Các vị cổ đông đồng loạt quỳ xuống, ánh mắt kinh hãi nhìn Marry. Nàng xoay người lại, quỷ dị nhìn họ.
-Xin công chúa hãy nghĩ lại! Công chúa không thể làm việc này được!
-Không được làm việc gì?
-RODEY LÀ ANH RUỘT CỦA CÔNG CHÚA
Marry khó hiểu quay đầu nhìn mọi người, đôi mắt xanh lam nay càng thêm phần u tối, nụ cười thường ngày bỗng cứng đơ trong không khí, bàn tay nắm chặt. Tưởng chừng như móng tay đâm vào da thịt rỉ máu. Biểu cảm của Rodey cũng ngạc nhiên không kém, sắc mặt đã kém lại càng xanh xao, gầy guộc, yếu ớt gượng dậy trong ánh sáng từ ngoài chiếu vào. Không khí im lặng đến quỷ dị. Các vị cổ đông cúi rạp người, Anna từ sau cánh cửa, đường hoàng bước vào. Bộ váy tím đỏ ôm sát cơ thể mỏng manh, bao quanh vòng một đẫy đã, quyến rũ mang mùi hoa hồng bước vào. Ánh mắt đầy châm chọc, đúng bộ dạng xem diễn trò, chậm rãi nhả từng chữ:
-Công chúa Marry, không phải người cũng biết điều này sao?
Bàn tay của Marry càng nắm chặt hơn, ánh mắt này nảy lửa, nhìn về phía Anna đầy căm hận, thực bụng muốn đá cô ta ra khỏi đây nhưng nàng lại thu mình lại, trưng ra bộ mặt lãnh đạm nhất có thể, che giấu toàn bộ cảm xúc của mình..
-Anna, từ khi nào cô có quyền lên tiếng ở đây? Các vị lại định tạo phản?
-Công chúa Marry, người đừng giả bộ nữa.
Anna cao ngạo, khoanh tay trước ngực nói trực tiếp với Marry, ánh mắt nhìn xuyên thẳng qua tảng băng trước mắt Marry. Tay nàng nắm chặt, đôi môi nhếch lên khẽ cười, đôi chân thon dài, nhẹ nhàng đi đến bên một vị cổ đông, rủ rỉ nói:
-Jupiter, ngài nói xem, tội vô lễ, ăn nói vô phép tắc với công chúa thì vương quốc ta trừng trị như thế nào nhỉ?
Jupiter run rẩy, đôi chân quỳ rạp trên mặt đất rung lên, mặt méo mó đến tội nghiệp, hắn xoay người như một chú cho, cúi mặt chạm vào đất, miệng lẩm bẩm nói xin tha mạng... Lúc ấy, ta mới thấy lại nụ cười của Marry, nụ cười băng giá, làm người ta lạnh đến thấu xương của nàng. Không khí trong phòng yên lặng đến đáng sợ. Anna vừa rồi dương dương tự đắc, cũng thu minh lại, thận trọng đề phòng Marry “ Cô ta khốn thật! Bị mấy nắm thóp vẫn tỏ ra bình chân như vại. Lần này để cô ta chết thật khó coi”.
Bên trong phòng không khí căng như dây đàn, ngoài trời mặt trời lên gay gắt nhưng chẳng ai thấy nóng cả, họ chỉ cảm thấy lạnh,lạnh đến buốt giá, tê tái cả trái tim, dây với công chúa thiệt là khổ. Bỗng bên ngoài truyền vào tiếng cười nói vui vẻ, thanh âm này làm Marry nhíu mày, mi tâm khẽ động đậy. Nàng khó chịu, kêu người ra ngoài nghe ngóng, xem kẻ nào to gan làm phá hủy không khí yên lặng mà nàng cố gắng tạo ra.
Cửa cửa vừa đóng lại đựng mở ra. Một nữ nhân liền đường hoàng bước vào. Trên người cô toát ra một mùi hoắc hương dịu nhẹ, thân mặc váy trắng tinh khiết,điểm hoa anh đào nhỏ, không vướng bụi trần.Mái tóc xoan tự nhiên, để tự do sau vai, đôi môi chúm chím như nụ anh đào chín, người ta muốn đem lòng hái xuống mà cắn nuốt. Marry khó hiểu nhìn cô ta. Lại thấy một nụ cười quen thuộc đến ngây người. Nữ nhân áo trắng bèn đi đến bên cạnh Marry trước mắt mọi người, Rodey sững sờ, bèn lui ra xa cung kính:
-Mia công chúa...
-Chào anh, Rodey.
Mia đáp, lời nhẹ bẫng, nghe êm tai và dễ chịu biết bao. Biết là Mia tới làm phiền, Marry cũng không buồn tức giận, những kẻ trong phòng lập tức trở thành người dưng, khác hoàn toàn hoàn cảnh lúc trước. Công chúa chẳng còn để ý gì đến họ, tùy ý gọi hai chiếc ghế, hai người cùng ngồi xuống trò chuyện.
-Mia, sao cậu không nói trước với mình... Nhớ cậu chết mất!
-Marry, mình cũng nhớ cậu chết đi được, hôm nay mình mới về nước... Mình muốn ăn táo của cậu.
-Um... Lát mình sẽ đi cùng cậu.
Marry cười dịu dàng với Mia, xoay lưng lại đám người phiền phức, nàng cầm tách trà nhấm từng ngụm một, vừa uống trà, vừa nhả từng chữ, vẻ mặt càng lúc càng khó coi, nhất là sau khi nghe Anna nói:
-Công chúa, tôi thiết nghĩ việc chính của công chúa không phải là nói chuyện cùng công chúa Mia.
-Anna! Cô khi nào tự cho mình cái quyền ở cung điện này thế? Cô nên nhớ cô đang ở đây, trong cung điện này, ở vương quốc của ta, ta mới có quyền làm chủ. Cô cứ cố chấp như vậy là muốn khẳng định điều gì đây?
-Rodey là anh ruột của công chúa.
Sau khi câu nói được Anna nói ra, mọi người đều im lặng cúi đầu, sắc mặt Marry nhăn nhó đến bực mình. Một tiếng cười trong sáng lớn tiếng kêu vang. Ánh mắt đều đồng loạt nhìn về phía Mia, cô thì mở to đôi mắt, nhìn họ cười ngây thơ, không nhanh không chậm nói:
-Anna? Anna, tôi rất hứng thú với việc này. Sao Rodey lại có thể là anh trai của Marry được nhỉ? Phải không Rodey?
Mia quay người, nhìn Rodey cười híp mắt. Cô nàng có mắt một mí, to tròn và đen thẳm, nhưng mỗi khi vui, cô thường cười quá độ, nheo mắt thằng một đường thẳng nhưng vẫn như cây kem trắng muốt, muốn ăn, muốn cắt vào da thịt trắng tuyết ấy. Rodey khẽ gật đầu, đưa tay xoa đầu Mia, anh vẫn có thói quen làm vậy, cô cũng có thói quen chấp nhận hơi ấm của bàn tay anh cọ xát trên đầu mình. Những lúc như vậy, cô thường thấy mùi hương quen thuộc của riêng mà mình ít có dịp tận hưởng.
Anna tự mình lui ra trước mặt Mia, tận tình cúi người xuống, Mia lại thuận thế xoay đi, đẩy Marry về vị trí của mình, lãnh đạm nói:
-Anna, tôi nghĩ người cô cần khom lưng không phải là tôi, mà là Marry.
-Cô!
-Anna, cô quỳ xuống cho ta.
Marry tức giận quát lớn, ánh mắt như có hàng ngàn con dao chĩa về phía các cổ đông, cũng không thèm nhìn Anna thêm một cái nào nữa. Nàng ngồi xuống ghê, cầm tách trà, bàn tay nắm chặt vào nhau khi nãy không thể mở ra được nữa. Nàng rất đau, rất nhói... nhưng không phải do bàn tay nàng, là trái tim nàng đang rỉ máu. Anna đáng ghét đó định làm chuyện gì đây? Muốn cướp của người yêu thương nàng duy nhất đi hay sao?
-Marry, cậu không sao chứ?
-Không lo cho mình.
-Thì cậu cứ thử máu cùng Rodey xem, coi như chúng ta rảnh rỗi, muốn đem ra chơi một chút...Rodey có phải anh ruột cậu đâu!
Cánh tay cầm tách trà trên không trung bỗng cứng đơ lại, nàng vì cái gì mà không cùng bọn họ thử máu với Rodey được nhỉ? Tại sao nàng lại sợ đến vậy, sợ cái cảm giác đó... Không! Nàng không thể trốn tránh thực tại, bèn lạnh lùng đi đến trước mặt Anna, nâng cầm cô ta lên, nhẹ giọng nói:
-Cô nói xem, nếu chúng ta không có quan hệ gì, ta nên xử lý cô ra sao?
-Tôi sẽ tự mình đi đến nhà ngục của cung điện.
-Tốt lắm!
Marry cảm thán một câu rồi cho người mang đồ Anna chuẩn bị vào. Ánh mắt nhìn Rodey chăm chú, trong vô thức Rodey cũng quay người lại. Hai ánh mắt chạm nhau, thấy được giọt nước đọng lưu tình, anh biết Marry đã vì anh mà động tâm. Nhưng anh lại không biết nữ tử áo trắng đằng xa cũng luôn nhìn anh bằng ánh mắt đó, anh lại chẳng hề hay biết, cũng chưa từng tìm hiểu, cũng chưa bao giờ đáp lại nó.
Anna đứng dậy, đích thân dâng bát nước, cùng hai con dao vào trong khay, cung kính bưng đến bên Marry, mỉm cười lén lút, rồi lùi về sau ba bước.
-Rodey, anh mau lại thử. Tôi không có nhiều thời gian như vậy.
Động tác của Marry dứt khoát, cố gắng bỏ bàn tay nắm chặt kia ra nhưng thật sự rất đau. Nhìn thấy vẻ mặt khác thường của Marry, Mia cầm tay nàng. Sau đó cô khẽ thở dài một tiếng, mỗi khi tức giận, lo lắng chuyện gì đó, Marry thường nắm tay mình rất chặt, chặt đến nỗi những móng tay thon gian đâm vào lòng bàn tay đau nhói, nhưng vẫn tiếp tục nắm mà không buông bỏ. Thói quen xấu này vẫn không bỏ được, phải chăng là do lần đầu tiên nó bắt đầu quá khó quên?Mia nhẹ nhàng dỡ bàn tay Marry, máu nhỏ “tong” vài giọt vào chậu nước kia, Marry mệt mỏi ngồi xuống ghế, Mia bên cạnh băng bó vết thương cho nàng, vừa băng vừa cười đau đớn, “ Marry, rốt cục cậu yêu Elvis hay là Rodey?”
Máu của Marry nhỏ xuống, Rodey nhìn Marry đầy thương xót như thể chính anh bị như thế vậy, Anh cắn răng, dùng dao đâm chọc đầu ngón tay mình, máu nhỏ xuống. Mọi người đều chờ mong thời khắc hai giọt máu biến chuyển, chỉ có Marry lại ngồi thừ người đờ đẫn. Nàng sẽ mặc kệ kết quả như thế nào mà yêu anh, nàng không thể kiềm chế tình cảm này? Tình yêu này cho dù ngang trái nhưng lại không thể nào ngừng lại, vẫn muốn điên cuồng mà chìm đắm theo nó, trao tất cả niềm tin và hy vọng cho nó. Đau! Nhưng vẫn không muốn từ bỏ...
Hai giọt máu hòa vào nhau trước sự ngạc nhiên của mọi người, Anna vui mừng nói:
-Công chúa Marry, đúng là người có quan hệ với Rodey rồi.
Mia cảm thấy khó hiểu vô cùng, sắc mặt Marry không tốt lắm. Nàng loạng choạng đứng dậy đi đến xem kết quả, hai sắc đỏ kết hợp lại với nhau... Hay lắm! Giờ thì gọi là thứ tình yêu gì đây. Mia lại không nghĩ đơn giản như vậy, cô lại gần, dùng ngón tay chạm vào nước rồi đưa lên miệng nếm thử... có vị chua...
End chap 7
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...