Công ty thực phẩm Hàn Thị.
Hàn Thanh Vân bắt đầu cùng nhân viên kiểm nghiệm khâu an toàn thực phẩm. Khi trở lại phòng làm việc thì đã tới giờ nghĩ trưa.
“Mấy người sao đều đến đây hết vậy?!” Đừng nói cho hắn biết là đến mời hắn đi ăn trưa nha.
Khuyết Đắc Tam gần đây đang theo đuổi tiểu thư của công ty kế bên. Mỗi khi đến giờ nghĩ trưa, gã cùng bạn gái cứ thích chơi trò “đốt lửa”. Hai người dính nhau như sam. Đã đốt thì phải cháy cho rụi hết mới cam tâm.
Em song sinh của gã là Khuyết Đắc Tứ đã sớm kết hôn. Lão bà của gã ngày nào cũng chuẩn bị cơm trưa dinh dưỡng, còn yêu thương dụng tâm đưa đến. Càng ko thể nào đến rủ hắn đi ăn cơm được.
Còn Tiêu Hạo Nhiên thì có 1 tình nhân đồng tính, cũng đang làm thư ký cho công ty thực phẩm này. Đây cũng ko phải là bí mật gì. Trong mắt 2 người bọn họ chỉ có nhau mà thôi, thế thì quan tâm đến hắn làm gì?
“Bọn tui đương nhiên là quan tâm xem chừng nào anh mới đi du lịch gì gì đó?” Theo như gã biết, đại lão bản này, đã bị lưới tình mê muội vây chặt lấy rồi, đi du lịch chắc chắn sẽ sinh ra chuyện tình 1 đêm cho coi. Vừa gặp đã yêu liền, ông chủ của bọn họ cần phải phi thường thư giản về thể xác lẫn tinh thần. Cô đơn lẻ bóng, thì đương nhiên cần có người giải sầu, nhất là vào ban đêm……
“Nhớ phải bảo hiểm đàng hoàng, để giữ gìn an toàn cho mình nha.” Trước kia, gã đã chơi đùa ko biết bao nhiêu mà nói, muốn ngoạn có ngoạn. Đương nhiên hiểu rõ đạo lý phải yêu lấy bản thân mình trước nhất.
Đây là thường thức cơ bản của tình 1 đêm.
Hai anh em Khuyết Đắc Tam và Khuyết Đắc Tứ vừa mới mềm mỏng, cứng rắn nói xong. Tiêu Hạo Nhiên vẫn điềm tĩnh ngồi trên ghế mà nhìn bọn họ.
“Đến bát tự của người ta còn thuộc lòng, 2 người gáp gáp cái gì hén?”
“Sao lại ko gáp gáp hả? lão bản của chúng ta cả ngày cứ lạnh lùng thế kia, sao có thể đi gặp người ta được đây?” Khuyết Đắc Ta quỷ dị kêu lên.
Bạn gái của gã phải nói là đã rất nóng lòng … Ngày nào cũng thúc giục gã làm mai làm mối. Nàng muốn giới thiệu mấy bằng hữu cho ông chủ. Còn nói thêm cái gì mà thân thể nữ nhân ôn nhu có thể làm tan chảy trái tim băng giá. Ái tình là liều thuốc vạn năng, bao nhiêu bệnh hiểm nghèo cũng có thể trị hết…….
Gã đang hoài nghi, rốt cuộc ko biết là đầu óc của bạn gái mình có được bình thường hay ko?
Ái tình, chỉ làm cho gã mắc thêm chứng đau đầu mà thôi.
Khuyết Đắc Tứ cũng chen miệng vào: “Hiện nay ở phòng làm việc, hễ thấy lão bản là ai cũng tránh được thì tránh, trốn được thì trốn. Mọi người đều biết ông chủ lớn đang để tang thân nhân, tâm tình không tốt. Tháng trước, lúc mấy người lại nhà tui uống rượu mừng đầy tháng. Lão bà của tui có nói qua lão bản chức nghiệp thật lớn, quá thích hợp để mở công ty đòi nợ mướn nha.”
Hơ! Thế thì gã ko phải sẽ biến thành người hầu khiêm luôn tiểu lâu la của ông chủ sao?!
Này cũng giống nhau thôi!
Đại lão bản ko thích cười, gương mặt kia lạnh như bị đóng băng ba lớp. Ai thấy cũng sợ, minh chứng rõ ràng nhất là thằng con mới 1 tháng tuổi của gã, sau ko bị đại lão bản dùng ánh mắt quan tâm nhìn 1 cái, liền hoảng hồn hết mấy ngày, nữa đêm cứ quấy khóc ko ngừng. Mệt mõi nhất vẫn chính là gã, ban đêm còn phải làm bão mẫu, còn lão bà thì ngủ như heo.
Vì thế ban ngày, gã phải mang cái mặt như con gấu trúc đi làm. Đại lão bản còn không biết xấu hổ hỏi gã có phải hay không bị lão bà làm cho tiêu hết tinh lực, nếu ko sao trên mặt lại chỗ trắng chỗ đen như thế?
Tiêu Hạo Nhiên chết nghẹn vì cười. Bọn họ đã là bạn học cùng trường chơi thân được nhiều năm rồi. Điều xem nhau là huynh đệ, nên mới dám nói chuyện với cái kiểu như vậy. Ngoại trừ mấy chức danh ở công ty, thì mọi người đều xem nhau như người trong nhà.
“Chỉ là hoàng thượng chưa vội, thái giám đã gắp gáp.” Tiêu Hạo Nhiên cũng nhảy vào giúp vui, vì tình nhân hôm nay nghĩ phép, nên y chỉ có 1 mình.
“Bất quá, tui cũng hơi thắc mắc 1 chút. Rốt cuộc cái cậu học sinh sắp tốt kia có đi du lịch hay ko? Hay là nó đem phiếu ưu đãi bán mất tiêu rồi, thế mới phát sinh ra cái cớ sự này.”
Ngụy Quốc cho hắn biết, Bạch Văn Hạo gần đây bị thân nhân hối thúc chuyện tiền bạc. Vì chuyện này, cứ hai ba ngày lại bị ăn tát của mợ cậu. Tất cả là do ko thuận miệng với em họ mình.
「Rầm!」Hàn Thanh Vân đóng sập văn kiện trên bàn lại. Tâm tình ko tốt vì người hắn thích bị ngược đãi…….
Hắn cũng ko tiện ra mặt cho cậu. Bọn họ đến 1 lần chính thức gặp mặt còn ko có. Nếu hắn mạo muội xuất hiện, sợ rằng sẽ dọa cho người ta kinh hồn bạt vía.
Nghiến răng ken két, cố kiềm nén ý muốn mắng chửi người khác. Tránh cho mấy tên bạn thân kia cười cợt, nói hắn đang rơi vào lưới tình, chỉ biết nhìn lén, chứ người ta có biết mặt hắn tròn méo ra sao đâu.
Đúng là rầu rĩ mà……
Mẹ nó! Hắn phải làm sao để gạt được người ta đến bên mình đây?
Hàn Thanh Vân kéo hộp bàn ra. Toàn mấy thứ đã sắp đặt thật hảo chẳng hạn như vé máy bay thượng hạng này vậy. Tuy rằng phải dùng áp lực kinh tế để chiếm được, nhưng giờ đây hắn ko cần.
Lòng cứ mãi quan tâm là cuối cùng cậu có đi hay ko? (Sao nghe giống như em Hạo là con cừu non sắp rơi vào bẫy quá vậy trời =.=)
Nếu đáp án là không. Với tính tình của mình, chắc chắn hắn sẽ làm ra mấy chuyện như bắt cóc con tin chẳng hạn.
Giận dữ sắp ăn mòn tim phổi, Hàn Thanh Vân nghiêm túc nói: “Thứ hai tuần sau bắt đầu. Công ty giao cho mấy người toàn quyền phụ trách. 5 ngày sau tôi sẽ trở về.”
Ba người còn lại đã có được đáp án. Đều nhìn nhau mà cười, cùng lén xem sắc mặt đỏ gay rất khó coi của đại lão bản đang cùng họ ra ngoài ăn cơm.
***
“Ngươi thu dọn hành lý, muốn đi đâu đó?”
Bạch Văn Hạo bước mạnh ra khỏi cửa, đúng lúc chạm mặt mợ vừa mới đi mua đồ ăn sáng về.
Cậu nhìn thức ăn trên tay mợ. Ko có phần cho mình.
“Con đến nhà bạn chơi vài ngày rồi về liền.” Cậu không thể không nói dối, nếu không chuyện du lịch sẽ bị tan thành bọt nước.
“Mày còn chưa có tốt nghiệp, làm sao có thể kiếm được công ăn chuyện làm đàng hoàn. Đến nhà bạn bè làm gì?” Bạch đại thẩm thấy tướng đi của cậu, chuyện vừa nói thật ko đáng tin mà.
Nếu như, để người chạy mất. Làm sao ả có thể mót được chút tiền trên người tiểu tạp chủng này đây, đến lúc đó biết kiếm ai mà đòi bây giờ?
Mẹ của tạp chủng chết sớm. Còn cha là ai?
Không ai biết được lúc đó là người nào đã làm cho thị lớn bụng. Sau khi sinh thằng nhỏ này, liền tự mình nuôi lấy, mới có 6 năm thì bị bệnh chết mất tiêu.
Chi phí lo việc tang sự là cho mấy người quen biết hùng lại mà làm. Thị chết thì thôi đi, còn để lại tiểu tạp chủng khiến ai cũng đau đầu.
Bạch gia sợ bị người ta bàn ra tán vào, nên ko thể nào ko thu nhận tiểu tạp chủng này về, luân phiên nuôi dưỡng.
Ai rỗi hơi mà thích nuôi con của người khác chứ?
Tục ngữ cũng có nói: “tò vò mà nuôi con nhện” còn gì.
Tạp chủng sống hay chết, liên quan gì đến bọn họ nào?
So với nuôi chó cũng thế thôi, phiền phức!
May mắn là ả khéo tính, chờ những người khác nuôi lớn nó rồi mới đến vợ chồng mình nuôi. Tạp chủng năm nay cũng 19 rồi. Đã có khả năng tự kiếm tiền nuôi sống mình, còn làm thêm chút việc nhà nữa.
Nhưng kêu nó bỏ học, nó lại không chịu. Nếu không… Hừ, ả có thể lấy thêm ít tiền trên người nó nữa rồi. Mỗi tháng cũng có thể đóng thêm tiền học thêm cho thằng con mình. Đỡ cho nó chỉ biết ở nhà chơi game, học hành ngu dốt, so với mấy đứa nhỏ cùng xóm là kém quá xa.
“Mày kiếm việc gì đó mà làm. Tốt xấu gì cũng nên ở lại nhà này, trong coi Văn Dũng học hành cho tới khi nó tốt nghiệp chớ, còn phụ làm chút việc nhà nữa nghen.” Chính xác là ả ko muốn cậu đi ra ngoài. Ả còn muốn cùng thím Vương ở cạnh nhà đánh bài, làm gì còn thời gian làm mấy chuyện linh tinh linh tang chứ.
Bạch Văn Hạo ko hề có chút cảm xúc nói: “Văn Dũng không thích đi học, con ở lại nhà chỉ làm nó ghét thêm thôi, nói gì đến kiềm cập cho nó học……” Cậu dừng lại một chút rồi nói: “Chờ con về nhà rồi nói sau nha.”
Bạch đại thẩm sinh mắt, chỉ chỉ vào mũi cậu, hét lớn: “Mày nói cái gì vậy? Mày đi rồi, cơm ba bữa ai nấu? Bọn tao cho mày ăn cho mày ở, mày nói đi là đi, cũng không thèm bàn bạc gì trước. Bạn bè với thân nhân, bên nào quan trọng hơn hả?” Nó mang theo sách để đọc, là đi đâu vậy kìa?
Học hết trung học. Hừ!
“Tao thấy mày quả là ko biết điều gì hết. Mày nhìn nhà má Trương kế bên kìa. Sinh con trai thật vô dụng mà, đành phải cho nó giả làm con gái, để có thể đi ra ngoài gạt tiền người ta, hay làm gái bán bar. Công việc nhẹ nhàng lại kiếm được rất nhiều tiền đem về. Nếu mày mà được như vậy đã sớm trả đủ tiền cho ơn dưỡng d*c của hai vợ chồng tao rồi.”
Lời nói chói tai, khó nghe đến cực điểm. Mặt Bạch Văn Hạo liền biến sắc, so với giấy còn trắng hơn. Phải nhẫn nhịn, phải nhẫn nhịn…..
Cậu nắm chặt lấy túi du lịch, nhanh chóng quay mặt đi. Ai cũng biết chuyện xấu của má Trương cả. Không nhìn lại mợ mà nói: “Mợ ko cần dùng tiền để ép con.” Cậu dù chết cũng ko chịu biết mình thành bất nam bất nữ, mày râu nhẵn nhụi ko ra cái gì cả, xấu xa….
Đặc trưng sinh lý đều có, nhưng má Trương này cố tình lờ đi…..Cậu thật ghét cay ghét đắng mà!
Bạch Văn Hạo lập tức lách qua người của mợ, tiếp tục bước đi. Cậu đã hít thở ko nỗi nữa rồi…..
“Mày mau trở về cho tao!” Bạch đại thẩm vội vàng nắm lấy túi xách của cậu, ả nanh nọc hét lên: “Tao cho mày đi hồi nào hả? Ko tìm việc làm, ko trả tiền cho tao, còn mơ mộng muốn đi theo mấy đứa bạn bất lương.”
“Buông ra!” cậu cần phải đến kịp thời gian.
“Tao ko buông đó” Tạp chủng này có thể gạt ả sao?
Bạch đại thẩm bắt đầu ăn vạ: “Mày phải nhớ cho rõ ràng, tao là mợ mày. Tao nói là phải nghe.”
“Không…” Bạch Văn Hạo dùng sức giựt lại hành lý. Muốn lấy lại mấy đồ dùng thuộc về mình.
Hai người cứ dằn co hồi lâu, Bạch Văn Hạo liếc qua đồng hồ, sắp tám giờ rồi. Chín giờ là cậu phải có mặt ở sân bay, chỉ là đi xe từ đây đến đó phải tốn ko ít thời gian. Nếu như giữa đường bị kẹt xe…..
Bạch Văn Hạo sợ rằng sẽ ko theo kịp đoàn. Cậu lúng túng hét to: “Mợ buông con ra đi. Hôm nay con phải ra ngoài.”
Bạch đại thẩm có dáng người mập mạp, sức lực cũng ko nhỏ. Bỏ đồ ăn sáng xuống, dùng 2 tay kéo mạnh, giựt lại được cái túi du lịch. Cùng lúc, Bạch Văn Hạo mất thăng bằng mà ngã xuống đất –
Hai tay trống trơn. Cậu ko thể nào tin mợ lại có thể….
Thấy cậu mở to mắt. Hình dạng kia thật giống con dâu mới về nhà chồng bị ngược đãi. Bạch đại thẩm nhướng mày giận dữ nói: “Thế nào, tao nói mà mày dám ko nghe hả?”
Ả thường đánh nhau với ông chồng chết bầm kia. Thằng nhãi này có xá gì đâu.
Miệng của mợ đang cười đắc ý làm cậu khó chịu đến cực điểm. Không cam lòng mất trắng như vậy. Càng ko cam lòng làm hỏng sinh nhật năm nay của mình…..
Chỉ vì ở nhà làm công việc…..Công việc nhà.
“Con ko cần…” Bạch Văn Hạo thì thào tự nói. Cậu khó khăn lắm mới có lần sinh nhật này. Tại sao cứ muốn cản trở cậu.
Ánh mắt nhìn mợ đầy oán giận. Lúc trước ko dám phản kháng lại sự áp bức của thân nhân. Vì sinh tồn mà chịu nhục mà ở lại. Cậu phải thường chịu nhiều ủy khuất. Nhưng cậu ko phải là người chết, ko phải là vô cảm, ko phải là ko biết khổ……
Trong lòng đầy giận dữ, ko nhịn được nữa. Cuối cùng cũng bộc phát –
Âm thanh lạnh lùng cất cao, ko vì cả nể mà nhỏ giọng: “Mợ đừng kinh người quá đáng như vậy. Tiền tháng này con đã trả đủ rồi. Con thích đi đâu thì đi. Nữa điểm quan hệ cũng ko có. Mợ đừng ngăn cảm con.”
Cậu lập tức đứng lên, cả người bước ra khỏi cửa, 「Rầm!」muốn tránh xa cái nhà này –
Bạch đại thẩm nhìn người đang chạy đi mà ngạc nhiên ko thôi. Nhất thời nổi giận, quẳng luôn cái túi du lịch, nhổ ra 1 bãi nước miếng mà mắng:
“Tử tạp chủng – mày đủ lông đủ cánh rồi bay mất hả. Có ngon thì đừng về nữa –”
Bạch Văn Hạo chạy đến hết con hẻm vẫn còn nghe được âm thanh sắc nhọn đó. Đau lòng, nước mắt dường như chảy thành hàng, cứ cắm đầu cắm cổ chạy hết 1 đoạn đường nữa mới dừng lại.
Giờ phút này, nước mắt đã ướt đẫm má. Cậu lấy tay áo mà chùi liên tục, tránh cho người khác chú ý đến mình –
Bên kia đường, Hàn Thanh Vân đang ngồi bên tay lái, đã sớm hạ cửa xe xuống. Mắt cứ nhìn chăm chăm vào 1 điểm, đợi hình dáng người trong lòng xuất hiện –
Xa xa thấy cậu hình như là đang khóc…..
Hàn Thanh Vân nhăn chặt mày, cơn giận càng ngày càng lớn, như sắp đốt cháy hết tâm can.
Rốt cuộc là ai dám hiếp đáp cậu……
Hắn phải nhanh chóng nắm chặt tay lái mới có thể khắc chế chính mình ko xuống xe để đuổi theo. Trong lúc nóng giận, nắm chặt tay lại — 「Bốp!」
Hách! Hai người đang đứng bên ngoài xe đều bị dọa cho sợ hãi!
Bạch Văn Hạo ngẩng mặt lên. Đôi mắt hồng hồng đang tính kế cho lộ trình mà mình phải trải qua. Mất đi hành lý, thiếu quần áo để đi du lịch, thiếu đi 1 số thứ cần thiết khi lên máy bay, cậu vẫn sẽ y như cũ làm theo ước nguyện ban đầu của mình. Giơ tay vẫy vẫy 1 chiếc taxi, nhờ bác tài đưa cậu đến nơi đã định –
Hàn Thanh Vân cũng bám theo chiếc xe kia. Nữa giờ sau thì cả hai cũng tới sân bay –
『Ca ca, anh nhất định phải lừa được anh trai xinh đẹp kia về nhà nha. 』(Bạn Hữu ko có gì để nói với ẻm này *bó tay* =))))))))
Bước xuống xe, hắn nhớ đến lời của đệ đệ là Hàn Thanh Hoa đã dặn dò.
Hàn Thanh Vân cằm lấy hành lý, bước vào sân bay đang chen chúc người. Chuẩn bị bước vào năm ngày du lịch như trong cổ tích phía trước.
***
Bạch Văn Hạo khó khăn lắm mới có thể tách ra được giữa 1 đám người đông đúc như thế. Cúi đầu nhìn vào quyển sách du lịch mà công ty đã phát cho cậu, không muốn ngẩng đầu lên để nghênh đón ánh mắt tò mò của người khác. Cậu chỉ có vé máy bay và tiền, đều cất trong người, còn lại là 2 tay trống trơn. Dự định tới địa điểm du lịch sẽ mua 1 vài nhu yếu phẩm. Thật hết cách lựa chọn mà…..
Trước khi lên máy bay, hướng dẫn viên liền đứng ra dặn dò vài thứ. Cậu cứ đinh ninh rằng mình sẽ đi chung với đoàn này, nên nghe rất cẩn thận. Bỗng có 1 nam nhân, đang đi thẳng đến chỗ bọn họ, Bạch Văn Hạo lúc này mới ngẩng đầu lên. Cảm nhận được một khí thế áp bức vô hình đang đến từ bên cạnh, khiến cho cậu quay lại. Đôi mắt xinh đẹp trong chớp mắt ánh vào gương mặt lạnh lùng –
Cậu hình như đã gặp qua người này…….
Cực kỳ quen thuộc…. Đôi lông mày anh tuấn, đôi mắt sắc bén, mũi cao cao, làng môi mỏng, là một tổ hợp hoàn hảo, như được dùng dao chạm chỗ trên bột dẻo. Đẹp đến độ cậu ko thể dời đi tầm mắt…….
Thời gian như dừng lại. Đoàn người đông đảo ở xung quanh dường như biến mất. Măt1 tiệp run run khi thấy đối phương vươn tay khẽ vén lên mái tóc của mình –
Đầu Bạch Văn Hạo nhất thời trống rỗng. Qua giây lát, mới nhớ đến là mình cần phải hít thở……
Hàn Thanh Vân thu tay về, lộ ra 1 nụ cười ôn nhu, nói với cậu: “Tóc của em bị rối.”
Hở!
Bạch Văn Hạo cắn môi, quăng lại 1 câu: 『Phiền anh rồi! 』
Thái độ khác thường, giống như phải làm theo……. phải làm….
Tại sao cậu lại như thế?!
Ngượng ngùng quay mặt đi, mới hết hồn phát hiện ra mấy người lúc nãy đã đi xa. Bạch Văn Hạo lập tức đuổi theo, vẫn còn thắc mắc về suy nghĩ kỳ quái kia.
Hàn Thanh Vân theo sau cậu. Suy nghĩ: Cậu có hay không sẽ hiểu nhầm hắn là biến thái?!
Hắn xin thề là hắn cũng ko biết vì sao mình lại làm chuyện kỳ quái đó.
Nếu như cậu ghét hắn, thì hắn phải làm sao mới có thể gạt cậu về nhà mình được đây? (Trời đất ơi đây là mục tiêu ảnh đi du lịch =)))
Không khỏi lắc lắc đầu, hoang mang không biết làm sao để kiềm chế mình. Tới 5 ngày bốn đêm lận…. Thật muốn tự mình nhảy vô địa ngục luôn cho rồi đi.
Bạch Văn Hạo lên máy bay, rất nhanh liền tìm được chỗ ngồi của mình. Giờ đây tâm tình cậu thật lộn xộn. Toàn bộ tâm trí đều suy nghĩ về số tiền còn lại. Chỉ có 6734 đồng.
Cậu muốn tiếp tục đọc sách, muốn thi đại học, muốn học ngành nghệ thuật….. Quan trọng là …, cậu muốn để dành số tiền này để đóng học phí.
Hiện thực, làm cho cậu thở dài thường thược……
Tính toán lựa chọn 1 lúc, liền quyết định sẽ thử xem cảm giác vui chơi là như thế nào.
Đối người bình thường mà nói đó chỉ là 1 ý nguyện rất dễ dàng có thể đạt được. Nhưng đối với cậu là 1 mộng tưởng vô cùng xa xỉ…….
Gác mặt lên bệ cửa sổ. Hốc mắt lại nóng lên, phiền muộn trong lòng dần dần tích lũy thành khối, nặng nề mang lấy, khó có thể vứt bỏ.
Bên cạnh hình như có người ngồi xuống. Ngụy Quốc giúp cậu bán vé ưu đãi. Trong vòng 5 ngày, cậu phải cùng người bên cạnh cùng ăn, cùng tắm chung 1 cái nhà tắm, cùng ngồi cạnh nhau trên các phương tiện giao thông.
Không háo nức muốn biết người bên cạnh là ai. Mặc kệ hắn là thanh niên hay lão ông, cậu cũng thèm ko quay đầu lại.
“Anh tên là Hàn Thanh Vân, xin chỉ giáo nhiều chút” Hàn Thanh Vân vẫn phải mở lời giới thiệu tên mình trước.
Năm ngày tới, hắn có thể ăn cùng mâm, ngủ cùng giường với cậu. Hắn đã yêu cầu riêng với công ty du lịch phải xắp sếp phòng đôi cho mình. Tốn bao nhiêu tiền cũng ko thành vấn đề, quan trọng là muốn cùng cậu bồi dưỡng tình cảm. Nếu có thể phát triển thành tình nhiều đêm thì thật là quá tốt rồi – Đương nhiên
Hắn sẽ rất ôn nhu, sẽ ko làm cho con thỏ nhỏ này chịu ngược đãi đâu. Hiện tại, cậu rất cần hắn đến để xoa dịu tâm linh. Mà hắn cũng cần cậu để lấp đầy khoản trống trong tâm hồn. Nói tóm lại –
Chính là 『đều cần như nhau』đã muốn thật lâu, thật lâu rồi.
Chăm chú nhìn mái tóc đen óng ánh dài tới thắt lưng. Ko kiềm được mà nhẹ nhàng cầm lấy 1 dúm tóc đưa lên mũi ngửi ngửi, môi tự nhiên bật ta: “Ta rất thích ngươi….”
Hết hồn!
Bạch Văn Hạo lập tức quay lại ….Gương mặt tuyệt sắc thấy ngay lãnh diện kia. Mắt 2 người giao nhau, cùng nhìn thấy sự khó hiểu trong đó…..
Đôi mắt xinh đẹp bỗng nhiên ủy khuất, tràn ngập nước. Từng giọt từng giọt lấp lánh rơi xuống “Đừng khóc….”
Giọng nói ôn nhu, trầm thấp tiến vào trong đầu. Giống như an ủi, kiến trong lòng trở nên ấm áp, dần dần hóa giải bất an. Bàng hoàng…..
“Anh là ai… Rốt cuộc là ai…”
Dường như đã quen nhau từ lâu lắm rồi. Bất luận là mặt mũi của hắn, giọng nói của hắn, những cữ chỉ ko thể hiểu được. Thậm chí là khí thế áp bức phát ra từ người hắn…. Tất cả đều rất quen thuộc.
Hốc mắt lại nóng lên, thậm chí là xúc động, muốn đến gần hơn, muốn dựa vào nơi ấm áp đó.(Hữu: che miệng cười hi hi)
Lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa xoa hai má cậu. Ngón cái lau đi dòng lệ nóng đang tuôn chảy. “Đừng khóc mà” Lần thứ 2 xem cậu như trân bảo mà an ủi. Bảo vật này đã chờ đợi từ rất lâu.
Dường như có cảm giác là 1 phần tâm hồn của mình đã mất từ lâu nay đã tìm lại được. Lòng bàn tay bàn tay khẽ vuốt tóc của cậu, thấy nó bị rối do cậu ngồi dựa sát vào ghế. Nhẹ nhàng hôn lên mái tóc, trong lòng bỗng khắc sâu luyến ái, cứ ko ngừng nỉ non kêu gọi: “Ta rất nhớ ngươi, rất nhớ ngươi…”
An tĩnh nghe nhịp tim đập của hắn, thật nhịp nhàn và ổn định.
Bạch Văn Hạo hơi hơi nhắm mắt lại. Hơi thở của nam nhân nhẹ nhàng khoan khoái, tạo cho cậu cảm giác yên tâm.
Đột nhiên –
“Các vị hành khách, máy bay sắp cất cánh, xin hãy thắt dây an toàn…..”
Từ loa phát thanh truyền tới lời nhắc nhở, đánh thức lý trí của 2 người. Bạch Văn Hạo lần thứ hai ngẩng đầu lên nhìn nam nhân xa lạ kia –
Hoảng sợ!
Bạch Văn Hạo hai tay đẩy ra nam nhân. Mặt đỏ tới mang tai quay đi, gắp gắp thở ra khiến cho cửa sổ của máy bay đóng 1 lớp sương trắng.
Xấu hổ chết người…..Hồi nãy sao cậu lại làm như vậy hả trời?!
Hàn Thanh Vân ngẩng đầu nhìn chăm chăm lên nóc máy bay. Thực hết cách nghĩ: Tại sao lại như vậy ta?!
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?!
Bọn họ chỉ cách nhau khoản trên dưới 30 cm mà thôi, đều đã thắt dây an toàn. Sau đó máy bay cất cánh, vài giờ sau thì hạ xuống –
Cả hai người đều ko thể hiểu được vấn đề phiền muộn này.
Công ty thực phẩm Hàn Thị.
Hàn Thanh Vân bắt đầu cùng nhân viên kiểm nghiệm khâu an toàn thực phẩm. Khi trở lại phòng làm việc thì đã tới giờ nghĩ trưa.
“Mấy người sao đều đến đây hết vậy?!” Đừng nói cho hắn biết là đến mời hắn đi ăn trưa nha.
Khuyết Đắc Tam gần đây đang theo đuổi tiểu thư của công ty kế bên. Mỗi khi đến giờ nghĩ trưa, gã cùng bạn gái cứ thích chơi trò “đốt lửa”. Hai người dính nhau như sam. Đã đốt thì phải cháy cho rụi hết mới cam tâm.
Em song sinh của gã là Khuyết Đắc Tứ đã sớm kết hôn. Lão bà của gã ngày nào cũng chuẩn bị cơm trưa dinh dưỡng, còn yêu thương dụng tâm đưa đến. Càng ko thể nào đến rủ hắn đi ăn cơm được.
Còn Tiêu Hạo Nhiên thì có 1 tình nhân đồng tính, cũng đang làm thư ký cho công ty thực phẩm này. Đây cũng ko phải là bí mật gì. Trong mắt 2 người bọn họ chỉ có nhau mà thôi, thế thì quan tâm đến hắn làm gì?
“Bọn tui đương nhiên là quan tâm xem chừng nào anh mới đi du lịch gì gì đó?” Theo như gã biết, đại lão bản này, đã bị lưới tình mê muội vây chặt lấy rồi, đi du lịch chắc chắn sẽ sinh ra chuyện tình 1 đêm cho coi. Vừa gặp đã yêu liền, ông chủ của bọn họ cần phải phi thường thư giản về thể xác lẫn tinh thần. Cô đơn lẻ bóng, thì đương nhiên cần có người giải sầu, nhất là vào ban đêm……
“Nhớ phải bảo hiểm đàng hoàng, để giữ gìn an toàn cho mình nha.” Trước kia, gã đã chơi đùa ko biết bao nhiêu mà nói, muốn ngoạn có ngoạn. Đương nhiên hiểu rõ đạo lý phải yêu lấy bản thân mình trước nhất.
Đây là thường thức cơ bản của tình 1 đêm.
Hai anh em Khuyết Đắc Tam và Khuyết Đắc Tứ vừa mới mềm mỏng, cứng rắn nói xong. Tiêu Hạo Nhiên vẫn điềm tĩnh ngồi trên ghế mà nhìn bọn họ.
“Đến bát tự của người ta còn thuộc lòng, 2 người gáp gáp cái gì hén?”
“Sao lại ko gáp gáp hả? lão bản của chúng ta cả ngày cứ lạnh lùng thế kia, sao có thể đi gặp người ta được đây?” Khuyết Đắc Ta quỷ dị kêu lên.
Bạn gái của gã phải nói là đã rất nóng lòng … Ngày nào cũng thúc giục gã làm mai làm mối. Nàng muốn giới thiệu mấy bằng hữu cho ông chủ. Còn nói thêm cái gì mà thân thể nữ nhân ôn nhu có thể làm tan chảy trái tim băng giá. Ái tình là liều thuốc vạn năng, bao nhiêu bệnh hiểm nghèo cũng có thể trị hết…….
Gã đang hoài nghi, rốt cuộc ko biết là đầu óc của bạn gái mình có được bình thường hay ko?
Ái tình, chỉ làm cho gã mắc thêm chứng đau đầu mà thôi.
Khuyết Đắc Tứ cũng chen miệng vào: “Hiện nay ở phòng làm việc, hễ thấy lão bản là ai cũng tránh được thì tránh, trốn được thì trốn. Mọi người đều biết ông chủ lớn đang để tang thân nhân, tâm tình không tốt. Tháng trước, lúc mấy người lại nhà tui uống rượu mừng đầy tháng. Lão bà của tui có nói qua lão bản chức nghiệp thật lớn, quá thích hợp để mở công ty đòi nợ mướn nha.”
Hơ! Thế thì gã ko phải sẽ biến thành người hầu khiêm luôn tiểu lâu la của ông chủ sao?!
Này cũng giống nhau thôi!
Đại lão bản ko thích cười, gương mặt kia lạnh như bị đóng băng ba lớp. Ai thấy cũng sợ, minh chứng rõ ràng nhất là thằng con mới 1 tháng tuổi của gã, sau ko bị đại lão bản dùng ánh mắt quan tâm nhìn 1 cái, liền hoảng hồn hết mấy ngày, nữa đêm cứ quấy khóc ko ngừng. Mệt mõi nhất vẫn chính là gã, ban đêm còn phải làm bão mẫu, còn lão bà thì ngủ như heo.
Vì thế ban ngày, gã phải mang cái mặt như con gấu trúc đi làm. Đại lão bản còn không biết xấu hổ hỏi gã có phải hay không bị lão bà làm cho tiêu hết tinh lực, nếu ko sao trên mặt lại chỗ trắng chỗ đen như thế?
Tiêu Hạo Nhiên chết nghẹn vì cười. Bọn họ đã là bạn học cùng trường chơi thân được nhiều năm rồi. Điều xem nhau là huynh đệ, nên mới dám nói chuyện với cái kiểu như vậy. Ngoại trừ mấy chức danh ở công ty, thì mọi người đều xem nhau như người trong nhà.
“Chỉ là hoàng thượng chưa vội, thái giám đã gắp gáp.” Tiêu Hạo Nhiên cũng nhảy vào giúp vui, vì tình nhân hôm nay nghĩ phép, nên y chỉ có 1 mình.
“Bất quá, tui cũng hơi thắc mắc 1 chút. Rốt cuộc cái cậu học sinh sắp tốt kia có đi du lịch hay ko? Hay là nó đem phiếu ưu đãi bán mất tiêu rồi, thế mới phát sinh ra cái cớ sự này.”
Ngụy Quốc cho hắn biết, Bạch Văn Hạo gần đây bị thân nhân hối thúc chuyện tiền bạc. Vì chuyện này, cứ hai ba ngày lại bị ăn tát của mợ cậu. Tất cả là do ko thuận miệng với em họ mình.
「Rầm!」Hàn Thanh Vân đóng sập văn kiện trên bàn lại. Tâm tình ko tốt vì người hắn thích bị ngược đãi…….
Hắn cũng ko tiện ra mặt cho cậu. Bọn họ đến 1 lần chính thức gặp mặt còn ko có. Nếu hắn mạo muội xuất hiện, sợ rằng sẽ dọa cho người ta kinh hồn bạt vía.
Nghiến răng ken két, cố kiềm nén ý muốn mắng chửi người khác. Tránh cho mấy tên bạn thân kia cười cợt, nói hắn đang rơi vào lưới tình, chỉ biết nhìn lén, chứ người ta có biết mặt hắn tròn méo ra sao đâu.
Đúng là rầu rĩ mà……
Mẹ nó! Hắn phải làm sao để gạt được người ta đến bên mình đây?
Hàn Thanh Vân kéo hộp bàn ra. Toàn mấy thứ đã sắp đặt thật hảo chẳng hạn như vé máy bay thượng hạng này vậy. Tuy rằng phải dùng áp lực kinh tế để chiếm được, nhưng giờ đây hắn ko cần.
Lòng cứ mãi quan tâm là cuối cùng cậu có đi hay ko? (Sao nghe giống như em Hạo là con cừu non sắp rơi vào bẫy quá vậy trời =.=)
Nếu đáp án là không. Với tính tình của mình, chắc chắn hắn sẽ làm ra mấy chuyện như bắt cóc con tin chẳng hạn.
Giận dữ sắp ăn mòn tim phổi, Hàn Thanh Vân nghiêm túc nói: “Thứ hai tuần sau bắt đầu. Công ty giao cho mấy người toàn quyền phụ trách. 5 ngày sau tôi sẽ trở về.”
Ba người còn lại đã có được đáp án. Đều nhìn nhau mà cười, cùng lén xem sắc mặt đỏ gay rất khó coi của đại lão bản đang cùng họ ra ngoài ăn cơm.
***
“Ngươi thu dọn hành lý, muốn đi đâu đó?”
Bạch Văn Hạo bước mạnh ra khỏi cửa, đúng lúc chạm mặt mợ vừa mới đi mua đồ ăn sáng về.
Cậu nhìn thức ăn trên tay mợ. Ko có phần cho mình.
“Con đến nhà bạn chơi vài ngày rồi về liền.” Cậu không thể không nói dối, nếu không chuyện du lịch sẽ bị tan thành bọt nước.
“Mày còn chưa có tốt nghiệp, làm sao có thể kiếm được công ăn chuyện làm đàng hoàn. Đến nhà bạn bè làm gì?” Bạch đại thẩm thấy tướng đi của cậu, chuyện vừa nói thật ko đáng tin mà.
Nếu như, để người chạy mất. Làm sao ả có thể mót được chút tiền trên người tiểu tạp chủng này đây, đến lúc đó biết kiếm ai mà đòi bây giờ?
Mẹ của tạp chủng chết sớm. Còn cha là ai?
Không ai biết được lúc đó là người nào đã làm cho thị lớn bụng. Sau khi sinh thằng nhỏ này, liền tự mình nuôi lấy, mới có 6 năm thì bị bệnh chết mất tiêu.
Chi phí lo việc tang sự là cho mấy người quen biết hùng lại mà làm. Thị chết thì thôi đi, còn để lại tiểu tạp chủng khiến ai cũng đau đầu.
Bạch gia sợ bị người ta bàn ra tán vào, nên ko thể nào ko thu nhận tiểu tạp chủng này về, luân phiên nuôi dưỡng.
Ai rỗi hơi mà thích nuôi con của người khác chứ?
Tục ngữ cũng có nói: “tò vò mà nuôi con nhện” còn gì.
Tạp chủng sống hay chết, liên quan gì đến bọn họ nào?
So với nuôi chó cũng thế thôi, phiền phức!
May mắn là ả khéo tính, chờ những người khác nuôi lớn nó rồi mới đến vợ chồng mình nuôi. Tạp chủng năm nay cũng 19 rồi. Đã có khả năng tự kiếm tiền nuôi sống mình, còn làm thêm chút việc nhà nữa.
Nhưng kêu nó bỏ học, nó lại không chịu. Nếu không… Hừ, ả có thể lấy thêm ít tiền trên người nó nữa rồi. Mỗi tháng cũng có thể đóng thêm tiền học thêm cho thằng con mình. Đỡ cho nó chỉ biết ở nhà chơi game, học hành ngu dốt, so với mấy đứa nhỏ cùng xóm là kém quá xa.
“Mày kiếm việc gì đó mà làm. Tốt xấu gì cũng nên ở lại nhà này, trong coi Văn Dũng học hành cho tới khi nó tốt nghiệp chớ, còn phụ làm chút việc nhà nữa nghen.” Chính xác là ả ko muốn cậu đi ra ngoài. Ả còn muốn cùng thím Vương ở cạnh nhà đánh bài, làm gì còn thời gian làm mấy chuyện linh tinh linh tang chứ.
Bạch Văn Hạo ko hề có chút cảm xúc nói: “Văn Dũng không thích đi học, con ở lại nhà chỉ làm nó ghét thêm thôi, nói gì đến kiềm cập cho nó học……” Cậu dừng lại một chút rồi nói: “Chờ con về nhà rồi nói sau nha.”
Bạch đại thẩm sinh mắt, chỉ chỉ vào mũi cậu, hét lớn: “Mày nói cái gì vậy? Mày đi rồi, cơm ba bữa ai nấu? Bọn tao cho mày ăn cho mày ở, mày nói đi là đi, cũng không thèm bàn bạc gì trước. Bạn bè với thân nhân, bên nào quan trọng hơn hả?” Nó mang theo sách để đọc, là đi đâu vậy kìa?
Học hết trung học. Hừ!
“Tao thấy mày quả là ko biết điều gì hết. Mày nhìn nhà má Trương kế bên kìa. Sinh con trai thật vô dụng mà, đành phải cho nó giả làm con gái, để có thể đi ra ngoài gạt tiền người ta, hay làm gái bán bar. Công việc nhẹ nhàng lại kiếm được rất nhiều tiền đem về. Nếu mày mà được như vậy đã sớm trả đủ tiền cho ơn dưỡng d*c của hai vợ chồng tao rồi.”
Lời nói chói tai, khó nghe đến cực điểm. Mặt Bạch Văn Hạo liền biến sắc, so với giấy còn trắng hơn. Phải nhẫn nhịn, phải nhẫn nhịn…..
Cậu nắm chặt lấy túi du lịch, nhanh chóng quay mặt đi. Ai cũng biết chuyện xấu của má Trương cả. Không nhìn lại mợ mà nói: “Mợ ko cần dùng tiền để ép con.” Cậu dù chết cũng ko chịu biết mình thành bất nam bất nữ, mày râu nhẵn nhụi ko ra cái gì cả, xấu xa….
Đặc trưng sinh lý đều có, nhưng má Trương này cố tình lờ đi…..Cậu thật ghét cay ghét đắng mà!
Bạch Văn Hạo lập tức lách qua người của mợ, tiếp tục bước đi. Cậu đã hít thở ko nỗi nữa rồi…..
“Mày mau trở về cho tao!” Bạch đại thẩm vội vàng nắm lấy túi xách của cậu, ả nanh nọc hét lên: “Tao cho mày đi hồi nào hả? Ko tìm việc làm, ko trả tiền cho tao, còn mơ mộng muốn đi theo mấy đứa bạn bất lương.”
“Buông ra!” cậu cần phải đến kịp thời gian.
“Tao ko buông đó” Tạp chủng này có thể gạt ả sao?
Bạch đại thẩm bắt đầu ăn vạ: “Mày phải nhớ cho rõ ràng, tao là mợ mày. Tao nói là phải nghe.”
“Không…” Bạch Văn Hạo dùng sức giựt lại hành lý. Muốn lấy lại mấy đồ dùng thuộc về mình.
Hai người cứ dằn co hồi lâu, Bạch Văn Hạo liếc qua đồng hồ, sắp tám giờ rồi. Chín giờ là cậu phải có mặt ở sân bay, chỉ là đi xe từ đây đến đó phải tốn ko ít thời gian. Nếu như giữa đường bị kẹt xe…..
Bạch Văn Hạo sợ rằng sẽ ko theo kịp đoàn. Cậu lúng túng hét to: “Mợ buông con ra đi. Hôm nay con phải ra ngoài.”
Bạch đại thẩm có dáng người mập mạp, sức lực cũng ko nhỏ. Bỏ đồ ăn sáng xuống, dùng 2 tay kéo mạnh, giựt lại được cái túi du lịch. Cùng lúc, Bạch Văn Hạo mất thăng bằng mà ngã xuống đất –
Hai tay trống trơn. Cậu ko thể nào tin mợ lại có thể….
Thấy cậu mở to mắt. Hình dạng kia thật giống con dâu mới về nhà chồng bị ngược đãi. Bạch đại thẩm nhướng mày giận dữ nói: “Thế nào, tao nói mà mày dám ko nghe hả?”
Ả thường đánh nhau với ông chồng chết bầm kia. Thằng nhãi này có xá gì đâu.
Miệng của mợ đang cười đắc ý làm cậu khó chịu đến cực điểm. Không cam lòng mất trắng như vậy. Càng ko cam lòng làm hỏng sinh nhật năm nay của mình…..
Chỉ vì ở nhà làm công việc…..Công việc nhà.
“Con ko cần…” Bạch Văn Hạo thì thào tự nói. Cậu khó khăn lắm mới có lần sinh nhật này. Tại sao cứ muốn cản trở cậu.
Ánh mắt nhìn mợ đầy oán giận. Lúc trước ko dám phản kháng lại sự áp bức của thân nhân. Vì sinh tồn mà chịu nhục mà ở lại. Cậu phải thường chịu nhiều ủy khuất. Nhưng cậu ko phải là người chết, ko phải là vô cảm, ko phải là ko biết khổ……
Trong lòng đầy giận dữ, ko nhịn được nữa. Cuối cùng cũng bộc phát –
Âm thanh lạnh lùng cất cao, ko vì cả nể mà nhỏ giọng: “Mợ đừng kinh người quá đáng như vậy. Tiền tháng này con đã trả đủ rồi. Con thích đi đâu thì đi. Nữa điểm quan hệ cũng ko có. Mợ đừng ngăn cảm con.”
Cậu lập tức đứng lên, cả người bước ra khỏi cửa, 「Rầm!」muốn tránh xa cái nhà này –
Bạch đại thẩm nhìn người đang chạy đi mà ngạc nhiên ko thôi. Nhất thời nổi giận, quẳng luôn cái túi du lịch, nhổ ra 1 bãi nước miếng mà mắng:
“Tử tạp chủng – mày đủ lông đủ cánh rồi bay mất hả. Có ngon thì đừng về nữa –”
Bạch Văn Hạo chạy đến hết con hẻm vẫn còn nghe được âm thanh sắc nhọn đó. Đau lòng, nước mắt dường như chảy thành hàng, cứ cắm đầu cắm cổ chạy hết 1 đoạn đường nữa mới dừng lại.
Giờ phút này, nước mắt đã ướt đẫm má. Cậu lấy tay áo mà chùi liên tục, tránh cho người khác chú ý đến mình –
Bên kia đường, Hàn Thanh Vân đang ngồi bên tay lái, đã sớm hạ cửa xe xuống. Mắt cứ nhìn chăm chăm vào 1 điểm, đợi hình dáng người trong lòng xuất hiện –
Xa xa thấy cậu hình như là đang khóc…..
Hàn Thanh Vân nhăn chặt mày, cơn giận càng ngày càng lớn, như sắp đốt cháy hết tâm can.
Rốt cuộc là ai dám hiếp đáp cậu……
Hắn phải nhanh chóng nắm chặt tay lái mới có thể khắc chế chính mình ko xuống xe để đuổi theo. Trong lúc nóng giận, nắm chặt tay lại — 「Bốp!」
Hách! Hai người đang đứng bên ngoài xe đều bị dọa cho sợ hãi!
Bạch Văn Hạo ngẩng mặt lên. Đôi mắt hồng hồng đang tính kế cho lộ trình mà mình phải trải qua. Mất đi hành lý, thiếu quần áo để đi du lịch, thiếu đi 1 số thứ cần thiết khi lên máy bay, cậu vẫn sẽ y như cũ làm theo ước nguyện ban đầu của mình. Giơ tay vẫy vẫy 1 chiếc taxi, nhờ bác tài đưa cậu đến nơi đã định –
Hàn Thanh Vân cũng bám theo chiếc xe kia. Nữa giờ sau thì cả hai cũng tới sân bay –
『Ca ca, anh nhất định phải lừa được anh trai xinh đẹp kia về nhà nha. 』(Bạn Hữu ko có gì để nói với ẻm này *bó tay* =))))))))
Bước xuống xe, hắn nhớ đến lời của đệ đệ là Hàn Thanh Hoa đã dặn dò.
Hàn Thanh Vân cằm lấy hành lý, bước vào sân bay đang chen chúc người. Chuẩn bị bước vào năm ngày du lịch như trong cổ tích phía trước.
***
Bạch Văn Hạo khó khăn lắm mới có thể tách ra được giữa 1 đám người đông đúc như thế. Cúi đầu nhìn vào quyển sách du lịch mà công ty đã phát cho cậu, không muốn ngẩng đầu lên để nghênh đón ánh mắt tò mò của người khác. Cậu chỉ có vé máy bay và tiền, đều cất trong người, còn lại là 2 tay trống trơn. Dự định tới địa điểm du lịch sẽ mua 1 vài nhu yếu phẩm. Thật hết cách lựa chọn mà…..
Trước khi lên máy bay, hướng dẫn viên liền đứng ra dặn dò vài thứ. Cậu cứ đinh ninh rằng mình sẽ đi chung với đoàn này, nên nghe rất cẩn thận. Bỗng có 1 nam nhân, đang đi thẳng đến chỗ bọn họ, Bạch Văn Hạo lúc này mới ngẩng đầu lên. Cảm nhận được một khí thế áp bức vô hình đang đến từ bên cạnh, khiến cho cậu quay lại. Đôi mắt xinh đẹp trong chớp mắt ánh vào gương mặt lạnh lùng –
Cậu hình như đã gặp qua người này…….
Cực kỳ quen thuộc…. Đôi lông mày anh tuấn, đôi mắt sắc bén, mũi cao cao, làng môi mỏng, là một tổ hợp hoàn hảo, như được dùng dao chạm chỗ trên bột dẻo. Đẹp đến độ cậu ko thể dời đi tầm mắt…….
Thời gian như dừng lại. Đoàn người đông đảo ở xung quanh dường như biến mất. Măt1 tiệp run run khi thấy đối phương vươn tay khẽ vén lên mái tóc của mình –
Đầu Bạch Văn Hạo nhất thời trống rỗng. Qua giây lát, mới nhớ đến là mình cần phải hít thở……
Hàn Thanh Vân thu tay về, lộ ra 1 nụ cười ôn nhu, nói với cậu: “Tóc của em bị rối.”
Hở!
Bạch Văn Hạo cắn môi, quăng lại 1 câu: 『Phiền anh rồi! 』
Thái độ khác thường, giống như phải làm theo……. phải làm….
Tại sao cậu lại như thế?!
Ngượng ngùng quay mặt đi, mới hết hồn phát hiện ra mấy người lúc nãy đã đi xa. Bạch Văn Hạo lập tức đuổi theo, vẫn còn thắc mắc về suy nghĩ kỳ quái kia.
Hàn Thanh Vân theo sau cậu. Suy nghĩ: Cậu có hay không sẽ hiểu nhầm hắn là biến thái?!
Hắn xin thề là hắn cũng ko biết vì sao mình lại làm chuyện kỳ quái đó.
Nếu như cậu ghét hắn, thì hắn phải làm sao mới có thể gạt cậu về nhà mình được đây? (Trời đất ơi đây là mục tiêu ảnh đi du lịch =)))
Không khỏi lắc lắc đầu, hoang mang không biết làm sao để kiềm chế mình. Tới 5 ngày bốn đêm lận…. Thật muốn tự mình nhảy vô địa ngục luôn cho rồi đi.
Bạch Văn Hạo lên máy bay, rất nhanh liền tìm được chỗ ngồi của mình. Giờ đây tâm tình cậu thật lộn xộn. Toàn bộ tâm trí đều suy nghĩ về số tiền còn lại. Chỉ có 6734 đồng.
Cậu muốn tiếp tục đọc sách, muốn thi đại học, muốn học ngành nghệ thuật….. Quan trọng là …, cậu muốn để dành số tiền này để đóng học phí.
Hiện thực, làm cho cậu thở dài thường thược……
Tính toán lựa chọn 1 lúc, liền quyết định sẽ thử xem cảm giác vui chơi là như thế nào.
Đối người bình thường mà nói đó chỉ là 1 ý nguyện rất dễ dàng có thể đạt được. Nhưng đối với cậu là 1 mộng tưởng vô cùng xa xỉ…….
Gác mặt lên bệ cửa sổ. Hốc mắt lại nóng lên, phiền muộn trong lòng dần dần tích lũy thành khối, nặng nề mang lấy, khó có thể vứt bỏ.
Bên cạnh hình như có người ngồi xuống. Ngụy Quốc giúp cậu bán vé ưu đãi. Trong vòng 5 ngày, cậu phải cùng người bên cạnh cùng ăn, cùng tắm chung 1 cái nhà tắm, cùng ngồi cạnh nhau trên các phương tiện giao thông.
Không háo nức muốn biết người bên cạnh là ai. Mặc kệ hắn là thanh niên hay lão ông, cậu cũng thèm ko quay đầu lại.
“Anh tên là Hàn Thanh Vân, xin chỉ giáo nhiều chút” Hàn Thanh Vân vẫn phải mở lời giới thiệu tên mình trước.
Năm ngày tới, hắn có thể ăn cùng mâm, ngủ cùng giường với cậu. Hắn đã yêu cầu riêng với công ty du lịch phải xắp sếp phòng đôi cho mình. Tốn bao nhiêu tiền cũng ko thành vấn đề, quan trọng là muốn cùng cậu bồi dưỡng tình cảm. Nếu có thể phát triển thành tình nhiều đêm thì thật là quá tốt rồi – Đương nhiên
Hắn sẽ rất ôn nhu, sẽ ko làm cho con thỏ nhỏ này chịu ngược đãi đâu. Hiện tại, cậu rất cần hắn đến để xoa dịu tâm linh. Mà hắn cũng cần cậu để lấp đầy khoản trống trong tâm hồn. Nói tóm lại –
Chính là 『đều cần như nhau』đã muốn thật lâu, thật lâu rồi.
Chăm chú nhìn mái tóc đen óng ánh dài tới thắt lưng. Ko kiềm được mà nhẹ nhàng cầm lấy 1 dúm tóc đưa lên mũi ngửi ngửi, môi tự nhiên bật ta: “Ta rất thích ngươi….”
Hết hồn!
Bạch Văn Hạo lập tức quay lại ….Gương mặt tuyệt sắc thấy ngay lãnh diện kia. Mắt 2 người giao nhau, cùng nhìn thấy sự khó hiểu trong đó…..
Đôi mắt xinh đẹp bỗng nhiên ủy khuất, tràn ngập nước. Từng giọt từng giọt lấp lánh rơi xuống “Đừng khóc….”
Giọng nói ôn nhu, trầm thấp tiến vào trong đầu. Giống như an ủi, kiến trong lòng trở nên ấm áp, dần dần hóa giải bất an. Bàng hoàng…..
“Anh là ai… Rốt cuộc là ai…”
Dường như đã quen nhau từ lâu lắm rồi. Bất luận là mặt mũi của hắn, giọng nói của hắn, những cữ chỉ ko thể hiểu được. Thậm chí là khí thế áp bức phát ra từ người hắn…. Tất cả đều rất quen thuộc.
Hốc mắt lại nóng lên, thậm chí là xúc động, muốn đến gần hơn, muốn dựa vào nơi ấm áp đó.(Hữu: che miệng cười hi hi)
Lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa xoa hai má cậu. Ngón cái lau đi dòng lệ nóng đang tuôn chảy. “Đừng khóc mà” Lần thứ 2 xem cậu như trân bảo mà an ủi. Bảo vật này đã chờ đợi từ rất lâu.
Dường như có cảm giác là 1 phần tâm hồn của mình đã mất từ lâu nay đã tìm lại được. Lòng bàn tay bàn tay khẽ vuốt tóc của cậu, thấy nó bị rối do cậu ngồi dựa sát vào ghế. Nhẹ nhàng hôn lên mái tóc, trong lòng bỗng khắc sâu luyến ái, cứ ko ngừng nỉ non kêu gọi: “Ta rất nhớ ngươi, rất nhớ ngươi…”
An tĩnh nghe nhịp tim đập của hắn, thật nhịp nhàn và ổn định.
Bạch Văn Hạo hơi hơi nhắm mắt lại. Hơi thở của nam nhân nhẹ nhàng khoan khoái, tạo cho cậu cảm giác yên tâm.
Đột nhiên –
“Các vị hành khách, máy bay sắp cất cánh, xin hãy thắt dây an toàn…..”
Từ loa phát thanh truyền tới lời nhắc nhở, đánh thức lý trí của 2 người. Bạch Văn Hạo lần thứ hai ngẩng đầu lên nhìn nam nhân xa lạ kia –
Hoảng sợ!
Bạch Văn Hạo hai tay đẩy ra nam nhân. Mặt đỏ tới mang tai quay đi, gắp gắp thở ra khiến cho cửa sổ của máy bay đóng 1 lớp sương trắng.
Xấu hổ chết người…..Hồi nãy sao cậu lại làm như vậy hả trời?!
Hàn Thanh Vân ngẩng đầu nhìn chăm chăm lên nóc máy bay. Thực hết cách nghĩ: Tại sao lại như vậy ta?!
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?!
Bọn họ chỉ cách nhau khoản trên dưới 30 cm mà thôi, đều đã thắt dây an toàn. Sau đó máy bay cất cánh, vài giờ sau thì hạ xuống –
Cả hai người đều ko thể hiểu được vấn đề phiền muộn này
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...