Ách Thê

Tân hôn yến nhĩ, Duẫn Huyền Niệm và Lãnh Thiết Sinh hầu như chiều nào cũng ở trong phòng. Trong thời gian này ngoài việc giúp vài người hầu trông coi vài việc trong khách đ**m, còn lại Lãnh Thiết Sinh luôn ở cạnh thê tử của mình.

Một buổi chiều lạnh, gia phó thông báo rằng các thủ hạ huynh đệ đang đợi ở ngoài, nói có nhiều chuyện cần giải quyết thỉnh chủ tử xuất môn một chuyến.

Bước ra khỏi phòng, Lãnh Thiết Sinh quay lại bảo với nương tử của mình: “Ta có việc phải ra ngoài, sẽ không về nhanh được”.

Nhìn nương tử của y một bộ dạng bất vi sở động (không nhút nhích), chỉ lo cầm thư quyển ngay cả đầu cũng không nâng lên, nhưng lại huy phất ống tay áo, giống như xua đuổi con ruồi mà ước gì y nhanh cút đi.

Khỏi đoán cũng biết, Lãnh Thiết Sinh đã xuất môn với lãnh diện lạnh lẽo đến cở nào.

Sau khi nghe cửa đóng “rầm” một cái, cánh tay đang cầm sách của Duẫn Huyền Niệm mới bắt đầu từ từ di chuyển xuống, lộ ra một gương mặt thanh lệ tuyệt sắc, đôi môi mọng nước xinh đẹp khẽ mỉm cười, có chút giống tên trộm nhỏ.

Không thể nói chuyện thật là có lợi–bực chết tướng công không đền mạng.

Duẫn Huyền Niệm hy vọng tướng công của hắn sẽ đi xa một chút, tốt nhất chính là không trở về luôn. “Kim ốc tàng kiều”[1] cũng tốt hắn cũng khai khai tâm tâm (hài lòng mãn nguyện) tại tàng thư các với các lý làm nô tài. Hàng ngày ở trong “nhà vàng” học các kỹ năng, đợi đầy đủ “Công lực”, trả nợ xong sẽ nhẹ nhàng phủi tay mà rời khỏi nơi này[2].( Duẫn Huyền Niệm àh, ngươi đã nhắc cho chúng ta một điều, cứng quá sẽ gãy đấy)

Duẫn Huyền Niệm đầu đầy hoan tưởng vẫn không biết rằng có một người cảm thấy uất ức đến chết vẫn còn chưa ra khỏi cổng lớn.

“Gia, ngài nhìn trên trang giấy này có thức tỉnh ngài chuyện gì không?”. Tiêu Mạnh Hải lén lén đem mảnh giấy mình nhặt được tối qua nhét vào tay Lãnh Thiết Sinh.

Hắn và các huynh đệ khác một đường chạy đến nhà của Lãnh gia, bọn người hầu đều bỏ bê sự vụ trong tay, quay chung quanh bọn họ thất chủy bát triệt (tranh nhau mà nói) mà minh oan.

Đem những cảnh ngộ bất công do bị chủ tử mắng kể lại với bọn  tâm phúc kiêm huynh đệ hoạn nạn của chủ tử nghe–trọng điểm chính là Lãnh gia và phu nhân không ân ái.

Đây đích thị là vấn đề cần cải thiện. Phàm là người bên cạnh Lãnh gia đều biết rõ cả, Lãnh gia “Tiếu tưởng” (giống như tương tư) phu nhân thật lâu, thật lâu rồi.

Bất quá, hôn nhân của hai người dường như đã thoát ly quỹ đạo bỉnh thường, vậy nguyên nhân phát sinh ở chổ nào?

Tiêu Mạnh Hải rất buồn bực vì những gì viết trên tờ giấy, chỉ thấy Lãnh gia xem qua dường như rất quý trọng mà đem giấu vào trong áo.

Vẻ mặt của Lãnh Thiết Sinh ảm đạm hòa cùng cái lạnh trong không khí, “Hừ, ta mới không có thú lầm thê” Lãnh Thiết Sinh lạnh lùng nói_ Nương tử của y, hễ còn sống thì đừng bao giờ mong chờ có thể thoát khỏi tay y.

“Kia… nên sẽ không là phu nhân gả lầm trượng phu đi, cho nên phu nhân mới không thương ngươi?” Tiêu Mạnh Hải cẩn thận hỏi sợ chọc gia mất hứng, sẽ trở mặt.

Trên gương mặt băng giá của Lãnh Thiết Sinh bắt đầu xuất hiện vài rãnh nứt. Trước mặt mọi người y suy sụp hẳn.

Y vốn thiếu kinh nghiệm lấy lòng nương tử. Bọn thuộc hạ này kết hôn nhiều năm, kinh nghiệm phong phú. Nếu không sao có thể sống đến bây giờ, còn không sớm bị “Võ Tòng” trong nhà đánh chết.

Y lại không muốn tráng niên tảo thệ (chết sớm), bị thái độ lạnh lùng của nương tử chọc tức chết. Lãnh Thiết Sinh lòng nóng như lửa đốt hỏi: “Các ngươi nhanh lên một chút, hãy hiến kế cho ta, làm thế nào để lánh ngoại nhất bán (một nửa khác của ta) có thể yêu ta”

(“Cái này thì…..” haizzz, Lãnh gia của chúng ta tuy không được nữ nhân con nhà đàng hoàng yêu mến nhưng cũng được không ít thanh lâu kỹ nữ xinh tươi ái mộ. Chuyện gì đến sẽ đến, hao tổn tâm trí cũng vậy thôi ah.)

“Giờ phải làm sao?” Tiêu Mạnh Hải vốn chưa cưới vợ, cơ bản là không giúp được gì.

“Điều này cũng không đơn giản, nữ nhân vốn thích nghe lời ngon tiếng ngọt, gia ngài hãy nhớ cho kĩ, trước tiên hãy dùng lời hay ý đẹp nói ngon nói ngọt lừa lấy để đạt được hiệu ứng tốt”_Khuyết Bất Thâu nhớ lại lúc trước làm nghề ăn trộm đứng trước một bức tường đã uốn ba tất lưỡi khiến cô nương tên Chu Hồng Hạnh đã nhảy ra ngoài gả luôn cho hắn _ Nương tử của hắn tên là Hồng Hạnh ah. (Hồng Hạnh xuất tường?! Sinh ca đừng nghe lời a!)

“Ân”, Lãnh Thiết Sinh nghĩ lại, nương tử của y không phải là người dễ bị dụ dỗ bằng những lời đường mật ah nhưng cũng nên thử xem.

“Còn nữa, nữ nhân gia thì thích đi dạo phố, gia ngài tìm thời gian mang đương gia chủ mẫu dạo đường phố, cứ từ từ chậm chậm đi dạo để nảy sinh tình cảm, xem những người làm trò biểu diễn, khiến tâm khai mở niềm vui, hắc hắc,…đảm bảo tối đó nhất định sẽ như vầy……”. Khuyết Bất Thưởng đều là làm như thế mới có thể bò lên trên giường, bằng không chỉ có phần bị đá ra ngoài nuôi muỗi.

Ah, tặng quà cũng không tồi, như vậy nương tử y sẽ dễ dàng cho y nắm giữ_những người được tặng quà luôn vui mà_phương án này rất đáng để thử. Nhưng y cũng không muốn vẻ đẹp của nương tử y thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng vì “tính” phúc (t**h d*c) suy nghĩ hắc hắc cũng đáng để hy sinh. Cùng lắm, hừ kẻ háo sắc nào dám nhìn nương tử của y nhiều một mắt, y nhất định đem nhãn châu (tròng mắt) của kẻ đó móc ra ngay.

Lãnh Thiết Sinh, hai tay khoanh lại, lông mày nhướng cao, hai tròng mắt long lanh, đủ để ăn tươi nuốt sống kẻ nào dám liều mạng xông tới. Nhất phó lưu manh đại gia phái đoàn (người đứng đầu tập đoàn lưu manh) ngài diễn cho ai coi đấy ah?

Khu vực phụ cân chỉ có y chiếm cứ khoảng mấy trăm đình bích nhà cửa, bởi vì không ai dám cùng y ở gần làm láng giềng.

“Nhờ huynh đệ chỉ điểm, hãy chờ xem, nương tử yêu quí của ta,…ta nhất định sẽ làm cho ngươi yêu ta trước” Lãnh Thiết Sinh tự thề trong lòng

Đồng thời

Duẫn Huyền Niệm khi màn đêm buông xuống, đã mệt mỏi ngũ thiếp đi trên bàn.

***

Lãnh Thiết Sinh ra mặt xử lý một số việc của các huynh đệ. Cứu một thanh lâu cô nương thoát khỏi một thế lực lớn, tránh cảnh bị làm nhục, thoát ly bể khổ, sau đó giao cho môn hạ tự hành xử lý. “Hắc đạo” long đầu lão đại này cũng không có tâm tư để cô nương ấy lấy thân báo đáp.

Toàn bộ tâm trí của Lãnh Thiết Sinh chỉ mong sao nương tử “lấy thân báo đáp”, hồi báo lại một lòng say mê của y. Còn như những “Bát trảo chương ngư” (bạch tuộc tám chân) tự động dâng thân đến này, đừng hòng đả lệch chủ ý của y.

Haizzzz, tục ngữ có câu “nhất nữ bất thị nhị phu” (gái ngoan không có 2 chồng), còn quan niệm của “hắc đạo” long đầu lão đại này thì ngược lại ah: “Nhất phu bất thị nhị nữ” (một chồng thì không có 2 vợ). Lũ thủ hạ của y nếu gã nào dám cưới hai bà vợ, y lập tức “yểm” (thiến) ngay, sau đó lại bị mụ la sát nhà mình băm thành thịt vụn.

Sở dĩ Lãnh Thiết Sinh làm vậy là vì muốn nương tử là chỗ dựa vững chắc cho bọn thuộc hạ, nhưng đây cũng chính là nguyên nhân tạo ra những tên sợ vợ_ Đó, thấy chưa các cặp vợ chồng có gì thì đóng cửa dạy nhau, đừng làm lớn chuyện, người ngoài biết không hay.

Khi Lãnh Thiết Sinh trở về đã là nửa đêm


“Gia ngài đã trở về”, gã gác cổng máy móc nói. Lãnh gia đại nhân kinh doanh “dạ đ**m” (quán ăn đêm) nhiều khi nữa đêm đi, hừng đông trở về là chuyên bình thường. Bất quá, giờ đây đã có vợ, phải dần dần cải thiện thói quen ngày đêm điên đảo sinh hoạt (sinh hoạt ngày đêm lộn ngược)này mới được. Còn tiền trang, sòng bạc, tửu lâu, …phân cho đám thuộc hạ quản lý trông coi. Bọn chúng đều là một đám đầu đường xó chợ “anh không ra anh, em không ra em” tình cảm như người một nhà, hẳn là sẽ đùm bọc cho nhau, không có vấn đề gì.

“Không có ta ở đây, các ngươi hầu hạ phu nhân có tốt không”. Lãnh Thiết Sinh chỉ một lòng hướng về nương tử, sợ không có y sẽ ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, mọi thứ đều bất hảo.

Thủ vệ A Thanh trả lời như dội nước lạnh vào mặt: “Gia ngài không cần lo lắng nhiều ah, khi ngài không có ở đây, phu nhân đợi ở trong thư phòng không có bất luận động tĩnh gì, trước khi dùng bữa tối, phu nhân còn tới trù phòng giúp đỡ, lũ thủ hạ không dám để phu nhân làm việc nhưng phu nhân không chịu….”

A Thanh dừng lại một chút rồi nói: “Ngài cũng biết, phu nhân không hề nói chuyện, chúng ta lại dốt đặc cán mai, phu nhân viết tự, chúng ta xem không hiểu, câu cũng không thông” _Chủ tử ngài ngàn vạn lần đừng trách bọn họ, ….lũ hạ nhân này đã hết lòng hầu hạ phu nhân rồi. Phu nhân bọn họ rất có uy nghiêm, chỉ cần đôi mắt đẹp ấy trừng một cái, tự nhiên phát ra ngạo khí, già trẻ, lớn bé trong nhà đều kinh sợ, không ai dám nói lại phu nhân nữa câu.

“Rồi sao đó”

“Phu nhân tắm, sau đó trở lại thư phòng, A Sinh giờ còn bảo vệ ở ngoài ạh”

“Ân”

Bọn người hầu trong nhà đều rất tẫn trách, nương tử y hết sức hiền tuệ, sẽ không thừa dịp y không có ở nhà mà tranh thủ trốn đi, lạ là hắn không hảo hảo hưởng thanh phúc, cố gắng đi làm những chuyện thượng vàng hạ cám (hỗn tạp) để làm chi?

Quật đông tây sẽ không hao tốn chút tâm tư chú ý đến y một chút a.

Mẹ nó! Trù phòng hấp dẫn hơn tướng công, nghĩ đến nương tử không thương y, sắc mặt y đều tái đi.

Trời tối đen, người hầu không thể thấy rõ vẻ mặt của vị chủ tử đang hồi trạch lý là một bộ dạng oán phu. Mặt mũi Lãnh gia tạm thời được bảo tồn.

Lãnh Thiết Sinh tắm rữa qua loa, sau đó đến tàng thư các tìm thê, trong lòng đã có chủ ý, nên bảo A Ngưu về phòng nghĩ tạm.

Y sẽ dùng lời lẽ dỗ ngon dỗ ngọt nương tử, đầu tiên là bắt con cá lên chảo, sau đó chính tay y sẽ “chiên chín”,…rồi con cá sẽ chết trong vòng tay ta. Lãnh Thiết Sinh trên mặt lộ vẻ rất mực buồn cười, tâm hoài bất quỹ, từ một tên đại lưu manh, bỗng chốc biến thành thái hoa đạo tặc, trong đầu vọng tưởng với mỹ nhân lâu thật lâu ah.

Nhưng nói gì để lấy lòng mỹ nhân đây?

(Ayda, cuối cùng Lãnh Thiết Sinh đại gia đã nhìn thấu đáo vấn đề rồi)

Y vốn không ăn chơi, những lời kinh tởm ấy thật khó nói. Lãnh Thiết Sinh cuối cùng cũng phải đối mặt với chuyện này, nhưng đó không phải là thú vui của người đàn ông trở về phòng ngủ của mình.

Ách! Đương nhiên y đã quên hỏi thủ hạ vài câu khuê phòng mật ngữ có thể khiến người mềm nhũn ra, bước quan trọng đầu tiên đã quên, đến lúc cần biết hỏi ai đây[3].

Taa, Lãnh Thiết Sinh âu sầu, đá tung cánh cửa thư phòng, dưới ánh sánh mờ mờ của ngọn nến, duệ nhãn lập tức phát hiện mục tiêu, nương tử đang nữa ngồi nữa nằm trên quí phi đẩu (cái ghế quí phi).

Nhẹ nhàng đóng cửa lại, tựa hồ như sợ gió lạnh thổi vào kinh bạc đến thân thể của nương tử.

Lãnh Thiết Sinh yên lặng bước thong thả tới chỗ mỹ nhân, cuối người ngồi xổm xuống, hô hấp nhất thời cứng lại, hai mắt nhìn đăm đăm.

Người đang ngủ say kia có gương mặt trái xoan, ngay trên đó là đôi môi tinh tế với chân mày lá liễu, mũi nhỏ mà thẳng thanh tú xinh xắn, đôi mắt nhắm kia đích thị là mắt tiệp uyển kiều (ý nói lông mi dài và công), khóe môi cong cong như đang cười.

Y chưa bao giờ gặp qua vẻ mặt không hề phòng bị như thế của nương tử. Nếu như đánh thức hắn, đại khái là mày liễu lập tức nhăn lại, trong đôi mắt trong veo đó không hề có sự tồn tại của y.

Lãnh Thiết Sinh, ánh mắt buồn bả, nhẹ nhàng nắm lấy một đoạn tóc mềm như lụa của hắn đưa lên mũi, hít lấy mùi thơm thoang thoảng, trong tim dần dần ngưng tụ nỗi buồn khó tan.

“Đến tột cùng, phải làm sao ngươi mới có thể tự nguyện thuộc về ta?”

Lãnh Thiết Sinh than khẽ, lặng lẽ nhìn thụy dung (khuôn mặt đang ngủ) của Duẫn Huyền Niệm, nhất dạ vô miên (cả đêm không ngủ).

Duẫn Huyền Niệm chậm rãi mở mi mắt, đột nhiên nhìn rõ lại, lãnh diện (khuôn mặt lạnh) phóng đại ánh vào trong đồng tử, toàn thân kinh nhiên nhất hách (bị dọa cho hoảng sợ), hít vào thở ra mấy lần, đầu óc rốt cuộc khôi phục chút linh hoạt, bắt đầu tự hỏi.

‘Nguyên lai là Lãnh gia, y trở về khi nào thế?’

Trong phòng giờ đây rất sáng sủa, Duẫn Huyền Niệm nháy mắt mấy cái, kinh ngạc tự hỏi sao bao nhiêu năm qua, ta lại ngủ say như vậy.

Trên người hắn cũng rất ấm áp, tiện tay nhấc lên tấm thảm, đêm qua rõ ràng không có chăn, vậy là………..,

Duẫn Huyền Niệm giương mắt lên, lại càng thêm kinh ngạc.

Nhất cử nhất động đó đều không thoát khỏi cặp mắt của Lãnh Thiết Sinh, dáng dấp ngốc nghếch của nương tử có vẻ ngây thơ, đem môi tiếp cận chạm nhẹ vào đôi môi của hắn, xem như là bồi thường một chút vì đêm qua y không lợi dụng thời cơ mà làm bậy.

Xem ra y đoán không sai, trong lòng vợ mình, thì y thật sự là kẻ gây nhiều phiền nhiễu. Đôi mắt thâm thúy khóa trụ mỹ mâu (mắt đẹp) trong suốt của hắn: “Có phát hiện không ah? Ta rất rất thích ngươi, thê tử của ta”.

Ngón trỏ nhẹ vuốt dọc theo gương mặt trắng mịn của hắn, vì hắn vén lên loạn tóc rối bên tai, lòng bàn tay với đến sau ót cố định lại, cuối cùng là điều gì đang hấp dẫn y?

Là vì vẻ đẹp của hắn, sự bướng bỉnh của hắn, khí chất của hắn, sự chán ghét thuận theo của hắn….Toàn bộ đều làm y mê luyến đến không kềm chế được.

Y chưa bao giờ muốn một người đến tình trạng này. Biết rõ khuôn mặt tuyệt sắt mà y mê đắm này là của một nam nhân, nhưng yêu mến trong lòng vẫn không thay đổi.

Y sẳn sàng chống lại thiên hạ hữu vi luân lý (Đạo đức của thiên hạ), kéo hắn cùng nhau rơi xuống vực thẳm: “Cưới ngươi, ta không hối hận”

‘Buông tay…’Lãnh gia áp thân mình lên trên, hôn đến hắn sắp hít thở không thông.


‘Cầu ngươi buông tay,…ta ghét nam nhân chạm vào ta’. Bóng ma tiềm ẩn không đuổi đi được, thân thể lại vô pháp không cảm nhận nam nhân đang cởi y phục của hắn

Không thể chờ đợi ngày mà người trước mắt trở thành của riêng mình. Thân thể dường như trôi theo cảm xúc, dẫn y bắt đầu cởi y phục của một nam nhân.

“Không được nhắm mắt lại, nhìn ta, ta là tướng công của ngươi” Lãnh Thiết Sinh ra lệnh.

Duẫn Huyền Niệm mở đôi mắt, nam nhân đang áp trên người hắn, lạc thần (môi mỏng) từ tai hắn bắt đầu hôn dọc xuống, xúc cảm trên da thịt, do đầu lưỡi nóng ẩm in xuống, ngoại trừ ác tâm, chán ghét, còn có một chút ngứa ngứa.

‘Mẹ nó, kêu ta mở mắt để nhìn ngươi xằng bậy trên người ta ah?’ Một cổ phẩn nộ dấy lên, Duẫn Huyền Niệm thật muốn một cước đem nhân đá xuống quý phi ỷ. (ghế quý phi)

Đột nhiên sức nặng trên người không còn, Đầu óc Duẫn Huyền Niệm liền theo đó trở nên trống rỗng trong chốc lát, đợi đến khi ý thức khôi phục lại, mắt cá chân đã bị người nắm, hai chân như bạch ngọc bị tách ra gác trên vai của nam nhân.

Duẫn Huyền Niệm nháy mắt mấy cái, nữa người trên động đậy, lúc nhận thức rõ được chuyện gì đang xảy ra, úc…. Toàn thân cấp tốc ửng đỏ, hắn khiếp sợ, xấu hổ vô cùng, vội nắm chặt lấy chăn ý đồ làm ngộp chết chính mình cho rồi.

Lãnh gia thật không biết xấu hổ, dĩ nhiên dùng miệng y hàm trụ nơi đó… (nơi nào tự hiểu nhá “.”, Hữu dịch tới đây cũng đỏ mặt chết rồi)

Giấu trong chăn là gương mặt xấu hổ gần chết, toàn thân không đình chỉ được run rẩy, bị môi lưỡi âu yếm, d*c v*ng bị l**m hôn cũng nhanh phải ….

Duẫn Huyền Niệm không biết làm sao thích ứng với cảm xúc mãnh liệt bất ngờ kia, nguyên tưởng rằng chỉ có thống khổ mà để cho người ức hiếp phát tiết, không nghĩ tới …Úc …

Lý trí thoáng chốc bay tán loạn, đầu óc trống rỗng, khoái lạc cực hạn thay thế cho tất cả, theo d*c v*ng phóng ra một cổ nhiệt lưu, Duẫn Huyền Niệm tạm thời quên hết mọi ác cảm, đáng ghét của việc này. (Em tạm thời quên cảm giác chán ghét lúc trước khi em làm chuyện này với anh)

Lãnh Thiết Sinh buông hắn ra, nhìn hắn ngồi bất động, trên tay ôm một khối chăn to.

Tiếp cận gần gủi, y hoài nghi, nương tử đang khóc sao?

Trong lúc này, thật sự có chút hối tiếc về hành động vừa rồi.

Y thầm nghĩ lấy lòng hắn trước mà thôi, lời ngon tiếng ngọt còn chưa nói với hắn mà, trước tiên nghẹn chết bản thân cũng không sao, chỉ là không hy vọng thấy hắn nằm trong ngực nhưng cặp mắt trong suốt kia lại cất giấu không cam lòng nguyện ý.

Đợi một hồi lâu, hắn vẫn là không phản ứng, cơn tức giận của Lãnh Thiết Sinh bắt đầu lên cao, “Ngươi ôm chăn làm cái gì, còn không mau buông ra!”

‘Cút ngay!’ Duẫn Huyền Niệm đem chăn ôm càng chặt hơn, thà chết cũng không chịu cho y lấy ra.

[1]  Nhà vàng giữ người đẹp: theo một diển cố thời Hán về hoàng đế Lưu Triệt, ông này mắc bệnh “ái nam” ah.

[2] Thực ra câu này nguyên văng là trả hết nợ xong nhẹ nhẹ phủi mông mà đi = thành ngữ “phủi đích đi” của VN mình ah, tiểu nữ dịch thoát nghĩa

[3] Nguyên văn: bước thiết yếu đầu tiên đã quên, đến lúc thượng biết hỏi ai đây (Trong đầu ông này bi giờ toàn là ba trấm)

Lãnh Thiết Sinh bất đắc dĩ thở dài, quên đi. Nhặt lên y phục đã bị vứt tứ tung, giúp hắn đấp lên người, nói: “Ta ra ngoài chờ ngươi, hãy thay y phục, sau đó trở ra cùng ta đi dùng cơm”.

Duẫn Huyền Niệm gật đầu. Sau khi nghe tiếng đóng cửa, hắn mới dám giở chăn ra, vẻ mặt chính là đỏ bừng phấn nộn.

Cùng lúc đó, nam nhân đang đợi ngoài cửa, nhìn tuyết bay khắp trời mà mắng: “Mẹ nó, mùa xuân còn chưa chịu về”

Lãnh Thiết Sinh đợi ở bên ngoài cũng lâu, nhưng không thấy nương tử của y bước ra, ruốt cuộc là trong đó xảy ra chuyện gì?

Để thay y phục thì một người cần phải tốn bao nhiêu thời gian?

Nam nhi thân trong tuyết lạnh nhưng lòng như có lửa đốt, y bắt đầu đổ lỗi cho thời tiết. Tuy là trời lạnh, dễ bảo quản thực phẩm, thức ăn cũng dễ nuốt, nhưng cũng dễ khiến người bị bệnh, nương tử y vốn yếu đuối, trường hợp xấu nhất là bị bệnh thì sao?

Lãnh Thiết Sinh bắt đầu sốt ruột, nghiêng người mở cửa, dùng lời nhẹ nhàng hỏi: “Huyền Niệm, y phục đã thay xong chưa, sao không mau ra”. Y cố dùng âm sắc êm ái, tựa như dỗ dành người trong phòng bước ra để bắt lấy hắn vậy.

Nghe y giục, Duẫn Huyền Niệm dựa cửa đầy xấu hổ, trên tay cầm một xấp giấy, phải đối mặt với y thì không nên ra càng không nên ra.

Y giành tờ giấy từ tay hắn, hắn không muốn tiếp cận bằng cách này, hắn cho rằng cách hiệu quả nhất là đối mặt trực tiếp với “băng phu” của hắn.

Duẫn Huyền Niệm mắng: ‘Ngươi nói là từ từ thay mà!’ rồi đóng cửa lại, sự lãnh đạm đã trở lại trên gương mặt hắn.

Sau đó một thời gian dài, Lãnh Thiết Sinh cho vậy là đủ. Như bị chạm vào vết thương, y đá cửa phòng một cái, nương tử của y đang muốn làm gì?

‘Đau chết ta’, Duẫn Huyền Niệm đang nằm trên sàn lạnh.

Lãnh Thiết Sinh không tin vào mắt mình, y đã làm gì?

Mẹ kiếp! Y không đời nào muốn gây hại cho nương tử của mình, vội vàng chạy lại, nhanh chóng cọ xát vào mặt hắn, gương mặt cả hai đều nhợt nhạt.

“Ngươi sao thế? Ngươi đừng có chuyện gì nha? Để ta gọi đại phu cho ngươi.”


Lãnh Thiết Sinh ôm lấy hắn, một tay nắm chặt tay hắn không cho vùng ra, một tay vuốt ve mái tóc như để bù cho công đợi quá lâu. Y muốn đòi nợ. (Pó tay, đã như vậy còn không quên ăn đậu hủ nữa =_=”)

Duẫn Huyền Niệm cảm thấy xấu hổ khi đại phu đến, vội vàng đẩy y ra ‘Buông ra’. Hắn ngồi trên mặt đất không thèm để ý đến Lãnh Thiết Sinh.

Lãnh đại gia một mực quan tâm đến nương tử mình nhưng hình như nương tử y không thèm bận tâm đến _Mùa xuân dường như càng ngày càng xa với mình.

***

Thú thê một thời gian, tuy là sống chung nhưng tình hình không mấy cải thiện. Lãnh Thiết Sinh cố gắng lấy lòng đều không hề hiệu quả. Nương tử ban ngày thì phớt lờ y, ban đêm thì xem y cho có lệ, cũng không chịu viết tự cho y hiểu. Hoàn toàn không để ý gì đến y.

Lãnh Thiết Sinh gắp như kiến bò chảo lửa, sinh hoạt hiện tại quả thật không phải để cho người sống mà.

“A Sinh, mau mau đi gọi tất cả nam nhân trong bang tới, nói ta có chuyện vạn phần khẩn cấp, cho dù bọn họ còn ở trên giường cũng phải túm tới.”

“…” A Sinh không đáp lại, ai có bản lĩnh đi bắt hảo huynh đệ của chủ tử đến a.

Bọn nam nhân đó đều nhanh nhẹn dũng mãnh, ứng phó một hai người miễn cưỡng cũng còn được, bốn người cùng đến một lượt thì không thể nào a.

“Ngươi còn không mau đi” Lãnh Thiết Sinh thiếu kiên nhẫn hét lên.

A Sinh vội đáp lại: “Dạ” không khỏi lắc đầu, xoay người chạy vội ra ngoài.

Duẫn Huyền Niệm đang dùng bữa trong phòng, nhìn sắc mặt ngưng trọng của Lãnh gia, chẳng lẽ kinh doanh ở “hắc đ**m” xảy ra chuyện?

Ai dám trêu chọc nam nhân này? Y không phải thứ gì tốt, hắn chính là một trong người bị hại.

Duẫn Huyền Niệm suy nghĩ trăn trở nhăn đôi mày, bát cháo trong tay đều sắp bị đưa lên mặt, xông đến mặt nóng như lửa. (Em tối ngày nghĩ bậy nha!)

‘Taa! Đang nghĩ gì thế’

Mỗi buổi tối, nam nhân này liền làm chuyện xấu xa với hắn, nhưng hắn lại không cảm thấy khó chịu mà ngược lại cơ thể còn nãy sinh phản ứng mạc danh kỳ diệu, tại sao a?

Duẫn Huyền Niệm suy nghĩ nhất định phải đi tàng thư các tìm xem có thư tịch gì giải thích về sự nghi hoặc này hay không.

Lãnh Thiết Sinh khều khều vai hắn, muốn hắn đừng tiếp tục nhắm mắt làm ngơ với y nữa.

Hách!

Duẫn Huyền Niệm kinh hãy run lên, lập tức quay đầu, trừng y một cái.

Buông chén đũa, đi ra ngoài sân, Duẫn Huyền Niệm khom lưng nắm lên một nắm tuyết trắng bỏ vào miệng, để tuyết từ từ tan trên đầu lưỡi bị phỏng, khó chịu.

Chợt nhớ trước đây mỗi khi đói đến khó chịu sẽ đều ăn tuyết.

Sau đó nương sẽ đem đến một bát cháo nóng, bàn tay nương ấm áp, làm lòng nhi tử cũng ấm theo. Sau đó hắn lại đưa bát cháo cho nương, tuyệt không húp một ngụm nào và bát cháo lại nóng trên tay những vị khách khác.

Hảo hoài niệm khoản thời gian có người thân bên cạnh, nếu như quả thật có một ngày được đoàn tụ, thì cho dù sống trong những ngày ăn đói mặc rách cũng cam tâm.

Khi nội tâm tràn đầy trong viễn cảnh hy vọng xa vời, thì lý trí lập tức cảnh báo hắn– Đừng ngốc nữa, hắn cần phải trả hết nợ.

Duẫn Huyền Niệm nhìn lên bầu trời, bất chấp hoa tuyết bay tán loạn, cứ mặc cho cái lạnh xoáy vào tim.

“Huyền Niệm”

Nam nhân phía sau gọi hắn, Duẫn Huyền Niệm chậm rãi quay mặt lại, thấy nam nhân đang đứng ở cửa phòng khách hét tiếp: “Vào mau”

Duẫn Huyền Niệm lặng im, nội tâm cự tuyệt dữ dội:

“Cho dù nhà của ngươi ấm áp, ta cũng không muốn vào chút nào”

Duẫn Huyền Niệm, bước ra xa một chút, như là không muốn quay lại. Đột nhiên đã thấy nam nhân trước mặt.

“Hãy nhìn ta, ta là trượng phu của ngươi”

“Ngươi không phải là thần băng giá!”. Đừng xa lạ với ta như vậy, ta biết ngươi ghét nam nhân chạm vào mình, nhưng cũng không nên để cơ thể mình ngoài tuyết như thế, nếu chẳng may đổ bệnh thì sao.

Không thể ép hắn đi về phía mình, Lãnh Thiết Sinh vội chạy ra, y chỉ muốn cùng hắn xem bên ngoài gió có lớn không. Nhìn chăm chú vào thân hình tuy gần nhưng dường như mơ hồ xa xăm. Tình huống này đã xảy ra cả ngàn lần, hai người họ trên danh nghĩa là phu thê, nhưng thực tế cùng người xa lạ không có gì khác biệt.

Cả hai trở về phòng, Lãnh Thiết Sinh đi trước, Duẫn Huyền Niệm lặng yên theo sau, trên mình khoác thêm chiếc áo choàng, như là vì sự chăm sóc của Lãnh gia mà phủ thêm. Y đi trước nắm chặt tay hắn, tự nguyện vì hắn mà che gió tuyết. Tựa hồ, gió thổi khắp nơi nhưng không thể chạm được tới hắn.

Lãnh Thiết Sinh tay vẫn nắm chặt, không muốn buông ra “Huyền Niệm”…“Huyền Niệm”, giọng nam nhân trầm trầm vang lên, như muốn hắn quay về với hiện tại.

Duẫn Huyền Niệm ngoảnh mặt làm ngơ, tâm trí từ lâu đã chìm trong hồi ức, hắn và nương của hắn cùng những sinh hoạt ngày xưa hiện về từng chút, từng chút một

Chủ nhân có lệnh khẩn cấp, thủ hạ đương nhiên đều tới.

Nan huynh nan đệ (bạn khố rách áo ôm) trên dưới chia ra bốn người lớn nhất. Lãnh gia chính là lão đại, Tiêu Mạnh Hải thứ hai, hai vị còn lại là Khuyết Bất Thâu và Khuyết Bất Thưởng. Về phần những người khác phân chia tán diệp khắp nơi, ít nhất cũng hơn một nghìn nhân mã. “Hắc đạo” quả nhiên thế lực khổng lồ.

Ba vị đại nhân vật được A Sinh mời khẩn cấp như vậy, nhưng sao Lãnh gia chẳng thấy gấp gáp gì, còn không tụ đủ trong phòng, mà giờ này còn ở phòng của phu nhân sao.

“Thực sự là,….” Hắn lại chưa thú thê a, vì sao cũng bị chộp tới, tám phần mười, là để nghe Lãnh gia càu nhàu, haizzzzzz,…Tiêu Mạnh Hải than thở trong lòng.

“Phu thê người ta không ân ái, can hệ gì đến chúng ta a? Ta thật vất vả mới bò lên được người mụ la sát nhà ta, chưa kịp hoan lạc, A Sinh lại đến phá hư, này nếu còn muốn leo lên giường, lại phải tốn một phen tâm tư”. Khuyết Bất Thưởng vẻ mặt buồn cười mà tính toán.

Khuyết Bất Thâu nhắc nhở hắn “Tình sự của Lãnh gia chúng ta thu xếp không thỏa, lão đại ăn không vô, ngủ không được, hàng đêm tư xuân, ta xem ngươi làm sao vui vẻ được đây”.


Lãnh gia d*c cầu bất mãn (muốn mà không được) giận cực điểm, cái gì cũng không vừa mắt, hôm qua có một gả làm nhục một cô nương thanh lâu, nghe bọn người hầu nói lại gã đó thê thảm lắm, Lãnh gia toàn bộ bực tức đều phát ra ngoài. Cơ bản là Lãnh gia sai lũ thuộc hạ đi là được rồi, nhưng ngài một mình động thủ khiến cho đương gia lão đại của đối phương sợ quá tè ra quần, thật mất khí phách.

Hiện tại, ai biết Lãnh gia vi ái hóa cuồng (vì yêu phát điên), sẽ quay mũi giáo về phía người nào. Bọn họ không mau nghĩ cách giải quyết có khi một tháng, nữa năm cũng không được về nhà, này chẳng phải là nhận không vô vọng chi tai (tai bay họa gió).

“Ân, chuyện này rất có thể phát sinh.”

“Bất quá, chúng ta đều tới, sao không thấy gia cùng đương gia chủ mẫu” Khuyết Bất Thâu hỏi.

Xuân Hoa dâng trà, tiện thể vì ba vị nam nhân giải thích: “Gia cùng phu nhân trước đó đứng bên ngoài một canh giờ, hiện tại hai người đang ở trong phòng, thỉnh các vị chờ thêm giây lát, đã có người đến đó thông báo.”

“Ân, bất quá gia vì cái gì khi không cùng đương gia chủ mẫu đứng bên ngoài, là lạnh chết người đó”.

“Chúng ta cũng đâu có biết, chúng ta là hạ nhân, làm sao dám can thiệp vào việc của gia, bộ không muốn sống nữa sao, về phần phu nhân chỉ viết tự chứ không nói. Đám hạ nhân chúng ta, lại không biết chữ, càng không sao dò được ý tứ của phu nhân, mọi việc theo ý thích của phu nhân, tùy phu nhân vui vẻ là tốt rồi”

Ba người nghe xong không hẹn mà cùng hỏi: “Hóa ra đương gia chủ mẫu của chúng ta không thể nói sao?”

“Đúng vậy, chư vị có điều không biết, đều không phải nô tỳ thích nói nhảm. Chúng ta phu nhân rất đặc biệt, thích đến trù phòng để tìm việc làm, càng kì quái chính là xiêm y phu nhân mặc trên người là của nam nhân ah. Chúng ta đều nghĩ không ra phu nhân ngày thường hoa dung nguyệt mạo, gia như thế nào nhượng phu nhân mặc xiêm y của nam nhân a?”

Mọi người tuy đầy nghi vấn nhưng không ai dám nói thêm nửa câu.

Lãnh Thiết Sinh, trên đường đi tới phòng khách đã bị lời nói của mọi người đập vào lỗ tai, mọi người sao lại buồn bực chuyện nương tử ta mặc nam trang?

Được rồi, trước mặt các huynh đệ ta sẽ không giấu giếm sự thật.

“Xuân Hoa, A Sinh, hai ngươi tất cả đi ra ngoài, theo lệnh của ta, ai cũng không được tới gần”

Xuân Hoa và A Sinh thấy chủ tử thái độ nghiêm túc, biết có chuyện quan trọng cùng mọi người thương lượng. Bọn họ tránh được thì nên tránh, vội vàng ra khỏi phòng khách đóng cửa lại, thận trọng, tai vách mạch vừng.

Tiêu Mạnh Hải là người đầu tiên phát hiện ra sự bất thường, mọi người tựa hồ như nín thở để nghe lời gia nói.

“Nương tử của ta là một nam nhân”

Lời vừa nói ra, Khuyết Bất Thưởng cười lớn “Ha ha ha…” cả phòng khách đều là tiếng cười của hắn, văng vẳng bên tai “Gia đang cùng chúng ta đùa giỡn trò gì a? Nếu đương gia chủ mẫu thật đúng là nam nhân thì heo cũng có thể bay lên trời được rồi”

Lãnh Thiết Sinh lập tức trở mặt: “Mẹ kiếp! Ta cho cái đầu heo của ngươi bay luôn”. Một nắm tay nhanh như chớp cố định tại đầu mũi của Khuyết Bất Thưởng, xém chút nữa là hắn đã bay ra ngoài cửa rồi.

“A!” Khuyết Bất Thưởng trợn mắt nhìn nắm tay, kinh ngạc nói: “Đương gia chủ mẫu thật sự là nam……..”

“Phải”. Lãnh Thiết Sinh thu hồi nắm tay, không tiếc nói ra chân tướng cho dù bị thương tổn danh dự, trở thành trò cười cũng không thể không nói ra, chỉ cần cải thiện được cục diện.

Tiêu Mạnh Hải, bỗng nhiên hoàn hồn, lập tức hỏi “ Vậy là gia đã thú lầm thê?”

Hắn cuối cùng đã hiểu nguyên nhân khiến đương gia chủ mẫu không nói chuyện, mà hắn tại đêm tiệc tân hôn nhặt được tờ giấy, thì ra “nàng” viết là để cảnh tỉnh gia.

“Ta không thú lầm thê!” Hiện tại không thể không cho các huynh đệ biết y đã cưới một nam nhân, đồng thời thỉnh bọn họ hỗ trợ biện pháp làm sao để nương tử chấp nhận y.

“Ân, ta không có lời nào để nói, gia muốn hắn, chúng ta dựa theo đó tôn trọng thân phận đương gia chủ mẫu của hắn”. Việc cảm tình căn bản không hề theo đạo lý nào. Bọn họ đều không phải không biết gia yêu nương tử mình biết nhừng nào, có thể nói là Lãnh gia yêu lầm người sao?

Trái lại là lập trường của đương gia chủ mẫu không đồng tình. Chuyện này nói trắng ra chính là mua bán, “Nam nhi thân làm sao tiếp nhận được nam nhân”, trong đầu vẫn không thể quên được những lời này.

Taa! Tay của Tiêu Mạnh Hải nắm chặt để trên đùi, hoàn toàn có thể lãnh hội nỗi khổ não của Lãnh gia.

“Ta không giúp được gì”, Tiêu Mạnh Hải như rơi vào khổ não, cùng chung nỗi buồn với Lãnh gia của hắn. (Đọc Mại Du Lang xong, bây giờ beta lại mới biết tại sao ảnh cũng khổ nha!)

“Hai chúng ta cũng giúp không được luôn”, Khuyết Bất Thâu và Khuyết Bất Thưởng ăn ý mười phần, cả hai huynh đệ song sinh này cùng đồng thanh nói.

Bọn họ chỉ biết dụ nữ nhân “yêu” nam nhân về phần dụ nam nhân, gia ngài phải tự nghĩ biện pháp rồi.

Lãnh Thiết Sinh ảo não mắng: “Hắn không để ý đến ta cũng không nói gì, lại rất miễn cưỡng nhượng ta chạm, mẹ nó! Ta thật nhanh tức chết mà”

“Gia, thẳng thắng mà nói, nếu đương gia chủ mẫu là nam nhân, vậy có dụ cũng như không dụ, trực tiếp lên giường nuôi dưỡng tình cảm, sáng một lần #%&*, trưa một lần #%&*, tối một lần #%&*”

Chưa đợi Khuyết Bất Thưởng nói hết câu, Lãnh Thiết Sinh mắt đã lộ hung quang hét lên: “Vậy có cần ăn khuya cũng thượng không?”

Ách, Khuyết Bất Thưởng thấy Lãnh gia tựa hồ không thể nào vui vẻ với cái đề nghị này, bộ dáng lưu manh đều bày ra hết, hắn vội vàng chống chế: “Này, Ta không ý kiến…”

Hanh! Như vậy là bạo hành nương tử, nương tử của y sẽ buồn phiền triền miên, như vậy sáng, trưa, chiều ngày ba lần còn có ý nghĩa gì nữa. Lãnh Thiết Sinh cho rằng đây không phải là cách hay.

Bất quá, vì cái gì y “chiên” cá luôn luôn chiên không chín a?!

“Mau nói cho ta biết, sau khi đống cửa lại thì sẽ nói những lời đường mật gì?”

Cái gì? Lãnh gia không phải là “tú đậu” đi (gần giống như biến thái ah), chuyện phu thê nhà người ta, nói gì cũng phải khe khẽ, khuê môn mật ngữ sao có thể tiết lộ.

Khuyết Bất Thâu do dự cả buổi, ấp úng không chịu nói, hắn không tài nào khai được chuyện hắn và bà la sát nhà hắn thường chơi trò “Tam vi xích thốn” (Đo kích thước, không biết là trò gì =.=!) . Khai cái gì mà khai, nói chơi ah?

Bản chất lưu manh của Lãnh Thiết Sinh giờ mới lộ ra, lúc này mới tàn bạo nói: “Ngươi muốn nhìn ta mỗi ngày vì tình mà khổ, vì yêu mà buồn, sợ rằng một ngày trôi qua quá bình yên đúng không?”

“Gia, ta đâu dám, ngài nếu một ngày mà không yên ổn thì chúng ta, cả đoàn người này làm sao mà sống nổi” Khuyết Bất Thâu rất sợ sẽ bị phái đi đâu đó nữa tháng một năm, như thế bà La Sát nhà hắn sẽ nhân cơ hội này bỏ hắn, kêu hắn cút đi xa một chút.

“Biết là tốt rồi, còn không mau nói”

Dưới sự cưỡng ép của Lãnh Thiết Sinh, Khuyết Bất Thâu đành phải lặng lẽ thì thầm vài câu vào tai Lãnh gia của hắn.

Lúc này Duẫn Huyền Niệm ở tàng kinh các cũng đã tìm được rồi “Ái đích giáo d*c” —  (Sách dạy yêu đấy mà, anh này cũng ghê nhỉ ^^)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui