Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Lục Tâm Du sinh mổ, ở bệnh viện một tuần mới được cho phép xuất viện.
Ngày xuất viện, Lâm Thâm bọc Lục Tâm Du kín mít, sợ cô bị trúng gió.
Nhưng bên ngoài ánh nắng chói chang, Lục Tâm Du cảm thấy sẽ bị nóng chết.
Lâm Thâm nói: "Không sao, xe ở bên ngoài, vừa ra là lên xe ngay, không phải phơi dưới nắng, chờ về nhà là tốt rồi." Anh vừa nói vừa đội mũ cho Lục Tâm Du.
Mang mũ xong, lại choàng khăn quàng cổ cho cô, sau đó lại ngồi xổm xuống giúp cô mặc giày bông.
Còn chưa ra cửa.
Lục Tâm Du đã cảm thấy mình sắp nóng chết, muốn kéo khăn quàng cổ xuống.
Mẹ cô vội chạy tới ngăn lại, "Đừng kéo đừng kéo, hôm nay có chút gió, con đang ở cữ, không thể trúng gió được."
"Đúng thế đúng thế, con cứ để Lâm Thâm chăm sóc con, con ngoan ngoãn nghe lời là được, đều vì tốt cho con thôi." Mẹ Lâm đang cùng bác sĩ đặt hai đứa nhỏ vào ghế ngồi ô tô cho trẻ sơ sinh, thấy Lục Tâm Du muốn gỡ khăn quàng cổ xuống cũng lập tức lên tiếng ngăn cản.
Thật ra Lục Tâm Du cảm thấy không có gì đáng ngại, nhưng cả nhà căng thẳng thế này, cô cũng không còn cách nào, chỉ có thể để Lâm Thâm bọc mình kín mít.
Ra khỏi bệnh viện, anh trai cô và bố chồng, mỗi người xách theo cái ghế ngồi ô tô cho trẻ sơ sinh, toàn bộ tâm tư của Lâm Thâm chỉ đặt trên người vợ, đỡ Lục Tâm Du vô cùng cẩn thận, không ngừng nói đi chậm chút.
Tuy biết Lâm Thâm lo cho cô, nhưng căng thẳng như vậy, Lục Tâm Du cũng dở khóc dở cười.
Lục Tâm Du và Lâm Thâm là vợ chồng mới cưới, đều không biết chăm sóc con cái, ban đầu khó tránh khỏi cần người nhà giúp đỡ.
Cho nên ra khỏi bệnh viện, mọi người trực tiếp về nhà bố mẹ Lâm Thâm.
Lục Tâm Du sinh mổ, khôi phục hơi chậm, về đến nhà, Lâm Thâm cũng không để cô chăm sóc con, nhiệm vụ mỗi ngày là thanh thản ở cữ, bế con, cho bú sữa là được.
Còn thay tã gì đó, Lâm Thâm học với mẹ hai ngày, tuy vẫn hơi vụng về như cũ, nhưng tốt xấu gì cũng học được.
Tuy nhiên, cũng chỉ có vậy, Nhung Nhung dễ khóc, vừa khóc thì ngoại trừ Lục Tâm Du, không ai dỗ được.
Tối hôm nay, trước khi ngủ, Lâm Thâm đến phòng tắm tắm rửa, Lục Tâm Du cho hai đứa nhỏ bú sữa như bình thường.
Trên giường em bé, Nhung Nhung đang nhắm mắt ngủ say, Cầu Cầu thì vẫn còn thức, đôi mắt đen láy chuyển động không ngừng.
Cầu Cầu không hổ là anh, ngoại trừ tè dầm, khó chịu sẽ khóc, còn lại bình thường đều không khóc.
Lục Tâm Du cúi người, nhẹ nhàng bế Cầu Cầu lên, giọng mềm mại, dịu dàng như nước, "Cầu Cầu ngoan, bú sữa nào."
Lâm Thâm tắm rửa xong, lúc đi ra thấy Lục Tâm Du đang ngồi ở mép giường cho con trai bú sữa.
Anh mặt dày xấn đến, "Vợ, anh cũng muốn."
Lục Tâm Du vừa buồn cười vừa tức giận, ngẩng đầu trừng mắt với anh, "Giữ chút mặt mũi đi Lâm Thâm."
Lâm Thâm ôm lấy Lục Tâm Du từ phía sau, đôi môi nóng bỏng ngậm lấy vành tai cô, giọng khàn khàn, "Vợ, anh nhớ em muốn chết."
Lục Tâm Du cười, "Không phải ngày nào anh cũng thấy em sao?"
Lâm Thâm: "Em biết anh đang nói gì mà."
Lục Tâm Du mím môi, nói, "Không hiểu, ưm...!đau!"
Vừa dứt lời, vành tai cô bị Lâm Thâm cắn một cái, Lục Tâm Du quay đầu nhìn anh, "Anh cầm tinh con chó à?"
"Anh cầm tinh con sói."
Lục Tâm Du lập tức bị chọc cười, nhớ tới biểu hiện về phương diện nào đó của anh, đúng là cầm tinh con sói.
Nhưng mà lâu rồi con sói này không được ăn thịt, đúng là làm khó cho anh.
Lục Tâm Du đang nói chuyện với Lâm Thâm, Nhung Nhung trên giường em bé đột nhiên òa khóc.
"Chắc là đói bụng, mau đi dỗ Nhung Nhung." Cầu Cầu chưa bú xong, Lục Tâm Du thúc giục Lâm Thâm đi dỗ con gái.
Lâm Thâm lập tức ngồi dậy, đến cạnh giường em bé, bế Nhung Nhung lên, nhẹ giọng dỗ dành, "Tiểu công chúa của bố, đừng khóc đừng khóc, lát nữa là được ăn, ngoan nào."
Nào ngờ anh vừa dứt lời, con gái càng khóc lớn hơn, có thể nói là vô cùng vang dội.
"Trời ạ, bảo bối ngoan nào, đừng khóc, chờ anh con ăn no sẽ đến lượt con."
"Oa...oa...oa" Tiểu công chúa khóc lớn, Lâm Thâm cảm thấy màng nhĩ mình sắp thủng, vừa đau đầu lại vừa bất đắc dĩ, anh bế con, nói với Lục Tâm Du: "Anh cảm thấy sau này con gái chúng ta sẽ hát rất hay."
"Vì sao?"
"Nghe cái giọng vang dội lảnh lót này đi." Nói xong, anh lại lẩm bẩm: "Không phải tè dầm chứ?"
Anh vừa nói vừa ôm con ngồi xuống mép giường, cẩn thận mở tã ra.
Bên trong tã giấy sạch sẽ, không có đi tè.
Nhưng con gái vẫn khóc lớn như cũ, Lâm Thâm hiếm khi nghiêm túc một hồi, nói nghiêm trang: "Không cho khóc, Nhung Nhung còn khóc nữa, bố sẽ không thích con."
"Oa..."
"Mẹ cũng không thích con."
"Oa...!oa..."
Đôi mắt Lâm Thâm trừng lớn càng nghiêm khắc hơn, "Anh trai cũng không thích con, mọi người đều không thích con...!ối!"
Lâm Thâm vừa dứt lời, con đột nhiên không khóc nữa.
Lục Tâm Du đang đau đầu, đột nhiên nghe thấy Lâm Thâm hét to một tiếng, quay đầu thì thấy, đúng là con gái ngoan, tè ướt cả người bố rồi.
Tè bậy còn chưa tính, còn nhếch cái miệng chưa có răng cười vui vẻ.
Quần Lâm Thâm ướt một mảng lớn, vô cùng lúng túng.
Lục Tâm Du nhìn Lâm Thâm, rồi lại nhìn con gái đang cười hớn hở, trong chốc lát cũng không biết làm sao, phì cười.
Cái gì gọi là bẫy cha, chính là đây.
Cô cười không ngừng được, đứng dậy đặt Cầu Cầu đã bú xong về giường em bé, sau đó ôm Nhung Nhung từ trong tay Lâm Thâm, "Để em, anh mau tắm lại đi, ha ha." Thấy quần Lâm Thâm ướt một mảng lớn, cô lại không nhịn được cười.
Lâm Thâm buồn bực, thấy con gái trong ngực vợ vẫn còn đang cười thì đau lòng vô tận, thở dài: "Con gái còn nhỏ đã biết trả thù rồi."
Lục Tâm Du dở khóc dở cười, "Ai bảo anh nói bố mẹ anh trai đều không thích con bé, xứng lắm."
"Ngay cả vợ cũng không giúp anh, quả nhiên giờ anh là người có địa vị thấp nhất trong nhà sao?"
Lục Tâm Du phì cười, "Anh đừng quậy nữa, mau đi tắm lại đi."
"Haiz, đáng thương cho anh." Lâm Thâm thở dài, đến cạnh giường em bé, khom người vuốt ve má con trai, "Sau này hai chúng ta dựa vào nhau vậy."
Vừa dứt lời, Cầu Cầu vốn đang nhìn trần nhà, chợt liếc mắt nhìn bố như nhìn kẻ dở hơi.
Lâm Thâm: "...!!!"
Ý...!Ý gì đây?!
.
.
Từ khi có Cầu Cầu và Nhung Nhung, Lâm Thâm phát hiện địa vị của mình ở nhà giảm xuống thẳng tắp, gần như là thứ nhất từ dưới lên, lung lay sắp đổ.
Tối hôm nay, anh rửa bát xong, ra khỏi phòng bếp, nghe thấy trong phòng ngủ vang lên tiếng cười của con gái thì đi qua, thấy Lục Tâm Du vừa cầm chuông quơ quơ trước mặt con gái, vừa nói: "Nhung Nhung đến đây, đến chỗ mẹ này."
Gần đây hai đứa nhỏ đã biết bò, Nhung Nhung cười vui vẻ bò qua chỗ mẹ.
Tính tình con trai thì yên tĩnh hơn, ngoan ngoãn ngồi một bên, đôi mắt tròn xoe nhìn mẹ và em gái.
Lâm Thâm nhìn con trai, cảm thấy thật cô độc, thế là cởi dép, ngồi xuống trước mặt con trai, cầm lấy trống bỏi của em gái quơ quơ trước mặt con trai, nói: "Cầu Cầu lại đây, đến chỗ bố nào."
Rốt cuộc Cầu Cầu cũng dời mắt từ mẹ và em gái nhìn sang Lâm Thâm, thấy trong tay Lâm Thâm cầm trống bỏi, ngẩn ra vài giây, sau đó lại xoay người, bò qua chỗ mẹ.
Lâm Thâm: "...?"
Lục Tâm Du bật cười, "Cầu Cầu không thích trống bỏi, đó là đồ chơi của Nhung Nhung."
Lâm Thâm hầm hừ: "Tuổi không lớn, còn dám chọn đồ chơi!"
Lục Tâm Du cười tủm tỉm, nói: "Cầu Cầu giống anh."
Lâm Thâm dịch đến bên cạnh Lục Tâm Du, ôm bả vai cô, nghiêng đầu, cười hỏi: "Em chỉ phương diện kia?"
"Chọn đồ chơi ấy, em nghe mẹ nói, hồi anh còn nhỏ, ngoại trừ Ultraman, còn lại thứ gì cũng ghét bỏ."
Lâm Thâm: "...!Mẹ anh còn nói với em cái này?"
"Chứ sao?" Lục Tâm Du nói, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, quay đầu, buồn cười nhìn Lâm Thâm, "Em còn biết một bí mật của anh."
Lâm Thâm thấy Lục Tâm Du cười như một con hồ ly, đôi mắt híp lại, đột nhiên có dự cảm bất tường.
Quả nhiên, giây tiếp theo liền nghe thấy Lục Tâm Du nói: "Mẹ nói, anh học tiểu học vẫn còn tè trong quần."
Đôi mắt Lâm Thâm trừng lớn, "The f*ck!"
Lục Tâm Du bị phản ứng của Lâm Thâm làm cười không ngừng được, ban ngày lúc Lâm Thâm đi làm, mẹ Lâm mua chút trái cây đến cho cô, hai người ngồi ngoài phòng khách nói chuyện phiếm, nói một lát liền nhắc đến chuyện tè dầm, bà bật cười, nói: "Nói đến chuyện này, mẹ mới nhớ, thằng nhóc A Thâm, sáu tuổi vẫn còn tè trong quần."
Lâm Thâm thấy Lục Tâm Du cười ha ha không ngừng, trong lòng sắp phát điên.
Mẹ ruột, đúng là mẹ ruột mà! Có ai bán con trai vậy sao?!
Tuy đã mất mặt, nhưng vì vãn hồi chút hình tượng trước mặt vợ, Lâm Thâm vẫn nghiêm trang giải thích, "Ngày đó là vì anh uống quá nhiều nước, hơn nữa khi ấy vì không nộp bài tập, bị cô giáo phạt đứng trong văn phòng, phạt đứng, em có hiểu không? Chính là cô giáo không mở miệng thì không được đi đâu cả, thật đấy, ngày đó anh lại uống nhiều nước, cho nên...!Ừm, em hiểu không?"
Đôi mắt Lâm Thâm nhìn cô tràn đầy chờ mong, hy vọng cô có thể hiểu được, đó là ngoài ý muốn của ngoài ý muốn, có nguyên nhân! Có lý do! Có thể giải thích! Thật đấy, không mất mặt!
Lục Tâm Du gật đầu, nói, "Ừ, em hiểu mà, không phải là tè trong quần sao, bình thường.
"
Lâm Thâm: "..." Sao cứ nghe là lạ?
Lục Tâm Du quay đầu đi, cười tủm tỉm xoa đầu con trai, "Cầu Cầu ngoan, lớn lên không được học bố đâu đấy, tiểu học rồi còn tè cả quần."
Lâm Thâm: "...Vợ."
Lục Tâm Du quay đầu, nhìn Lâm Thâm, "Sao?"
Lâm Thâm ôm ngực, "Nghe thấy tiếng cõi lòng anh tan nát không?"
Lục Tâm Du bật cười, "Không có mà."
Lâm Thâm ra vẻ đáng thương, mặt dày ôm vợ, cằm gác trên vai cô, "Anh mặc kệ, anh thật sự bị em làm tổn thương rồi.
"
Lục Tâm Du hợp tác, hỏi: "Vậy anh muốn làm gì?"
Lâm Thâm cúi đầu hôn cô một cái, ánh mắt sáng quắc, "Em bồi thường cho anh, đêm nay chiến một trận?"
Lục Tâm Du: "Miễn chiến."
Lâm Thâm cắn vành tai cô, lẩm bẩm, "Miễn chiến không có hiệu quả."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...