Ách Ba vọt vào
phòng Yến Thanh Hiệp, Yến Thanh Hiệp còn không có tỉnh, Văn Tinh tự tay
đổi thuốc cho hắn, thấy Ách Ba đến đây, vươn một ngón tay nhẹ nhàng thở
dài một tiếng, sau đó mới nói: “Đừng lo lắng, hắn không có việc gì.”
Ách Ba theo bản năng phóng nhẹ bước chân, thân dài cổ nhìn nhìn Yến Thanh Hiệp, đôi mắt nhất thời liền đỏ.
Văn Tinh đổi thuốc xong, thấy bộ dạng sắp khóc của Ách Ba, vội vàng lôi hắn ra phòng, mới nói: “Đừng khóc a, đều nói không có việc gì, ngươi nếu
vừa khóc, Các chủ sẽ cho rằng ta khi dễ ngươi.”
Ách Ba hút hút khí, ở trong tay Văn Tinh viết: 『 là người tốt. 』 sau đó đưa tay chỉa chỉa phòng Cốc Thiếu Hoa.
Văn Tinh sửng sốt một chút, ý thức được Ách Ba là ở nói Các chủ là người
tốt, nhịn không được nở nụ cười. Các chủ là người tốt? Các chủ Trấn Long Các là người tốt? Ha ha ha...... Cách nói này rất tức cười, tuy rằng
cho tới bây giờ không ai nói Các chủ là người xấu, nhưng chỉ bằng Cửu
Chuyển Hóa Thần Công đoạn tình tuyệt dục kia, sẽ không có người nói Các
chủ Trấn Long Các là người tốt.
Chuẩn xác mà nói, Các chủ Trấn Long
Các căn bản không thể được xưng là “Người”. Không có cảm tình, không có
dục vọng, giống một cái xác không hồn, cái gì đều không có.
Ách Ba không biết Văn Tinh vì sao cười, còn thật sự lại viết: 『 là thật, người tốt. 』
Không biết này có tính một cái tiến bộ không? Ít nhất, ở trong mắt Ách Ba,
Cốc Thiếu Hoa đã từ tiên nhân hạ thấp thành người tốt. Không hề nghi
ngờ, độ hảo cảm của người sau thật là hơn xa người trước.
Văn Tinh
lúc này đồng ý cũng không phải, không đồng ý cũng không được, giữa không phải cùng không được, hiển nhiên chỉ có cái trước có thể lựa chọn, vì
thế hắn dở khóc dở cười nói: “Đúng! Đúng! Các chủ là người tốt, người
tốt.”
Ách Ba vừa lòng, chạy tới giúp Yến Thanh Hiệp quạt gió. Hôm nay trời nóng, tuy rằng người còn đang hôn mê, nhưng đầu đều đổ đầy mồ hôi.
Yến Thanh Hiệp hôn mê suốt năm ngày, nhìn ra được Chú Kiếm Sơn Trang đối
với hắn phi thường coi trọng, trong năm ngày này, Tiết thần y danh khắp
giang hồ bị thỉnh đến, mở miệng liền đòi tiền khám một ngàn hai lượng
vàng, nữ chưởng quầy không nói hai lời liền đồng ý. Nho nhỏ một gian
khách điếm, đương nhiên không có khả năng có nhiều vàng như vậy, hôm sau Thiếu trang chủ Chú Kiếm Sơn Trang tự mình mang theo một ngàn hai lượng vàng, chạy tới.
Khi biết Yến Thanh Hiệp là bởi vì Ách Ba và Cốc
Thiếu Hoa mà bị thương nặng, sắc mặt vị Thiếu chủ Chú Kiếm Sơn Trang này hoàn toàn không có nửa điểm hoà nhã, gần như đương trường sẽ đem bọn họ đuổi ra khách điếm. Nữ chưởng quầy thấy thế, vội vàng ghé lỗ tai nói
nói với hắn mấy câu, Thiếu trang chủ lúc này mới hoãn hạ sắc mặt, nhìn
chằm chằm Ách Ba nhìn vài lần, sau đó liền chăm lo Yến Thanh Hiệp, không bao giờ... phản ứng bọn họ nữa.
Thần y vừa ra tay, quả nhiên không
giống bình thường. Ngày thứ sáu, Yến Thanh Hiệp tỉnh, Ách Ba được đến
tin tức, bị kích động đến nhà bếp làm một chén mì sợi. Đó là đặc biệt
dùng canh cá làm nước dùng, thơm ngào ngạt, mới vừa ra khỏi bếp đã bị
Cốc Thiếu Hoa đoạt một chén đi, Ách Ba không có biện pháp, đành phải
dùng canh cá còn lại một lần nữa nấu một chén mì, tặng qua cho Yến Thanh Hiệp.
Vừa vào cửa, chợt nghe đến bên trong có thanh âm truyền ra
đến. Thanh âm này rất dễ phân biệt, trầm thấp còn mang điểm âm nhu, đúng là Thiếu trang chủ thực tàn ác hung dữ ngày hôm qua, thiếu chút nữa đem hắn đuổi đi.
“Ta kêu ngươi nằm xuống ngươi có nghe hay không? Còn muốn đứng lên, không có cửa đâu!”
Giọng Thiếu trang chủ phi thường không tốt, không tốt đến Ách Ba chỉ nghe một câu, liền lui đầu không dám vào cửa.
“Lúc trước ngươi là như thế nào đáp ứng ta? Trước khi tìm được đệ đệ ngươi,
ngươi cam đoan ngươi sẽ không chết, mỗi cách một tháng liền cho ta báo
một lần bình an, hàng năm trở về sơn trang một lần, ngươi xem nhìn
ngươi! Ba điều này ngươi làm được điều nào?”
Không có nghe được giọng Yến Thanh Hiệp, không biết là bị nói đến không thể cãi lại, hay là bị thương nặng không thể cãi lại.
“Ngươi còn trừng ta, trừng a! Có bản lĩnh ngươi trừng a! Ta chính là điểm của
ngươi huyệt đạo không cho ngươi động, ngươi có thể thế nào? Hừ, ta biết
ngươi là muốn nói ngươi không chết, ngươi chiếu gương nhìn xem bộ dạng
quỷ này của ngươi, gầy đến toàn thân cao thấp ngoại trừ da chính là
xương, mặt so với quỷ còn trắng hơn. Ngươi có biết hay không ta nghe nói ngươi vài lần hiểm tử nhất sinh thực lo lắng a? Ta mỗi ngày ở trong
trang chờ ngươi cho ta báo bình an, ngươi khen ngược, chẳng những thư
không có một phong, còn nơi nơi chạy lung tung, ta đuổi đều đuổi không
kịp. Hàng năm ăn tết chờ ngươi trở về ăn bữa cơm đoàn viên, ngươi lại
làm cho người ta đưa tới một con vịt nướng thay cho người tới, ngươi đem ngươi trở thành cái gì, một con vị chết? Ngươi...... Ngươi tức chết
ta!”
“Còn có tên câm kia...... Lữ di nói hắn trên người mang theo
tảng đá cùng với cái bảo bối rách kia của ngươi giống nhau như đúc...... Nè nè nè, ngươi làm gì? Đừng kích động...... Con mẹ nó! Điểm huyệt
ngươi còn có thể động? Yến Thanh Hiệp, ta nói cho ngươi, ngươi hiện tại
nếu không nằm yên, ta lập tức sẽ đi ra giết tên câm kia, ta cho ngươi cả đời cũng đừng muốn biết hắn rốt cuộc có phải hay không đệ đệ
ngươi......”
Đệ đệ? Mình chính là đệ đệ của Yến Thanh Hiệp?
Ách Ba chớp chớp ánh mắt, có chút mê hoặc. Hắn cũng hy vọng mình có một ca ca, như vậy mình sẽ không cô đơn một người, nhưng là chuyện trước kia, mặc
kệ hắn nghĩ như thế nào, đều không có biện pháp nhớ đến. Hắn có ca ca
sao không? Ca ca giống Yến Thanh Hiệp tin cậy như vậy?
Nghĩ nghĩ, Ách Ba ánh mắt bắt đầu trở nên mơ hồ. Hắn thật sự, thật sự muốn cho Yến Thanh Hiệp làm ca ca mình.
Tiếng Thiếu trang chủ tiếp tục truyền ra.
“Ngươi, ngươi đây là ánh mắt gì! Bộ dáng quỷ này còn dám miệt thị ta? Một tên
câm rách, ngươi cho ta giết không được? Không phải là có Hoàng Thiên
Cung làm chỗ dựa vững chắc sao? Rất giỏi a? Ta Chú Kiếm Sơn Trang cũng
không sợ hắn! Tên câm rách kia so với ngươi còn yếu hơn, ta một cái tát
có thể đập chết một đống......”
Ách Ba trợn mắt há hốc mồm, một cái
tát đập chết một đống? Mình cũng không phải ruồi muỗi. Hơn nữa hắn rõ
ràng mặc quần áo Cốc Thiếu Hoa mới mua, làm sao rách?
Chính nghĩ như
vậy, đột nhiên bên tai truyền đến sưu một tiếng, hắn nhất thời cảm thấy
được phía sau hàn khí đại thịnh, nhịn không được rùng mình một cái, theo bản năng nhìn lại phía sau, đã thấy Cốc Thiếu Hoa không biết khi nào
thì, đã đến phía sau hắn, trong tay còn đang cầm chén mì, mì đã ăn hết,
chỉ còn lại nửa chén nước dùng.
Cốc Thiếu Hoa tới chậm, chỉ nghe đến
một câu cuối cùng của Thiếu trang chủ: “Tên câm rách kia so với ngươi
còn yếu hơn, ta một cái tát có thể đập chết một đống......”, sắc mặt
liền lạnh xuống. Hắn ực một ngụm đem nước dùng uống cạn, sau đó tay run
lên, ném cả chén và đũa vào trong phòng.
“Oái! Ai dám ở địa bàn của ta đánh lén?”
Giọng nổi trận lôi đình của Thiếu trang chủ lập tức từ phòng trong truyền đi ra.
Cốc Thiếu Hoa mày giương lên, lạnh lùng nói: “Ta.”
Thiếu trang chủ từ trong phòng nhảy đi ra, mắng to nói: “Ngươi là cái tên chết bầm nào?”
Bởi vì Cốc Thiếu Hoa đã nhiều ngày rất ít rời đi phòng mình, hơn nữa Thiếu
trang chủ từ sau khi vào khách điếm đến nay, cũng chỉ cố quan tâm thương thế Yến Thanh Hiệp, cho nên tuy rằng biết Văn Tinh bọn họ là người
Hoàng Thiên Cung, hơn nữa Yến Thanh Hiệp bị thương cùng Hoàng Thiên Cung thoát không được can hệ, nhưng cũng không biết Cốc Thiếu Hoa thế nhưng
chính là Các chủ Trấn Long Các, bởi vậy đối mặt với cao thủ đứng đầu số
một số hai trên giang hồ, hắn gọi mắng như thường, tính tình táo bạo lại nửa điểm không có thu liễm.
Chanh chua đấu võ mồm, hiển nhiên không
phải sở trường của Cốc Thiếu Hoa, cho nên hắn cũng không dong dài, trực
tiếp chính là một cái tát đập qua, chuẩn bị thực hiện lời nói của Thiếu
trang chủ lúc trước nói qua, một cái tát đập chết một đống.
Một luồng áp lực đập vào mặt mà đến, Thiếu trang chủ lắp bắp kinh hãi, lúc này
mới biết được nam nhân xinh đẹp không biết làm sao nhảy ra này cư nhiên
vẫn là cái tuyệt đỉnh cao thủ, muốn thoát ra cũng đã không kịp, chỉ có
thể trơ mắt nhìn thấy một cái tát sẽ đập tới đỉnh đầu mình.
“Các chủ thỉnh thủ hạ lưu tình......”
Theo một tiếng hô vội vàng này, một cây kiếm ngang trời mà ra, mạnh che ở
trước mặt Thiếu trang chủ, đúng là Yến Thanh Hiệp vừa mới giải khai
huyệt đạo. Vốn Yến Thanh Hiệp xem Ách Ba đứng ở cửa, trong lòng vội
vàng, chống kiếm đứng dậy, lại vừa lúc gặp phải Thiếu trang chủ gặp nạn, bất chấp mặt khác, vội vàng giơ kiếm liền chắn.
Cốc Thiếu Hoa sắc
mặt trầm xuống, thế đi không thay đổi, bàn tay trực tiếp bắn ra trên
thân kiếm, một luồng lực đạo xuyên thấu qua thân kiếm, thật mạnh đem Yến Thanh Hiệp đánh bay.
“A Thanh......” Thiếu trang chủ kinh hô một tiếng, thân hình vừa chuyển, nâng thân thể Yến Thanh Hiệp bay ra.
Cốc Thiếu Hoa cũng mặc kệ quan hệ giữa Thiếu trang chủ và Yến Thanh Hiệp
đến tột cùng là tốt bao nhiêu, phi thân đi lên, chuẩn bị tiếp tục một
cái tát đập chết tên khi dễ Ách Ba này, cũng không ngờ lần này lại có
người chặn.
Là Ách Ba, giơ chén mì chắn trước mặt Thiếu trang chủ,
chuẩn xác mà nói, là che ở trước mặt Yến Thanh Hiệp. Bởi vì Ách Ba căn
bản là nhìn không ra Cốc Thiếu Hoa là hướng về phía Thiếu trang chủ, hắn chỉ biết là vừa rồi Cốc Thiếu Hoa đem Yến Thanh Hiệp đánh bay, bây giờ
còn muốn lại đây đánh tiếp, cho nên Ách Ba không chút nghĩ ngợi, tiến
lên liền chắn.
Lần này, Cốc Thiếu Hoa thu tay lại, nhưng là sắc mặt
cũng càng băng, không nói gì nhìn Ách Ba, nhìn đến mức Ách Ba một trận
chột dạ, cũng không dám nhiều xem Cốc Thiếu Hoa, đem chén mì nhét vào
trong tay hắn, cúi đầu liền đẩy Yến Thanh Hiệp cùng Thiếu trang chủ vào
phòng.
Thiếu trang chủ thở phì phì ngay cả trừng Cốc Thiếu Hoa vài
cái, nhưng vẫn là chiếu cố Yến Thanh Hiệp, đem nam nhân thương càng thêm thương này đưa vào trong phòng.
Yến Thanh Hiệp vừa rồi bị Cốc Thiếu
Hoa đánh bay, chỉ cảm thấy trong đầu giống như sét đánh một trận nổ
vang, gần như mất đi ý thức, sau khi được Thiếu trang chủ cùng Ách Ba
hợp lực phù vào trong phòng nằm xuống, mới thoáng khôi phục lại, nhưng
mới vừa mở mắt liền kích động đến gần như mất đi lý trí, hai tay nắm
chặt Ách Ba.
“Ngươi, ngươi là...... Đệ đệ của ta?”
“Bộp!”
Trước khi Ách Ba làm ra phản ứng, một đôi đũa đột nhiên chen vào, hung hăng
đập xuống tay Yến Thanh Hiệp nắm lấy tay Ách Ba, cũng giúp hắn tìm về lý trí.
“Ê! Đừng tưởng rằng ngươi võ công cao có thể tùy tiện khi dễ người.” Thiếu trang chủ lại nhảy dựng lên, bắt đầu xắn tay áo.
“Yến Bắc Hiệp, ngồi xuống.” Yến Thanh Hiệp phản thủ bắt được Thiếu trang
chủ. Hiện tại cũng không phải là lúc đánh nhau, hắn có sự tình là trọng
yếu hơn phải hiểu được trước.
Bị kêu cả tên và họ, Thiếu trang chủ
nhất thời nổi giận. Yến Thanh Hiệp chỉ cần như vậy gọi hắn, trên cơ bản, là lúc nói một không hai.
Cốc Thiếu Hoa chỉ cần Yến Thanh Hiệp không chạm vào Ách Ba, cái khác một mực mặc kệ. Hắn cầm lấy chiếc đũa cùng
chén mì, đưa lưng về phía bọn họ ngồi vào một bên chầm chậm ăn.
Hắn
biết chén mì này là Ách Ba để dành cho Yến Thanh Hiệp, nhưng hắn liền
càng muốn ăn sạch, chẳng sợ một chén trước đã làm hắn no xanh mặt.
Yến Thanh Hiệp nhìn Cốc Thiếu Hoa hai mắt, đột nhiên nhẹ nhàng mà cười rộ
lên, không ngờ sặc đến nước miếng, không cười vài tiếng liền mạnh khụ
khụ, sợ tới mức Ách Ba vội vàng vỗ ngực cho hắn thuận khí.
“Mạc
Bạch...... Đúng, ngươi là Mạc Bạch...... Đệ đệ của ta...... Hắn là Cốc
Hiền...... Khụ khụ, ta sớm nên nhận ra......” Yến Thanh Hiệp một bên khụ một bên cười, “Ngươi còn nhớ rõ ta sao? Mạc Thanh...... Ta là ca ca của ngươi Mạc Thanh......”
Nói xong, ánh mắt hắn liền đã ươn ướt, hai
tay giơ giơ, nhịn không được sẽ xoa mặt Ách Ba. Đệ đệ của hắn, đệ đệ
thanh tú đáng yêu trong trí nhớ, đã hoàn toàn thay đổi, mấy năm nay đến
tột cùng đã xảy ra cái gì?
“Bộp!”
Cốc Thiếu Hoa tuy rằng đưa lưng
về phía bọn họ, nhưng chiếc đũa lại giống mọc thêm mắt, chuẩn chuẩn lại
một lần đem tay Yến Thanh Hiệp bỏ ra.
Yến Thanh Hiệp lại nửa phần
không giận, vỗ về vết đỏ trên tay bị đánh ra, trong lòng chỉ có kích
động. Năm đó khi ở Cốc gia, chính mình cùng Mạc Bạch nhiều lời câu, đều
phải bị Cốc Thiếu Hoa...... Nga không, khi đó hắn gọi Cốc Hiền, đều phải bị Cốc Hiền trừng mấy cái xem thường, lại càng không muốn nói sờ sờ
chạm chạm.
Cặp chị em song sinh kia của Cốc gia, thái độ đối với Mạc
Bạch chính là hai cái cực đoan. Cốc Hiền từ lúc còn uống sữa, sẽ sống
chết bám Mạc Bạch không rời, ngủ phải ôm Mạc Bạch, ăn cơm phải Mạc Bạch
đút, ngay cả mặc quần áo cũng muốn cùng Mạc Bạch mặc giống nhau; mà Cốc
Như Hoa, chính là Cốc Huệ, thấy thế nào Mạc Bạch cũng không thuận mắt,
thường xuyên cướp Cốc Hiền đưa cho Mạc Bạch gì đó. Nhưng mà hai chị em
kia thái độ đối với Mạc Thanh nhưng thật ra đĩnh nhất trí, thì phải là
không nhìn.
Nhưng là Yến Thanh Hiệp lo kích động, nên không có phát hiện Ách Ba vẻ mặt mờ mịt.
Mạc Bạch, lại là Mạc Bạch, hình như chuyện phát sinh ở trên người mình phải nói đều cùng Mạc Bạch có quan hệ.
Nhưng hắn thật là Mạc Bạch sao không? Là Mạc Bạch trong miệng Cốc Thiếu Hoa
và Yến Thanh Hiệp kia sao? Không có trí nhớ năm năm trước, chỉ có một
giấc mộng giống như thực giống như ảo, thiếu niên trong mộng kia......
Ách Ba nhịn không được sờ sờ mặt mình, khuôn mặt này...... Đều đã bỏng
thành như vậy, bọn họ như thế nào có thể nhận định chính mình là Mạc
Bạch? Ngay cả chuyện chính mình cũng không thể xác định, bọn họ vì sao
có thể nói khẳng định như vậy?
Có thể hay không nhận sai?
Ách Ba
đột nhiên khủng hoảng. Mấy ngày này, tuy rằng không có biểu hiện ra
ngoài, nhưng là hắn vẫn lo lắng như vậy, bọn họ đối với mình tốt như
vậy, là bởi vì mình là Mạc Bạch sao không? Nếu mình không phải Mạc Bạch, nếu bọn họ phát hiện nhận sai, bọn họ có thể hay không...... Có thể hay không từ nay về sau sẽ thấy cũng không để ý đến hắn?
Nghĩ đến đây,
Ách Ba sắc mặt nháy mắt trắng bệch, cũng không biết Yến Thanh Hiệp sau
đó lại cùng hắn nói gì đó, chỉ cảm thấy trong đầu mình một đoàn lộn xộn, lại là sợ hãi, lại là mê mang, cả người bắt đầu lung lay sắp đổ.
Bởi vì quá mức để ý, Ách Ba nổi lên tâm lý rúc vào sừng trâu. Hắn không
biết là hẳn là tin tưởng Cốc Thiếu Hoa cùng Yến Thanh Hiệp phán đoán,
tin tưởng trực giác trong mộng của mình, hay là ôm thái độ hoài nghi phủ định hết thảy.
Tâm lý tự ti của Ách Ba bắt đầu nổi lên. Cốc Thiếu
Hoa là tốt đẹp như vậy, Yến Thanh Hiệp là tin cậy như vậy, bọn họ đều
đối với mình tốt làm sao, mình xứng có được sao không?
Nếu hắn không phải Mạc Bạch...... Nếu hắn chỉ là một người câm xấu xí......
“Mạc Bạch...... Mạc Bạch......” Yến Thanh Hiệp phát hiện sắc mặt Ách Ba không đúng, nhịn không được liên tục kêu gọi.
Ách Ba đột nhiên bừng tỉnh, nhìn nhìn Yến Thanh Hiệp, bỗng nhiên đôi mắt đỏ lên, xoay người bỏ chạy. Cốc Thiếu Hoa chậm đứng lên, cũng không nói
gì, liền như vậy vô thanh vô tức đi theo.
“Mạc Bạch......”
Yến Thanh Hiệp khẩn trương, muốn đứng dậy, lại bị Thiếu trang chủ một lóng tay chỉ xuống.
“Ngươi cho ta nằm!” Thiếu trang chủ oán hận nói: “Có cái cao thủ đi theo, tên
câm kia có thể có chuyện gì? Hiện tại ngươi mới là người trọng thương,
không khỏe lại, đừng nghĩ đi lên!”
Yến Thanh Hiệp bất đắc dĩ, chỉ có thể nằm, sau một lúc lâu, hắn nhìn ánh mắt Thiếu trang chủ, thấp giọng nói: “Cám ơn.”
Thiếu trang chủ hừ một tiếng, mắt trừng dựng thẳng, nhưng vừa thấy bộ dáng
Yến Thanh Hiệp mặt không có chút máu, lại trong lòng mềm nhũn, phiết mặt qua... Nói: “Đừng cho là ta thả ngươi đi ra ngoài tìm người, ngươi sẽ
không phải người của Chú Kiếm Sơn Trang ta, khế bán mình còn tại trong
tay ta đó! Ngươi đời này đều là người của Yến Bắc Hiệp ta, ta không nói
chết, ngươi không thể chết.”
Lời nói kiêu ngạo bá đạo, nghe vào trong tai Yến Thanh Hiệp lại cảm thấy thân thiết, nhịn không được nở nụ cười.
Đúng lúc này, lại có người đến thăm bệnh.
Là Chiêu Hoa và Văn Tinh.
Trong tay Chiêu Hoa còn mang theo một hộp đồ ăn, vào cửa liền tùy tiện cười
nói: “Yến huynh, ta làm cho ngươi chút gì ăn, hắc hắc, mì sợi của Ách Ba ngươi là đừng nghĩ, về sau đó đều là của Các chủ ta.”
Thì ra một trận đại náo lúc trước, người này toàn bộ xem thấy hết.
Văn Tinh cảm thấy được có chút ngượng ngùng, chắp tay đối Thiếu trang chủ
và Yến Thanh Hiệp nói: “Nhị vị, thật có lỗi, Các chủ nhà ta chỉ biết
luyện võ, không thông tình đời, chỗ nào thất lễ, tiểu đệ thay thế Các
chủ hướng nhị vị bồi tội.”
Yến Thanh Hiệp còn không có nói chuyện,
Thiếu trang chủ liền một phen đoạt lấy hộp đồ ăn, tức giận nói: “Thì ra
là Trấn Long Các chủ, ta nói đâu, hoành hành như...... Được rồi! Được
rồi! Ta không cùng hắn so đo, các ngươi ở chỗ nào quay lại chỗ đó đi, A
Thanh còn phải dưỡng thương nữa.”
Lời này cũng thật đủ không khách
khí, Văn Tinh còn tốt, giận không hiện ra mặt, nhưng Chiêu Hoa đã biến
sắc mặt, đang muốn phản lại Thiếu trang chủ không có bổn sự để so đo,
Yến Thanh Hiệp lại ho nhẹ một tiếng, nói: “Xin lỗi, Bắc Hiệp vô lễ, còn
thỉnh nhị vị không để trong lòng. Tại hạ có thương tích trong người,
không tiện cùng lưu, chờ thương khỏi, nhất định phải cùng nhị vị uống
mấy chén.”
“Ngươi làm gì ăn nói khép nép......” Thiếu trang chủ ý không vui.
Yến Thanh Hiệp ảm đạm cười, nói: “Bắc Hiệp, bọn họ là ân nhân cứu mạng của ta.”
Thiếu trang chủ sửng sốt, nhìn Yến Thanh Hiệp liếc mắt một cái, sau đó tâm không cam lòng tình nguyện chắp tay: “Thất lễ.”
Chiêu Hoa mặt quay đi, không phản ứng hắn, Văn Tinh tính tình tốt cười cười,
nói: “Yến huynh nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta sẽ không quấy rầy.”
Bọn
họ chân trước vừa đi, Thiếu trang chủ sau lưng liền truy vấn rốt cuộc là ai đả thương Yến Thanh Hiệp, nhưng là Yến Thanh Hiệp lại liều chết cắn
răng không nói, tức giận đến Thiếu trang chủ nghiến răng nghiến lợi, lại không thể làm gì Yến Thanh Hiệp. Tính tình Thiếu trang chủ hắn biết,
vừa nói ra không chừng lập tức liền lao đi muốn tìm Quân Lâm Hải phiền
toái.
Nhưng mà Yến Thanh Hiệp không nói, cũng không đại biểu người
bên phía Quân Lâm Hải, sẽ không tìm tới cửa. Nhớ ngày đó khi Cốc Thiếu
Hoa tẩu hỏa nhập ma, chẳng phân biệt được địch ta đem Yến Thanh Hiệp
đánh thành trọng thương, đều bị Yến Thanh Hiệp ở trên bụng cho một đường vết thương thật dài, mà Quân Lâm Hải lại như thế nào có thể bình yên vô sự?
Yến Thanh Hiệp có bị thương nặng, Quân Lâm Hải bị thương quá
nặng. Đối mặt Quân Lâm Hải, Yến Thanh Hiệp không có chút nương tay, một
kiếm chặt đứt một cánh tay người nọ, khi đang lưỡng bại câu thương, Lâm
Nguyệt Nhi đột nhiên mang theo người xuất hiện, thấy Quân Lâm Hải bị
chặt đứt một cánh tay, dưới cơn thịnh nộ sẽ giết Yến Thanh Hiệp. May mắn Văn Tinh tỉnh táo, đúng lúc đuổi tới, cứu đi Yến Thanh Hiệp.
Lâm
Nguyệt Nhi không chịu buông tay, mang theo người đuổi theo mặt sau không bỏ, trên nửa đường vừa vặn gặp phải đám người Chiêu Hoa bị nữ chưởng
quầy chặn lại, tuy rằng còn không có rõ ràng ngọn nguồn sự tình, nhưng
nữ chưởng quầy quyết định thật nhanh, Lâm Nguyệt Nhi rõ ràng là muốn
giết Yến Thanh Hiệp, mà bên phía Hoàng Thiên Cung là đang cứu người, cho nên không nói hai lời, liên hợp Hoàng Thiên Cung đuổi đi Lâm Nguyệt
Nhi, sau đó đưa toàn bộ bọn họ về khách điếm.
Lâm Nguyệt Nhi sao có
thể bỏ qua? Suốt đêm đem Quân Lâm Hải đuổi về Quân Sơn thế gia, một phen khóc lóc kể lể, làm đến lão thái quân tức giận không thôi, lúc này sai
cao thủ, muốn bắt Yến Thanh Hiệp trở về hỏi tội.
Cho nên, tuy rằng
Yến Thanh Hiệp ngậm chặt miệng, nhưng mà chỉ mới vài ngày, trên giang hồ cũng đã đem chuyện này truyền đến ồn ào huyên náo, Thiếu trang chủ
không muốn biết cũng biết.
“Quân Sơn thế gia liền rất giỏi a, chẳng lẽ chúng ta Chú Kiếm Sơn Trang là đồ bỏ?”
Thiếu trang chủ đầu tiên là nổi giận, sau đó là cười lạnh, tiếp theo vội vàng chạy về Chú Kiếm Sơn Trang, cũng bắt đầu sai cao thủ đến bảo hộ Yến
Thanh Hiệp.
Đáng thương Yến Thanh Hiệp lúc này thân thể mới khôi phục được hai ba thành, kéo cũng không kéo được hắn, chỉ có thể bất đắc dĩ
thở dài một tiếng. Lo lắng nửa ngày, hắn quyết định tự mình lên Quân Sơn giải quyết cái cọc ân oán này.
Nhưng mà, trước đó, Ách Ba bên này trước phải an bài tốt mới được.
Yến Thanh Hiệp mấy ngày nay vẫn không có nhìn thấy Ách Ba.
Cốc Thiếu Hoa cũng không nhìn thấy Ách Ba.
Bởi vì từ ngày đó về sau, Ách Ba liền vẫn ở lỳ trong phòng không ra cửa, ngay cả đồ ăn đều là tiểu nhị đưa vào.
Cốc Thiếu Hoa không phải tay tình ái lõi đời, lại càng không muốn nói đi
nghiền ngẫm tâm tình Ách Ba, Ách Ba không đi, hắn cũng không đi ra, vừa
lúc thừa dịp này đem mình nhốt tại trong phòng điều tức. Ngày đó bắn Yến Thanh Hiệp một lóng tay, liền cảm thấy được nội lực càng phát ra khó có thể khống chế, trong lòng hắn vướng bận Ách Ba, tự nhiên là trăm triệu
luyến tiếc chết đi, cho nên chỉ cần có thời gian, liền điều tức vận khí
áp chế nội lực. Cốc Thiếu Hoa cũng không biết đến tột cùng có thể áp chế bao lâu, nhưng nếu là có thể sống lâu một ngày cũng là tốt.
Đêm nay, Cốc Thiếu Hoa trong tai nghe được cách vách phòng truyền ra tiếng cửa
phòng mở rất nhỏ, đột nhiên bừng tỉnh, vô thanh vô tức đi ra ngoài cửa,
đã thấy Ách Ba đang rón rén rời đi.
Ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, ánh trăng sáng rõ, không cần đèn dầu vẫn là có thể thấy rõ đường, Cốc Thiếu Hoa cũng sẽ không lo lắng Ách Ba sẽ vấp đến cái gì, vô thanh vô tức lại theo ở mặt sau Ách Ba.
Hắn phát thệ qua, không bao giờ... nữa rời đi Ách Ba nửa bước, tự nhiên là muốn nói được làm được.
Ngay từ đầu, Ách Ba còn không biết phía sau có người theo, nhưng khi ngang
qua chỗ rẽ, đột nhiên phát hiện hơn một cái bóng, bỗng nhiên quay đầu
lại, đối diện là đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Cốc Thiếu Hoa.
Sợ run một lát, Ách Ba thật cũng không có quá mức giật mình ── hắn sớm
đã thói quen Cốc Thiếu Hoa xuất quỷ nhập thần.
Môi giật giật, Ách Ba
hình như muốn hỏi cái gì, yết hầu phát không ra tiếng cuối cùng ngăn trở hắn. Gục đầu xuống, Ách Ba tiếp tục đi phía trước đi, không vài bước
liền tới phòng của Yến Thanh Hiệp.
Muốn gõ cửa, lại do dự, Ách Ba
đang ở trước phòng Yến Thanh Hiệp bồi hồi một lát, cánh cửa kia kẹt một
tiếng, lại tự mình mở. Yến Thanh Hiệp sắc mặt hơi trắng, từ bên trong
cửa đi ra, đứng ở dưới ánh trăng, tuy rằng thương thế chưa lành, nhưng
thân thể lại đứng thẳng tắp, như trước có loại hơi thở làm cho Ách Ba
cảm giác tin cậy.
“Đã trễ thế này, có việc gì sao?”
Yến Thanh Hiệp nhìn thấy Ách Ba, trên mặt lộ ra vài phần cao hứng. Đã nhiều ngày hắn
bị Thiếu trang chủ nhìn kỹ, vẫn không có biện pháp tìm Ách Ba cẩn thận
nói chuyện, thật vất vả Thiếu trang chủ đi rồi, hắn đang nghĩ tới ngày
mai phải đi tìm Ách Ba, lại nghe đến tiếng bước chân của Ách Ba ở ngoài
cửa bồi hồi.
Ách Ba cúi đầu, một bàn tay nắm chặt, một hồi lâu mới
rốt cục có dũng khí, ngẩng đầu, từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy, đưa
cho Yến Thanh Hiệp.
Yến Thanh Hiệp sửng sốt, nương ánh trăng mới nhìn rõ chữ trên giấy, vết mực đã cũ, hiển nhiên không phải mới viết, thẳng
đến hôm nay mới lấy tới cho hắn.
『 ta không biết, ta có không có ca ca. 』
Trên tờ giấy chỉ có một câu đơn giản.
“Ngươi không phải Mạc Bạch?” Yến Thanh Hiệp nhìn xem Ách Ba, lại nhìn xem Cốc
Thiếu Hoa theo ở phía sau hắn, trong lòng nghi hoặc một lát, từ cổ cởi
xuống tảng đá, đưa cho Ách Ba, “Ngươi xem, đây là đồ gia truyền của Mạc
gia, ta có một cái, của ta đệ đệ cũng có một cái, hai cái giống nhau như đúc.”
Đúng rồi, tảng đá này, chính là tảng đá này, đêm đó, Yến Thanh Hiệp nói qua, hắn thế nhưng quên.
Ách Ba nháy mắt liền đỏ mắt, hai tay giơ giơ từ trên cổ cởi xuống tảng đá
giống nhau như đúc kia, đột nhiên nhét vào trong tay Cốc Thiếu Hoa, chôn đầu rồi chạy ra ngoài.
Tảng đá này không phải của hắn, là Cốc Thiếu
Hoa cho, cho nên Cốc Thiếu Hoa mới là đệ đệ Yến Thanh Hiệp. Ách Ba cảm
thấy được chính mình giống trò khôi hài, người khác đối hắn tốt, hắn coi như bảo bối thu nhận, lại thì ra mặc kệ là Cốc Thiếu Hoa hay là Yến
Thanh Hiệp, đều là nhận sai người. Nhưng mà là dựa vào một tảng đá mà
thôi, Yến Thanh Hiệp nói hắn là đệ đệ hắn, chính là tảng đá này rõ ràng
là của Cốc Thiếu Hoa.
Cho nên, hắn không phải Mạc Bạch, bọn họ cũng
không phải đối với hắn tốt, bọn họ chính là đem hắn trở thành Mạc Bạch,
mới có thể đối hắn tốt. Nhận rõ chuyện như vậy, Ách Ba thương tâm tới
rồi cực điểm, nhưng lại quên, Cốc Thiếu Hoa cũng không phải là bởi vì
tảng đá này mới nhận ra hắn, đối tốt với hắn.
“Mạc Bạch......” Yến Thanh Hiệp đầu đầy mờ mịt, sờ không được ý nghĩ nhìn về phía Cốc Thiếu Hoa.
Cốc Thiếu Hoa cầm lấy tảng đá quơ quơ, đột nhiên có chút hiểu ra. Tảng đá
này là hắn cho Ách Ba, thì ra bị Ách Ba hiểu lầm, vì thế nghĩ thông suốt Cốc Thiếu Hoa không thèm hé răng, hướng Ách Ba đuổi theo, chỉ để lại
Yến Thanh Hiệp ở tại chỗ tiếp tục không hiểu ra sao, hoàn toàn không rõ
rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...