Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Trình Hi Di nói xong, trong đầu Lục Tâm Du có chỗ trống vài giây, nhưng trên mặt cô vẫn không tỏ vẻ gì, đôi mắt nhìn thẳng vào Trình Hi Di, giọng bình thản, không nghe ra bất cứ cảm xúc, "Cho nên cô đặc biệt đến đây là để nói với tôi chuyện này?"
Một câu, chặn họng Trình Hi Di, mấy người bạn phía sau cô ta cũng ngây ra.
Phản ứng này không khỏi quá bình tĩnh rồi? Dù không biểu hiện luống cuống, thì cũng phải bày tỏ sự tức giận mới đúng chứ? Bình tĩnh hỏi lại một câu như vậy, người ta làm sao mà nói tiếp được?
Lục Tâm Du quay đầu nhìn trong đám người.
Lâm Thâm có vóc dáng cao, mặc áo thun trắng, đứng trong đám người vô cùng nổi bật.
Anh đã lấy đồ ăn xong, đang bưng hai cái khay đi về phía này.
Lục Tâm Du thu hồi tầm mắt, quay đầu lại, hơi nâng mí mắt, nhìn Trình Hi Di, nói: "Lâm Thâm sắp đến rồi, mấy lời vừa rồi cô nói với tôi cũng vô dụng, nói với Lâm Thâm đi."
Trình Hi Di ngẩn ra, ngẩng đầu, quả nhiên thấy Lâm Thâm từ đầu kia đi tới.
Trong lòng cô ta hoảng hốt, lập tức đứng lên, "Dù sao thì tôi cũng có ý tốt mới nhắc nhở chị, nhân lúc chưa hoàn toàn chìm đắm mà bước ra, sau này đỡ phải vì vấn đề gia đình ngăn cản rồi không thể ở bên nhau, không phải lãng phí thanh xuân sao?"
Không chờ Lục Tâm Du trả lời, cô ta nói tiếp: "Tôi còn có việc, không quấy rầy hai người nữa."
Một giây trước đám nữ sinh kia vội vàng rời đi, một giây sau Lâm Thâm về đến, nhìn mấy bóng dáng kia, tò mò hỏi: "Vừa rồi chị nói chuyện với ai thế?"
"Không ai cả, hỏi đường thôi."
Lâm Thâm phì cười, "Còn có người mắt mù hỏi đường chị sao?"
Lục Tâm Du hừ một tiếng, "Mù chứ gì nữa."
Lâm Thâm để khay ăn xuống trước mặt Lục Tâm Du, sau đó ngồi đối diện cô, đưa đũa sang, thuận miệng hỏi: "Vậy chị có chỉ không?"
"Chỉ chứ, chỉ đại." Lục Tâm Du thong dong trả lời.
Lâm Thâm sửng sốt, muốn cười nhưng lại kiềm chế, nói: "Chị đúng là không phúc hậu, mấy người vừa rồi có thù oán với chị à?"
"..."
"Nếu không sao chị lại chỉ bậy cho người ta?"
"Tôi thích chỉ bậy đấy, thì sao?" Tâm tình vốn dĩ rất tốt của Lục Tâm Du, hoàn toàn bị mấy câu vừa rồi của Trình Hi Di phá hỏng, lúc này thấy Lâm Thâm, cô nhất thời không nhịn được mà trút giận lên anh.
Giọng điệu của cô không tốt lắm, Lâm Thâm phát hiện, lập tức cầm tay cô, mặt đầy lo lắng, "Sao thế? Ai làm chị không vui à?"
Lục Tâm Du trừng với anh, "Cậu đấy!"
Lâm Thâm càng khó hiểu.
Không chờ anh hỏi, Lục Tâm Du đột nhiên nói trước: "Đã nói lấy ít thịt cho tôi thôi, cậu nhìn khay cậu lấy đi, toàn là thịt."
Cô vừa nói vừa gắp thịt bỏ vào khay của Lâm Thâm.
Lâm Thâm ngơ ngác nhìn Lục Tâm Du trong chốc lát, bỗng nhiên đến gần mặt cô, "Chị, chỉ vì chút chuyện này mà giận?"
Lục Tâm Du 'ừ' một tiếng, lẩm bẩm: "Cậu làm tôi béo lên, tôi sẽ tìm cậu tính sổ, có biết tôi giữ dáng khó khăn lắm không?"
Cô gắp gần hết thịt cho Lâm Thâm, sau đó mới vừa lòng mỉm cười, "Thế này là được, cậu ăn nhiều chút."
Lâm Thâm trơ mắt nhìn Lục Tâm Du gắp toàn bộ thịt của cô cho anh, giờ trong khay chỉ còn lại rau xanh cà rốt, cảm thấy dở khóc dở cười, "Chị cầm tinh con thỏ à?"
"Tôi tuổi khỉ!"
"Một chú khỉ ăn rau xanh, chậc, thật là đáng yêu." Lâm Thâm vừa cười vừa gắp một miếng thịt nạc đến bên miệng Lục Tâm Du, "Khỉ nhỏ ngoan, ăn nhiều chút, gầy lắm rồi."
Lục Tâm Du bị chọc cười, "Kêu bậy gì đấy, ai là khỉ nhỏ."
"Chị đấy, khỉ nhỏ nhà anh Lâm."
Lục Tâm Du đẩy anh ra, cười nói: "Khó nghe muốn chết."
Lâm Thâm cười phụ họa, "Đúng vậy, không dễ nghe bằng tiểu bảo bối nhà anh Lâm."
Lục Tâm Du cười không ngừng được.
Người này đúng là vừa thú vị vừa buồn nôn.
Cô dứt khoát không quan tâm đến anh nữa, vùi đầu ăn cơm.
Cô ăn một lát, phát hiện Lâm Thâm cứ gắp đồ ăn để sang một bên.
Lục Tâm Du nhìn anh, "Lâm Thâm, cậu còn kén ăn hơn cả tôi."
"Không phải, tôi không ăn rau thơm."
Lục Tâm Du nhìn đồ ăn Lâm Thâm để sang một bên, quả nhiên hơn một nửa là rau thơm.
Lục Tâm Du là bác sĩ, đương nhiên biết vì sao đàn ông không ăn rau thơm.
Khóe môi cô cong cong, nói: "Thật ra cũng không sao."
Lâm Thâm nhìn lên, khóe môi có ý cười không tốt, thấp giọng nói: "Đàn ông ăn rau thơm, không tốt cho thận."
Lục Tâm Du: "..."
.
.
Cơm nước xong, ra khỏi nhà ăn, mặt trời đã lên đỉnh, rất nóng.
"Nếu không thì đến nhà tôi?" Trước cửa nhà ăn, Lâm Thâm vừa giơ tay che nắng cho Lục Tâm Du vừa nói.
"Đi thôi đi thôi, mau lên, nóng muốn chết." Lục Tâm Du kéo Lâm Thâm chạy, giờ cô chỉ muốn ngồi trong phòng điều hòa.
Trường học cách nhà Lâm Thâm không xa, lái xe gần hai mươi phút là đến.
Đến nhà, Lục Tâm Du cởi giày, đi chân trần đến điều hòa, bật điều hòa lên, người đứng ngay trước điều hòa, để làn gió mát lạnh thổi vào mình.
Lâm Thâm ở phía sau thay giày, sau đó nhặt giày mình và giày Lục Tâm Du lên, để trong tủ giày.
"Xem ra mùa hè tốt nhất là nên hẹn hò trong nhà."
Lục Tâm Du rất tán đồng.
Chủ yếu là bên ngoài thật sự quá nóng.
"Chị đừng đứng trước điều hòa, cẩn thận cảm lạnh." Lâm Thâm đến trước mặt Lục Tâm Du, trực tiếp bế ngang cô lên, "Chị là bác sĩ, có thể chăm sóc chính mình không?"
Anh đặt cô lên sô pha.
Lục Tâm Du nóng đến mức cả người mệt mỏi, nằm trên sô pha, không chịu nhúc nhích.
Lâm Thâm lấy ly rót nước cho Lục Tâm Du, đưa đến tận tay, "Uống nước đi."
Lục Tâm Du đưa tay nhận lấy, hơi ngẩng đầu, uống hai hớp.
Vừa rồi lúc từ nhà ăn ra bãi đỗ xe lấy xe, cả người Lục Tâm Du đã bị mồ hôi làm ướt, lúc này quần áo trên người dính dính, rất khó chịu.
Thấy Lâm Thâm đang ngồi trên sô pha cúi đầu soạn tin nhắn, cô nhấc chân đá anh, "Giúp tôi lấy một bộ quần áo của cậu, tôi muốn tắm rửa."
"Được, chờ chút." Lâm Thâm gửi tin nhắn xong, tùy tay để điện thoại trên bàn trà, đứng dậy, vào phòng tìm quần áo cho Lục Tâm Du.
Anh tìm được một chiếc áo phông trắng rộng rãi, "Tối chị đi làm không?"
"Có, ca đêm."
Lục Tâm Du tắm rửa xong, Lâm Thâm đang ngồi trên sô pha gọi điện thoại.
"Cuối tuần nghỉ, vâng...!Kỳ nghỉ năm nay con muốn ôn tập, chắc là tối hôm đó sẽ về.
Vâng, con biết rồi." Lâm Thâm thấy Lục Tâm Du đi ra, anh đưa tay kéo cô xuống, để cô ngồi bên cạnh mình, tiếp tục nói chuyện điện thoại: "Đúng rồi, mẹ, kỳ nghỉ năm nay con có một bất ngờ cho mẹ...!Cụ thể là gì thì mẹ đừng hỏi, đến lúc đó mẹ sẽ biết...!Vâng, được, cứ vậy đi."
Lâm Thâm cúp điện thoại, Lục Tâm Du nghiêng đầu hỏi anh, "Mẹ cậu?"
"Ừ."
"Hỏi cậu khi nào về nhà sao?"
"Ừ, nhưng năm nay tôi không tính về nhà ở."
Lục Tâm Du sửng sốt, hỏi: "Vì sao? Chắc là bố mẹ cậu rất nhớ cậu, về đi chứ."
"Không phải tôi có chị sao, nhà bố mẹ quá xa, ở ngoại thành, một lần gặp mặt rất phiền phức, không bằng ở đây luôn.
Hơn nữa tôi phải ôn tập, về nhà không cách nào tĩnh tâm ôn luyện."
Thấy sắc mặt mệt mỏi của Lục Tâm Du, anh ấn đầu cô xuống, để cô gối lên đùi anh, "Không phải tối chị trực ca đêm sao, ngủ một lát đi."
Lục Tâm Du cứ vậy nằm trên đùi Lâm Thâm, đôi mắt nhìn anh chằm chằm, "Lâm Thâm, tôi có ảnh hưởng đến việc học tập của cậu không?"
Lâm Thâm sửng sốt, sau đó bật cười, "Chị có ngốc không đấy? Xem tôi là đứa trẻ ba tuổi à?"
Anh nói tiếp: "Nhưng kỳ nghỉ năm nay vẫn phải về một lần, sinh nhật bố tôi."
"À..."
"Thuận tiện mang chị về nhà gặp bố mẹ."
Lục Tâm Du sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh, "Cái gì?"
Lâm Thâm nói: "Gặp bố mẹ tôi."
Lục Tâm Du đột nhiên ngồi dậy khỏi đùi Lâm Thâm, vừa hoang mang vừa hoảng loạn, "Cậu muốn mang tôi về nhà?"
Vẻ mặt hoảng hốt của Lục Tâm Du khiến Lâm Thâm bất ngờ, nói: "Chúng ta đã xác định quan hệ, tôi không được mang chị về nhà gặp người lớn sao? Nhưng mà, chờ tôi được nghỉ, chị mang tôi đi gặp mẹ vợ trước đi."
Lục Tâm Du ngơ ngác nhìn anh, sau một lúc lâu, trong cổ họng mới phát ra âm thanh, "Cậu...!Cậu không sợ bố mẹ cậu không đồng ý chuyện của hai chúng ta sao?"
Lâm Thâm khó hiểu, "Sao lại thế được?"
Lục Tâm Du nhìn anh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, gằn từng chữ một: "Có phải cậu đã quên, tôi lớn hơn cậu mấy tuổi?"
"Vậy thì có gì, bố mẹ tôi rất cởi mở."
Lục Tâm Du càng sửng sốt, "Không phải bố mẹ cậu là người rất truyền thống sao? Sẽ không đồng ý mấy chuyện tình chị em?"
Lâm Thâm bị cô làm mù mờ, "Ai nói với chị?"
Lục Tâm Du: "..."
"Bố mẹ tôi chưa bao giờ quản mấy việc riêng tư của tôi."
"Sẽ không đính hôn cho cậu?" Nghe giọng điệu của Trình Hi Di kia, chắc nhà Lâm Thâm là dòng dõi quan niệm truyền thống, hào môn gì đó, không phải liên hôn sao.
Lâm Thâm thật sự không nhịn được cười, đưa tay xoa đầu Lục Tâm Du, "Nghĩ gì đấy? Thời đại nào rồi mà còn đính hôn từ trước? Bố mẹ tôi không cổ hủ như vậy."
Lục Tâm Du: "..."
"Đừng suy nghĩ vớ vẩn, mau ngủ một lát đi, tối chị trực ca đêm mà." Lâm Thâm bế ngang Lục Tâm Du lên, đi vào phòng anh.
Điều hòa trong phòng ngủ mới bật, nhiệt độ vừa đủ, anh đặt Lục Tâm Du lên giường, sau đó kéo chăn đắp cho cô, "Ngủ đi, đừng đá chăn, cẩn thận cảm."
Lục Tâm Du nằm trên giường, hơi nghiêng mình nhìn anh.
Đến lúc này, trong đầu cô vẫn còn hỗn độn.
Cho nên những gì Trình Hi Di nói, chỉ là cố ý để cô phiền lòng thôi sao?
Lúc Lục Tâm Du nói chuyện này cho bạn tốt, Tôn Điềm Điềm vỗ vai cô, vẻ mặt trấn an, "Cậu em đó không tồi đâu, đàn ông chủ động mang bạn gái gặp gia đình đều là đàn ông tốt."
"Chuyện đó thì nói lên được gì?"
"Nói lên người đó nghiêm túc khi quen với cậu, không phải kiểu tùy tiện chơi đùa qua đường."
.
.
Thi cuối kỳ xong, Lâm Thâm vừa ra khỏi trường đã gửi tin nhắn cho Lục Tâm Du, Vợ, thi xong rồi.
Lục Tâm Du cũng vừa ra khỏi phòng giải phẫu, vẻ mặt mệt mỏi, thấy tin nhắn của Lâm Thâm, rốt cuộc trên môi cũng có nụ cười, Tối nay tôi nghỉ, mua ít thức ăn về chúc mừng cậu?
Lâm Thâm hớn hở, nhắn lại cho cô, Vẫn là chị tốt, mua gì, tôi đi mua.
-Cậu thích ăn gì thì mua, tối tôi về làm.
-Được rồi, chờ chị đấy.
-Ừm, tôi còn chút việc, làm việc đã.
-Ừ, đừng để mình mệt.
Lúc Lâm Thâm đang nhắn tin cho Lục Tâm Du, đột nhiên phía sau có người vỗ vai anh.
Anh quay đầu lại, thấy Trình Hi Di đứng ở phía sau, "Có việc?" Giọng hờ hững, không có cảm xúc gì.
Trình Hi Di cười tủm tỉm hỏi: "Hôm nay anh về nhà phải không? Bố em tới đón em, anh về chung với em đi."
Nhà Trình Hi Di và nhà Lâm Thâm ở trong cùng tiểu khu, sát cạnh nhau.
"Cảm ơn, tôi còn có việc." Lâm Thâm nói xong thì không quan tâm đến cô ta nữa, đi nhanh về phía trước.
Trình Hi Di đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Lâm Thâm, tức giận cắn chặt răng.
Từ nhỏ đã là như vậy, lần nào cũng không nói chuyện với cô ta quá ba câu, giống như nói chuyện với cô ta là chuyện vô cùng khó chịu!
Có việc? Chắc chắn là đi với cô bác sĩ kia!
Buổi tối.
Trong nhà Trình Hi Di.
"Hi Di, mẹ làm bánh cookie mà con thích này." Rốt cuộc con gái cũng về, mẹ Trình vô cùng hứng khởi làm cho cô ta rất nhiều điểm tâm.
Trình Hi Di nhìn hộp bánh trong chốc lát, đôi mắt đột nhiên sáng ngời, "Mẹ, con đưa một chút cho cô Lâm nha."
Tâm tư của con gái, người làm mẹ sao có thể không biết.
Mẹ Trình cười tủm tỉm đánh giá cô ta, "Con gái lớn không giữ được nữa rồi."
"Mẹ..." Trình Hi Di ngại ngùng đỏ mặt, vui vẻ ôm hộp bánh chạy sang nhà họ Lâm cách vách.
Mẹ Lâm mở cửa, thấy Trình Hi Di thì hơi kinh ngạc, cười tiếp đón cô ta, "Là Hi Di à, được nghỉ rồi sao, mau vào đi."
Bà vừa nói vừa đưa Trình Hi Di vào nhà.
Trình Hi Di thay giày, cố ý hỏi: "Anh Lâm Thâm đâu, vẫn chưa về ạ?"
"Nó nói muốn ôn tập, tối nay mới về."
Vào phòng, mẹ Lâm để Trình Hi Di ngồi trên sô pha, Trình Hi Di cười rất ngọt ngào, đưa hộp bánh quy trong tay cho bà, "Cô, đây là bánh cookie mẹ cháu làm, ăn rất ngon, cháu mang đến cho cô nếm thử."
"Ôi, tới thì cứ tới, còn mang theo đồ làm gì." Mẹ Lâm cười nhận lấy, nói: "Vậy nhớ thay cô nói lời cảm ơn với mẹ cháu."
"Không cần khách sáo đâu cô."
Người làm bưng trái cây lên, mẹ Lâm nhiệt tình xiên một miếng trái cây cho cô ta, "Hi Di, ăn chút trái cây đi."
"Vâng, cảm ơn cô." Cô ta cầm một miếng táo, làm như vô tình nói: "Cô, cô biết anh Lâm Thâm đang yêu chưa?"
Mẹ Lâm sửng sốt, "Nó đang yêu? Chuyện từ khi nào?"
"Cách đây không lâu ạ, bạn gái anh ấy là bác sĩ, hình như còn lớn hơn anh ấy ba tuổi." Trình Hi Di cố ý nhấn mạnh hai chữ "ba tuổi", nghĩ thầm, người lớn đều không thích con dâu lớn tuổi hơn con trai mình, huống gì là hào môn như nhà họ Lâm.
Quả nhiên, cô ta vừa dứt lời, thấy mẹ Lâm kinh ngạc mở to hai mắt, dáng vẻ rất khó tin, "Thật...!Thật sao?"
"Vâng ạ." Trình Hi Di thấy thế, cho rằng bà sắp giận, trong lòng đang đắc ý.
Nào ngờ, cô ta còn chưa kịp nói gì, mẹ Lâm đột nhiên cười rộ lên, "Thằng nhóc kia đúng là lợi hại, thật sự theo đuổi được bác sĩ người ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...