thể trên gương mặt.
Hardin lại bật cười và Steph thì vui sướng reo lên sau đó vòng tay ôm tôi thật chặt."Yay! Tụi mình sẽ chơi vui lắm đây!", cô nàng tíu tít.Hy vọng là vậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...