Cung điện sa hoa lộng lẫy. Từng chiếc cốc, chiếc ly, bức tranh nghệ thuật, thậm chí cả thảm trải phòng cũng được lựa chọn kĩ lưỡng, tinh xảo, nội thất bày trí phô trương nhưng lại không chướng mắt mà vô cùng thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người. Bên trong cung điện được chia làm nhiều phòng, mỗi phòng đều được thiết kế khác nhau, đặc biệt là thư phòng của Marry.
Trong thư phòng, nàng điềm tĩnh đọc sách, thỉnh thoảng nhấc tách trà bên cạnh, không nhanh, không chậm mà nhấm nháp. Hương tràm thanh cao đốt bên cạnh, tỏa mùi hương nhè nhẹ. Tiếng đồng hồ quả lắc đập từng hồi. Căn phòng yên tĩnh kì lạ, một không gian mà nhiều người mơ ước.
Bỗng bên ngoài truyền vào tiếng la thét chói tai, có vẻ như đã biết sớm xảy ra sự việc này, nàng kêu người hầu, mở cửa, rồi đem đến đây một tách trà. Một người đàn ông ăn mặc lịch sự, nhưng vẻ mặt bất mãn xông vào thư phòng của Marry, lớn tiếng:
"Con nhỏ kia, mày làm gì vậy hả? Ai cho mày hủy đi dự án công trình đó. Mày có biết tao phải lỗ bao nhiêu tiền không?"
Marry không chút bận tâm, nàng vẫn tiếp tục đọc sách, cầm tách trà đưa lên miệng uống từng ngụm một, lạnh lùng nhìn hắn, nói:
"Chú à, chú đừng nói khó nghe như vậy. Bị người ta đồn ra ngoài, lại nói chú ngược đãi tôi."
"Mày…"
"Bỏ từ “ mày” đi!"Lại không nhanh, không chậm, Marry thốt ra lời đề nghị mà cứ như là mệnh lệnh. Không khí bỗng chốc trở lại im ắng, chỉ nghe thấy tiếng đồng hồ chạy. Người hầu cung kính bước vào, quỳ xuống đất dâng tách trà thơm nóng hổi trước mặt nàng, lại nhẹ nhàng nói:
"Thưa công chúa điện hạ, trà thơm người kêu chuẩn bị đây ạ!"
"Cầm qua đây cho ta!"
Nàng vân vê ly trà trong tay, môi nhếch lên thành một đường cong lạnh lùng, ánh mắt sắc bén nhìn người đàn ông kia, hạ giọng:
"Chú lại đây. Tôi đích thân dâng trà cho chú."Người đàn ông tiến lại, ánh mắt nhìn nàng, đôi chút ngạc nhiên, cảm thấy lòng bất an, nhưng rồi lại chấn tĩnh lòng mình. Ông ta có chút ảo tưởng, nàng nhận ra nỗi lầm, dâng trà xin mình tha thứ. Dù sao thì ông ta cũng là chú ruột của nàng, lại là cổ đông lớn của công ty nàng, ít nhiều nàng nể ông ta cũng phải. Chấn tĩnh xong, ông ta bước lại gần nàng, cố ý ngồi ghế bên cạnh, chờ nàng quỳ xuống mà dâng trà cho mình, trong lòng như mở cờ trong bụng
"Ai cho ông ngồi chiếc ghế đó!"
A!
Nàng chính là không cho ông ta ngồi, ghế đó chỉ dành cho người đủ thân phận, tư cách nói chuyện với nàng thôi. Ruồi muỗi như ông ta ngồi vào xem ra chỉ là bỏ đi. Nàng kiên nhẫn nhắc lại nói ông ta rời khỏi vị trí. Ông ta thấy vậy cũng đành thuận theo, đứng trước mắt nàng. Nàng nhấc ly trà lên, ánh mắt vẻ tiếc nuối đôi môi xinh đẹp nhếch lên lạnh lùng. Marry rời khỏi ghế, tay cầm ly trà tiến về phía người đàn ông. Rồi bất ngờ, hất mạnh nước trà nóng vào ông ta.
Ông khiếp sợ kêu than một tiếng, lại quằn quại vì nước trà nóng. Nàng nhặt tách trà nên lại thẳng tay ném xuống đất hẳn là nàng đang tức giận. Tách trà bị đập xuống sàn nhà đá tạo nên một âm thanh khó nghe, mảnh vỡ nguy hiểm văng khắp nơi. Bàn tay Marry chảy máu người hầu liền tiến đến giúp nàng xử lí vết thương. Nàng nhìn hắn lạnh lùng nói:
" Bò ra ngoài!"
"Khốn nạn! Mảnh vỡ đầy trên sàn, mày bắt tao bò sao?"
Người đàn ông ôm mắt nhưng cũng hiểu rằng, âm thanh vừa rồi là tiếng tách trà vỡ vụn thành từng mảnh.
"Cút!"
"Dù sao tao cũng là chú của mày, cũng là cổ đông nắm giữ cổ phần cao nhất của công ty mày. Ít nhiều mày phải nể mặt tao chứ!"
Nàng cười khinh bỉ như vừa nghe chuyện buồn cười nhất! Ông ta nghĩ, ông ta còn giá trị lợi dụng sao? Nàng đã sớm mua lại hết cổ phần của ông ta, lại còn khéo léo rút sạch tiền ở ngân hàng Thụy Sĩ của ông chú “ yêu quý”.
"Sao mày cười?"
"Tôi cười một tên ngu ngốc, ôm đống tiền giả mà lại tưởng thật! Ông tưởng ông còn giá trị sao?"
"Mày nói gì… Tao còn rất nhiều tiền mà. Chưa kể còn ở ngân hàng Thụy Sĩ."
"Tôi đã xử lí xong cả. Không tin, ông tự mình kiểm tra."
Nghe thấy tiền, mắt ông ta tự dưng bớt đau, ông lục tìm chiếc điện thoại đắt tiền, gọi cho người nào đó kiểm tra vẻ chờ mong. Rồi lại cúp điện thoại, vẻ mặt thất thần nhìn Marry. Ánh mắt oán hận không che giấu, lộ rõ trước mắt nàng. Người đàn ông vấp phải cú sốc lớn theo phản ứng sinh lý: chân loạng choạng, đầu óc cũng có phần choáng váng.
Nhưng lại nhanh chóng đổi giọng, lê lại dưới chân nàng, năn nỉ:
"Xin cô! Xin cô tha cho tôi. Dù sao tôi cũng là chú cô!"
"Mau cút ra ngoài! Đừng để tôi nói lần thứ ba."
Người đàn ông tuyệt vọng chỉ có thể đứng dậy bước chân nặng nề, đi về phía cửa thì nghe tiếng gọi giật lại từ nàng. Ông ta sung sướng quay lại, hệt như chú chó con nghe lời chủ.
"Tôi kêu ông bò, chứ không nói ông đi ra ngoài!"
"Cô!"
"Đừng để tôi cho người giúp!"
Tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông vang vọng cả tòa cung điện.
Nàng vẫn điềm tĩnh ngồi đó, tựa như ma quỷ mê người mà chứng kiến cảnh đau khổ quằn quại của ông ta. Sau cùng, người đàn ông đau quá mà ngất đi, nàng hất cằm về phía đó, ý muốn bảo lôi ông ta ra ngoài. Chẳng mấy chốc, khung cảnh yên tĩnh lại được lặp lại.
Nhưng sớm đã định, hôm nay chẳng theo ý nàng. Nàng sớm mệt mỏi vì xử lí công việc, mệt mỏi đi vào giường ngủ.
Chiếc giường rộng lớn màu lam nhạt ôm trọn lấy nàng, nàng chìm vào giấc ngủ…lại mơ màng nghe thấy tiếng khóc thê lương bên ngoài, chưa kịp phản ứng cánh cửa đã bật mở, một thiếu phụ tiều tụy nhìn nàng, ánh mắt đáng thương, ở khóe mi còn đọng nước mắt. Nàng vốn rất ghét bị làm phiền, lại đứng trước một thiếu phụ không danh phận xông vào, làm nàng ngạc nhiên đôi chút. Đôi môi lạnh lẽo nhếch lên, nhìn về phía đám hạ nhân, trong phòng không rét mà run.
"Dạ hạ nhân chúng tôi đã cố cản nhưng cô ta đã đẩy ngã chúng tôi rồi ôm con xông thẳng vào đây làm kinh động đến công chúa. Xin người trách tội!"
Nàng lãnh đạm không thèm liếc bọn người ấy thêm lần nào nữa. Khoanh tay quay mặt đi.
Thiếu phụ nghèo khổ ấm ức nhìn nàng, mong lấy được sự thông cảm của người phụ nữ nhưng đáp lại chỉ là vẻ lạnh lùng của Marry.
"Tôi xin cô! Tha cho chồng tôi!"
"Cô? Chồng tôi? Trước mặt ta ngươi ăn nói vậy sao?Thật thất kính quá mà!"
"Cô kia, còn không mau xin lỗi công chúa điện hạ!"_ Đám hạ nhân chuộc tội, khuyên cô ta một câu.
Người thiếu phụ cũng nhu thuận, cúi đầu xuống, khẽ nói:
"Xin lỗi người công chúa điện hạ. Nhà chúng tôi thật sự nghèo khốn lắm rồi…chúng con không thể nộp thuế được nữa, xin hãy thả chồng tôi ra!"
"Láo xược! Ngươi dám ra lệnh cho ta?" _ Marry tức giận, đem cái nhìn chết chóc toàn bộ đều đặt lên người kia.
"Tôi không dám, chỉ mong công chúa độ lượng tha cho chồng tôi."
"Ôi! Ta thật là muốn điên mà!"
"Xin người…"
"Đạo lí đơn giản vậy mà cũng hiểu sao? “ Không tiền thì nộp người”!"
"Cô thật tàn bạo.Quả là ác quỷ tái sinh!..."
Nàng xoay ngoài, thẳng tay vả vào miệng thiếu phụ to gan, lớn tiếng chửi mắng nàng. Rồi lại nở nụ cười khinh bỉ, gật gù đầu, rồi quay lưng bỏ đi.
"Đưa đi!Còn để chuyện như vậy xảy ra, các ngươi coi chừng! Còn nữa, bắt cả làng ấy, nộp thuế gấp 5 lần! Không được thiếu một đồng, không nộp đủ, cắt cổ mang đi trưng bày. Ai có thắc mắc gì, cứ trách ả đàn bà ngang ngược kia!"
"Thả ra!! Thả ra! Bọn khốn nạn các ngươi!! Thả ra!! Trả chồng cho ta!"
Không gian trong phòng yên tĩnh trở lại, Marry ngon giấc bên chiếc giường rộng lớn. Chỉ là khung cảnh ngoài kia vẫn vang vọng tiếng khóc thê lương,ai oán của thiếu phụ nọ…
Lại nói đến thiếu phụ kia, sau khi bị đám hạ nhân tàn nhẫn, ném ra ngoài,đã bị người dân làng đem bỏ thùng gỗ cho trôi sông, để nước cho cô cảm nhận thế nào là không thể đắc tội. “
Bạn nên nhớ ,bạn có thể gây sự, có thể chọc giận ai tùy thích, miễn là bạn có tiền, còn Marry Wellsom- có chết bạn tuyệt đối cũng đừng động vào!”
Đây là nguyên tắc sống còn của vương quốc bạo ngược, bất công này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...