Ách Thê

Gương mặt đóng 3 thước băng lạnh căm, vì hồng nhan mà tức sùi bọt mép, phải hảo hảo tìm người tính sổ cho rõ! Lãnh Thiết Sinh trên đường đi, gặp được Xuân Hoa cùng hai hài tử. Hình như tụi nhỏ có gọi cha, Xuân Hoa kêu gia — y không quan tâm.

Liên Nhi nói: “Nương vừa rồi cũng như vậy, rốt cuộc là cha cùng nương đã xảy ra chuyện gì?”

“Hỏng rồi………” Lãnh Niệm Sinh chớp mắt một cái sắc mặt liền biến đổi ngay, dị thường nghiêm túc. “Đây là lần thứ 2 ta thấy dáng vẻ của cha ko nói lời nào, dường như là muốn đem nhân mà nhanh nhanh làm thịt.”

Liên Nhi căng thẳng giương to mắt. Trong nháy mắt, lệ hoa nhanh chóng ứa ra tràn đầy hốc mắt: “Muội hảo lo lắng cho nương…… Vẻ mặt của cha hầm hầm nổi giận, trước kia cho dù có nộ khí cách mấy, cũng không giống hôm nay, khó coi như vậy.”

“Ta đây sẽ nhanh chóng tìm các thúc thúc đến, Cho dù xảy ra chuyện gì, tốt xấu ra sao thì người lớn bọn họ cũng có thể ngăn cản được.” Lãnh Niệm Sinh đầu óc linh hoạt cơ chuyển, lập tức quay lưng chạy đi –

Xuân Hoa trước giờ vốn đã sợ gia gia vô cùng nhưng nàng càng sợ phu nhân hơn. Hiện tại có cho vàng nàng cũng ko dám đi coi thử xem 2 người bọn họ có hay không phát sinh án mạng. Tốt nhất vẫn là mang hài tử tránh ra chỗ khác, hảo hảo đừng chen vào chuyện của gia và phu nhân, các nàng hai nữ nhân 1 lớn 1 nhỏ nắm tay run rẩy rời đi.

Thấy Liên Nhi cứ chớp chớp mắt mà khóc hoài ko thôi, Xuân Hoa đau lòng lao nước mắt cho nàng, nhẹ giọng trấn an: “Tiểu thư đừng lo lắng nha, gia gia thực sủng phu nhân, cho dù có sinh khí cách mấy, chắc cũng ko làm phu nhân bị thương đâu” Có trời mới biết lúc nàng nói mấy lời này là nửa điểm chắc chắn cũng ko có.

Chỉ có thể  cầu nguyện cho tiểu thiếu gia mau mau tìm các gia gia khác đến. Xem có thể hay ko bình tức được trận phong ba bão táp này –

Duẫn Huyền Niệm vừa thở hổn hểnh vừa lục tung đồ đạc trong phòng lên, thu lại một đống quần áo, hắn muốn cùng đại gia phân rõ sương phòng.

Lãnh Thiết Sinh bước vào, nhìn hắn đang vội vàng thu thập, không chú ý y cũng đã đến, không thể nào ko nghĩ chính mình bị nương tử đánh đuổi vào『Lãnh cung』!

Nhẫn nhịn,  ai có thể nhịn nổi chứ, đột nhiên đập 1 cái「Rầm!」, hai chân bàn bị chặt đứt ngay, nghiêng lệch.

「lách cách, loãng xoảng」 chén trà rơi ngay xuống đất, minh chứng cho cõi lòng của đại gia đang tan nát, oán niệm bất bình –

Hở! Duẫn Huyền Niệm bỗng nhiên giật mình, tay vẫn ôm xiêm y, quay đầu lại trừng 1 cái. Đại gia làm sai còn dám đối hắn mà hung?

Hắn không khiết do cực chẳng đã mới thế. Y bất trung là có ý đồ cố ý –

Lửa giận xông thẳng lên trời, Duẫn Huyền Niệm mở miệng mắng xối xả: “Ngươi thật là vô sỉ, xấu xa, không biết xấu hổ!”. Sau đó hắn liền thoát hài (cởi giày) nhè y mà ném, nếu trên tay có cầm đao, chắc chắn sẽ đem gian phu mà chặt ra làm tám khúc.

Lãnh Thiết Sinh bắt được hung khí đang bay tới, quăng nó ra xa. Thật không thể nào tin, “ngươi mắng ta vô sỉ?!”

Y đã nhanh nghẹn tử, nhưng không biết nên làm thế nào với hắn, d*c hỏa thiêu đốt thật đau, nhẫn nại cũng đã lâu. Lúc này lại bị nương tử khi đến đau lòng –

“Nghe hay thật, vì một cái hôn mà đối ta phát hỏa. ngươi rốt cuộc là có hay không biết rằng ta có quyền được chạm vào ngươi. Không mảy may đụng vào 1 sợi lông  của ngươi là đối ngươi thương tiếc. Kết quả ngươi lại không biết tốt xấu, đem lòng tốt của ta mà giẫm lên. Thật giỏi quá nga, dược không uống, như vậy cũng tạm được đi, sao dám tùy ý đề bút hủy đi bức họa đó. Ngươi đến tột cùng có biết hay không là trong đó luôn ẩn chứa mong ước bạch đầu giai lão của ta và ngươi, là nguyện vọng ngậm kẹo đùa cháu? Ghê tởm hơn ngươi dám viết một tờ hưu thư để thôi ta?”  Lãnh Thiết Sinh  lại bắt thêm 1 chiếc hài nữa đang phóng thẳng vào mặt, tiếp tục gầm lên:

“Ngươi quên ta, ta biết. Nhưng, sao ngươi lại ko thể cảm nhận được là ta từng li từng ti chăm sóc, đối đãi ngươi? Ta sủng ngươi, ta thích ngươi, ngươi cả đời vĩnh viễn là nương tử của Lãnh Thiết Sinh ta. Kết quả ngươi xem ta là thứ gì — nói! Ta rốt cuộc có điểm nào đắc tội tới ngươi?”

Lãnh Thiết Sinh đồng thời 「bộp !」1 cái đưa ra tờ hưu thư đang bị nắm chặt và nhào nát đến người trước mắt, đau đớn dữ dội mà hỏi: “vì lý do gì mà ân đoạn nghĩa tuyệt ?”

Duẫn Huyền Niệm sắc mặt càng lạnh lùng hơn. Khí thế mạnh mẽ cũng ko hề thua kém đại gia, túm lấy áo Lãnh Thiết Sinh, giơ tay chỉ chỉ vào y, giận dữ trách mắng và chỉ trích:  “Ta viết hưu thự vì thân thể của bổn công tử ko khiết (sạch sẽ), ko đáng được ngươi đối xử tốt. Đưa hưu thư cho ngươi cũng là tác thành cho quý đại gia cùng tiếu quả phụ được tự do đi lại cùng nhau. Tối qua hai người thông d*m, ta đã toàn bộ chứng kiến. Đại gia ngươi nghe có hiểu ko đó?” đừng trách hắn không cho tình cảm. Đại gia đã không biết xấu hổ, thì hắn giúp đỡ cho luôn đi.

Gì?! Lãnh Thiết Sinh rất kinh ngạc, hoàn toàn ko hiểu gì hết……

Tay ko thể ko nới lỏng ra, hưu thư cũng theo đó mà rơi xuống, lãnh diện bắt đầu phủ 1 tầng sương mù, lớp băng trên mặt cũng bắt đầu tan nhanh –

“Bộ ngươi khùng rồi hả — ” Lãnh Thiết Sinh rống lên như quỷ kêu, giận dữ dậm chân, sắp chết rồi……

Hô hấp mãnh liệt – hảo tưởng có thể lập tức xông lên phía trước mà bóp chết cái tên cứng đầu kia – Đầu óc thật ngu hết thuốc chữa mà, dám nhè đại gia mà chụp mũ . “Ngươi ko có cắm sừng ta !” y cường điệu – Sắc mặt người kia là 1 màu xanh ngắt…….

“Ngươi đừng gạt ta” Duẫn Huyền Niệm quay mặt đi. Nhắc tới việc này khiến hắn vẫn luôn ray rức vô cùng. Dù sao thì hắn cũng đã quên sạch sẽ chuyện kía cùng nam nhân này. Hắn bắt đầu giải thích : “Vào lúc Ngụy đại ca cứu ta, đã phát hiện ra trên người ta có dấu vết chứng minh ta mới bị người khác xâm phạm qua. Sự thật rõ ràng là vậy. Ko gạt được ai đâu…….. ”

Dứt lời. Duẫn Huyền Niệm cúi thấp đầu, thùy hạ mắt tiệp, đôi mắt xinh đẹp ngời ngời kia bắt đầu ứa ra nước. Tự mình lại phô cho người khác xem vết sẹo xấu xí ko sao khép miệng được. Hận là dưới đất ko có cái hố nào, để hắn nhanh chóng mà chui xuống cho quên hết đi !

Sắc mặt của thiên hạ trong chớp mắt trắng bệch như tờ giấy, cả người run rẩy, yếu ớt đứng lên……. Lãnh Thiết Sinh hai mắt đã rõ ràng, cuối cùng cũng bừng tỉnh đại ngộ, quyết đoán nói: “Ngươi là vì việc này mà cự tuyệt chuyện ta chạm vào ngươi?” Tiến tới gần hắn, thấy hắn hít thở mệt nhọc. Ko thể nào ko làm rõ chuyện này với hắn.

Duẫn Huyền Niệm gật gật đầu, vẫn là không dám nhìn đại gia, ko dám nhìn ai – sợ thấy được sự khinh bỉ và trách cứ của y.

“Nhìn ta!” y mệnh lệnh. Nhẹ nhàng nâng gương mặt tuyệt mỹ lên cao. Thấy đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa sự kinh hoảng (kinh sợ, hoảng hốt) và tràn đầy hơi nước. Hắn kêu ngạo ko tha thứ cho chính mình vì đã bị nhiễm bẩn. Nếu ko sao lại chọn cách trụy lâu.Thiên hạ có được kiền tịnh vô cấu linh hồn (linh hồn sạch sẽ ko vướn bẩn) thật đáng quý. Y có được nó càng nên trân trọng thương tiếc………

“Ngốc tử!” y kềm ko được mở miệng mắng.

“Buông ra…… ” hắn nhỏ giọng, sắp chết vì hổ thẹn rồi.

Thở dài 1 cái, Lãnh Thiết Sinh ôm lấy hắn, ko cho giẫy dụa. Để thân hắn dựa vào ngực mình hồi lâu. Lãnh diện chôn tại đầu tóc rồi bù của hắn, cảm thấy hắn ở trong lòng mình đang kinh hoảng, tai nạn kia hại hắn thật khổ sở mà.

Tầm mắt trở nên mờ mịt. Duẫn Huyền Niệm muốn đẩy ra y ra, nhưng thân thể lại bị mất thăng bằng, lập tức rơi ngay vào song chưởng đang ôm chặt của y, không cho hắn tiếp tục chạy trốn. Lòng bàn tay ko 1 khe hở dán chặt vào khuôn ngực ấm áp, rất nhanh cảm nhận được độ ấm của nó, nhưng ko thể nào ấm được cơ thể đầy hàn ý ……

“Huyền Niệm…… ” y nhẹ nhàng gọi. Giọng nói trầm thấp, làm mềm hẳn đi không khí đang giương cung bạt kiếm giữa hai người. Lãnh Thiết Sinh tiếp tục nói:  “Ngươi vẫn như xưa là kiền kiền tịnh tịnh nương tử của ta. Thân hình này chỉ có ta chạm qua mà thôi. Dấu vết kia là ấn ký do ta hạ, chứng minh ngươi chỉ có thể thuộc về ta.”

“Đừng dụ ta…… ” hắn không nhớ rõ chuyện trước kia, đại gia có thể tùy tiện nói vớ vẫn để an ủi hắn.

“Nếu không tin ta, ngươi có thể hỏi Niệm Sinh.  Nó chứng kiến toàn bộ lúc ngươi bảo vệ sự trong sạch của mình, ta không lừa ngươi.”

“Thật không….. ” Ngữ khí của hắn có chút nghẹn ngào. Đại gia không cần lừa hắn, hắn thà rằng đối mặt với sự thật thì hơn.

“đương nhiên, ta không có tùy tiện gạt ngươi đâu”  trừ phi bắt buộc.

Bỗng nhiên, Cảm giác phạm tội trong nháy mắt biến mất. Đạo đức gông xiềng vô hình được gỡ bỏ. Sự buồn bã và vui sướng cùng trổi dậy trong lòng. Cảm giác lộn xộn – hắn quả thực là ngốc tử, càng nghĩ đến lại càng thấy áy náy……. Duẫn Huyền Niệm đem mặt vùi vào giữa ngực đại gia, không hề bài xích việc hắn và y  thân mật tiếp xúc.

Lãnh Thiết Sinh tiếp tục khiếu nại bất bình chi oan – “Ta cũng ko có dính vào nữ nhân nào hết nga !” mặt đại gia bắt đầu xanh mét. Nương tử nói xấu y là cùng nữ quỷ nào đó làm chuyện ko sạch sẽ…… Làm như hắn chết rồi ko bằng, nương tử ngày thường xinh đẹp như thiên tiên, đại gia mắt có kém cách mấy, cũng đâu có chuyện đem heo nái làm thành Điêu Thuyền ah, haizzz!

“Đủ rồi đó nga, ta thông gian với Địch quả phụ hồi nào, sao ta ko biết vậy?” Lãnh Thiết Sinh máu dồn lên tới não, 1 cơn tức giận thay thế cho giây phút tình nhu ý mật vừa rồi.

“Hừ!” đại gia còn giả vờ vô tội sao, Duẫn Huyền Niệm căn bản là không tin. Nhắc đến càng thêm đau lòng mà. Một cỗ tức giận cũng không nhỏ bắt đầu dâng lên, sắc mặt biến đổi, mắt hạnh trợn lên, trong đó vẫn còn nước mắt, ngẩng đầu giận dữ hét lên: “Là ta tận mắt nhìn thấy, ngươi đừng mơ tưởng là chối được nga” hưu phu (thôi chồng) vẫn là hữu lý, hiện tại là nam nhân này không xứng với hắn –

“Hở! còn ko mau buông, sau đó xéo ngay!”

“Ta không buông tay!” Cứ để nương tử cứ hét cho đã đi.  Lãnh Thiết Sinh không thèm nhúc nhích, càng ôm càng chặt, không cho thiên hạ trốn ra khỏi lòng. Có trời mới biết là 2 con mắt của hắn đã thấy cái quỷ  gì.

Bạc thần ở càng cổ trắng nõn của hắn khẽ cắn 1 cái, để lại 1 dấu vết đỏ bừng. Lãnh Thiết Sinh lão đại vẫn là khó chịu mệnh lệnh: “Huyền Niệm, hiện tại ngoan một chút để cho ta ôm đi, ta sẽ lập tức cho ngươi biết — đời này trừ ngươi ra, ai ta cũng không cần……”

Tay đại gia bắt đầu ko an phận, Duẫn Huyền Niệm trong đầu vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa được những gì đại gia nói, nhưng hắn thấy rõ ràng như vậy mà. Lập tức cảm nhận được vật cưng cứng nơi đỉnh bụng, cuối cùng cũng hiểu được ngụ ý –


Hát! Duẫn Huyền Niệm nhất thời kinh ngạc đến ngây ngốc……

***

Lãnh Thiết Sinh thừa dịp thiên hạ đang lúc ngây ngốc mà bế ngay lại giường, áp đảo hắn. Nếu cái bàn ko bị y làm hỏng, có thể đem nương tử đặt ngay lên bàn để đại gia nhâm nhi hưởng dụng cũng là lựa chọn cũng ko tồi đi. Khoảng cách càng gần, làm việc càng tốn ít thời gian, có thể giảm đi vài bước ah. (má ơi =.=ll)

Lãnh Thiết Sinh dùng thân hình to lớn của mình áp lên trên Duẫn Huyền Niệm, hơi dùng lực đè xuống, làm cho nương tử cũng cảm nhận được ý muốn vô cùng bức thiết trong đầu đại gia là muốn thân thiết –

Nương tử làm cho y sắp phát điên rồi……..

Y sắp phát cuồng! Đại gia chỉ cần dùng một tay đã đem hai cổ tay của hắn giơ lên cao, gắt gao chế trụ không cho hắn phản kháng, hay là hắn thích mạnh mẽ?! (má ơi tập 2, haizzz)

Chớp mắt một cái, Duẫn Huyền Niệm từ lòng bàn chân cho đến mang tai đều đã nhanh chóng đỏ gay. Đôi chân ko mang hài đã bị đại gia điêu luyện để quàng qua thắt lưng. Lúc này môn hộ đại khai (cửa ngõ đang mở rộng ra), càng tiện cho đại gia muốn làm gì thì làm –

Từ tron lòng mình tự hỏi: Có chán ghét ko?

Đáp án ko cần nói cũng rõ: Không chán ghét…… Cũng bởi vì…… Bất quá  giữa bọn họ còn có nhiều điều chưa nói xong, y liền……

Duẫn Huyền Niệm nhăn mày xấu hổ, buồn bực ko thôi. Ngẩng đầu lên, tiếp tục thùy hạ mi mắt thấy đại gia đang vùi đầu ở trước ngực, trong lòng biết thừa là hắn phải làm cái gì –

Lãnh Thiết Sinh từ từ cởi ra y khấu (nút áo) của hắn, xé bỏ xiêm y vướng bận. Một mảng ngực trắng như tuyết lập tức hiện ra. Bạc thần đặt ở da thịt phấn nộn mà hôn trứ, nóng bỏng ấn lại ký hiệu trên thân của hắn………

Duẫn Huyền Niệm hô hấp không đều, nhẹ giọng mà nói: “Ah, chờ…… chờ một chút, ngươi…… còn chưa có trả lời rõ ràng chuyện hồi nãy, ta không cần cùng với ngươi……”

Nương tử lựa lời khéo nói để cự tuyệt Lãnh Thiết Sinh dời đi sự chú ý của y. Kia thật đáng thương mà, lý trí làm cho hắn phải ngẩng đầu dậy, đôi mắt bị d*c tình che lấp ánh vào bộ dáng đang mất hứng của nương tử. Đã đến nước này ròi, vì cái gì mà hắn còn giãy giụa………

“Ta cần rõ ràng cái gì? ” Lãnh Thiết Sinh không kiên nhẫn chút nào hỏi. Có chuyện gì thì mau mau nói, đại gia hiện tại đang sắp sửa phát điên rồi, thầm nghĩ là có thể phiên vân phúc vũ[1], đem thiên hạ mà yêu cho đến khi ngươi tử ta sống, mà không cần để ý tới hắn la lý bát sách (~ la hét, thuyết giảng).

Đại gia vẫn không buông hắn ra, Duẫn Huyền Niệm căm tức rống: “Ngươi nếu không làm cho rõ ràng chuyện cùng tiếu quả phụ, thì đừng chạm vào ta!” hắn trong lòng có gút mắc, nên không cam lòng, không tình nguyện, không ngừng thầm oán……

“Ta! Ngươi……” Lãnh Thiết Sinh cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ. Là nương tử đang cân não với y, vẫn còn để ý đến chuyện gặp nữ quỷ kia…… Bất kể nó có như thế nào ah, thì đại gia cũng vát gậy trúc mà đánh cho chạy ko kịp luôn –

“Bộ ngươi tưởng đổi phương thức là có thể liền chọc tức chết ta phải ko?” không bị tức mà chết là mệnh đại, nương tử tâm tình nhỏ nhen, toàn nhè đại gia mà gây phiền –

Duẫn Huyền Niệm “hừ!”1 cái giận dỗi nói : “Ta ko thích trên người của ngươi dính hương vị của kẻ khác……… ”

“Ta thì làm sao……” chưa nói hết lời, Lãnh Thiết Sinh rõ ràng đã rất kinh ngạc đi – Gì ? Nguyên lai hắn……

“Ah” Lãnh Thiết Sinh không giận mà lại cười, cúi đầu dí sát vào tai Duẫn Huyền Niệm mà cười đến thoải mái –

“Ngươi cười cái gì?”

Duẫn Huyền Niệm lại tăng thêm vài phần tức giận. Đại gia khi hắn mà chê cười, mở miệng thở ra như muốn cắn người ta. Lãnh diện nhanh chóng dời đến trước mặt, môi lưỡi gấp gáp vồ lấy, bàn tay không an phận ve vuốt xuống hạ phúc của hắn, bất thình lình cầm lấy chỗ quan trọng đó – Hát! Duẫn Huyền Niệm nháy nháy mắt mấy cái, đôi mỹ mâu mở to có vài phần hoảng sợ, miệng phát ra tiếng kêu : “Ngô –”

Lưỡi của Lãnh Thiết Sinh vừa ấm vừa nóng bắt đầu chiếm đóng, lần vào trong khoang miệng từng chút từng chút 1 mà dò xét, quấn quít ôn nhu dây dưa, hút lấy lưỡi hắn. Trong chốc lát, Duẫn Huyền Niệm bỗng nhiên mơ màng, chậm rãi nhắm mắt lại, toàn thân mềm nhũng vô lực, cũng không muốn cắn người.

Hắn đã quên vừa rồi đã hỏi cái gì, muốn tính toán cái gì. Cùng đại gia có 1 cảm giác kích thích quen thuộc bắt đầu dần dần lan tỏa ra toàn thân. Ý thức đã bay đâu mất, chỉ còn sót lại ý niệm duy nhất  trong đầu –

Hắn muốn y………Muốn y đụng chạm, hình như đã chờ mong từ rất lâu rồi, khi lưỡi y rời đi, hắn nhẹ nhàng gọi: “Thiết Sinh…… ”

Lãnh Thiết Sinh ngạc nhiên chấn động cả người. Y đã chờ mong rất lâu để nghe chính miệng hắn gọi tên của mình. Tha thiết mơ ước hắn trở lại bên người, ôn thuần nằm ở trong lòng mà nhận y tác cầu. Bỏ ra cánh tay đang chế trụ song chưởng của hắn, thiên hạ lập tức mở ra 2 tay ôm lấy cổ y. Ngón tay trắng nõn khẽ quấn quanh, thưởng thức tóc y. Thiên hạ thuận theo dường như đã trở lại như trước kia……

Lãnh Thiết Sinh không khỏi ninh mi, cắn răng ẩn nhẫn muốn ngay lập tức tiến vào trong cơ thể hắn, kết hợp làm một. Muốn nhất thiết phải cảm nhận được hắn đang tồn tại. Chứng minh tất cả đều không phải chỉ là 1giấc mơ xuân – hảo hảo muốn hắn…… Đã từng nghĩ đến tuyệt vọng……

“Huyền Niệm, Huyền Niệm……” Lãnh Thiết Sinh không ngừng gọi tên nương tử. Y luôn cô đơn 1 mình dưới ánh trăng ở trạch viện lương đình mà nhớ đến hắn. Xinh đẹp hư ảo như ứng nghiệm với linh cảm.

Hiện tại, vô luận như thế nào, y cũng sẽ không nhượng hắn tòng mệnh mà bỏ trốn nữa……..

Lãnh Thiết Sinh nhỏ giọng thì thầm: “Huyền Niệm, nói cho ta biết — ngươi muốn ta.” Y dụ dỗ hắn. Thiên hạ ngay trước mắt quá sức mê hoặc. Bằng ko dựa vào tính tình quật cường, cùng cá tính thẹn thùng khiến người khác tức chết của hắn, tuyệt đối sẽ làm đại gia sánh cùng thiên địa mà đợi vĩnh viễn. Mà dù có như vậy cũng ko hy vọng gì nương tử lời ngon tiếng ngọt đến an ủi  tâm linh bị thương của đại gia –

“Ân, ta muốn ngươi. Thiết Sinh…… Mau……” Duẫn Huyền Niệm thật sự nghe lời, sớm  đã bất tri bất giác, rơi vào sương mù dầy đặc –

Trí nhớ còn lưu lại trong đầu lúc ẩn lúc hiện, hình ảnh trong quá khứ hiện về — hắn nằm trong lòng y thực an toàn. Hắn cũng thương y, muốn ở cùng 1 chỗ với y, ko bao giờ chia xa. “Ta không muốn ly khai……” hắn thấp giọng lẩm bẩm nói, “không được hung ta……”

Haiz! Đột nhiên thân thể của nương hạ tát khởi kiều (~ chủ động chào đón)…… Thật đoạt mạng mà !

Lòng bàn tay gia tốc khơi dậy những điểm mẫn cảm trên cơ thể của hắn. Nương tử đối y có mãnh liệt phản ứng. Mắt đầy sương mù đã mất tiêu cự, đôi môi ngọt ngào mở ra rồi dán lại, bên tai nghe được hơi thở nhẹ nhàng đầy ái muội……

“Ân a……”

Trời đất ơi…….nếu y ko thỏa mãn chính mình, liền thật ko có thiên lý nga !

Đại chưởng đang muốn cởi hết những gì còn trói buộc trên người nương tử. Bỗng nhiên có tiếng bước chân dồn dập ở ngoài cửa, chớp mắt một cái cửa phòng bị đá văng.「 Rầm –」 Cùng ngay lúc đó, Lãnh Thiết Sinh cũng cầm lấy giày của nương tử nhè hướng cửa mà ném –

Khuyết Bất Thấu vội vã quay đầu đi, mạo hiểm hướng về bên phải mà tránh, ở phía sau gã Khuyết Bất Thưởng cũng nhanh chóng né về phía bên trái. Ám khí nhắm thẳng mặt của Tiêu Mạnh Hải mà bay đến, hắn không tránh không né, nâng thủ tiếp được, bực mình nghĩ giày kia là ở đâu ra?

“Ah! Chúng ta phá hỏng hảo sự của gia rồi !” Khuyết Bất Thấu vừa rồi cũng kịp nhìn thấy đương gia chủ mẫu là đang nằm ở vị trí nào.

“Chuyện kia… Gia cùng đương gia chủ mẫu……”  Khuyết Bất Thưởng rất xấu hổ giải thích: “Niệm Sinh tiểu tử này thật ăn nói nhảm nhí, gia gia đang làm việc, xú tiểu tử lại nói cái gì là sẽ phát sinh án mạng……”

Lãnh Niệm Sinh nghe vậy cũng “Ah! hỏng rồi……” hắn kêu rên –

Tiêu Mạnh Hải thấy bọn họ nhanh chóng vọt ra ngoài liền đoán ra ngay, ah, “Chúng ta tới thật không đúng lúc rồi, nếu không có việc gì, ta phải đi đây” trước trốn người là quan trọng hơn, hiện tại sắc mặt của gia gia mới giống là muốn giết người bộ dáng –

Mẹ nó! Hắn nhiễm thượng (~ ở trên) nương tử lại bị phá hư hết trơn, bậy bạ lộn xộn!

Lãnh Thiết Sinh suy nghĩ chắc là ở dưới gối cũng nên giấu đao đi. Để đem cái bọn mạc danh kỳ diệu chạy tới quấy phá  kia mà cấp chém!

Mùa xuân của đại gia…… Phù dung sớm nở tối tàn — tới vội vàng, đi nhanh chóng. Hắn đối huynh đệ mà nổi giận đùng đùng. Nương tử đã nhanh chóng lăn đến góc giường –

Một cái gối liền bay đến. Lãnh Thiết Sinh bị đánh 1 cái, hảo ảo não…… Nương tử xấu hổ khi gặp người, tức giận liền hướng lên người hắn mà phát tiết……


Duẫn Huyền Niệm quần áo không chỉnh tề. Hắn đem đại gia hưu ko được còn  ngược lại cùng đại gia dính vào — này có hay ko được tính là bị nhân bắt gian tại trận?!

Cắn môi, suy nghĩ — thật sự là không xong! Hắn hoài nghi đại gia cùng tiếu quả phụ có gian tình, sự thật lại chứng minh — hắn cùng đại gia mới là một đôi gian phu d*m phụ……

Hát! Duẫn Huyền Niệm vội vàng hảo hảo cài lại hết các y khấu trên người. Ảo não lẩm bẩm: “Sau này ngươi ko được chạm vào ta nữa nga!” hắn vẫn là nên phòng chính mình loạn phát ái tình đi. Mạc danh kỳ diệu lại muốn đại gia đến áp trên thân …….. Úc, xấu hổ chết người ……

Lãnh Thiết Sinh ngây người như phỗng đứng ở mép giường, không biết vừa rồi có hay không nghe lầm — nương tử nói cái gì ko được chạm?

Bầu không khí trong phòng trở nên rất xấu hổ. Trốn mãi cũng ko phải là biện pháp. Duẫn Huyền Niệm bả tâm nhất hoành ( ~ cố gắng gạt bỏ), dày mặt bước xuống giường. Lãnh Thiết Sinh thấy mặt của hắn đỏ như lửa, phấn nộn hảo ngon miệng……

Ánh mắt yêu thương dường như muốn đem hắn mà cắn nuốt. Duẫn Huyền Niệm hoảng hồn quay mặt đi, phát hiện ra 2 ngoại nhân bên ngoài đang nhìn hắn. Bọn họ hoàn toàn ko bất ngờ khi thấy hắn cùng đại gia…… Duẫn Huyền Niệm lập tức cúi thấp đầu, nhanh chân chạy như bay ra khỏi cửa –

Con vịt chết rồi, đưa đến miệng lại bay mất …… Nếu muốn bắt trở về, tám phần là phí một phen công phu. Lãnh Thiết Sinh bắt đầu nổi điên lên –

「 Rầm!」 nện xuống 1 cái, hắn rống: “Các ngươi thật đúng là biết lựa thời điểm mà tới!”  sớm không đến, muộn không đến, cố tình…… Mẹ nó! Hỏa đại ah……

Khuyết Bất Thấu bắt đầu nói trước: “Chúng ta tới để thu thập tàn cục, chân bàn đều đã bị chặt đứt, ta lập tức cầm đi, đỡ phải chướng mắt.”

Khuyết Bất Thưởng cũng tìm ra lý do: “Ta đây đến khiêng mặt bàn.”

Khuyết Bất Thấu khom lưng lục tìm bàn chân, thuận tay nhặt lên luôn mảnh giấy đang rơi dưới đất, tiếp theo — hắn ngạc nhiên kêu sợ hãi: “ah! Đây là hưu thư nha?” nhìn kỹ, hắn nhận ra được hai chữ này. Bởi vì mụ la sát nhà hắn trước kia cũng có viết qua 1 bức cho hắn, nhưng nội dung đơn giản hơn nhiều, chính là — cút đi.

“Nhưng mà, gia cùng phu nhân vừa rồi……” hắc hắc……, Khuyết Bất Thưởng liền cười hai tiếng, thật sự không biết nên nói cái gì mới là tốt nga.

“Ah! ta biết rồi!” Khuyết Bất Thấu bừng tỉnh đại ngộ phát biểu ý kiến: “Tục ngữ nói: Vợ chồng trong lúc đó đó — đầu giường cãi, cuối giường huề thôi. Hưu thư này tám phần là đương gia chủ mẫu nổi nóng mà viết, rồi sau đó gia mới đem người lên giường để dập tắt lửa, tiếp theo…… Ha ha…… Đương gia chủ mẫu cuối cùng cũng chấp nhận gia ah, như vậy chúng ta không quấy rầy nữa. Gia, ngài buổi tối cứ tiếp tục hảo hảo làm việc.”

“Nhảm nhí! Mấy chuyện này cần ngươi nhắc nhở sao?” Lãnh Thiết Sinh cầm lại hưu thư trên tay Khuyết Bất Thấu, lập tức xé bỏ –

“Ah!” Khuyết Bất Thưởng kêu lên: “Gia, 1 chữ từ tay đương gia chủ mẫu của chúng ta viết ra cũng phi thường đáng giá, xé bỏ nó cũng giống như xé ngân phiếu ah.” Đáng tiếc ……

Lãnh Thiết Sinh duệ nhãn trừng 1 cái, đe dọa nói: “Hai người các ngươi có phải hay ko cũng muốn hưởng tư vị của việc bị nương tử vứt bỏ”.  Những chuyện vừa nói kia thật đáng chê cười – Ko thể nào y đem hưu thư lưu trứ để tăng giá trị tài sản. Cho dù nó có đáng giá đến đâu, nhưng một ngày nào đó khi bán ra, thì  mọi người đều sẽ biết — đại gia biến thành khí phu (người chồng bị vứt bỏ)……

“ Tên cứng đầu kia cho đại gia cùng Địch quả phụ làm chuyện xằng bậy, không phân tốt xấu đem ta hưu. Hừ!” Lãnh Thiết Sinh đem trang giấy xé thêm lần nữa cho nát vụn, không có vật chứng, tất cả đều vô nghĩa.

“Nguyên lai…… Hai người vì chuyện này mà không thoải mái.” Khuyết thị huynh đệ hai miệng một lời cùng nói.

“Ân.” Lãnh Thiết Sinh đem giấy vụn quẳng ngay vào thùng rác. Thở dài một hơi, đi đến nhặt lên xiêm y mà nương tử đã bỏ quên lại. Không ngờ nương tử là 1 thùng dấm chua quá lớn, nha hoàn Xuân Hoa có thể sẽ giặt sạch được xiêm y này.

“Ta không muốn cho Huyền Niệm biết Địch viện này có quỷ, không nghĩ tới hắn đêm qua lại thấy quỷ, lại dùng đầu của ta mà đến đây.”

Hắc, Khuyết Bất Thấu cười lạnh 1 cái, “Truyền thuyết về quỷ trên thực tế cũng không ít đâu. Gia, ngươi muốn giấu đến bao giờ?”

“Giấu đến chừng nào hắn chịu về nhà thì thôi” y bên cạnh việc mang nhân lên giường, còn phải mang nhân ngoan ngoãn cùng y về nhà.

Khuyết Bất Thấu cùng Khuyết Bất Thưởng ở chưa được bao lâu thì Lãnh Thiết Sinh đã tiễn huynh đệ ra về. Y không thấy bóng dáng của nương tử cùng hài tử đâu cả, liền gọi Xuân Hoa đến hỏi: “Huyền Niệm cùng Niệm Sinh, Liên Nhi đâu, bọn có ở đằng kia ko?”

“Hồi gia gia lúc nãy phu nhân nói, cần phải thay 1 bộ xiêm y và đôi giày sạch sẽ,  sau đó liền mang thiếu gia cùng tiểu thư ra ngoài, phu nhân nói là muốn đi tư thục học viện.”

“Hắn biết đường sao……” Lãnh Thiết Sinh mi tâm nhất ninh, nghĩ rằng: Tên cứng đầu kia sẽ ko vì chuyện vừa rồi mà trốn y chứ?

Nếu không, sao không báo lại cho y tiếng nào hết.

Thoáng chốc, Lãnh Thiết Sinh không khỏi cảm thấy có chút bất đắc dĩ –

Nương tử đối hắn không phải là không có cảm giác. Đã như vậy sao còn trốn, đem y mà bài trừ ra ngoài?

Trong lòng buồn bực, Lãnh Thiết Sinh phân phó nha hoàn. “Ngươi vào phòng của ta, lấy mấy cái xiêm y trên ghế mà tẩy đi” Bỗng chốc mệnh lệnh, y cũng muốn xuất môn. Công sự mấy ngày nay cũng phải đi làm, không nên để các huynh đệ đảm đương quá nhiều tạp sự.

Xuân Hoa theo lời đi vào sương phòng, lúc ra mang theo 1 đống quần áo và đồ dùng hàng ngày. Thấy chủ tử vẫn còn đứng tại chỗ, nàng liền quay đầu, vừa rồi đã quên nói: “Gia gia, phu nhân trước khi xuất môn có dặn dò con phải nói với ngài 1 việc, thỉnh gia đem cửa thư phòng khôi phục lại nguyên trạng, phu nhân sau khi hồi trạch sẽ ở nơi đó vẽ 1 bức họa khác cấp cho gia.”

Lãnh Thiết Sinh nghe vậy, bao nhiêu buồn bực liền vì 1 bức họa mà biến mất –

Y ko khỏi suy đoán: Cuối cùng là nương tử muốn vẽ cái gì?

Sau khi Duẫn Huyền Niệm mang hai hài tử hồi trạch, thì cả người cảm thấy vạn phần mệt mỏi –

Chuyện hài tử đến trường đọc sách đã giải quyết thỏa đáng. Hai ngày rồi, hắn đều phải đến sáng sớm là mang hai hài tử đến trường, chuyện này ko làm khó khăn được hắn.

Chỉ là xuất môn một chuyến. Nhưng trên đường đi, lòng cũng ấm ức ko ít, hơn nữa một lại đêm thức trắng, tinh thần rất kém.Việc nhà đành phải dặn dò Xuân Hoa gánh vác nhiều 1 chút. Hắn giống như du hồn (linh hồn trôi dạt) thổi dạt vào thư phòng, đại gia đã thay mới toàn bộ cửa thư phòng bị phá hư, chắc là cái bàn bị phá hỏng trong phòng kia cũng đổi luôn rồi quá.

Không thấy bóng dáng của y, thắc mắc nhưng ko dám hỏi Xuân Hoa, trong lòng khó tránh khỏi vướng mắc. Không phải chán ghét y, cũng rất muốn tin tưởng lời của y không phải là giả. Nhưng trong nhà này nếu như hắn và đại gia đều ko phải, vậy thì cái người bị hồ nghi ngoài kia, là người khác sao?

Mấy chuyện này có một…..thì……phải có hai, như vậy ko có lần thứ 3 mới lạ[1]…… Hừ! Đại gia tốt nhất là an phận một chút, đừng vụng trộm lần nữa để  hắn bắt được, bằng không……

Chậm rãi thùy hạ mắt tiệp, Duẫn Huyền Niệm mệt mỏi dựa vào bàn mà ngủ.

Hai hài tử mang mấy bộ sách mà nương đã mua cho tụi nó đến, muốn nương dạy cho mình nhận biết chữ.

“Niệm Sinh ca ca, nương đang ngủ. Chúng ta đừng làm phiền người, có được không?”

“Đương nhiên rồi.” nương rất dễ mệt, nên hay ngủ, cần hảo hảo an giấc — ngủ như chết. Ah, chờ cha trở về…… Bọn họ là có thể tiếp tục làm hảo sự mà buổi sáng bỏ lỡ.

Lãnh Niệm Sinh lấy mấy cuốn sách che lại cái mặt hồ ly đang dần lộ ra, bộ dáng vui vẻ, gian xảo mà cười he he. Đôi mắt xấu xa đảo qua đảo lại, sau đó kéo Liên Nhi rời khỏi.

Thiếu gia muốn dẫn muội muội ngay lập tức đi tìm cha hồi trạch. Cha có công việc gì thì cũng là vặt vãnh, nương mới là quan trọng nhất. Toàn gia bọn họ cùng nhau hòa thuận vui vẽ mới là trọng yếu ah.

Kết quả, Lãnh Niệm Sinh không thể như ý nguyện –


Cha của nó không muốn hồi trạch quấy rầy giấc ngủ của nương. Nhân cũng đang bận rộn xử lý 1 đống công việc. Tiếp đó, có vài người có địa vị xã hội đến phiền lâu. Bọn họ cùng cha có nhất định giao tình, đương nhiên giao tế xã giao là không thể tránh được. Nó cùng Liên Nhi chỉ có thể trông chờ nhìn thái dương đều đã xuống núi, rồi mới được Tiêu nhị thúc hộ tống hai đứa nó về nhà.

Về phần Duẫn Huyền Niệm đã ngủ 1 mạch cho đến chiều hôm sau mới tỉnh lại, nhà cửa đã có khách quý ghé qua — Vương Nhược Kiều một mình đến hỏi thăm tình hình của đại mỹ nhân trong những ngày gần đây

Đại mỹ nhân không giấu diếm hắn chuyện gì, đương nhiên bao gồm những chuyện gúc mắc, phiền muộn trong lòng.

Vương Nhược Kiều sau khi nghe xong sự tình, liền cười  nói: “Ta tin Lãnh gia là trong sạch.”

“Tại sao?” Duẫn Huyền Niệm không hiểu được, Ngụy đại tẩu cùng Lãnh gia không thân cũng chẳng quen, sao lại có chuyện đứng về phía y, còn nói giúp giùm y.

Tâm tình lộn xộn, ngầm bực mình cả ngày, Duẫn Huyền Niệm ngồi trước bàn tay cầm sách tham khảo thêm về cách vẽ tranh. Vương Nhược Kiều cũng ngồi kế bên, tay chống má, từ từ mà nhâm nhi trà thơm, mị nhãn đảo quanh tà nghễ đại mỹ nhân, hắn lên tiếng trấn an nói:

“Huyền Niệm, sao ngươi ko nghĩ là, nếu Lãnh gia đã cùng người khác xằng bậy, thì y sao có thể muốn ngươi nhiều như vậy?” Đúng lúc, Vương Nhược Kiều lại kể ta 1 vài lời đồn đãi làm cho đại mỹ nhân cảm kích –

“Bữa nào, nếu ngươi có xuất môn, thì hãy chú ý đến mấy lời đồn thổi nhiều 1 chút,  ngươi sẽ biết Lãnh gia vì ngươi mà bị ngoại giới tung tin đồn nhảm trở thành 1 người điên.” Ta lúc trước giấu ngươi nên không nói, là không muốn ngươi tăng thêm gánh nặng tâm lý. Sợ ngươi càng thêm buồn phiền, lại càng không nhận nam nhân Lãnh gia này. Bây giờ hiện tại…… Ha ha……” hắn cười đến nổi xém chút nữa là lạc giọng.

“Haiz! Tẩu cười cái gì?” Duẫn Huyền Niệm mi tâm nhất ninh, càng thêm rối rắm. Người ta thường nói: Việc xấu trong nhà không nên để người ngoài biết. Hắn hiện tại xem gia đình Ngụy đại tẩu như là nương gia, mới bằng lòng đem toàn bộ tâm sự lộ ra. Nếu không chắc đã ko nhanh nghẹn tức muốn sinh bệnh như vậy.

Vương Nhược Kiều có chừng có mực khép ngay đôi môi đang tươi cười lại. Trong lòng biết ngay là đại mỹ nhân cảm xúc rất xấu. Đầu óc đang mất thăng bằng thật vất vả mới có thể mở miệng nói – vì tôn đại gia mà gỡ thêm 1 cái thắt nữa. Hắn nói: “Ta cười ngươi tựa hồ không phát giác 1chuyện rất quan trọng.”

“Chuyện gì?”  Duẫn Huyền Niệm ngẩng đầu lên, chăm chú nghe –

“Mặc dù ngươi đã đánh mất trí nhớ, nhưng, ta lại nghĩ — ngươi trước kia hẳn là rất thương Lãnh gia mới đúng nga, bằng không sao lại có thể mãnh liệt phản ứng như thế, ghen với y ah.”

“Ah!” Duẫn Huyền Niệm chớp mắt một cái xấu hổ mặt mày đỏ gay. Bị người khác khám phá ra sự thật, hiện tại ước gì có thể ngay lập tức chui xuống gầm bàn để quên đi.”

“Huyền Niệm,  đừng há miệng quá lớn như vậy, coi chừng muỗi bay vào nha”. Vương Nhược Kiều tiếp tục uống trà, thuận tay cầm lấy 1 miếng điểm tâm bỏ vào miệng, thật ngon mà. “Ân, trà và bánh ở đây ăn ngon ghê, bữa nào ta cũng muốn đến gặp nha đầu Xuân Hoa này học lấy cách làm mấy điểm tâm này mới được.” Hắn thích hầu hạ tướng công, người ta thường nói là: Muốn bắt lấy nam nhân tâm, trước tiên phải nắm được khẩu vị của hắn

Vương Nhược Kiều lại ko khỏi nghĩ: Đại mỹ nhân thật sự là đang quá đổi giận dữ. Tướng công đã đưa đến của, cũng nên hảo hảo sử dụng chứ. Hắn liền nghiêm túc đề nghị: “Huyền Niệm, nếu ngươi còn hoài nghi, lo lắng Lãnh gia sẽ lại dính vào, như vậy hễ vào ban đêm, ngươi cứ mau mau đem đại gia mà tiêu hết tinh lực, làm cho y ko thể nào bước ra khỏi cửa phòng được đi.” Đạo lý đơn giảng như vậy mà ko hiểu sao.

Hách! Duẫn Huyền Niệm mới vừa tính trốn dưới gầm bàn mà không được, Giờ đây – cả người đều biến mất tiêu.

Vương Nhược Kiều ăn xong 1dĩa điểm tâm, quay đầu lại nhìn. Ơ, đại mỹ nhân đâu rồi?

***

Đêm lạnh như nước, côn trùng kêu vang chít chít.

Duẫn Huyền Niệm ko thấy buồn ngủ, chậm rãi bước ra phòng ngoại. Men theo ánh trăng vàng óng, tầm mắt loáng thoáng phân biệt phương hướng, nhè hướng phòng người hầu mà đi –

Tại sao lại đến đây?

Sâu trong đáy lòng vẫn là 1 mực lưu tâm. Không thể hiểu được, tại  sao tiếu quả phụ lại dám ở trong nhà của hắn mà thông đồng với nam nhân của hắn………

Nàng không sợ bị người khác phát hiện ra sao?

Đại gia còn chưa có hồi trạch, hoặc là đã trở về…… Ngay tại nơi này?

“Huyền Niệm, Sao ngươi ko nghĩ là Lãnh gia nếu đã cùng người khác xằng bậy, y sao có thể muốn ngươi nhiều như vậy?”

Lời nói đầy ngụ ý của Ngụy đại tẩu vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng — hắn hết lần này đến lần khác đều nghĩ mãi ko ra là tại sao đại gia lại vẫn còn muốn hắn?!

Trốn tại 1 thân cây, giống như đi bắt gian. Lo lắng vô cùng, đại gia tốt nhất là đừng xuất hiện ở mục tiêu phía trước. Nếu hắn thấy được thì sao, hắn nhất định sẽ…… Như thế nào?

Duẫn Huyền Niệm thật sự rất buồn lòng nghĩ: Kỳ quái, Xuân Hoa đến tột cùng đã đem dao trong trù phòng dấu ở đâu?

Vừa mới đi 1 vòng tìm qua, cũng đã đến nhà tắm, thư phòng, thậm chí là phòng của 2 hài tử…… Haiz! Trong đầu lại hiện lên một pho tượng đại gia, đến tột cùng là làm cái gì ah, vì cái gì mà đến bây giờ còn chưa nhìn thấy nhân?

Thời gian chờ đợi thật khổ sở mà. Không biết là đã đợi được bao lâu, chân đã mỏi lắm rồi – hai cái chân này của hắn vừa mới đây thôi bị dày vò như là đứt lìa ra.

Thật ko nỡ từ bỏ ý định, càng ko muốn về phòng nghĩ tạm. Hắn nhất định phải tìm ra 1 chút gì đó mới cam tâm, không tiếc đợi cho đến hừng đông……

Bỗng nhiên, vang lên thanh âm sột soạt, Duẫn Huyền Niệm cả người đều nhanh lấy lại tinh thần, bắt đầu nổi giận đùng đùng.

Hắn chỉ biết — thê không bằng thiếp, thiếp không bằng thâu (vụn trộm), thâu không bằng thâu bất trứ…… Những lời này vốn nằm trong quyển sách『đồi trụy』nào đó. Cuốn sách đó hắn cũng có mua khi đi mua sách cùng hài tử, định đem về thư phòng mà nghiên cứu. (hả o.O)

Duẫn Huyền Niệm toàn bộ đầu óc đều tập trung vào 1 nhân vật Hồng Hạnh xuất tường, thân đã có vợ rồi mà còn muốn gian d*m với kẻ khác (=)))…… Hừ! càng nghĩ càng sinh khí. Lén lút đuổi theo tiếng kia, một bóng người lờ mờ đã nhanh chóng ổn định. Duẫn Huyền Niệm bảo trì khoảng cách nhất định, để ko bị lộ hành tung, nhưng mà sao người kia cũng ngồi xổm xuống giống y như mình?

Tiếp theo, có âm thanh nho nhỏ vang lên, nghe như là tiếng xúc đất, Duẫn Huyền Niệm nhướng mày, bực mình bóng người kia chôn cái gì ở đây ah?

Một lát sao, Duẫn Huyền Niệm nhìn thật kỹ càng bóng lưng của đối phương, đen thui, căn bản không phải là đại gia.

Trong trí nhớ, bóng lưng của nam nhân cường tráng cao lớn, bóng lưng ở phía trước lại thua hẳn tầm thước của đại gia, ngược lại rất giống với thân hình của 1 nhi tử khoảng 12 tuổi.

Người nọ đột nhiên quay mình lại, Duẫn Huyền Niệm bất ngờ bị giật mình, theo bản năng liền lùi lại phía sau, ngoài ý muốn dựa lên nhất 1 bức tường thịt, một bàn tay lập tức che miệng hắn lại, còn tay kia hoàn toàn chế trụ thắt lưng của hắn. Duẫn Huyền Niệm cùng 1 lúc gặp 2 nỗii kinh hoàng vô cùng, tự gặp quỷ……

“Ngô…” Phía sau là ai?

Hắn cầm lấy cánh tay của đối phương, mũi ngửi được mùi rượu nhàn nhạt, cùng hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái của nam nhân, gương mặt hiện lên cảm xúc ấm áp. Tất  cả hòa lẫn vào nhau vô cùng thân thiết………

“Đừng động đậy.” Giọng nói trầm thấp lặng lẽ vang lên, ẩn chứa 10 phần mệnh lệnh.

Duẫn Huyền Niệm hoảng hồn mồ hôi lạnh toát ra khắp thân thể, nhất thời mềm nhũng. Đôi mắt đang mở trừng trừng cũng từ từ nhắm lại, cuối cùng cũng biết rõ chủ nhân của hơi thở kia.

Đại gia tính dọa hắn phải ko?

Hắn xém chút nữa là đứng tim mà chết rồi. Hiện tại có 1 cơn tức giận nho nhỏ trỗi dậy. Nhân ảnh ngoài kia đã đi xa mất tiêu rồi, ko còn thấy được gì nữa. Duẫn Huyền Niệm lập tức làm khó dễ, há mồm cắn lấy lòng bàn tay, chỉ nghe đại gia phía sau cất tiếng cười khẽ –

“Ngươi không ngủ được, liền trốn ở đây làm kẻ trộm, là đang suy nghĩ gì đó?” Y hỏi mấy lời này cũng cảm thấy thật vô nghĩa, trong lòng biết thừa là nương tử muốn bắt gian. Ah, đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu[2], hắn cũng đã sớm bị y dán mắt mà nhìn từ phía sau. Dự định dọa cho hắn hoảng sợ 1 trận, để xem nữa đêm còn dám chạy loạn nữa hay ko?

Duẫn Huyền Niệm thật ảo não, bị tóm được rồi, nên nói cái gì mới tốt đây?

Có chút xấu hổ, đơn giản là tiếp tục cắn hắn, không nói lời nào, như là câm điếc.

Lãnh Thiết Sinh rất quan tâm đến cảm giác nơi lòng bàn tay, có 1 chút ngứa ngứa…….

Y cho rằng nương tử ngay tại chỗ đó đưa môi hôn nhẹ mình, tiểu xảo thật đáng yêu nga. Khéo léo trêu ghẹo các điểm mẫn cảm của hắn. thiên hạ đang dán sát vào người khẽ run lên 1chút. Chân sẽ ko bị nhũng ra nữa đó chứ?

Lãnh Thiết Sinh xuất hiện ý đồ xấu xa, quyết tiếp tục trò đùa dai này. Nương tử muốn đi bắt gian, y thật chẳng ngại ngùng gì  mà ngay tại chỗ này đem hắn mà “ám chẩm” nhượng hắn bắt cho đã luôn –

Tâm động không bằng lập tức hành động. Nút cài ngay tại thắt lưng rất không an phận đã nhanh chóng bị tháo ra. Ngay tại chỗ này mà trả thù lại hành động của hắn.

“Ah!” Duẫn Huyền Niệm kêu lên, cảm thấy rất lúng túng lên tiếng: “ta không cần……” song thủ nắm chặt lấy cánh tay của nam nhân, muốn khước từ ý niệm thân thiết trong đầu y. Tâm lý và sinh lý vô pháp được đánh đồng ngang nhau, ham muốn quá mãnh liệt, nhất định là chính mình sẽ kêu lên rất d*m đãng – Trong sách có ghi lại loại này là kịch tình. Hiện tại rõ ràng cả người đều đã ngã vào rồi. Hắn muốn ngăn lại sự xâm chiếm của đại gia. Nếu không, chắc chắn hắn sẽ đạt đến mức cực kỳ thích – nhất nhất mà phối hợp cùng, nhiều khi ko tốt còn cầu y dùng nhiều lực 1 chút……….(Hả =.=ll, công nhận khâm phục cái trình độ hoang tưởng của em Niệm ghê nha, hix hix).

Thư trung (trong sách) cũng có viết, mà chính tai hắn đã từng nghe qua — tiếu quả phụ cũng là kêu như vậy đi ……

Hát! Duẫn Huyền Niệm hô hấp bắt đầu cứng lại, quả thực không tả sai nga –


Thân thể ở trong tay của đại gia lại phản ứng mãnh liệt. Duẫn Huyền Niệm cuối đầu xuống, không hề phản kháng. Nhưng không biết nên như thế nào mới phải, liền đem mặt vùi vào song chưởng. Xấu hổ hòa lẫn phiền muộn, cũng muốn…….. sở hữu cảm giác mới mẽ vừa thổi đến, hắn liền nói: “Thật sự là quá vô sỉ ……” ngay tại tình huống này, hắn sao lại ko thể tin đại gia mà hưởng thụ sự đụng chạm của y…….

Y chạm vào hắn liền bị gọi là vô sỉ?! Tâm linh của Lãnh Thiết Sinh lại lần nữa bị thương (he he, em Niệm nói theo nghĩa khác mà)…… Thật vất vả mới từ từ khép lại được một chút, nương tử hiện tại lại làm cho y vô cùng đau đớn.

Mẹ nó! Nương tử sau khi gặp quỷ, đầu óc liền bị phá hư càng kỳ quái hơn!

“Mới vừa rồi, ngươi rõ ràng còn hảo hảo thuận theo ta nga” Y nhắc nhở hắn. Trăm ngàn lần ko được quỵt nợ 1 lần nữa đâu áh. Y có nhân chứng có thể chứng thật.

Trên tay cũng còn nắm chặt chứng cớ. Gia tăng tốc độ âu yếm, cảm thấy  nương tử vừa rồi thân thể còn cứng ngắt giờ lại biến thành mềm mại 1 chút, chính là rất mạnh miệng, thích nói chán ghét……. Lãnh Thiết Sinh lão đại bực bội đem nương tử xoay người, đại chưởng mở ra 2 tay hắn, cúi thấp đầu xuống, mặt đối mặt. Gương mặt tuyệt sắc mờ mịt, chứa trong đó là 1 màu đỏ đầy sắc thái t**h d*c, lạc thần nhẹ nhàng để tại 2 má nương tử, nó từ từ nóng lên…….

“Huyền Niệm, ngươi thành thật quá nga” phản ứng đức hạnh của nương tử thật tức chết nhân, nghẹn chết người mà!

“Ngươi nói mấy lời này có ý gì?” hắn quay đi, cho dù bóng tối có bao phủ xung quanh, hắn vẫn sẽ nhanh chóng bị một đôi mắt lợi hại nhìn thấu, không thể gạt được y.

Lãnh Thiết Sinh bạc thần cong lên, thu hoạch ngoài dự định ah –

Nương tử nữa muốn nữa chống cự, không phải là khiêu khích hắn. Nó thể hiện hiện sự đấu tranh: “Ta biết, ngươi ko tin tưởng ta” Nên y đã không nói rõ trong ngôi nhà này là tràn ngập ko khí ko sạch sẽ. Thật ra thì quả phụ kia làm mưa làm gió đều ko thoát khỏi mắt của y,  cùng với những ngoại nhân ngoài kia là có loại quan hệ gì?

Đối phương bất quá chỉ là 1 nữ nhân, mà y luôn luôn ko muốn làm khó nữ nhân. Dù sao thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc. Cùng nương tử có phần giống nhau, trong nước bùn mà bất nhiễm, làm y mê luyến đến không thể tự kềm chế……

Lãnh Thiết Sinh ngồi xổm xuống, vén lên y bào của hắn, y cái gì cũng đều chưa làm, lại bị hắn gọi là quỷ:

“Ah, ngươi làm gì đó?”

Y tà tà cười với hắn mà nói: “Câm miệng, ngươi là người của ta, ta muốn làm cái gì liền làm cái đó, ngoan một chút đi.”

Duẫn Huyền Niệm chưa kịp hiểu ý, chưa phát tiết  d*c v*ng đã nhanh bị cắn nuốt. Khoái cảm mãnh liệt trong cơ thể bắt đầu chạy tán loạn. Đầu óc trống rỗng, dùng tay che miệng lại không cho chính mình phát ra tiếng rên rỉ mị nhân, thị giác mênh mông, những màu sắc rực rỡ sáng rõ được thay thế bằng một mảnh hắc……

Lãnh Thiết Sinh chiều ý hắn, môi lưỡi rời đi,  cả người đứng lên, thuận tay đỡ luôn thân thể đang nghiêng nghiêng mềm mại của hắn, đặt lên bả vai. Bạc thần câu dẫn 1 nụ cười lạnh, nhìn xem — đừng tưởng là y không phát hiện ra.

Đem nhân mang về thư phòng, đặt ở chiếc ghế bên cạnh bàn. Mặt nương tử vẫn còn chưa hết ửng hồng, xinh đẹp mị hoặc lòng người……

Lãnh Thiết Sinh làm bạn ngồi cạnh 1 bên, ánh mắt tham luyến bao phủ toàn bộ thiên hạ, không hề tiến thêm một bước nào nữa.

Duẫn Huyền Niệm ngượng ngùng, tầm mắt không biết là nên để ở đâu, càng ko thể lăn ngay xuống gầm bàn. Đại gia đại khái chỉ nhìn hắn mà cười cười.

Bọn họ ai cũng không mở miệng, ko khí trong thư phòng rất yên tĩnh ái muội –

Lãnh Thiết Sinh tay chống lên má, cảm thấy tâm tình khoái trá, vì nương tử không chán ghét y. Có chuyện so với  việc bọn họ phát sinh quan hệ thân mật còn trọng yếu hơn, chính là nương tử đối y thiếu tín nhiệm, nên mới mặc cảm mà kháng cự y đụng chạm. Bất quá cũng không sao cả. Y tin rằng chỉ cần ở chung một khoảng thời gian, nương tử sẽ biết y có bao nhiêu là si tình, bất luận là nữ nhân hay nam nhân nào khác cũng ko thèm liếc mắt lấy 1 cái, nhưng đám tóc rối của hắn bây giờ xem ra ko vừa mắt chút nào cả –

Giơ tay vén mấy sợi tóc rủ xuống trán cho hắn. Sau đó lấy ra 1 cây ngân trâm để ở trên bàn, y nói: “Thiếu nó, tóc tai của ngươi luôn rối nùi.”

Duẫn Huyền Niệm gắt gao nắm chặt lấy ngân trâm, tay run run, nghĩ đến chính mình sẽ bị ăn sành sanh, hiện tại còn để ý  đếncái gì nữa ah!

“Ngươi không phải nói muốn họa sao?” y nhắc nhở hắn, cũng dời đi tâm tư của hắn. Vạn phần chờ mong hắn  vẽ 1 bức thiên luân thân tử đồ cho y – Ngay trước mặt thổ lộ tâm ý của hắn với y.

“Hảo” hắn cũng ko quên chuyện này, lúc trước đã đem màu vẽ, đồ đạt chuẩn bị thật hảo, là vẫn đợi y trở về.

Muốn từ tranh vẽ biểu đạt cảm thụ trong nội tâm của mình. Nhất định phải làm cho đại gia hiểu được, hắn cũng sẽ ko cho phép bất luận kẻ nào đến phá hư  — bao gồm ngay cả bản nhân đại gia. (Ah, em Niệm bá đạo quá)

Duẫn Huyền Niệm tùy tiện buộc lại tóc trên đầu, xuất ra giấy trắng, để thêm nước vào bột màu cho ướt hơn 1 chút. Đề bút dính vào phẩm màu xanh, không thèm quá mức chú ý  đến mấy thứ như kết cấu, bối cảnh, tuyệt bút vung lên. Chỉ trong chốc lát, một con rùa[3] màu xanh nổi lên giấy, nhìn cứ như là vừa mới từ mặt nước lội lên đường.

Lãnh Thiết Sinh nhất thời sắc mặt theo đó mà xanh ngắt……

Đôi mắt đẹp của Duẫn Huyền Niệm long lanh thể hiện sự chăm chú, cầm lấy trang giấy, quăng ngay trước mặt đại gia, tiếp tục nói thêm: “Ngươi tuy là tướng công của ta, nhưng ta cũng là nam nhân vậy, ta muốn ngươi nhớ cho rõ 1 chút, đừng có biến ta thành vương bát ô quy, nghe rõ chưa?”

Lãnh Thiết Sinh gật gật đầu, phi thường hiểu được – Trình độ phá hoại của nương tử 『đầu xác』 này thật đạt đến mức cao cường vô cùng nga.

Lãnh Thiết Sinh đem bức họa cất vào ngăn kéo, khôi phục lại thần sắc, cười nói: “Thời gian ngươi ko nói chuyện trước kia, ta đã không hiểu được ngươi đang suy nghĩ cái gì. Hiện tại ngươi có thể nói chuyện, có thể biểu đạt ra cảm giác của ngươi đối với ta. Thật quá may mắn, lão thiên gia đối ta ko tệ, đem ngươi ngày càng đầy đủ đến cho ta.” Đâu cần phải so đo mấy chuyện hiểu lầm gì đó với hắn. Y cái gì cũng ko có làm, ko thẹn với lương tâm.

「……」 Duẫn Huyền Niệm không nói lời nào, nhận lấy ánh mắt lợi hại, ẩn chứa tình cảm vô bờ vô bến. Lại nhìn chăm chú y, có 1 cảm giác vô hình truyền lại là hắn cũng rất thích y………

Đột nhiên, lời của Ngụy đại tẩu lại vang bên tai nhắc nhở —  “Hãy chú ý đến mấy lời đồn thổi nhiều 1 chút,  ngươi sẽ biết Lãnh gia vì ngươi mà bị ngoại giới tung tin đồn nhảm thành 1 người điên.”

「……」 Duẫn Huyền Niệm vẫn là như cũ không có lời nào để nói, thùy hạ mắt, nội tâm ở trong giao chiến. Đã nhìn ra được trong ánh mắt kia là tình cảm chứa chan vô tận, sao lại còn hoài nghi, nên chọn lựa như thế nào đây………..

Hắn cảm thấy mờ mịt, chính mình cũng tìm về cảm giác yêu thương với y, nhưng lại đối y mà mất đi sự tín nhiệm, có nên hay không lựa chọn tin tưởng, có thể hay không bị lừa gạt?

Mắt đẹp lại lần nữa chăm chú nhìn y, đại gia biểu lộ ra biểu tình vui sướng, thái độ là thản nhiên không hổ thẹn, vô hình làm tiêu tan cõi lòng hoài nghi. Như vậy rất dễ dàng thao túng cảm xúc của hắn, có chút không cam lòng……

Duẫn Huyền Niệm quay mặt đi, đem trên chiếc đèn trên bàn thổi tắt, bên trong nhất thời một mảnh hắc ám, đợi hai mắt thích ứng với ánh trăng mỏng manh ngoài cửa sổ chiếu vào trong nhà, lúc này hắn mới nguyện ý mở miệng gọi y: “ Thiết Sinh, ta cảm thấy đau đầu.”

Lãnh Thiết Sinh gần gũi hỏi: “Đêm nay ngươi có tiếp tục uống thuốc ko?”

“Có.”

Quan tâm đến thể trạng của hắn mới là việc trọng yếu, Lãnh Thiết Sinh liền nói: “Ta lập tức mang ngươi trở về phòng nghỉ ngơi.”

“Hảo”

Duẫn Huyền Niệm vươn tay ra, giây tiếp theo đã bị 1 vòng tay ấm áp vây quanh, cả người bị kéo sát tới bên người đại gia. Trong chốc lát từ trong thư phòng đi ra ngoài, đại gia vẫn không chịu buông hắn ra. Hắn cam tâm tình nguyện mặc cho y ôm lấy, tùy theo bộ pháp của y, nội tâm ngầm hạ quyết định — không hề nghi ngờ tình cảm của y đối với hắn.

Thiên hạ rất nhanh nhập miên (đi vào giấc ngủ), còn chủ động dựa vào trong ngực. Ngay cả như vậy, Lãnh Thiết Sinh vẫn ẩn nhẫn kiềm xuống d*c v*ng của mình. Lòng đối hắn là tràn ngập thương tiếc, hơn hẳn việc giải quyết d*c v*ng sinh lý bình thường.

Trong lòng khi  đã thương 1 người  nào đó thì thật khó có thể lý giải được. Nhất là khi được người trong lòng cũng đáp lại, y tạm thời nhẫn nại, thì có vấn đề gì đâu.

Đồ cứng đầu thật sự tra tấn mà…….

Lãnh Thiết Sinh thở dài một hơi, lập tức trên mặt lộ ra 1 nụ cười nhạt. Dự vào đỉnh đầu của người  trong lòng, mũi ngửi thấy 1 mùi hương nhàn nhạt, chậm rãi nhắm mắt lại, cũng dần dần chìm vào mộng đẹp –

Đêm nay, là y đã mất hơn 1 năm mới có được, đêm thứ nhất ko hề mất ngủ……..

[1] Nguyên văn: 无三不成礼 (vô tam bất thành lễ) Nghĩa chung là làm chuyện gì cũng phải có qua có lại, đến lần thứ 3 mới phải phép, nhưng em Niệm dùng theo nghĩa đen là anh Sinh đã ngoại tình được 1 lần thì sẽ có lần thứ 2, thứ 3.

[2] Nguyên văn: 螳螂捕蟬,黃雀在後: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng đằng sau. Thành ngữ TQ chỉ việc muốn lấy cái lợi trước mắt mà không biết đằng sau có nguy hiểm. Bạn nào có hứng muốn tìm hiểu thêm có thể vào đây:

https://.tiengtrung.org/doc-hieu/tieng-han-co-dai/duong-lang-bo-thien%E8%9E%B3%E8%9E%82%E6%8D%95%...

[3]Nguyên văn 乌龟 (ô quy): ý ám chỉ người vợ có chồng đi ngoại tình. 

——————————-

Cứ nghe Sinh ca nhắc đi nhắc lại bức họa thiên luân thân tử đồ hoài hà. Hữu cũng muốn tìm vài bức tranh để dzô cho nó đẹp (chậc chậc, tật thích màu mè mà =.=ll) mà chỉ thấy hình hiện đại ko hà, hình cổ trang ko có gì hết (chắc tại tìm ko ra, hix hix). Nên mượn tạm hình trong Cô dâu của thủy thần vậy (cứ coi là TLTTĐ theo phong cách Manhwa đi  ) Còn bạn nào muốn coi hình thiệt thì cứ  nhấp vào đây nha ^.^

Còn đây nữa nga.

Có màu nè ^.^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui