Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Buổi tối trước ngày thi, chín giờ, Lâm Thâm bị Lục Tâm Du thúc giục lên giường nghỉ ngơi.
Nhưng bình thường anh đã quen sau mười hai giờ mới ngủ, sớm vậy sao ngủ được.
Lục Tâm Du nhắm mắt mơ màng buồn ngủ, Lâm Thâm lúc thì chơi ngón tay cô, lúc thì chọc vào má cô, trong miệng còn lải nhải, lúc thì thì thầm sao vợ anh lại đẹp như vậy, lúc thì nói da vợ anh đẹp quá, sờ má cô, lại lén hôn một cái.
Lục Tâm Du vốn định ngủ, kết quả bị Lâm Thâm làm phiền như vậy, không nhịn được cười, mở mắt, cầm bàn tay đang chọc má cô của anh, nói, "Lâm Thâm, anh có thể ấu trĩ hơn chút nữa không?"
Khóe môi Lâm Thâm nhếch lên, kéo Lục Tâm Du vào ngực, ôm chặt cô, "Rốt cuộc cũng chịu mở mắt rồi?"
Lục Tâm Du lấy điện thoại để trước mặt anh, "Nhìn xem, đã mười giờ rồi, anh không ngủ à?"
"Không ngủ được, chúng ta nói chuyện đi."
Lục Tâm Du thấy không còn cách nào, dứt khoát vùi đầu vào ngực anh, hỏi: "Nói gì?"
"Nói gì cũng được, ừ, nếu không thì nghĩ xem Quốc khánh đi đâu chơi?"
Lục Tâm Du thở dài, cười khổ: "Quốc khánh bọn em cũng không được nghỉ mấy ngày."
"Không phải chứ, Quốc khánh cũng không được nghỉ?"
Lục Tâm Du ngẩng đầu nhìn anh, dáng vẻ như chuyện đương nhiên, nói: "Đừng nói là Quốc khánh, tết cũng không nghỉ được."
"Trời, vợ anh quá đáng thương!"
Lục Tâm Du bị Lâm Thâm chọc cười, "Không phải sao?" Cô đưa tay chạm vào má Lâm Thâm, bẹp miệng làm nũng, "Anh xem vợ anh đáng thương như vậy, không để cô ấy ngủ sao?"
Lâm Thâm bật cười, giữ gáy Lục Tâm Du, cúi đầu hôn môi cô.
Lục Tâm Du đã quen với kiểu hôn bất thình lình của Lâm Thâm, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, môi hơi mở ra, chiếc lưỡi ấm mềm thuần thục xông vào, quấn lấy cô triền miên.
Cho đến khi điện thoại Lâm Thâm đột nhiên vang lên, hai người mới thở hổn hển tách ra.
Lâm Thâm nhìn cô, không hề có ý tiếp điện thoại, sau một lúc đắn đo, anh cúi đầu, chuẩn bị tiếp tục nụ hôn vừa rồi, Lục Tâm Du đẩy ngực anh, nhẹ giọng nói: "Điện thoại."
Khóe môi Lâm Thâm nhếch lên, lúc này mới ngồi dậy, nghiêng người lấy điện thoại trên tủ đầu giường.
Lục Tâm Du sờ môi, dịch gối đầu lên một chút, cũng kéo chăn vừa trượt xuống lên, che đến ngực.
Lâm Thâm dựa lưng vào đầu giường, một tay cầm điện thoại, một tay nắm tay Lục Tâm Du, thấy cái tên hiển thị thì hơi nhíu mày, sau đó nhấn từ chối cuộc gọi.
Lục Tâm Du ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt chớp chớp, "Sao lại không tiếp?"
"Ừm, gọi lộn số."
Lục Tâm Du không tin, lấy điện thoại anh, mở nhật ký cuộc gọi thì thấy mấy chữ Trình Hi Di thình lình trên màn hình.
Lục Tâm Du mỉm cười, đưa điện thoại cho anh, "Em còn tự hỏi là ai, thì ra là tiểu thanh mai."
Lâm Thâm thuận thế nằm xuống, nghiêng người ôm Lục Tâm Du vào lòng, "Tiểu thanh mai đâu ra, không được nói bừa."
Lục Tâm Du nhếch môi, nhớ lần trước đến nhà Lâm Thâm, ngày sinh nhật bố Lâm Thâm, cả nhà Trình Hi Di cũng tới chúc mừng, ánh mắt Trình Hi Di nhìn cô, dường như chỉ hận không thể nuốt luôn.
Cũng may Lâm Thâm rất ít khi tiếp xúc với phái nữ, cô cũng không quá lo lắng.
Hôm sau Lâm Thâm thi, Lục Tâm Du phải đi làm, không có cách nào đi cùng anh, vì thế buổi sáng cố ý dậy sớm làm bữa sáng.
Lúc Lâm Thâm rời giường rửa mặt xong, đi vào phòng bếp, Lục Tâm Du đang bày biện cà chua bi.
Vài trái cà chua bi, một củ khoai lang tím, bên cạnh có một chiếc sandwich tình yêu, cùng một ly sữa bò.
Lâm Thâm đi qua, nhẹ nhàng ôm lấy Lục Tâm Du từ phía sau, nhìn thoáng qua bàn ăn, cười nhẹ: "Bác sĩ Lục nhà chúng ta thật khéo tay."
Lục Tâm Du gật đầu, nghiêm trang nói: "Không phải sao, em nói cho anh biết, anh tìm được em là nhặt được bảo bối đấy."
Lâm Thâm phì cười, "Chậc, không nhìn ra đấy, vợ anh còn rất tự cao."
Lục Tâm Du cong môi cười, xoay người đẩy Lâm Thâm ngồi xuống, "Ăn mau đi, ăn bữa sáng tình yêu của em, chắc chắn có thể đạt được thành tích tốt."
Lâm Thâm hơi nhướng mày, tinh thần phấn chấn, nói: "Chỉ có bữa sáng tình yêu thì không được đâu, còn phải có nụ hôn của bác sĩ Lục nữa mới được."
Lục Tâm Du biết anh sẽ nói như vậy, cô nhịn cười, nhón chân chạm nhẹ vào môi anh một cái, "Được chưa?"
Lâm Thâm cười nhộn nhạo, ôm eo Lục Tâm Du, nói: "Chưa đủ, phải thêm vài cái nữa."
Lục Tâm Du đưa tay ôm má anh, hôn liên tiếp vài cái, hôn đến khi không chịu nổi nữa mới buông ra, "Đủ chưa?"
Lâm Thâm đưa tay giữ gáy cô, cúi đầu hôn một cái thật mạnh, lúc buông ra, ánh mắt nhìn cô tràn đầy cưng chiều, giọng trầm thấp, nói: "Tạm thời buông tha cho em, chờ anh thi xong sẽ về yêu em."
.
.
Kỳ thi kéo dài trong hai ngày, cả bốn người trong phòng ngủ của Lâm Thâm đều qua.
Ngày thi xong, lúc ra khỏi trường thi, đã là năm giờ rưỡi, Từ Minh muốn được bung xõa, nói: "Cuối cùng cũng giải quyết được một chuyện lớn, đêm nay chúng ta đi uống rượu đi."
"Tất cả đều không thành vấn đề, chủ yếu là anh Thâm, xem anh ấy có đi với chị dâu không." Dương Hạo nhìn Lâm Thâm, nói.
Từ Minh khoác vai Lâm Thâm, khuyên nhủ: "Em nói này, anh "bế quan" lâu như vậy rồi, không định thả lỏng chút sao? Anh nói với chị dâu một tiếng, hoặc là kêu chị ấy đi cùng cũng được."
Gần đây Lâm Thâm thực sự áp lực, cũng muốn thả lỏng chút, anh suy nghĩ, gọi cho Lục Tâm Du.
Điện thoại vang lên một lúc lâu, không ai tiếp.
Từ Minh đến gần, hỏi: "Sao?"
"Chắc là đang bận." Lâm Thâm cúp điện thoại, gửi WeChat cho Lục Tâm Du, nói tối nay anh đi với bạn, chắc sẽ về nhà muộn.
Gửi tin nhắn xong, anh để điện thoại vào túi, "Nói trước, uống rượu cũng được, nhưng phải về trước mười hai giờ."
"Được được được! Em hiểu em hiểu! Dù sao thì giờ cũng là đàn ông có chủ rồi!"
Buổi chiều Lục Tâm Du có một cuộc giải phẫu, lúc ra khỏi phòng giải phẫu, đã hơn chín giờ tối.
Cuộc giải phẫu này Giang Dịch mổ chính, cô đi theo học hỏi được không ít, càng thêm sùng bái Giang Dịch.
Lúc rửa tay, cô không nhịn được mà cảm thán, "Giang Dịch, anh nói xem, anh chỉ lớn hơn em vài tuổi, sao lại giỏi vậy nhỉ?"
Giọng Giang Dịch bình thản, nói: "Dù là chuyện gì, chỉ cần kiên trì là sẽ làm được."
Lục Tâm Du lau khô tay, vỗ vai anh ấy, "Anh đúng là chăm chỉ gây dựng sự nghiệp, nhưng đến khi nào mới tốn chút tâm tư cho chuyện tình cảm đây? Hai ngày trước em về nhà có gặp cô, cô rất lo lắng cho chuyện hôn nhân của anh, kêu em khuyên anh nhiều hơn đấy."
Động tác rửa tay của Giang Dịch khựng lại, ngước mắt nhìn cô.
Lục Tâm Du nghiêm túc nói, "Nếu không thì anh nói với em, thích kiểu con gái thế nào? Em giúp anh tìm nhé?"
Giang Dịch lau tay, nói: "Cảm ơn, nhưng loại chuyện này cần dựa vào duyên phận."
Nói xong, anh ấy xoay người đi ra ngoài.
Lục Tâm Du nhìn theo bóng dáng Giang Dịch, khóe môi cong lên, nghĩ thầm: Sau này cô gái nào gả cho anh ấy, chắc chắn sẽ buồn chết.
Ừ, vẫn là anh Lâm nhà cô tương đối tốt.
Nghĩ đến Lâm Thâm, cô lập tức về văn phòng cầm điện thoại, chuẩn bị hỏi thăm anh thi thế nào.
Đoán là anh đã gọi điện cho cô, vừa mở điện thoại ra, quả nhiên là thấy vài cuộc gọi nhỡ, còn có tin nhắn từ WeChat.
Cô xem rồi gọi cho Lâm Thâm.
Đầu kia điện thoại, Lâm Thâm đang chơi bài cùng bọn Từ Minh.
Từ Minh mở đến chai bia thứ bảy cho Lâm Thâm, cười không ngừng được, "Có câu thế nào nhỉ, tình trường đắc ý sòng bạc thất ý, anh Thâm, đêm nay cũng đủ xui đấy."
Lâm Thâm hơi say, mặt đỏ bừng, "Sòng bạc thất ý thì tính là gì, ông đây chỉ cần tình trường đắc ý là được! Vợ ông đây là cô gái tốt nhất trên đời!"
Lâm Thâm uống say, phòng bao lại ầm ĩ, điện thoại vang cũng không nghe thấy.
Trình Hi Di bên cạnh anh lại thấy được.
Phòng ngủ Lâm Thâm tụ hội, Trình Hi Di vẫn mặt dày đến như thường.
Một phần vì bạn gái Dương Hạo là bạn thân cô ta, một phần cũng quen với đám bạn cùng phòng Lâm Thâm.
Điện thoại Lâm Thâm để trên sô pha, lúc màn hình sáng lên, Trình Hi Di nhìn qua theo bản năng, chữ "Vợ" trên màn hình sáng đến lóa mắt.
Cô ta mím môi, lặng lẽ cầm điện thoại Lâm Thâm lên, ra bên ngoài tiếp.
Điện thoại kết nối, Lục Tâm Du đang chuẩn bị hỏi Lâm Thâm ở đâu, kết quả đầu kia điện thoại vang lên giọng con gái, "Alo."
Lục Tâm Du sửng sốt, nhìn màn hình theo bản năng, xác định mình không gọi nhầm số, vì thế hỏi: "Cô là ai? Lâm Thâm đâu?"
Khóe môi Trình Hi Di nhếch lên, trong mắt lạnh lẽo, "Tôi là Trình Hi Di, A Thâm uống chút rượu, đã ngủ rồi."
Lời nói cùng giọng điệu đều vô cùng mập mờ, Lục Tâm Du nắm chặt điện thoại theo bản năng, môi mím chặt, "Lâm Thâm ở đâu?"
Trình Hi Di cười một tiếng, "Đương nhiên là ở nhà tôi."
Nói xong, cô ta trực tiếp cúp điện thoại.
Lục Tâm Du cầm điện thoại đứng yên, cả khuôn mặt trắng bệch.
Bác sĩ Đường đối diện thấy cô là lạ, lo lắng hỏi: "Tâm Du, em sao thế?"
Lúc này Lục Tâm Du mới tỉnh táo lại, lắc đầu nói: "Không, không có gì."
Cô ngồi suy nghĩ một lúc, cứ cảm thấy chuyện này là lạ.
Trong lòng vẫn tin tưởng Lâm Thâm.
Cô xem lại tin nhắn WeChat Lâm Thâm gửi, hơn năm giờ chiều, anh nói vừa thi xong, sẽ đi với bạn một lúc, bảy giờ, anh nói cơm nước xong, tiếp theo sẽ đi uống bia, còn đưa địa chỉ cho cô, kêu cô tan tầm gọi cho anh.
Rõ ràng là đi uống bia, sao có thể chạy đến nhà cô gái khác?
Lục Tâm Du tan tầm, đi vào phòng thay đồ đổi quần áo, chào hỏi đồng nghiệp rồi đến gara lấy xe, chạy đến địa chỉ mà Lâm Thâm gửi định vị cho cô.
Nửa tiếng sau, Lục Tâm Du đẩy cửa phòng bao ra, quả nhiên là thấy tên bạn trai ngốc nghếch kia đang ngồi chơi bài với bạn trên sô pha.
Tầm mắt cô đảo qua căn phòng, thấy Trình Hi Di đang ngồi nói chuyện cùng mấy nữ sinh khác.
Trình Hi Di thấy Lục Tâm Du, cả người cứng đờ.
Lục Tâm Du lạnh lùng nhìn cô ta một cái, đi nhanh đến chỗ Lâm Thâm.
Từ Minh thấy Lục Tâm Du trước, vui vẻ kêu lên: "Chị dâu!"
Lâm Thâm nghe thấy, bỗng dưng ngẩng đầu, trong mắt cũng tràn đầy vui vẻ, "Vợ, em đến rồi!"
Lục Tâm Du thấy mặt anh đỏ bừng, cố nén xúc động muốn mắng anh, đi qua.
Lâm Thâm lập tức đứng lên, đưa tay muốn ôm Lục Tâm Du.
Một mùi rượu bia xông vào mũi, Lục Tâm Du quay đầu đi, thấp giọng nói: "Hôi muốn chết, đừng chạm vào em."
Từ Minh cười sâu xa, nói: "Chị dâu, anh Thâm đây là tình trường đắc ý sòng bạc thất ý, đêm nay luôn thua, bị phạt không ít bia."
Lâm Thâm say không nhẹ, ôm Lục Tâm Du không buông tay, cằm gác trên vai cô.
Lục Tâm Du mỉm cười với bạn anh, nói: "Lâm Thâm say rồi, chúng tôi về trước."
"Vâng! Được! Để em đưa hai người đi!" Từ Minh đứng lên.
Lục Tâm Du vội nói: "Không cần, tôi lái xe tới, tôi đưa Lâm Thâm về là được, các cậu cứ chơi đi."
"Vậy được, chị dâu nhớ cẩn thận chút."
Lục Tâm Du cười, bàn tay lặng lẽ véo hông Lâm Thâm, "Về nhà!"
Nói xong, cô đẩy anh ra, lập tức ra ngoài.
Lâm Thâm tuy say, nhưng bước đi vẫn không thành vấn đề, vội vàng theo sau.
Trong thang máy, Lâm Thâm lại đến gần muốn ôm Lục Tâm Du.
Lục Tâm Du nghĩ đến việc Trình Hi Di tiếp điện thoại anh, còn lừa cô, trong lòng tức giận, hung hăng dẫm lên chân Lâm Thâm.
"Đau anh."
"Đau chết anh mới được!"
Lâm Thâm cười ôm lấy Lục Tâm Du, cằm gác trên vai cô, thấp giọng nói: "Đau chết anh, không phải em cũng đau lòng chết sao?"
Nói xong lại xấn tới muốn hôn cô.
Lục Tâm Du nhíu mày, nghiêng đầu né tránh, tay phải che miệng anh lại, "Đừng chạm vào em! Hôi muốn chết!"
Lâm Thâm bật cười, cúi đầu hôn cổ Lục Tâm Du.
Lục Tâm Du thật sự bị anh làm tức chết, về đến nhà, Lâm Thâm choáng váng, trực tiếp nằm xuống sô pha.
Lục Tâm Du muốn kêu anh đi tắm trước, đưa tay kéo anh, kết quả kéo thế nào cũng không nhúc nhích, ngủ như lợn chết.
Lục Tâm Du tức giận không chịu nổi, dứt khoát vứt anh lại, thở phì phì đi vào phòng ngủ.
Cô đóng sầm cửa, tắm rửa xong thì lên giường ngủ.
Hôm nay cô cũng rất mệt, lười quản anh.
Lâm Thâm ngủ đến hơn ba giờ đêm, rốt cuộc cũng tỉnh lại, đầu hơi choáng, nhưng cũng đã tỉnh rượu.
Anh ngồi dậy khỏi sô pha, xoa nhẹ phần cổ đau nhức, sau đó mới đứng lên đi vào phòng ngủ.
Trong phòng đen như mực, Lục Tâm Du đã ngủ rồi.
Anh lặng lẽ đi vào, đến phòng tắm tắm rửa, lúc đi ra thì nhẹ tay nhẹ chân trèo lên giường.
Nào ngờ còn chưa bò lên, đột nhiên Lục Tâm Du đá chân, anh không đề phòng, đặt mông ngồi xuống đất.
"Ối! F*ck!"
Lục Tâm Du bật đèn lên, ngồi dậy, trừng mắt với Lâm Thâm, "Anh còn dám mắng em?!"
Lâm Thâm không ngừng lắc đầu, "Không không không! Anh mắng anh mà!"
Anh lại trèo lên giường, Lục Tâm Du đạp anh, "Không cho lên, đi xuống!"
Lâm Thâm đâu chịu đi xuống, mặt dày ôm chặt Lục Tâm Du, "Anh tắm rồi mà."
Lục Tâm Du né tránh, "Anh có xuống không?"
Lâm Thâm: "..."
"Đi xuống."
Lâm Thâm thấy cô đen mặt giận thật, không dám không nghe, ngoan ngoãn xuống giường, "Anh sai rồi."
Lục Tâm Du trực tiếp dùng gối đánh anh, "Giờ em không muốn nói chuyện với anh, anh ra ngoài sô pha ngủ đi, em mệt, buồn ngủ, không được làm phiền em!"
Nói xong, cô nằm xuống, kéo chăn lên, xoay người đưa lưng về phía Lâm Thâm, nhắm mắt ngủ.
Lúc này cô đang nổi nóng, Lâm Thâm nào dám không nghe, đứng một lát ở mép giường, cuối cùng vẫn ôm gối ngoan ngoãn ra ngoài.
"Tắt đèn."
"Ừ..." Lâm Thâm đáp lời, quay đầu lại giúp Lục Tâm Du tắt đèn giường.
Bước chân lưu luyến, tủi thân ôm gối ra ngoài phòng khách...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...