Kinh thành.
Sáng sớm, hoa tuyết tung bay trắng ngần cả bầu trời. Từng mảng từng mảng rơi tán loạn trong ko khí. Quan cảnh trên đường phố vô cùng vắng lặng.
Lúc này đang là mùa đông, trên đường người đi lại rất thưa thớt. Nam nhân mang theo tiếng bước chân trẩm ồn và bình thản, thong thả đi tới, tuyết rơi làm ướt đẫm một mãnh trên áo khoác màu đen của y.
Bất chấp gió lạnh, nam nhân vẫn lộ ra nét mặt lạnh lùng cứng rắn, đôi mày anh tuấn, đôi mắt sắc sảo, sóng mũi thẳng tắp, làn môi mỏng manh. Tóm lại, khuôn mặt y tựa như mới vừa dùng dao khắc họa ra, đẹp vô cùng. Nhưng thứ khiến người khác chỉ cần liếc một cái cũng không thể quên được là ánh mắt lạnh như băng của y. Kia như dù trời có sập xuống cũng chẳng mảy may chớp lấy 1 cái.
Y ta lặng lẽ sãi bước tiến vào cánh cửa màu xanh của tửu lâu. Tai nhạy bén bỗng nghe được tiếng khóc nức nở từ xung quang truyền đến. Nam nhân cuối cùng cũng lộ ra một ít cảm xúc. Khóe môi hơi cong lên, là mỉa mai, hay cười cợt. Chẳng ai biết cả.
Mọi người chỉ biết nam nhân này tên gọi là Lãnh Thiết Sinh, cũng chẳng phải người lương thiện gì cả. Y kinh doanh kỹ viện, sòng bạc, tiền trang vân vân… chính là nhân vật mà hắc, bạch lưỡng đạo đều hoan nghênh. Giờ thật ko biết là đầu bếp nhà của Lãnh gia có gì bất ổn nữa ah?
Khiến cho đại gia như y ngày ngày đều đến chiếu cố. Liên tục gần hai tháng trời, giớ mưa bão bùng gì cũng mặc kệ. Giờ đâyquán ăn này thật nổi đình nổi đám rồi ah.
“Lãnh gia, hôm nay vẫn như cũ ạh.”
“Ân.” Lãnh Thiết Sinh cởi áo choàng, đi đến chỗ mọi khi ngồi xuống, cho dù gió bên ngoài tửu lâu thổi vào người mạnh thế nào vẫn ko hề thay đổi.
Tiểu nhị bưng món điểm tâm nóng hổi đến, “Lãnh gia, ngài có muốn đổi chỗ khác ko ạh, chỗ này lạnh quá.” Thế thì rất dễ sinh bệnh đó. Tiểu nhi ko dám nói ra, sợ y nói hắn đang rủa y.
“Mau tránh ra!” Không hề cảm kích mà ra lệnh. Tên tiểu nhị này đang cản tầm nhìn của y.
Vội vàng lui vài bước, Lãnh gia đang không vui, nghìn vạn lần… đừng dây dưa với đến hắn làm gì.
Nam nhân toàn thân toả ra khí thế lạnh lùng khiến người khác ko lạnh mà run. Lúc này, ai nấy đều muốn đạp cửa xông ra.
Kỳ quái chính là, dù đã cách 1 khoản khá xa rồi. Nam nhân cũng ko thèm liếc bọn họ lấy 1 cái, nói gì đến nổi giận, nhưng mọi người đều có chung 1 suy nghĩ là mấy bông hoa tuyết bên ngoài còn ấm áp hơn trong phòng này nhiều lắm.
Gió lạnh thấu xương, bất luận quần áo có bó chặt cỡ nào cũng ko giúp cho cơ thể ngừng run rẫy. Duẫn Huyền Niệm bất giác cắn đôi môi đã tím ngắt vì lạnh, bụng đói kêu vang, đói đến độ dạ dày toàn men chua cũng không dám lén ăn một chén cháo.
Chỉ có chờ… chờ khách nhân đến ăn cháo, bán còn dư lại mới đến lượt mẫu tử bọn họ ăn cầm hơi.
“Niệm nhi.” Nương khẽ gọi, do làm lụng vất vả quá độ mà bàn tay chay sần, một tay kéo ống tay áo, tay kia bưng chén cháo loãng, “Mau nhân lúc còn nóng mà uống đi”
Cháo nóng hổi đập vào mắt, lòng thật ấm áp, nhưng cũng đầy chua xót…
Duẫn Huyền Niệm đẩy tay mẫu thân trở về, hướng mặt ra ngoài, mẫu tử đồng thời nhìn thấy có khách nhân đi vào trong căn lều cũ nát không cách nào cản nổi gió lạnh.
Chỉ có vài bộ bàn ghế cũ, hai tên vai u thịt bắp chưa kịp ngồi xuống, đã lên tiếng hỏi: “Duẫn đại nương, chồng của mụ đâu?”
Người phụ nữ trung niên tay run lên, chén cháo nóng rơi xuống, hán tử vạm vỡ một cước dẫm xuống, cháo hòa vào trong tuyết.
Duẫn Huyền Niệm sắc mặt trắng nhợt, cùng mẫu thân lui về sau mấy bước.
“Ngươi ngươi… ông già chết tiệt kia lại làm cái gì? Lão lại đi đánh bạc nữa sao? Hai ngày không trở về, bây giờ đã thiếu các ngươi hết thẩy bao nhiêu?” Nàng mệnh khổ, cứ ngỡ được gả cho một trượng phu trung hậu thành thật, nào ngờ lão ta lại đam mê cờ bạc, thua hơn nửa đời người nhưng tính xấu không bỏ, thua luôn toàn bộ gia sản.
Nhắc tới phu quân bất tài nhà bà, thì lại nhớ ngay đến những kẻ ác ôn hay đến đòi nợ, báo hại mẫu tử bọn họ phải lưu lạc đến nông nỗi này.
Mắt ai oán, Duẫn Huyền Niệm cùng Duẫn đại nương đều tràn đầy lệ nóng như nhau cả.
Hai tên kia chẳng hề nhìn đến vẻ mặt của họ. Một người lạnh lùng lên tiếng: “Đừng than khóc với ta. Đánh bạc nợ cũng ko nhiều lắm, chỉ một trăm lượng mà thôi, mỗi cuối tháng chia ra thanh toán. Bọn ta đến đánh tiếng trước, cảnh cáo các ngươi đừng hòng chạy trốn.”
Duẫn đại nương vừa nghe một trăm lượng tiền nợ kia, thiếu chút nữa ngất tại chỗ, nếu không có Duẫn Huyền Niệm đỡ lấy thân thể run rẩy, sợ là đã ngã xuống đất không dậy nổi.
Tên còn lại ngồi xuống, “Đại nương, mang hai chén cháo đến, tiền lãi, ha ha…” Thể hiện rõ là ăn không trả tiền.
Ánh mắt xảo trá chợt hao háo nhìn tiểu quỷ nãy giờ chẳng nói tiếng nào cả. Dù ăn mặc rách nát, mặt cũng hơi bẩn, nhưng da thịt lại trắng noản.
“Hắc hắc…” gã cười thật gian ác, đầu nảy ra 1 ý định.
Tên kia liền đoán ra ngay suy nghĩ của đồng bọn. Xem ra lão già kia vẫn còn tiền vốn để chơi tiếp, nếu tiểu quỷ này thay đồ sạch sẽ, đem đến kỹ viện, lão già kia nợ nần có thể dứt ngay 1 lúc ah.
“Tiểu cô nương lớn lên thật thanh tú, đến, đại gia sờ 1 cái nào.” Gã ko khiêng nể gì mà bẹo má người vừa mang cháo đến.
Duẫn Huyền Niệm không hề né tránh, trên mặt đau xót, cảm thấy chán ghét.
Gã cũng đã đùa giỡn qua không ít cô nương. Ả nào ả nấy nếu ko phải sợ hãy van xin thì cũng là bày ra bộ dáng trinh tiết liệt phụ. Duy chỉ có người này là đặt biệt. Một chút phản ứng cũng ko có.
Gã trừng mắt nói: “Tiểu quỷ này không né tránh, ha ha… Cắn răn chịu đựng trốn đến phòng củi rồi kìa.”
Gã kia cũng tiếp lời: “Ta thấy, nàng ta ngoài bán cháo ra, còn bán đậu hũ nữa ah. Nên mới không sợ khách nhân sỗ sàng.”
Hai người nhìn nhau trộm cười, làm như là người ta không có mặc áo, ánh mắt thô lỗ xăm xoi trên người tiểu cô nương.
Duẫn Huyền Niệm hai vai run run. Tay phải nắm chặt một bó củi, ngón tay trắng noản nắm chặt đến đau đớn.
Không dám trút ra bực bội trong lòng. hắn biết một khi châm ngòi, sẽ không cách nào có thể dọn sạch được.
Không cam lòng …..Nhưng người nghèo thì phải nhịn!
Ném bó củi trên tay vào bếp, hắn cùng nương cần phải nhờ vào việc mưu sinh này để có ba bữa ấm no. Nhìn hoa lửa trong lò lách tách, thật ko biết lòng hắn cũng như thế mà bốc khói theo.
Cháo trong nồi nóng hổi, tầm mắt lại nhìn về mớ thức ăn đã hòa vào tuyết, lòng thắt lại…. “Ai ơi bưng bát cơm đầy/ dẻo thơm 1 hạt đắng cay muôn phần.”[1] Đói quá!….
Duẫn Huyền Niệm đứng dậy bước ra ngoài lều. Lạnh đến run rẩy, hai tay nắm chặt lại để giữ ấm. Tửu lâu đối diện làm ăn thật khá. Dù trời lạnh cách mấy cũng có khách ghé đến.
Cùng là bán điểm tâm cho người. Tửu lâu thì nườm nượp phú quý nhân gia. Còn quán ăn đơn sơ này chỉ toàn có lưu manh.
Không muốn nhìn những tên khốn kia đùa bỡn hắn. Duẫn Huyền Niệm bất tri bất giác đi đến giữa đường cái. Hắn ngẩng đầu lên, mặc cho hoa tuyết phấp phới bay xuống phủ lên người. Lạnh quá….
Mi đọng tuyết, khẽ nâng tay áo lau đi, vết bẩn trên mặt cũng vì thế mất theo, lộ ra khuôn mặt thanh lệ tuyệt sắc.
Hai tên lưu manh ăn cháo xong, lần thứ hai nhìn Duẫn đại nương cảnh cáo, rồi mới rời đi. Chúng ko biết sau lưng mình đang có người theo sau.
Nam nhân từ xa quan sát, mãi đến khi cả hai rẽ vào 1 hẻm nhỏ. Tất cả đến 3 người tiến vào. Chỉ trong chốc lát, bên trong vang lên tiếng hét thật kinh khủng.
“Áh — “
Chịu không nổi đã kêu lên như lợn bị chọc huyết. Nam nhân nhất chân đạp hai gã đang bất tỉnh kia, còn phế đi mỗi người 1 cánh tay. Chớp mắt 1 cái trong hẻm nhỏ chẳng còn âm thanh gì cả.
Gương mặt băng lãnh căm ghét, nam nhân bước ra khỏi hẻm, tay cầm 1 tờ giấy vay nợ. Y thật hao tâm tổn trí mới có được ah.
Haiz! Cùng lắm chỉ 100 lượng thôi mà. Đáng để y động thủ sao?
———–
“Đây là 100 lượng mà Duẫn lão đầu đã thiếu. Nguyễn gia, thỉnh ngài đếm lại, tính thử xem đã đủ hay chưa?”
Nguyễn Thiểu Quý ngồi đối diện với Lãnh Thiết Sinh nhất thời mở to miệng nhưng chẳng phát ra tiếng nào cả. Lão ko biết mình nên nói gì đây….
Nhìn thủ hạ Lãnh gia cầm ngân lượng trắng bóng cùng giấy nợ đẩy đến trước mắt, lão cứ tưởng Lãnh gia tự mình đến vì chuyện gì? Thì ra là vì chuyện này, thảm rồi….
“Hai tên thủ hạ ăn hại của ta đắc tội Lãnh gia phải ko?”
Nguyễn Thiểu Quý dè dặt hỏi, chỉ nghe nam nhân lạnh lùng cái gì cũng ko nói, ngược lại còn hỏi lão: “Sao hả, ngươi muốn ta bồi thường phí khám bệnh?”
“A! Ngàn vạn lần đều ko phải, Lãnh gia trăm triệu lần xin đừng nói vậy.” Nguyễn Thiếu Quý sắc mặt cứng đờ, lập tức quay đầu nhìn thủ hạ mà quát: “Chúng mày thật có mắt như mù mà. Còn ko mau quỳ xuống dập đầu tạ tội với Lãnh gia.”
“Vâng…”
Bỗng nhiên hai thân thể vạm vỡ còn ngơ ngác chưa biết việc gì đã quỳ xuống, lập tức dập đầu [Bốp bốp bốp] 3 tiếng. Nhưng thật chất vẫn còn lơ mơ chưa biết tại sao mình phải tạ lỗi ah?
Hừ! Dám động đến nữ nhân y coi trọng, thật không muốn sống nữa mà!
Lãnh Thiết Sinh đứng lên, cầm lấy áo choàng từ thủ hạ, rời khỏi Thiên Hương Lâu, chỉ để lại vỏn vẹn 1 câu: “Nguyễn Thiểu Quý, cầm ngân lượng của ta thì chuẩn bị đóng cửa đi.Trong kinh thành này, ta ko cho phép ngươi tiếp tục sinh sống nữa.”
Nguyễn Thiểu Quý lại “Ah” một tiếng, tay run run cầm tấm giấy nợ lên, nhìn trái nhìn phải, cần thận xem xét thật kỹ. Tờ giấy nợ này đã viết gì ko đúng. Duẫn lão đầu cũng tự mình đồng ý ấn dấu tay mà. Vậy thì đến tột cùng là sai ở đâu?
Tiêu Mạnh Hải rút giấy nợ trên tay Nguyễn Thiểu Quý trở về, lập tức đi theo sau Lãnh Thiết Sinh, chủ tớ hai người vội vã rời khỏi.
Nguyễn Thiếu Quý nhìn trừng trừng đống bạc trắng bóng trên bàn. Sáng đến chói mắt –
Xưa nay chưa từng thấy qua, Nguyễn Thiểu Quý coi tiền như mạng, tưởng chừng có thể ăn tươi nuốt sống đi được. Giờ đây, mắt vừa trông thấy đã [Rầm] một cái ngã ngay xuống sàn.
Bên ngoài Thiên Hương Lâu –
“Gia, muốn thuộc hạ phái người đi đón về không?” Nam tử trên mặt có một vết đao cung kính lễ phép giúp y vén lên cửa xe.
“Nên đón trở về.”
Lãnh Thiết Sinh bước lên xe ngựa, ngưng mắt nhìn cảnh tuyết trắng ngoài cửa sổ. Bỗng nhiên, bóng dáng xinh đẹp đầy cô đơn đứng giữa ngã tư đường lại hiện lên trong lòng. Quên ko được, hình bóng nàng luôn bên cạnh bếp lửa. Lúc nàng ngẩn đầu lên, trên mặt hãy còn vài vết bẩn.
Nàng tuyệt ko đoán được, khuôn mặt tuyệt trần đang giấu dưới mấy vệt bẩn kia từ lâu đã khắc sâu trong lòng y!
Nàng rúm ró trong gió lạnh, dáng vẻ nhỏ nhắn yếu đuối. Y thế mà lại ở mãi trong tửu lâu, cố ức chế để ko chạy ra ôm ghì nàng vào lòng.
Lòng ước ao có thể cưới nàng trở về, sinh một đám nhóc con, trải qua cuộc sống an an ổn ổn cả đời.
Lúc xe ngựa chạy qua dãy phố quen thuộc, Lãnh Thiết Sinh ngẩng nhìn túp liều đơn sơ cạnh đó. Một giai nhân thanh lệ tuyệt sắc với gương mặt dính bẩn đang đứng gần bên.
Chờ xem, y sẽ cưới nàng vào nhà.
[1] Nguyên văn: “Thùy tri bàn trung xan, lạp lạp giai tân khổ” Câu này có ý nghĩa gần giống câu trên ^.^ nên mình chuyển luôn ^.^
Kinh thành, vùng ngoại ô.
Tiêu Mạnh Hải phái hai gã thủ hạ, một nhóm tráng hán, cộng thêm một núi lễ vật; có thể chất lên xe thì chất lên xe, có thể lấy tay khiêng thì lấy tay khiêng, một đám người hạo hạo đãng đãng(trùng trùng điệp điệp) mà xuất phát.
Đầu đường cuối ngõ, mọi người toàn bộ chạy đến tham gia náo nhiệt — Thiên… Phô trương lớn như vậy chỉ là sính lễ đặt cọc thôi sao?
Con mắt mọi người mở thật lớn, bởi vì Lãnh gia tiếng tăm lừng lẫy muốn cầu hôn.
Mẹ ơi, là nữ nhân nhà ai xui xẻo… Không! Là may mắn bị Lãnh gia coi trọng?
Ven đường bọn bách tính đều nghĩ như vậy, bọn họ âm thầm cảm thấy may mắn cho phương viên trăm dặm… Không! Là toàn bộ nữ nhân gia của kinh thành rốt cục có thể an tâm mà xuất đầu lộ diện, xuất môn đi dạo đường phố.
Bằng không thì làm sao mà, này hơn ba tháng qua, đường phố quá mức quạnh quẽ a, rõ ràng – xuất hiện hầu như là nam nhân, làm vài thương gia bán son bột nước sập tiệm, bởi vì không có nữ nhân ghé qua.
Hiện tại, có thể một lần nữa khai trương, ha hả… Người người trên mặt đều lộ một mạt tiếu ý tựa xuân hoa tam nguyệt khai (hoa xuân tháng ba nở)— rốt cục có người hòa tan được tâm của Lãnh gia.
Thế là, đoàn người đi xuyên qua không khí vui mừng ướt át.
Một đám thủ hạ của Lãnh gia xuất ngoại làm việc, thanh thế lớn, không cần bao lâu liền tìm tới nhà Duẫn lão đầu.
Duẫn đại nương vừa mới mở cửa, duổi đầu một chút, trong ngõ nhỏ chồng chất đầy lễ vật đỏ thẩm dán hỉ tự, thoáng chốc đã bị thế trận trước mắt làm cho hồ đồ.”Này đoàn người là tới muốn làm cái gì a?”
Chỉ thấy một người nam nhân dẫn đầu cầm hé ra giấy vay nợ lắc a lắc –
Hắn tên là — Khuyết Bất Thâu, dẫn đầu căn giọng rống to: “Duẫn đại nương, nói cho ngươi một cái tin tức tốt, chúng ta là tới đòi nợ đích!” (Té ghế! Hãn….. O_o?!)
Duẫn đại nương nghe vậy, thân thể gầy yếu run a run, hơi dựa vào cánh cửa mỏng mảnh bằng ván gỗ phía sau chống đỡ, bằng không nhất định sẽ chết ngất. tại chỗ
Thiên — lão gia!
Cũng không thể nhẫn chịu trượng phu chỉ biết tìm kiếm toàn phiền toái nổi nữa, “Tử tao (bại hoại)lão đầu không lương tâm, ma quỷ, thiên giết, nên xuống địa ngục… Tử lão nhân — “
Duẫn đại nương đã bi phẫn lại thương tâm mà nguyền rủa một chuỗi dài, tử lão đầu rốt cục cút ra bên ngoài đối mặt hiện thực.
Hai đầu gối hắn run rẩy yếu đuối quỳ gối trước mặt thê tử, không quan tâm có bao nhiêu người xem thấy như thế hèn nhát không tiền đồ.
Hắn là nên bị đao đâm chết, chỉ biết hại vợ con nhà mình chịu cực chịu nạn, đem gia nghiệp to như vậy đều thua một cái hết sạch, mệt nhọc người vợ tào khang mỗi ngày phải xuất đầu lộ diện bán điểm tâm, dọn quán lại khắp nơi thu y phục trở về tẩy, mỗi ngày kiếm được một chút bạc vụn đều còn chưa đủ hắn ở sòng bạc vui sướng mà rống một câu– “Mười tám nhá!”
Không chỉ có như vậy, hắn tiền tiền hậu hậu nợ chồng chất một đít nợ không rõ ràng, thường xuyên rước lấy một đám gia hỏa đòi nợ, từng cắt đứt một chân của hắn, hài tử tám tuổi mắt thấy tất cả quá trình từ đó cũng… Hỏng! (ta chém)
Duẫn lão nhân hồi tưởng tội nghiệt của chính mình, vạn phần xấu hổ mà nói: “Nương tử, tha thứ ta, ta cũng không dám đi đánh bạc nữa, ta thề với trời, từ nay về sau tuyệt không giao thiệp với sòng bạc cái loại địa phương hại chết người này!”
Bởi vì không ai dám lại cho hắn tới gần sòng bạc một bước, Duẫn lão nhân cũng không biết là vì cái gì, một đôi chân vừa tiếp cận sòng bạc trong vòng một trăm công xích (mét), đã bị nhà cái thỉnh gia gia, cáo nãi nãi (kêu cha gọi mẹ) cầu hắn đừng tới nửa.
Càng quái chính là, Nguyễn Thiểu Quý sòng bạc, kỷ viện ở trong một đêm toàn bộ đóng cửa.
Lão nhân không nghĩ ra, vì cái gì giấy nợ cờ bạc một trăm lượng sẽ ở trên tay những người này.
“Các ngươi là tới lấy một trăm lượng?”
“Cũng khả dĩ như thế…” Câu nói còn không có xuất khẩu, trên đỉnh lập tức bị huynh đệ sinh đôi cho một cái ký! Khuyết Bất Thâu lập tức quay đầu lại mắng: “Để làm chi động thủ đánh người?”
“Ai kêu ngươi loạn nói, chúng ta là tới cùng người ta cầu hôn, cùng đòi nợ rõ ràng là hai sự tình khác nhau.” Khuyết Bất Thưởng đánh thức hắn.
Khuyết Bất Thâu rất không phục mà lớn tiếng phản bác: “Giữa phu thê với nhau đều không phải có câu nói — ‘Cùng khiếm trái’ (thiếu nợ nhau)! Ngươi coi, Duẫn đại nương nhất định là đời trước thiếu nợ Duẫn lão nhân, đời này mới có thể gả cho loại trượng phu này. Về phần hiện tại, ha hả… Có Lãnh gia chúng ta tiếp tay, bọn họ một ngày thành thân… Ha ha ha, Duẫn đại nương, ngươi có thể thoát ly khổ hải rồi. Từ nay về sau quá trứ cao chẩm (trải qua cuộc sống thanh cao) …”
Lưng dán tại trên ván cửa không nghe hết được lời nói, nàng một cái choáng váng — ngã vào trên người trượng phu.
“Ách?” Sao như vậy?
Khuyết gia hai huynh đệ đều si ngốc giật mình.
Một lát sau, hai người trên mặt lộ ra mỉm cười — Duẫn đại nương vui vẻ đến hôn mê luôn.
Taa! Nữ nhân gia chính là có nhiều xúc động. Nữ nhân nhà bọn họ cũng không như vậy.
Nhớ ngày đó, hai huynh đệ, một người dùng thủ đoạn trộm người; một người cướp đoạt tân nương người khác. Kết quả… sắc mặt tối sầm, hai người bọn họ cũng muốn chết ngất cho xong!
Người đệ trộm được “Kháp tra mỗ” (mỹ nhân chỉ xinh đẹp), người huynh đoạt “Phong tra mỗ” (mỹ nhân bị điên điên), hai người không khỏi lắc đầu, thổn thức khôn xiết … (hãn!…. pó tay!)
Vì vậy đặc biệt thay đổi danh tự, để răn đe tương lai tử tôn không thể theo đuổi việc trộm đạo, cướp đoạt, bởi vì thú thác nhất phòng thân, bại phôi cửu đại căn! (Cưới sai một người vợ, gây thiệt hại chín đời con cháu!)
Nhìn xem ánh mắt Lãnh gia thực sự là tốt, “Ha hả…” Khuyết Bất Thâu, Khuyết Bất Thưởng hai người cười đến ngu si, đương gia chủ mẫu bọn họ xuất hiện –
Duẫn Huyền Niệm không nghe theo lời dặn dò của mẫu thân, đi ra phòng ngoài, đẩy ra phụ thân thất thần bên cạnh, nâng lên mẫu thân hôn mê bất tĩnh một đường trở về phòng.
Nào ngờ, kỳ chân diện mục (diện mạo rõ ràng) đem đến một hồi nghiêm trọng sai lầm.
Người tới cầu hôn cũng không dám lỡ việc, Lãnh gia làm việc luôn luôn nhanh, độc, chuẩn, liền thú tân nương cũng không ngoại lệ.
Khuyết Bất Thâu vừa cao giọng quát: “Mau đưa lễ vật đem vào trong nhà.”
Một đám người lập tức đem lễ vật hựu đôi hựu điệp (vừa chồng chất vừa trùng điệp), vừa lúc cố định vách ngăn nóc nhà bất quá ba tháng liền sập của Duẫn lão nhân, phòng trong phút chốc thừa ra hai cái hồng sắc “lương trụ” (cột nhà), nhìn – biết bao hỉ khí hân hoan.
Khuyết Bất Thưởng rất thoả mãn mà đối Duẫn lão nhân cầu hôn, không quên đổi giọng xưng hô: “Lão gia tử người xin đứng lên, bên này tọa.”
Hắn một cước đưa đến một cái rương lớn, dìu lão gia tử ngồi được ổn định, mới nói: “Vật phẩm bên trong rương này là tân nương giá y vì lệnh ái mà chuẩn bị, ngày mai giờ lành Lãnh gia muốn nhìn thấy tân nương tử xuất hiện, bằng không…”
Ách, Duẫn lão nhân sờ không được manh mối, không đáp lời, Khuyết Bất Thưởng lại tiếp tục nói: “Ngài hiểu rõ ý tứ của ta mạ (không)?” Lời nói không thể nói trắng ra, nếu không tựu biến thành uy hiếp mất.
Duẫn lão nhân trợn trừng mắt nhìn, quả thực cực kỳ sợ hung thần ác sát “huynh đệ” nói trên, hắn sợ đến thiếu chút nữa làm rớt đại mộc tương, vội vàng vịn hảo ghế ngồi, mọi việc ngoan ngoãn gật đầu là tốt rồi.
Khuyết Bất Thưởng rất thoả mãn mà mỉm cười một cái, đem giấy nợ nhét vào trong vạt áo Duẫn lão nhân, đe dọa nói: “Ta cảnh cáo ngươi, Lãnh gia hao phí hai trăm ngân lượng mua hạ nữ nhi của ngươi, ngày mai tựu bái đường thành thân, ngươi nếu dám thừa dịp ban đêm đào tẩu, hừ hừ — ngươi hiểu rõ ý tứ của ta mạ?”
Duẫn lão nhân cứng họng, gật đầu như giã tỏi. Nghe nói Lãnh gia người này hung tàn, ngoan lệ, không nhân tính.
Nhìn lão gia tử hắn đều nhanh bị hù dọa đến vỡ mật, Khuyết Bất Thưởng lập tức trấn an lão nhân gia, “Kỳ thực lệnh ái gả cho Lãnh gia cũng không có gì bất hảo. Lãnh gia chỉ là có điểm lãnh khốc, nghiêm túc thôi, thoạt nhìn không hảo ở chung, bất quá chỉ cần nữ nhi của ngài thay Lãnh gia sinh một tá hài tử, ta tin tưởng Lãnh gia hội hảo hảo sủng nàng cả đời, mà các ngươi hai người phu phụ cũng có thể cật hương hát lạt (ăn ngon uống nóng), hưởng phúc bất tận. Hiểu được rõ chứ?”
Duẫn lão nhân đã bị nước bọt của mình làm nghẹn, chỉ lo mãnh liệt “khái khái khái” mà gật đầu.
Khuyết Bất Thưởng xác định tất cả đều giao phó, bố trí trong trang viên hẳn là cũng không sai biệt lắm đi, hắn quát một tiếng: “Đi, chúng ta trở lại báo cáo kết quả nhiệm vụ.”
Một đám người luyện qua võ công, cước trình nhanh chóng đến nổi làm người theo không kịp, bọn bách tính đến giúp vui cũng lập tức giải tán theo.
Duẫn lão nhân quẳng xuống mộc tương, bò ra ngoài cửa, huy phất tay, ngoài miệng hô: “Các các các… ngươi mau trở lại a, chậm… chậm đã a… Lãnh gia… mua mua… lầm người rồi!”
Duẫn lão nhân chờ sau khi thê tử thanh tỉnh, đem ý đồ của đối phương báo cho biết, phu thê hai người cùng nhau ôm đầu suy nghỉ không có biện pháp.
“Nương tử, chúng ta bỏ trốn đi, Lãnh gia muốn kết hôn ‘nữ nhi’ chúng ta, không bằng đâm lao phải theo lao, trước nhượng Huyền Niệm gả rồi hãy nói sau.”
Duẫn lão nhân chỉ có thể ra loại thối chủ ý này, dù sao kinh nghiệm chạy trốn cũng tích lũy không ít, ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách.
“Có thể chạy đi đâu? Chúng ta không thể trêu vào người có tiền có thế, Lãnh gia chỉ cần ra lệnh một tiếng, không ra ba ngày, chúng ta chính là bị bắt sống trở về.”
Lão nhân lúc này trêu chọc người không phải là nhân vật cùng du côn lưu manh giống nhau.
Duẫn đại nương không khỏi trách móc nặng nề: “Tử lão nhân, Huyền Niệm bị ngươi làm hại còn chưa đủ sao? Ngươi này làm cha thực nhẫn tâm nhượng hắn gả cho tên nam nhân gọi Lãnh gia kia? Lẽ nào ngươi không có nửa phần hổ thẹn?”
“Nhân gia tên là Lãnh Thiết Sinh.” Duẫn lão nhân chỉ lo sữa đúng thê tử, nhưng thật ra đã quên nên vì nhi tử suy nghĩ.
“Ta mới mặc kệ y gọi là gì, ta chỉ muốn mang Niệm nhi cùng nhau đi!”
Duẫn lão nhân quýnh lên, khó có được phát ra cáu kỉnh: “Ngươi nữ nhân này sao không nghe chủ ý của ta, bất luận Niệm nhi lấy hay không lấy chồng, chúng ta cũng không có đường sống để chọn lựa!”
Lập tức, hắn lại phóng nhuyễn đi âm điệu đến dụ hống: “Ngươi trước tỉ mỉ hãy nghe ta nói, nếu như Niệm nhi không lấy chồng, nhất định hội nháo tai nạn chết người đích. Mặt mũi Lãnh gia cũng không dung chúng ta nếm xuống mặt đất chà đạp. Chúng ta nếu ủy khuất, trước nhượng Niệm nhi gả qua đó, tương lai một khi Lãnh gia phát hiện Niệm nhi là một nam nhân cũng không còn kịp rồi. Về phần Niệm nhi nên làm cái gì bây giờ?”
Duẫn lão nhân suy nghĩ một chút lại tiếp tục nói: “Lãnh gia hội phát hiện Niệm nhi cùng người bình thường không giống nhau, cùng lắm thì viết một phần hưu thư cấp Niệm nhi, hoặc là lưu Niệm nhi ở trạch phủ làm việc đến gán nợ. Như vậy – đến, người khác làm sao sẽ biết Lãnh gia thú lầm thê, mặt mũi hắn một ngày bảo trụ, sẽ không sẽ tìm Niệm nhi phiền phức, dù sao cũng là Lãnh gia chính mình lầm đối tượng, dính dáng chuyện gì đến chúng ta a.”
“Này…”
Duẫn đại nương lập tức bị trượng phu đem tâm thuyết phục, trong khoảng thời gian ngắn không phản đối nửa câu.
“Ngươi còn muốn nghỉ — chúng ta lưu lại Niệm nhi nhượng Lãnh gia nơi đó xếp đặt, lúc này tỉ suất cơ hội chạy trốn lớn hơn nữa, đợi thời gian dài – qua, chúng ta sẽ tìm Niệm nhi trở về đoàn viên, không phải giai đại vui mừng.” Nhìn hắn đầu óc biết bao sở trường tính toán, trước bảo mệnh quan trọng hơn.
Duẫn Huyền Niệm yên lặng đứng ở ngoài cửa phòng, đem song thân nói một chữ cũng không thiếu nghe vào tai, đôi môi phiếm bạch tiết lộ hắn kinh hãi, bị song thân chán ghét, từ bỏ.
Duẫn Huyền Niệm lắc lắc đầu, thầm đè xuống sợ hãi trong lòng, nên lo lắng an toàn của mẫu thân, để cho bọn họ bình yên mà ly khai nơi đây.
Xoay người đi tới một góc để đồ trên một khối tấm ván gỗ bên giường, Duẫn Huyền Niệm từ bên dưới gối đầu lấy ra – một cây bút cùng một mảnh giấy rách đã bất đầu ố vàng.
Không có mực nước, hắn duỗi ngón tay cố sức cắn một cái, đề bút dính huyết, trên giấy viết xuống ba chữ.
Đợi vết máu khô, Duẫn Huyền Niệm lập tức lộ ra một chút cười khổ, đầy bụng nghi vấn nói không nên lời, chỉ có thể nói ở trong lòng: “Lãnh gia… Ngươi là thần thánh phương nào? Vì sao thú ta?”
Nhíu chặt chân mày, nghỉ không ra, đoán không ra, chỉ có quy về là — hoang đường!
Duẫn Huyền Niệm lặng yên đẩy ra cửa phòng song thân mà vào, an tĩnh mà nhìn nương.
“Niệm nhi?” Duẫn đại nương nhẹ giọng gọi.
Đôi mắt Duẫn Huyền Niệm buồn bã, lộ ra một chút đau thương, mong muốn cỡ nào có thể lại gọi một tiếng: ‘Nương…’ Nhúc nhích đôi môi hết lần này tới lần khác phát không ra âm.
Bỗng nhiên, hai đầu gối quỵ một cái, tay giơ lên cao, đưa ra mảnh giấy ố vàng, là hắn không tiếng động công đạo –
Trên giấy viết ‘Các ngươi trốn’!
Chẳng lẽ hắn nghe thấy vừa rồi… Duẫn đại nương tâm trạng xoắn lại một cái, hô hấp khó khăn mà mở miệng: “Ý của ngươi là muốn nương và cha cùng nhau đào tẩu?” Liền nhi tử đều tán thành, không có cầu nàng đừng đi.
Duẫn Huyền Niệm gật đầu, mắt thấy mảnh giấy ố vàng bay xuống, một giọt nước nhỏ xuống tại mặt giấy, trên mặt đất, chữ bằng máu lập tức không rõ.
Tâm hoảng hốt, hắn nâng mặt, nhìn mẫu thân khuôn mặt đầy u sầu, phảng phất trong nháy mắt già nua đi rất nhiều.
Duẫn đại nương đem mặt vùi vào song chưởng, khóc nói: “Ta luyến tiếc bỏ lại ngươi…” Nội tâm không ngừng giãy dụa, hai mươi năm hài tử luôn đái tại thân biên (luôn mang bên người) há lại có thể nói bỏ là bỏ.
Từ tã lót đến học bò, học đi, hiểu chuyện, tập viết, đọc sách… Thẳng đến một hồi ngoài ý muốn phát sinh, hủy đi tương lai ái tử, nàng khó thoái thác sai lâm này.
Duẫn Huyền Niệm lôi kéo ống tay áo mẫu thân cầu nàng đừng khổ sở, hắn cũng không ngại người khác như thế nào đối đãi, mẫu thân đem hắn bảo hộ rất hảo.
“Đều là ta cái này làm cha có lỗi với ngươi.” Hắn tự tay làm nhi tử biến thành người câm, dù có đầy bụng tri thức cũng không có thể nói.
Duẫn lão nhân rốt cục hiểu được hối hận; đánh bạc thành tính, không thua mất phu nhân, nhưng thật ra thua mất nhi tử. Bất quá bây giờ có nói cái gì cũng đều không có ích, vẫn là chạy thoát thân quan trọng hơn!
Duẫn Huyền Niệm rất tự trách khiến nương thương tâm không ngớt. Hắn đều không phải không hiểu nương len lén tàng tư nhượng hắn đọc sách tập viết, là mong chờ hắn có thể nói, có thể cầu thủ công danh lợi lộc, hãnh diện.
Không sai, hắn sẽ chỉ làm nương khổ sở và đau lòng.
Nhặt lên mảnh giấy đỏ chói, trên đó có lệ của mẫu thân, là lệ đau thương hắn…
Ngực mặc dù khó chịu, trong lòng nhưng lại có một đạo dòng nước ấm ấp nóng lên. Duẫn Huyền Niệm đem mảnh giấy thu vào vạt áo trước giấu hảo, đứng dậy, bất luận song thân ý tứ như thế nào, hắn nên làm là vì song thân thu thập bao phục.
Khuya đến–
“Niệm nhi, ngươi chiếu cố hảo chính mình, có thể đúng theo như lời cha ngươi nói, một khi Lãnh gia phát hiện ngươi là nam nhi, y sẽ cho ngươi tự do, có lẽ cho ngươi ở trong nhà y làm việc để gán nợ.” (còn lâu a….! Lãnh đại gia mà tốt đến vậy á?!)
Duẫn Huyền Niệm nhu thuận mà gật đầu.
Đến lúc lánh nạn, Duẫn đại nương cắn răng xoay người rời đi, bỏ lại thân cốt nhục đã chung sống suốt hai mươi năm, lựa chọn cùng trượng phu không tiền đồ lánh mưu sinh lộ (tìm đường sống khác).
Duẫn lão nhân dùng một nhánh thiên niên nhân sâm cùng nông gia sát vách đổi lấy một chiếc xe ngựa, chở đầy lễ vật đỏ thẫm, vội vã đào thoát nơi đây.
Duẫn Huyền Niệm đứng ở ngoài cửa nhìn phương hướng mã xa ly khai, không khỏi nhiệt lệ viền mắt (nước mắt lưng tròng), nội tâm hảo khát vọng người nhà đừng vứt bỏ hắn.
Hừ! ta ghét cay ghét đắng cặp vợ chồng này. Tội nghiệp Niệm Niệm của ta!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...