Ách Thê

Hôm sau, Duẫn Huyền Niệm cầm bức họạ cuộn tròn đến trước Dương lão bản của Phụng Vân trai, định bán họa để mua nhà cửa, cùng hai hài tử sống cuộc sống bình thường.

Dọc theo đường đi, Duẫn Huyền Niệm lặng im không nói, không hiểu tại sao mình lại cảm thấy buồn bã và mất mát……

Bán họa…… Hắn cũng giống như trước kia là bán họa thôi…..

Đứng ở ngã tư đường nhìn quanh, phóng tầm mắt thấy được ánh mắt của mọi người đang nhìn mình 1 cách kinh diễm, là muốn trên người mình tìm thứ gì?

Bỗng nhiên, dừng lại cước bộ, ánh mắt trành trứ một nhân ảnh ở phía trước –

Đó là bóng dáng của 1 nam nhân, cùng  hình dáng trong đầu có điều bất đồng, trong ấn tượng nhân ảnh kia tựa hồ rất cao, rất cao lớn và ngạo nghễ…….. “Quay đầu lại, van cầu ngươi quay đầu lại đi mà…..”

Duẫn Huyền Niệm theo bản năng lẩm bẩm tự nói, mắt thấy nam nhân không hề quay người lại, vẫn là phía trước bước đi. Bỗng nhiên hắn nhanh chân đuổi theo, giơ tay muốn giữ chặt đối phương lại, lúc này Lãnh Niệm Sinh kinh nhiên (kinh sợ, ngạc nhiên) cất tiếng gọi: “Nương, người đang làm gì vậy?”

Đối phương là người xa lạ mà, nương muốn đánh người sao? Lãnh Niệm Sinh cũng mặc kệ nương có hay không sinh khí (nổi giận), trước thu trụ (nắm chặt) lấy nhân quan trọng hơn nhiều, nếu để nương đến gần người ta lộng (đùa giỡn) thì thật nguy rồi.

Duẫn Huyền Niệm bỗng nhiên hoàn hồn, kinh ngạc không thôi nhìn hài tử: “Ta vừa làm gì vậy?” sao lại thất hồn?

Vẻ mặt nương mờ mịt, 2 mắt vô thần. Lãnh Niệm Sinh mi tâm nhất ninh, làm ra vẻ người lớn huấn trách (dạy dỗ, trách mắng) “Nương, người đừng có hại con  bị lạc mất người chứ, lúc đó, cha nhất định sẽ lột da con cho coi” Sau đó sẽ đuổi nó đi mất, nó sẽ biến thành cô nhi lưu lạc thật đáng thương mà.

Đột nhiên phát hiện ra theo nương tựa hồ không phải là  chuyện tốt. Nương hung ác đến độ muốn giết người, hồ đồ đến nỗi chạy loạn, mạc danh kỳ diệu……

Ách, nghe vậy, Duẫn Huyền Niệm tinh thần đều đã lấy lại, ba hồn bảy vía toàn bộ trở về vị trí cũ, thiếu điều ko dám đi lung tung bên ngoài nữa. “Nhắc đến cha ngươi để làm gì?” hắn phản ứng rất bình thường. Hừ! Duẫn Huyền Niệm cầm lấy bức hoạ cuộn tròn tiếp tục đi, hồi đầu xem thử hài tử có theo kịp ko. Gương mặt thanh tú kia đang lộ ra nét ưu thương (đau buồn).

Duẫn Huyền Niệm trong thoáng chốc lại cảm thấy áy náy…. Hắn không nên giận chó đánh mèo trút lên hài tử. Tốt xấu gì nó cũng ở cạnh nam nhân đáng ghét kia đã lâu. Lúc đó tình cảm phụ tử nhất định rất hảo……

Hắn là nương của nó cũng nên kiểm thảo (suy ngẫm, kiểm điểm) lại, thanh minh rõ ràng: “Thực xin lỗi, ta không thích cha của ngươi……”

Lãnh Niệm Sinh lập tức thay cha đả bão bất bình (thể hiện bất bình): “Nhưng cha lại rất thích nương, người trước kia cũng từng thích qua cha mà”

Hở! Hắn biết, phi thường hiểu rõ….. cũng bởi vì như vậy, mới càng bất mãn……. Tự  mình đã thấy chán ghét dù cho trong lòng cũng có 1 ít áy náy. “Chuyện trước kia ta đã quên” lên tiếng nhắc nhở người khác, đồng thời cũng là cảnh tỉnh chính mình, xưa đâu bằng nay, nhân sự dĩ phi (việc đời cho là sai)…….

Nương trở lại thái độ lãnh đạm như trước đây, Lãnh Niệm Sinh sắc mặt lập tức biến hóa, nguyên lai là thái độ biểu tình. Quay mặt đi cười trộm 1 cái — a, nương đang cố giả làm người xấu, nó diễn kịch để tranh thủ tình cảm, thi hành khổ nhục kế cũng thu về một chút hiệu quả, thực sự là…..

Lộ ra bộ dáng tươi cười, Lãnh Niệm Sinh một đường đi theo, dọc đường muốn ghé tửu lâu của cha, nên vội rên la là đói bụng, nhất quyết phải ăn cái gì mới được. Nương cũng ko phải đối với nó mà keo kiệt tính toán, thế là nó vội dắt hắn vào 1 tiệm ăn rất lớn mà dùng cơm.

Tửu lâu này vốn là nơi Khuyết Bất Thấu quảng hạt. Niệm Sinh vừa mới vào cửa là có người nhận ra ngay.Nó tễ mi lộng nhãn (nháy mắt đảo mày), không cho người khác lộ ra danh tính của tiểu thiếu gia, nhiều người tạm thời giả vờ làm như không biết.

Duẫn Huyền Niệm mặc kệ sự chú ý của người khác, tìm vị trí tọa hạ (ngồi xuống), nên cũng ko chú ý đến Lãnh Niệm Sinh đang làm trò quỷ –

Lãnh Niệm Sinh đại đại phương phương (giương giương tự đắc) đến quầy, gọi thức ăn, thực ra là nhắn gởi thuộc hạ của Khuyết Bất Thấu về hành tung của mình. Cha muốn biết rõ nhất cử nhất động của nương ah, nó là tiểu báo mã tử (người đưa tin nhỏ), vì hạnh phúc của cha mà suy nghĩ, hắn thật sự, thật sự không tiếc mà bán đứng nương của mình…….

Về phần cái người đang làm nương kia, Duẫn Huyền Niệm, hoàn toàn chẳng hay chẳng biết chuyện gì hết. Không biết là mình đã mang theo 1 tên tiểu bại hoại bên người, trong đầu nó toàn tính toán phá hư chủ ý của hắn mà thôi……

Sau 1 lúc lâu, thực tứ khỏa kế (người làm trong tiệm ăn) đưa tới một bàn tràn đầy món ăn. Duẫn Huyền Niệm kinh ngạc nháy mắt mấy cái, “Niệm Sinh, ngươi bình thường ăn sung mặc sướng, vì sao ko biết tiết kiệm, bàn thức ăn này thật lãng phí” đều là nam nhân kia đem tiểu hài tử mà dạy hư, không biết nhân gian khó khăn hay sao……

Duẫn Huyền Niệm giận dữ nghĩ — Lãnh Thiết Sinh thật không quản giáo tốt tiểu hài tử mà, nó theo y chỉ biết kêu căng thành tánh, này còn phải nói sao!

“Niệm Sinh, sau này cách cha ngươi xa một chút, không được cùng hắn học những điều vô bổ, nhân phải biết tiết kiệm, phòng ngừa chu đáo, đã hiểu chưa?”. Duẫn Huyền Niệm mang những nhất thiên đạo lý (lẽ sống ở đời) mà xích huấn (khiển trách + dạy dỗ) tiểu hài tử. Sau đó liền nghĩ: Hắn trước kia đã từng thích qua y ở điểm nào?

Duẫn Huyền Niệm nghĩ mãi cũng không ra, cho rằng mình tám phần là ham vinh hoa phú quý, mới có thể đi câu dẫn nam nhân…… Trời ơi! Hắn cũng có chỗ nào tốt đâu trời!

“Nương……” Lãnh Niệm Sinh tự nhiên bị xem thường, ước gì có cái địa động mà chui vào cho rồi –

Nương muốn huấn nhân (dạy dỗ người khác) tốt xấu cũng xem xét 1vài trường hợp chứ. Nó vốn đẹp như vậy, đáng yêu thế kia, đã khiến ko ít người chú ý ah. Bổn thiếu gia ko phải tiểu hài tử 3 tuổi, cũng cần có mặt mũi mà.

Hừ! Chửi giỏi lắm. Tiểu nhị — để dĩa gà xuống, ko dám hé răng suy nghĩ. Gã rất ko thích nhìn sắc mặt của những kẻ lắm tiền nhiều của đến đây. Bởi vì nghèo khó, hắn phải mang lên người sinh kế của cả nhà, ở thực tứ làm người đoan trà tống phạn (đem trà đưa cơm). Sớm nhìn thấy những quý nhân, quan to lãng phí thành tánh.

Vẫn là bất động thanh sắc lui ra, đã gặp qua nam hài nài vài lần  đến tìm lão bản — Khuyết Bất Thấu. Hắn gọi lão là Khuyết tam thúc, nam hài này thân phận rất rõ ràng, nhưng mà……

Nương thật ko rõ ràng lắm, thiếu gia rất oan uổng nga. Thuộc hạ của Khuyết tam thúc sao dám đón tiếp nương ko chu đáo chứ, chỉ cần nghe thiếu gia xưng hô, cũng biết ngay nương là cái gì của cha rồi ah.

“Đừng mắng con mà, nương.”  Lãnh Niệm Sinh tùy tiện tìm đại 1 lý do, ghé vào tai nương nói: “Tại thực tứ chưởng quầy thấy dáng vẽ người xinh đẹp, bộ dạng con khả ái, chúng ta quang lâm nơi đây thực là bồng tất sinh huy (làm huy hoàng cho những kẻ hèn mọn) liền tặng nhiều đồ ăn đến lấy lòng, ko ần trả tiền đâu”

“Rốp!” một thỏi ngân lượng được ném lên bàn, đủ trả cho cả bàn thức ăn. Duẫn Huyền Niệm mắt đẹp trừng 1 cái với chưởng quầy đang hướng hắn mà lộ ra gương mặt tươi cưới – Hở! Có chuyện gì vậy?

“Ta nuốt ko trôi, vô công bất thụ lộc” đứng dậy, không muốn ở thêm chút nào. Duẫn Huyền Niệm đi ra ngoài cửa, quay đầu lại nói: “Niệm Sinh, ta ở bên ngoài chờ ngươi.”

“Hảo.” hắn sao lại thế kia? Thấy nương thẳng lưng, cao ngạo đợi ở ngoài của, không muốn tiếp nhận, tính tình kia thật làm cha thương thấu não cân (đau nhứt đầu óc) mà………

Hắn cũng đang hao tổn tâm trí — bổn thiếu gia căn bản là không muốn ăn, nhưng nếu chạy theo ra ngoài khẳng định lại bị mắng là lãng phí, đành phải miễn cưỡng gắp chút đồ ăn đưa lên miệng. Đảo mắt nhìn quanh, thấy mấy tiểu nhị đứng cách đó ko xa, nhìn cái gì mà nhìn ah?

Lãnh Niệm Sinh lộ ra vẻ mặt khổ sở, mặt mũi thiếu gia đã nhanh chóng bị mất hết trơn rồi……..

***

Dương lão bản quả thực không thể tin được vào hai mắt của mình, ko phải là nhìn lầm chứ

“ Thiết…… Sinh công tử……” tuyệt sắc tuyệt mỹ đang tiến vào Phụng Vân Trai, không có Lãnh gia bên cạnh, mỹ nhân coi như tránh được một kiếp…… Không phải, là thoát kiếp trở về!


Lãnh gia lý trí tám phần đã bình thường trở lại, phát hiện nam nữ có điểm khác biệt, cho nên phóng (thả ra) tài tử khôi phục lại tự do…… Nhất định là như vậy. Dương lão bản kinh hỷ (vui mừng và kinh  ngạc) hai tay chấp lại, ngoài cửa bái bái mà tạ ơn trời đất — cảm tạ lão thiên gia đã phù hộ, Lãnh gia đã không đem  Thiết Sinh tài tử  mà biến trở thành vợ mình.

“Hắn là nương của ta!”  Lãnh Niệm Sinh nói lại cho đúng.

“Là là là……” mặc kệ phụ mẫu của nó là ai, quan trọng nhất — mỹ nhân chính là truyền nhân của Lý lão phu tử. Dương lão bản khom lưng cúi đầu, vô cùng cung kính thỉnh người ngồi xuống, Thiết Sinh công tử là “hi hữu động vật” (Hữu chắc với mấy bạn là dịch đúng từng chữ nha ^.^) trong giới hội hoạ. Gần đây nhất đã ko còn truyền nhân. Đại mỹ nhân là ngọc quý, mỹ ngọc — ngạnh thạch đầu (tảng đá cứng rắn), cần phải cẩn thận hầu hạ, tránh bị đạp cho vài cái.

Dương lão bản tự mình dâng hương trà cho 1 lớn 1 nhỏ khách quý này, “đến đây, thỉnh dùng trà” Đôi mắt lợi hại nhìn chầm chầm vào bức tranh đang cuộn tròn trong tay đại mỹ nhân……ha ha……

Liền hỏi ngay: “Hôm nay Thiết Sinh công tử cùng Niệm Sinh thiếu gia đại giá quang lâm, là vì……”

“Mại họa (bán tranh), giá là một ngàn lượng, về phần Dương lão bản có hay ko  mãi (mua), chỉ cần nói 1 câu”

Duẫn Huyền Niệm bộ dáng nhất quyết kiên định. Dương lão bản cảm thấy hoảng hốt, lập tức đáp ứng: “Thiết Sinh công tử đã ra giá, ta lý nào lại không mua”  Khóe miệng liền mỉm cười nói: “Là công tử họa, ta nhất định muốn”

Lão muốn thu họa của Thiết Sinh tài tử đơn thuần là để tích trữ, ha ha rốt cuộc cũng đã mua đủ.

Trong mắt của giới yêu nghệ thuật thì đây đúng thật là báu vật. Nếu rơi vào tay người không biết thưởng thức cơ bản ko đáng 1 đồng. Duẫn Huyền Niệm đem họa giao cho Dương lão bản, thấy lão thật cẩn thận mở ra bức hoạ đang cuộn tròn, mặt mày hớn hở, “chậc chậc” thẳng thắn phát ra tiếng nói “giá  1 ngàn lượng là Thiết Sinh công tử đã để cho ta quá tiện nghi rồi, tranh này nếu trải qua giám định, niêm yết, tuyệt đối ko phải chỉ có bao nhiêu”

“Ta ghét cùng người khác mặc cả lôi thôi, tranh này là của người” vẽ là hứng thú, vì sinh kế mới bán họa, về những chuyện khác — công tử không hề có ý muốn sẽ nổi danh.

“Thiết Sinh công tử, ta đi lấy ngân lượng cho ngươi.” Dương lão bản lập tức đi vào trong, trở ra thì đã cùng Duẫn Huyền Niệm đạt thành giao dịch.

Một ngàn lượng chia làm hai tấm ngân phiếu, mỗi tấm 500 lượng. Số tiền hắn kiếm về dùng để chi dùng trong vài năm là ko thành vấn đề. Giá trang (đồ cưới) của Liên Nhi cũng có thể xếp đặt, thậm chí là tiền cho Niệm Sinh cưới vợ, nam hài cũng nên dựa vào bản lĩnh thực sự của mình mà kiếm được.

Hắn là nương kia mà, đương nhiên là phải chú ý giáo d*c hài tử, chẳng lẽ cho nó kế thừa cha nó…… Nam nhân kia làm có thể làm được gì?

Duẫn Huyền Niệm sửng sốt một lát, nhớ tới Dương lão bản đã từng nói qua — hắn là tiếng tăm lừng lẫy Lãnh gia……

Mày liễu nhíu lại, trong đầu suy tư chính mình trước kia là như thế nào lại quyến rũ được Lãnh gia? Duẫn Huyền Niệm một tay cầm lấy ngân phiếu, còn tay kia “ rắc” 1 cái bóp vỡ tiểu bôi (ly nhỏ)chớp mắt, lòng bàn tay cảm thấy đau, hắn mới giật mình phát hiện ra là mình đang làm cái gì……

“Ah, nương!” Lãnh Niệm Sinh hoảng hồn kêu lên, kinh ngạc sao nương lại làm chuyện đó?!

Duẫn Huyền Niệm đứng dậy, cắn môi buồn bả nói: “Đừng ngạc nhiên, bị cắt rách da thôi, ko có chuyện gì đâu……” thu hồi ngân phiếu, cẩn thận dọn dẹp cách mảnh ly vỡ, nghe hài tử ở 1 bên hỏi:

“Nương, người hôm nay mạc danh kỳ diệu là ko hảo chút nào, vì sao vậy?”

Ách, Duẫn Huyền Niệm giật mình – hắn tựa hồ như mất hết hồn vía – bỗng nhiên hoảng hốt! không có việc gì sao mình lại tưởng nhớ cha của hài tử?!

Quả thực là mạc danh kỳ diệu…… Tên ôn thần kia đã lặn mất tiêu, hắn còn tưởng cái gì ah……..

“Chúng ta đi mua nhà ở” công tử muốn quay trở về cuộc sống bình thường, cũng nên tỉnh táo lại một chút, tránh việc dọa cho hài tử hoảng sợ.

Duẫn Huyền Niệm thần sắc nghiêm nghị nói:  “Chúng ta đi!”

Nương vội vã bước đi. Lãnh Niệm Sinh cũng phải nhanh bước mới đuổi kịp — ánh mắt của thiếu gia chỉ nhìn vào 1 điểm — hắn hoài nghi hành vi cử chỉ của nương bất tự nhất bàn (không tương đồng) với người bình thường – là muốn làm gì đây? – Cha ah.

Lãnh Niệm Sinh trong lòng kêu rên, phía sau truyền đến tiếng thở hổn hển, gọi lớn: “Thiết Sinh công tử…… chầm chậm……chờ 1 chút”

Duẫn Huyền Niệm ngạc nhiên dừng lại cước bộ. Hài nhi xém chút nữa kềm ko được đã đụng vào người vừa chạy tới, giơ tay đỡ lấy con, ngẩn đầu đối với người mới tới hỏi: “Còn việc gì ko?”

Dương lão bản há mồm không ngừng thở, đại sự không hay – “Thiết sinh công tử muốn chuyển nhà?”

“Thì sao?” Duẫn Huyền Niệm mày liễu giương lên, mắt đẹp dò xét nhìn Dương lão bản, nghi ngờ: “Ta muốn chuyển nhà chẳng lẽ phải đợi lão bản đồng ý?” Tướng công còn ko quản nỗi hắn, huống chi là ngoại nhân nhiều lời lắm chuyện làm gì ko biết!

“Không không không, công tử trăm ngàn lần đừng hiểu lầm.” nhìn là biết ngay đại mỹ nhân đang mất hứng, nhân là tuyệt đối không thể đắc tội, lão liền nói ra suy nghĩ của mình: “ta vừa rồi nghe thấy công tử muốn mua nhà ở, nên muốn giới thiệu một ngôi nhà cho công tử cân nhắc”

“ Ah, Dương lão bản có nhà định bán?”

“Không phải ta muốn bán nhà” Dương lão bản bắt đầu giải thích: “Ta quen biết 1 vị tiểu huynh đệ, vì gia cảnh thanh bần, cô nhi quả phụ hai người sống nương tựa lẫn nhau, bình thường chỉ trông vào thu nhập của tiểu huynh đệ gầy yếu này để duy trì gia kế, ngày khổ sở cũng đã qua được 1 đoạn thời gian, ba tháng trước chợt nghe nói muốn bán đi căn nhà cũ, nhưng chưa có người hỏi thăm……”

“Vì thế, Dương lão bản đề nghị ta mua?”

“Nếu công tử ko chê nhà cũ, ta hy vọng người đừng ngại mà đi xem, nếu là muốn mua lấy, cũng coi như làm 1 việc tốt”

“……” hắn không có ý muốn hưởng thụ hay gây sự chú ý cho người khác, nhà cũ cũng không sao cả, trái lại có thể tham khảo đề nghị của Dương lão bản, dù sao mua 1 căn nhà hoàn toàn mới ko phải là chuyện muốn là được ngay….

“Được rồi, Dương lão bản có thể cho ta địa chỉ được ko, ta cũng muốn đi một chuyến”

Thế là, Dương lão bản như mở cờ trong lòng, đem vị trí ngôi nhà kia nói cho đại mỹ nhân biết, lão chỉ dẫn tỷ mỹ, hy vọng tân tú của giới hội họa sẽ mua lại căn nhà kia — thử cử lưỡng đắc (~ nhất cữ lưỡng tiện)  thứ nhất, hưởng niềm vui giúp đỡ người khác, thứ hai lão có thể biết tung tích nơi công tử đang cư ngụ….. vì họa ah –

***

Lãnh Niệm Sinh vẫn là diễn lại trò cũ – giả vờ đi tiểu, chạy ngay đến Khuyết Bất Thâu quản hạt tửu lâu mà báo cáo.

May mắn, nương ko muốn quan tâm là cha của nó đang định làm gì, càng ko biết địa bàn của cha rộng lớn thế nào. Bất quá, nó cũng không dám dắt nương vào sòng bạc hay tiền trang địa phương.

Nương cũng ko vội đổi ngân phiếu ra số bạc nặng đè chết người. Nếu ko, ko biết mẫu tử 2 người bọn họ làm sao có thể khiêng về nha. Thiếu gia nhắm mắt nhắm mũi làm cái đuôi theo sau nương, mệt chết đi mà –

Duẫn Huyền Niệm  trong thành bị lạc đường, không phân biệt được đông tây nam bắc phương hướng, nên đi đường nào đây?


Lãnh Niệm Sinh lanh quanh đi theo, may mắn nương không tái ngơ ngẩn mà chạy loạn, bằng không thiếu gia chắc cũng khùng theo luôn quá.

“Qua cây cầu này, đi theo ngõ nhỏ đằng trước, tiếp tục quẹo phải…..” Duẫn Huyền Niệm đi dưới nắng cũng đã 2 canh giờ, toàn thân mồ hôi đầm đìa, đề tay áo lau đi mồ hôi trên trán, thở dốc, cảm thấy có chút mệt mỏi……

“Nương, người có cần nghĩ ngơi 1 chút hay ko?” Lãnh Niệm Sinh thấy gương mặt phấn nộn của nương bắt đầu từ trắng chuyển sang ửng hồng, đẹp quá đi thôi……

Thoáng chốc, Lãnh Niệm Sinh lộ ra vẽ si ngốc……

Nương của nó quả thật quá xinh đẹp, đang hướng người lạ vừa đi tới. Mọi người đều rất kinh diễm không ngừng nhìn chằm chằm vào nương. Một số người liền chỉ dẫn thậm chí là người nói lắp cũng chen vào đáp lời…….

Tiếp theo, vẻ mặt của nương chính là giận dữ nhìn theo người vừa đi, thì ra đã lạc đường từ lâu……

“Ta không sao.” Duẫn Huyền Niệm miễn cưỡng mở miệng nói để trấn an hài tử, thực sự thì thể lực của hắn từ lâu đã rất yếu rồi. Mạnh mẽ chống đỡ chính mình đi theo con đường đã định, không muốn trở về rồi lại phải tìm kiếm lôi thôi.

“Chúng ta cũng sắp tìm được nơi đó rồi” Duẫn Huyền Niệm ngẩng đầu ưỡn ngực nhằm phía trước mà đi. Mãi đến khi chiều xuống, hắn cũng đã nhanh giải quyết chuyện mua nhà ở rồi mới dẫn Niệm Sinh về nhà.

“Niệm Sinh, nơi này chắc là Địch viện (nhà họ Địch) mà Dương lão bản nói” Duẫn Huyền Niệm nhìn vị trí nơi này, chỉ có mấy hộ dân. Vẻ ngoài của ngôi nhà kia ko thể coi như là cũ rích được. Đại môn được sơn đỏ, tường được xây bằng đá, bên trong còn có vài cây đa sinh trưởng tươi tốt, cành cây vươn rộng ra tới ngoài tường, rễ phụ rũ dài xuống giơ tay là có thể chạm đến, gió nhè nhẹ thổi đem lại 1 khoảng rộng mát mẽ……

“Địch viện ah……” Lãnh Niệm Sinh biết được nhờ vào 2 chữ viết trên mộc bài (thẻ bài bằng gỗ).

“Nét bút này hảo tuấn (rất thanh tú)” ko biết ai là người hạ bút? Có thể cùng đối phương mà thảo luận thư pháp…..

Đôi môi cánh hoa đỏ tươi của Duẫn Huyền Niệm bắt đầu cười 1 chút, là tấm tắc ko thôi, ngón tay kia còn miêu tả tự thể (nét viết), thoáng chốc đã quên một thân mệt mỏi.

Cha luôn nói trên người nương tràn ngập phong độ của người trí thức……. Từ lúc nó bắt đầu nhìn thấy nương, thì lúc người nào cũng ko ngừng tức giận — nhằm vào cha nó. Lãnh Niệm Sinh hiện tại mới cảm nhận được thời điểm nương im lặng trầm tư, trên người tự nhiên phát ra một 1 luồng khí thản nhiên như 1 cuốn sách thú vị.

Mỹ nhân như vô tình mị hoặc lòng người, cha là vì cái này mà thất hồn…… Rõ ràng kinh ngạc thấy nương cả người phản phất như hư như thực, có thể tùy thời (lúc nào cũng có thể) mà biến mất…….

“Nương, cha rất yêu người, cầu người đừng phụ bỏ cha có được không?” Lãnh Niệm Sinh không tự chủ được thốt ra. Câu này làm cả hai người ko khỏi chấn động –

Lãnh Niệm Sinh ánh mắt bắt đầu thay đổi từ mong chờ chuyển sang lo lắng, sợ nương sinh khí(nổi giận), cự tuyệt nguyện vọng nhỏ bé trong lòng của nó.

Duẫn Huyền Niệm cúi thấp đầu, lẩm bẩm: “phụ bỏ……” trong lòng tự nhiên đau, giống như kim đâm vào vết sẹo xấu xa, bới móc lên thịt, vạch trần vết thương còn đỏ máu mà hắn ko muốn đối mặt. Hô hấp nhất thời cứng lại, buồn bã khó chịu……

Không đành lòng làm cho của hài tử thất vọng, Duẫn Huyền Niệm giơ tay đấm mạnh vào cửa – “Rầm rầm rầm” tiếng động vang lên dời đi lực chú ý. Một lúc sau, đại môn mở ra, người hóa giải tới ngoài cửa không biết làm thế nào để ứng đối  với vấn đề  lúng túng của 1 đôi mẫu tử.

“Xin hỏi…… Các ngươi tìm ai?”

Địch viện quả phụ — mị nương (~ người phụ nữ xinh đẹp) chớp chớp mắt kinh ngạc. Sống ở đời hơn 20 năm đến giờ mới biết cái gì là mở mang kiến thức, thế gian có người tướng mạo thắng Phan An[1], nam nhân mà lại xinh đẹp hơn cả nữ tử?!

Hắn một thân bạch y nam trang, dung mạo thanh lệ, nếu đem ra mà so sánh thì nàng chỉ có thể là thua xa………

“Vị đại thẩm này, ta cùng nương của ta là đến xem nhà ở” Lãnh Niệm Sinh cười hề hề nói. Nó muốn phá hư, không cho nương thành công mua được nhà ở, nương nên trở về để cha nghiêm ngặt chăm sóc đi, cho dù nương phát khùng chạy loạn, chân của cha cũng đủ dài, hai ba bước là có thể đuổi kịp nương.

“Ngươi gọi hắn nương? Kêu ta là đại thẩm!” mị nương hoảng hồn hét lên. Đôi mắt đào hoa mở lớn hết cỡ, xem ra rất tức giận  nhìn hài tử vừa hơn 10 tuổi, thật muốn đánh chết nó mà, đồ mất dạy……

“Thỉnh phu nhân đừng trách móc, ta tuy là nam tử, nhưng có hai hài tử, bọn nó đều gọi ta một tiếng  là nương.” Hắn còn có thêm 1 tướng công nữa kia. Phu nhân này nếu biết rõ tình hình, thấy pho tượng  đại gia với gương mặt lạnh lùng kia, ko té xỉu mới lạ…....Haiz! Duẫn Huyền Niệm không khỏi ninh mi, nghĩ đến nam nhân kia lại bực mình……..

Vị công tử như thế này sao lại giáo dưỡng (dạy dỗ, nuôi nấng) ra hài tử như thế kia. Chắc cũng hao tâm tổn trí dữ lắm đây?! Mị nương hơi nhếch mép cười, mắt loan loan hình như cũng cười, cẩn thận quan sát — một lớn một nhỏ bộ dạng nhân là y như nhau, tám phần đều là ngốc tử. Công tử ko hiểu rõ là nam vốn khác nữ. Tiểu tử chết bầm kia cũng ko biết cái gì là cha hay mẹ, cứ nghe theo mà ơ với a.

Người ta thường hay nói: Nhân vô thập toàn, nếu trái lại sẽ bị trời ghen ghét mà đố kỵ! Này không phải là ví dụ rõ ràng sao, ha ha……. Mị nương không hề trách móc, nàng thân thiện nói: “Công tử cùng vị tiểu công tử này thỉnh 2 người vào bên trong, cứ thoải mái mà nhìn, đến khi nào chán thì thôi”

“Cám ơn.”

Mị nương nhất nhất giới thiệu: “Trạch viện của ta kể ra cũng ko nhỏ, tiểu kiều lưu thủy (dưới cầu có nước chảy), cảnh vật đẹp đẽ thanh tịnh. Không dấu gì hai vị, trước kia nơi này dân cư cũng không ít, trong nhà còn có phó dong (người hầu) để sai bảo. Sau đó bởi vì gia đạo sa sút, liền từ từ thối liễu dong nhân (sa thải người làm) nên phòng của phó dong hiện nay không có người trụ. Bên kia có sương phòng. Ở trung gian là đại sảnh, cùng nhà bình thường khác là thiết kế tương đồng, không có gì bất thường.  Chỉ khác là tất cả các phòng đều ko phải là hoàn toàn mới, sợ công tử hiềm khí (ghét bỏ).”

“Không đâu”

Duẫn Huyền Niệm đối với ngôi nhà này xem như hài lòng. Hắn liền nói: “Phu nhân, người ra giá đi.”

“Ah, công tử ngài thật thẳng thắn, ta cũng ko cần phải nhiều lời, nhà này 400 lượng, xem như quá rẻ rồi. Quyền trạng ( ~ chủ quyền) không bao gồm phòng người hầu, để  ta và hài tử còn có chỗ cư trú, công tử thấy thế nào?”

“Phu nhân ý người là muốn ở lại phòng người hầu của nhà này àh?”

“Là…….” đôi mắt hoa đào của mị nương rưng rưng, liếc mắt với công tử 1 cái, trước mắt hắn ko kềm được đau xót, đem mặt vùi vào giữa lòng bàn tay, ra vẽ ko muốn cho người ta thấy gương mặt khóc lóc của nàng, sợ tổn hại hình tượng xinh đẹp kia: “Ta biết yêu cầu này hơi quá đáng 1 chút, nên từ trước giờ ta vẫn ko nỡ bán nhà đi”

Kết quả là hắn vội vàng mua…… Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy……

Mị nương sợ công tử đổi ý, ả ta cũng chẳng tốt lành gì, vừa khổ sở, vừa đùa cợt, tiếp tục khóc lóc nói: “Công tử có điều không biết, này nhà này vốn là của tiên phu lưu lại, bán nó, ta cảm thấy rất áy náy, là nó bị mất trong tay ta. Chuyện này ko phải là đều trách ta hay sao, thân là giới nữ lưu chi bối ( ~ hạng người phụ nữ), thật sự là bất lực bảo trụ nó…… Nếu không phải phu quân lúc sinh tiền vay mượn nợ nần……. thì ngôi nhà này bất luận là gì ta cũng ko bán. Cũng sẽ không đưa ra đưa ra điều kiện vô lý như thế, nếu công tử ko muốn mua hạ, như vậy …..thì…..”

Mị nương cuối người, đề tay áo lau đi nước mắt, xoay người lại, toàn bộ mắt đều đã đỏ lên, thống khổ, ai oán, đúng là làm người thương cảm.

Nghe nàng nói chuyện đáng thương như vậy, Duẫn Huyền Niệm cũng không thể không đồng tình với đối phương được, tính thử: “Nếu ở cùng người khác, chỉ cần cuộc sống ko bị quấy rầy, thì thật ra cũng ko ngại là ko mua hạ được toàn bộ quyền trạng của nhà này”

“Phu nhân, người đừng thương tâm nữa, ta đồng ý mua nhà này, toàn bộ giao dịch vẫn đúng như người nói”


“Nương, người ko thấy lo sao?” không xong rồi, nương thật muốn mua nhà của đại thẩm này……. Nó không thích! Sợ nương thích ả, càng sợ ả thích nương!

Cô nam quả nữ chung sống chung nhà, vạn nhất (lỡ như) đã xảy ra thiên lôi câu động địa hỏa (~ thiên lôi, động đất, cháy nhà)…… Như vậy cha nó phải làm sao đây? Lãnh Niệm Sinh mi tâm nhất ninh, thiếu gia lòng đầy cảnh giác thấy đại thẩm này là lạ, lời của ả ta nói là thật sao?

Nương hồ đồ, nhưng nó không có hồ đồ, thiếu gia hoài nghi đại thẩm bán được nhà rồi sao không đem ngân lượng mua hay thuê nhà khác mà ở?

Chắc là ả thân mang rất nhiều nợ nần, nên bán hết nhà cũng ko đủ trả. Vì thế chiếm cứ phòng người hầu, nhất quyết ko bán, là để tiết kiệm chi tiêu?

Nghe Dương lão bản nói, nhà họ Địch này  có cô nhi quả phụ sống nương tựa lẫn nhau, ngày qua ngày kham khổ…… Thứ đại thẩm đang mặc dùng hảo vật liệu may nên ah……

“Niệm Sinh, ta đã đồng ý mua, sẽ không đổi ý đâu. Nam nhân lấy chữ tín làm đầu, sao lời nói ra rồi có thể nuốt lại được” Duẫn Huyền Niệm tâm ý đã quyết — tương lai sẽ ở nơi này mà sinh sống.

Mị nương nghe vậy, cảm thấy mừng thầm không thôi. Nhà của ả cuối cùng cũng được bán ra.Tuy rằng đối phương là mỹ nhân kiêm luôn ngốc tử (nói đúng lắm nga), nhưng cũng chẳng can gì, lấy được tiền là tốt rồi…….

Lãnh Niệm Sinh sắc mặt trầm xuống, hãy còn đang hờn giận, chạy ra nơi khác dậm chân vài cái, giũ giũ hết bùn xuống. Xuất liễu muộn khí (trút ra hết bực bội), quay trở lại chỗ nương và đại thẩm. Nó liền thấy được cảnh tượng, đành bất lực trơ mắt nhìn nương xuất ra ngân lượng làm tiền đặt cọc. Sau đó nương cùng đại thẩm ký hạ hiệp ước mua bán, chia làm 2 bảng……

[1] Là người được xem là đệ nhất mỹ nam nhân ^.^ thời cổ đại Trung Quốc, anh này cũng chung tình lắm nha, kết hôn lúc 10 tuổi đó (má ơi =.=ll) vợ chết lúc anh còn trẻ nhưng ở vậy luôn, nhưng số phận của ảnh cũng thật bi thảm, haizzz. Các bạn có thể xem thêm ở đây nha

Nhận được tin nhắn của tiểu báo mã tử, Khuyết thị huynh đệ (anh em nhà họ Khuyết) lập tức đến tìm xã hội đen long đầu lão đại — Lãnh gia.

Sau khi bẩm báo hành tung của đương gia chủ mẫu hôm nay, chỉ thấy gia buồn bã không nói lời nào, cũng ko phát hỏa. Khuyết thị huynh đệ bắt đầu có ý kiến:

“Gia, đương gia chủ mẫu đã chui đầu vào lưới, sao ngài lại đem nhân mà thả ra như vậy?” việc lạ ah, gia không chạy ngay đến chộp lấy người,quăng vào phòng 3 ngày 3 đêm triền miên ko dứt, lại như 1 hồn ma vất vưỡn trơ trọi đứng ở hành lang gấp khúc, ko biết là đang suy tính cái gì?

“Là nữ nhân thì rất dễ mũi lòng nha. Bộ dạng của đương gia chủ mẫu của chúng ta so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn, nhất định cũng không ngoại lệ. Gia chỉ cần đem nhân về dụ trong vài ngày, chờ cho người quen thuộc với thói quen và hoàn cảnh nơi này là tốt rồi, làm gì đến nỗi thê ly tử tán (vợ con chia lìa) chứ.”

“Hai ngươi câm miệng lại hết được ko?” Tiêu Mạnh Hải trừng trứ Khuyết Bất Thấu, và Khuyết Bất Thưởng hai người ngoan ngoãn ngậm chặt miệng lại. Rốt cuộc cũng nhìn ra được tâm tình của gia gia ko tốt. Đương gia chủ mẫu đã nhanh chóng đem gia mà quên sạch sành sanh, muốn truy(theo đuổi) nhân trở về, cũng không dễ dàng gì –

Nhân hiện tại là thân phận gì, như hỏa như đồ (hừng hựt khí thế) được bàn tán rộng rãi tại tửu lâu hay các nơi công cộng. Đối với sự thương tổn tính tình của gia nhất định đã — thêm mắm thêm muối nói Lãnh gia  đã điên hoàn toàn. Ngay cả nam hay nữ cũng ko phân biệt được. Đem tài tử làm nương tử, trong miệng bọn họ đương gia chủ mẫu trở thành tài tử có mệnh thật đáng thương. Thiên tư tuyệt sắc bị gia nhanh chóng nhắm trúng. Nhiều người thích hóng chuyện còn đối  Thiết Sinh tài tử kỳ vọng rất cao. Cho rằng tài tử nên hy sinh cái tôi, chu toàn tập thể — cứu vớt thiện lương dân chúng trước cảnh nước lửa. Bằng ko thì những nam tử có gương mạo thanh tú sẽ ko dám xuất môn, vì sợ bị bắt vào Lãnh gia “băng cung” từ nay về sau chỉ có thể giương mắt lên mà nhìn cuộc sống ko hề có thiên lý nữa…..

Haiz! Tiêu mạnh hải khóe miệng hãy còn run run. Những chuyện như vậy cũng có thể đồn đãi nhảm nhí được ah?

Vẫy vẫy tay với khỏa kế (~ tiểu nhị), “Đem rượu tới đây”  hắn nhận được lệnh của gia gia, ko cần hóa giải những tin đồn bậy nghe được này. Kia ko phải làm cho người ta thêm nói nhảm sao. “……” than khẽ 1 cái, không biết gia có phải hay không là thật sự điên rồi? Đến bây giờ còn không có động tĩnh gì, hắn chỉ đơn giản uống rượu giải sầu, nhìn như đang chịu tội vậy.

“Bọn ta cũng muốn uống, đem thêm vài cái chén lại đây”

Khỏa kế vội lên tiếng: “Vâng ạh”

Chỉ chốc lát sau, khỏa kế bưng tới đồ nhắm, rượu nữ nhi hồng cùng vài cái chén. Khuyết Bất Thấu, Khuyết Bất Thưởng hai người lôi ra 2 cái ghế mà ngồi xuống. Không biết nói gì, vậy cũng nên thưởng dụng rượu ngon, thức ăn ngon, bọn họ bữa tối còn chưa có ăn kia mà.

“Gia, dù gì thì ngài cũng đến ăn 1 chút gì đi”

“Đúng vậy, ngài phải làm cho đương gia chủ mẫu ngoan ngoãn trở về tuân thủ nữ tắc. Có thể suy nghĩ nhiều biện  pháp mà. Đem nhân trực tiếp làm cho bất tỉnh đỡ phải thêm 1 số công việc, làm cho đầu óc của đương gia chủ mẫu thanh tỉnh lại, sau đó sẽ nhớ đến việc đã quên trước kia.”

“Ta tiếc thương hắn, cũng không hy vọng hắn khôi phục trí nhớ.” Lãnh Thiết Sinh xoay người lại, khóe môi câu dẫn 1 nụ cười quan tâm dạt dào –

Gia còn cười được?! Ba người bọn họ không khỏi kinh ngạc khi thấy gia biểu tình cổ quái. Ánh mắt thoáng giãn ra, trong đó rõ ràng tàng trứ mấy phần ưu sầu, mâu quang ánh lên 1 chút ôn nhu…… Là muốn giữ người trong tim mới có thể như vậy…….

Lãnh Thiết Sinh nhập vào bọn họ, ngồi xuống, nhưng lại ko ăn uống gì hết. Thở dài nói: “Ta muốn nhượng hắn đừng bực tức nữa, không có nghĩa là hắn từ nay về sau có thể thoát khỏi ta.” Nương tử hồ đồ, không biết đường về nhà nên làm sao mà đi, nhân lại suy yếu, nhà của hắn có thể  nói là cách xa y 1 chút, ah, đại gia ta có thể giả vờ mua nhà kế bên, coi như là để nghĩ ngơi khi đi đường xa đi.

“Gia, đương gia chủ mẫu bán họa, mua nhà rồi. Tiểu tử Niệm Sinh kia lo lắng người lại đang ở xa vạn dặm bên ngoài, ngay cả cửa nhà còn khó có thể gõ được nữa ah” Khuyết Bất Thấu thành thực nói.

Lãnh Thiết Sinh liền nhắc nhở hắn “Ngươi quên ta làm nghề gì rồi sao?”

Khuyết Bất Thấu không chịu nhận chính mình là hữu dũng vô mưu, hắn đương nhiên biết rõ – “Gia là lưu manh đầu đảng, nhưng đâu phải là tặc, không phải gia đang tính đổi nghề thành phường đầu trộm đuôi cướp[1], đục tường trộm người chứ?”

Lãnh Thiết Sinh ngạc nhiên chớp mắt 1 cái, gương mặt lạnh lùng trở nên cứng nhắc, cố gắng chống đỡ thân thể khỏi phải suy sụp……

Hai huynh đệ này đã quên đại gia mở tiền trang tư nhân, rõ ràng nắm trong tay 1 ít kinh tế, lý đâu lại ko hảo hảo lợi dụng. Y khôi phục lại thần sắc, nhướng mày hỏi: “Các ngươi ko phải vừa nói cho ta biết – Dương lão bản vừa xuất 1 ngàn lượng mua họa của Huyền Niệm?”

“Đúng vậy, như thế rồi sao” Khuyết Bất Thưởng nghĩ mãi ko ra việc đó cùng đương gia chủ mẫu trở về thì có quan hệ gì, “Hay là…… Gia ghen tức họa ở trong tay người khác, muốn mua trở về, Dương lão chịu bán sao?

Gia gia nếu muốn cứng rắn đem họa mua trở về, Dương lão bản kia chẳng phải rất đáng thương, nhân đã yêu thích tranh đến độ si mê.

“Ta sẽ không làm Dương lão bản khó xử, nếu ko có hảo nhân vật Dương lão bản này, Huyền Niệm sẽ không sẽ đến phiền lâu. Ah, lão thích cất chứa danh họa. Bất quá……” Lãnh Thiết Sinh dừng một chút, rồi mới nói ra ý định của y, để cho các huynh đệ đi thực hiện.

“Cầm ngân phiếu của Dương lão bản thì đừng hòng có thể đổi tiền mặt tại bất cứ tiền trang nào. Tên nương tử khùng điên kia muốn độc lập tự chủ, mang theo hai đứa con của chồng, còn vọng tưởng có thể chống đỡ 1 mảnh trời……. Hanh! Ta còn lo lắng hắn rất mệt nhọc!” đại gia sẽ không nhượng cho hắn ta 1 thân mang bệnh còn hồ đồ đi lại trên đường.

Trước đem nhân bức đến, mới hảo hảo ôm vào lòng, cho bỏ công y kiên nhẫn chia xa trong thời gian ngắn. Lãnh Thiết Sinh nhăn chặt trán, tay nắm thành quyền cực lớn “rầm” 1 cái đấm ngay vào mặt bàn, ba người còn lại nhanh tay lẹ mắt cầm lấy chén rượu, nghe y giận dữ hỏi:

“Hắn thực mua hạ Địch viện ở thành tây, không lầm địa điểm chứ?”

Gia cuối cùng cũng phát tác, gương mặt lạnh lùng ko chút biểu tình, là cơn giận ko nhỏ……

“Ngôi nhà kia ko sạch sẽ……” y nói.

“Sạch được mới là lạ, trên phố  có lời đồn đãi trong đó có âm hồn bất tán, trời mới vừa tối liền xảy ra tác quái” Tiêu Mạnh Hải tiếp tục uống rượu giải sầu. Theo mấy người bọn họ biết, Địch viện chủ nhân trước kia là 1 tú tài, trung niên tang thê, dưới gối còn có1 đứa con nhỏ. Sau đó thì tái giá, tú tài lúc ấy hoa hạ cự tư ( ~ mắc lừa gái đẹp) cưới một thanh lâu nữ tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, lão phu thiểu thê (chồng già vợ trẻ), cũng chấn động một thời.

Nhưng mà, khoảng chừng 2 năm sau, tú tài lại viết 1 bản cáo trạng, thưa kiện  1 tên lưu manh du côn nào đó đùa giỡn nương tử nhà mình. Không quá 3 ngày sau, tú tài liền chết tức tưởi ở ngã tư đường, khám nghiệm tử thi cho biết tử nhân là do bị xe ngựa cán chết……..

Từ đó về sau, Địch viện liền truyền ra Quỷ hồn thuyết (truyện ma quỷ).

Haiz! Lãnh Thiết Sinh nóng lòng suy nghĩ: Con quỷ kia là có mắt để thấy nương tử đang bị bệnh ko đây?

Hắn chẳng những ko nhận phu quân, còn xách tiền đi mua 1 quỷ ốc (ngôi nhà ma), thật là quá giỏi mà.

Nương tử có phải hay không sợ ban đêm ngủ 1 mình quá nhàm chán, nên tự tìm quỷ hồn đến giúp vui. Mẹ nó! Hắn đem đại gia đặc ở đâu chứ?

Có thể xu cát tị hung (dùng may mắn hóa giải tai kiếp). Nhưng lại bị nương tử gạt sang 1 bên làm oán phu……….

Đại gia không chịu nỗi cô đơn, liều mình bồi nương tử. Nội chuyện mua quỷ ốc, tám phần cũng sẽ bị đồn thổi là điên cuồng. Lãnh Thiết Sinh thở khì khì nghĩ: Nương tử, hài tử, ốc tử đều là của đại gia ta. Ngang bướng này nọ, tưởng là sẽ cắt đứt sạch sẽ sao, cứ chậm rãi mà chờ đi.


Hừ! Lãnh Thiết Sinh bỗng nhiên đứng dậy, hỏi: “không biết các ngươi có hay không hứng thú với bản lĩnh, trong mắt của nương tử thì bản lĩnh của ta như thế nào ?”

“Gia, bộ ngài tính đi chuyển khoản hả ?” Khuyết Bất Thấu cuối cùng cũng nghĩ thông suốt.

“Nhảm nhí!”

“Đang tối mà, ngài ko sợ gặp quỷ” Khuyết Bất Thưởng hỏi.

“Àh,” Tiêu Mạnh Hải cười lạnh nói: “Ta sợ quỷ gặp gia lại cao hứng nha” nhân xuất thân là thanh lâu nữ tử, như là có lời nguyền, gia luôn hấp dẫn hoa bướm nga……

***

Hôm nay là ngày lành cái nỗi gì ?

Ngôi nhà thiếu người hỏi mua đã ba tháng, vừa có người muốn mua. Buổi chiều mới tiễn ra 1 đại mỹ nhân cùng tiểu hài tử, buổi tối lại nghênh vào bốn vị “hung thần ác sát”. Một người trên mặt có đao ba, hai gã giống nhau như đúc, đều là thủ hạ nổi tiếng của Lãnh gia. Như vậy, người có ngũ quan như khắc bằng băng trên gương mặt kia, không phải là……..

Đôi mắt hoa đào của mị nương dường như thấy được con mồi, dung mạo kia so với đại mỹ nhân còn làm ả rung động hơn nữa nha……….

Trước kia là nghe qua không ít tỷ muội có nhắc đến — Đại danh đỉnh đỉnh Lãnh gia là nam nhân trung nam nhân (~xuất chúng trong đám nam nhân), hôm nay vừa thấy — quả nhiên danh bất hư truyền.

Bờ vai to lớn kia tuyệt đối là có thể sử dụng được…… Nam nhân này hơn một năm trước tang thê, mà ả — ba tháng trước thành quả phụ, hai người bọn họ không phải là một đôi khoáng nam oán nữ (~ trai tứ chiến, gái giang hồ) hay sao –

Lão thiên gia an bài cho bọn họ gặp nhau chắc là vì……..

“Phu nhân, chúng ta là tới mua quyền trạng ngôi nhà này của ngươi” Khuyết Bất Thấu nói mục đích Lãnh gia tới đây như tạt nước lạnh vào ả.

Địch quả phụ từ lúc mắt thấy Lãnh gia bước vào địch viện, đã quyết sẽ ko buông Lãnh gia đâu. Tiêu lão Nhị quả nhiên nói đúng “Sợ là quỷ còn cao hứng khi nhìn thấy gia nữa ah” Nữ nhân gia kia cảm xúc quá đáng….. Mặt mày hàm xuân (đầy d*c tình), vừa nhìn đã hiểu……

Mị nương lộ ra nụ cười hoặc nhân (dụ hoặc người khác) – “Thì ra là thế, đáng tiếc các vị đã chậm 1 bước, tòa nhà này ta đã bán cho 1 vị công tử ” Giọng nói mị hoặc ngọt đến độ xương cốt đều nhanh rã ra.

“Ta biết.” Lãnh Thiết Sinh không thèm nhìn ả mà liếc mắt 1 cái. Duệ nhãn nhìn quanh bốn phía, có con đường nhỏ đi đến giữa sân. Dưới ánh trăng, ngôi nhà thoạt nhìn chẳng ra làm sao, so với đại gia tự trạch chỉ bằng ngón tay út, lãnh lãnh thanh  thanh (lạnh lẽo yên tĩnh). Tâm tình của y thật thê thê thảm thảm, thảm thảm thê thê……..

Đại gia tương lai phải ở trong này chịu ngược đãi rồi, không phó dong để có thể sai sử (sai bảo + sử dụng), mỗi ngày còn phải xem sắc mặt của nương tử, có hay không mây đen dầy đặc, mưa gió kéo đến………..

Nhưng đừng khóc cho y xem là tốt rồi. Cái người kia còn có thói quen hồ đồ này nọ, nữa đêm thường ở sân lắc lư, có phải hay không là sợ quỷ thường lui tới ?

Duệ nhãn nhíu lại, nhìn theo phía sau nữ nhân, thật là can đảm, tuyệt không sợ hãi đối mặt với bốn nam nhân bọn họ. Không hỗ là vừa gặp đã quen, chắc cũng ko ngu mà không biết nhìn tướng đi ?

Lãnh Thiết Sinh không thèm để ý đến người khác đang nghĩ gì, bắt đầu nói :  “Nương tử của ta hồi chiều đến mua ngôi nhà này, giờ ta đem hợp đồng cùng quyền trạng đến, chúng ta giao kèo, thanh toán rõ ràng.”

Tiêu Mạnh Hải theo đó rút ra 1 tấm ngân phiếu, đưa cho Địch quả phụ. “Đây là ba trăm năm mươi lăm lượng. Ngân phiếu lúc nào cũng có thể sử dụng được.” Dương gia chủ mẫu bị lừa không ít ngân lượng, ngôi nhà cũ này làm gì đến cái giá kia.

“Các ngươi…… Vừa nói ai là nương tử?” mị nương nhất thời kinh ngạc há to miệng, gương mặt kiều mỵ kia nhất thời thộn ra như cái trứng vịt, tối sầm lại ngay…..

Bất ngờ như bị sét đánh trúng – ả không phải là mới gặp 1 thằng ngu sao? Mị nương hai tay ko nhấc lên nỗi để cầm ngân phiếu, lúc này thật hồ đồ — đầu óc của Lãnh gia có vấn đề? Hay là thính lực của ả có chướng ngại?

Môi nhân bà (bà may) trước đây — Khuyết Bất Thưởng lập tức giải thích: “ Phu nhân hai ngày nay ko nghe tam cô lục bà (~ mấy bà tám chuyện) ngoài chợ huyên thuyên àh? Nếu ko, như thế nào lại ko biết Lãnh gia đang trảo đào thê (bắt lại người vợ bỏ trốn)?” Gia  có ý muốn cho thế nhân đều biết được — tiểu mỹ nhân là của đại gia hắn, cho nên gã liền nhân cơ hội đem việc này mà phát dương quang đại –

“Phu nhân tối ngày ru rú trong nhà, nên không biết tin tức chấn động văn võ, đồn thổi xôn xao một góc trời — đáng thương thay tài tử bị Lãnh gia để mắt tới.” Khuyết Bất Thưởng lộ ra nhất mạc tặc tiếu (~ nụ cười gian xảo), hắc hắc…… Đã ở trong mắt của Lãnh gia, đương gia chủ mẫu dù có trốn như thế nào, bất luận đi đến nơi đâu, làm gì có ai dám đối hắn mà có ý đồ ko đúng đắn?

Ngôi nhà này ko có sạch sẽ gì hết, e rằng nửa đêm lại xuất hiện sắc quỷ mơ ước sắc đẹp của đương gia chủ mẫu, chuyện xưa không thể tái diễn, nếu không — ai mà biết trước được đương gia chủ mẫu sẽ còn làm ra chuyện gì nữa đây.

Khuyết Bất Thấu xen mồm vào, trợn mắt lên mà nói: “Hồi chiều, người đến mua nhà chính là Thiết Sinh công tử, chính xác là nương tử của gia gia chúng ta. Phu nhân nếu như không tin, có thể hỏi con của ngươi — Địch Dĩnh. Hắn ngay tại thực tứ của ta làm việc, nhất định có nghe đến chuyện đồn đãi của hai ngày qua, cũng có thể chứng thật lời nói của chúng ta không phải là giả. Nếu như vậy, chắc ngươi cũng đã hiểu rồi chứ?”

Lúc này còn không thấy khỏa kế của hắn — Địch Dĩnh. Tiểu tử kia tám phần là đi Dương lão bản Phụng Vân trai học việc, làm công rồi, mười ba tuổi, còn nhỏ mà phải mang trên mình sinh kế của cả nhà, chắc ko đơn giản.

Mị nương vẫn là vẻ mặt kinh ngạc, thật rợn cả người khi nghe chuyện từ chính người trong cuộc kể lại. Bọn họ còn cho là đương nhiên – Lãnh gia chắc là điên thật rồi?!

Kỹ lưỡng cân nhắc — Thiết Sinh công tử…… Đúng là tên ghi trên hợp đồng. Còn việc đào thê ……… nương tử…… chuyện này rốt cuộc là sai ở đâu?

Mị nương cảm thông sâu sắc liếc Lãnh gia một cái. Trời ạh! Nam nhân này bị bệnh cũng không nhẹ, cùng với mỹ nhân và tử tiểu tử buổi chiều đến đây đều giống nhau – là ngốc tử!

Ảo tưởng trong nháy mắt tan biến…… Haiz! Ngôi nhà này đã giữ ko được rồi, ngân lượng đương nhiên vẫn là muốn nắm chắc. Mị nương khôi phục thần sắc xinh đẹp bình thường, phóng khoán vươn cách tay trắng nõn với đến tấm ngân phiếu 355 lượng kia. Khóe môi cong lên 1 nụ cười ngọt ngào – Mặc kệ ngôi nhà này là ai mua, tương lai đến trụ chắc chắn là 1 thằng ngu…….

“Ta đi lấy hiệp ước cùng quyền trạng của ngôi nhà này cho ngài. Thỉnh ở ngoài đợi 1 chút, hay là vào trong phòng ngồi đợi cũng được?”

“Không, bọn ta ở ngoài này chờ” vật đã tới tay, y càng muốn người đến ngay. Đại gia mà vào được nhà này rồi, sẽ bắt vài nha đầu đến hầu hạ. Nương tử có nói qua Liên Nhi nhát gan, sẽ an bài Xuân Hoa đến làm bạn. Điều là nữ nhân gia, đến giúp  đỡ nữ nhi chắc cũng tiện.

Đến nỗi ngày thường, Xuân Hoa còn giúp đỡ cái tên kia chia sẽ gia vụ — Y không tin với tính tình của hắn, ngoài việc mua ngôi nhà này ra còn biết thuê người hầu.

Nghĩ đến đây, Lãnh Thiết Sinh trước mặt các huynh đệ, không chút nào che dấu ninh mi mà thở dài 1cái –

Khi lại bọn họ lại lần nữa, nương tử sẽ ko biết như thế nào mà đợi y đây?

[1] Nguyên văn: trở thành “lương thượng quân tử” (梁上君子 _ quân tử leo xà nhà) xuất phát từ 1 điển cố thời Hán chỉ những người làm nghề ăn trộm. Các bạn có thể xem thêm ở đây

https://1.vndic.net/%E6%A2%81%E4%B8%8A%E5%90%9B%E5%AD%90-cn_vi.html

————

Chương này có nhắc đến 1 thứ mà Hữu rất có hứng thú nha, đó là Đặc sản Thiệu Hưng rượu Nữ nhi hồng ^.^

Để Hữu giới Thiệu với mấy bạn 1 chút Loại rượu này nha  Nó làm tự gạo nếp, men từ gạo hoặc lúa mạch và nước suối có vị ngọt tinh khiết. Loại rượu này phải để ít nhất 3 năm mới cho vào bình. Khi chế biến xong rượu có mùi thơm nồng và màu hơi vàng. Muốn ủ được ngon thì cần phải ủ trong một một cái hũ làm từ gốm, sau đó dùng bùn trát lên đậy chặt hũ lại. Cái hũ rượu này sẽ được chôn dưới đất khoảng từ 3 tới 5 năm, nhiều nhất là khoảng từ 10 tới 20 năm, cho nên loại rượu này còn được gọi bằng một cái tên khác là “lão tửu”

Còn 1 điều quan trong nữa nè: Rượu Nữ nhi hồng và Trạng nguyên hồng đều là 1 đó nha ^.^ Nghe kể rằng ngày xưa nếu như 1 nhà nào đó sinh con gái sẽ ủ rượu, chôn xuống đất cho đến khi cô gái đó lấy chồng thì lấy lên, cho bà con cùng uống, gọi là Nữ nhi hồng, ngược lại nếu như sinh con trai thì cũng thế, nhưng rượu đó gọi là Trạng nguyên hồng, dùng để khi người nam đỗ đạt hoặc thành thân ^.^ Còn 1 điểm khác biệt nữa là uống NNH thì dùng chung nhỏ, còn uống TNH thì dùng chén lớn ^.^

Àh khi uống rượu này thì người ta ko uống lạnh mà uống nóng, ngày nay nếu các bạn đến những tiệm rượu ở Thiệu Hưng sẽ được dọn ra 1 cái bình rượu như vầy nè:

Nhìn đẹp quá phải ko, Hữu cũng từng thử xem uống nó và ăn kèm với đậu phộng luộc xem có ngon giống như Lỗ Tấn (Quê ông ở Thiệu Hưng mà ^.^) đã tả ko, haizz, sau đó phát hiện ra uống với thịt bò có vẽ ngon hơn nha =.=ll

Cuối cùng nếu như bạn nào đi du lịch Triết Giang thì có thể mua rượu về tặng như vầy nha, thật muốn mua cho tướng công quá *nhìn nhìn* mà thôi đi Tiểu sắc lang uống rượu vào, haizz *lắc lắc đầu*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui