Mia cảm thấy khó hiểu vô cùng, sắc mặt Marry không tốt lắm. Nàng loạng choạng đứng dậy đi đến xem kết quả, hai sắc đỏ kết hợp lại với nhau... Hay lắm? Giờ thì gọi là thứ tình yêu gì đây. Mia lại không nghĩ đơn giản như vậy, cô lại gần, dùng ngón tay chạm vào nước rồi đưa lên miệng nếm thử... có vị chua...
Tại sao lại có vị chua?
Không đúng! Nước chẳng phải không màu, không mùi sao? Tại sao lại có vị chua... Trừ khi...
Mia nheo mắt, mi tâm nhíu chặt, cau mày suy nghĩ. Marry sững sờ, ngồi im bất động, mặt không chút huyết sắc, Rodey không khỏi bất ngờ, cũng suy nghĩ đến sự bất thường này. Rodey tiến lại gần bát máu, dùng một ngón tay nhấm nháp... Có vị chua...
Lúc này, tại khoảnh khắc hoa quỳnh ngoài vườn chợt rơi xuống đất, nhuốm màu kí ức trắng của Marry, Mia cũng Rodey bất giác quay lại nhìn nhau, hai mắt chạm nhau.... Một tia chớp vạch ngang qua đầu họ... Thì ra là như thế!
Một cổ đông bèn mạo muội lên tiếng, giọng nói ồm ồm, vô cùng khó nghe
“Công chúa, Rodey thật sự nàng anh ruột của công chúa rồi! Công chúa chấp nhận sự thật đi”
Khiến nàng khó chịu vô cùng, hai bàn tay đau nhức đang băng bó kia lại vô thức nắm chặt, mặc cho nỗi đau thể xác lại giày vò nàng. Nàng muốn đau, muốn đau thật nhiều, cũng muốn đau đến đi... Tại sao ông trời luôn nhẫn tâm với nàng như vậy? Nàng là sai lầm sao? Tại sao người nàng yêu cũng lần lượt bị số phận đem đi... Elvis yêu dấu, người chơi đàn dương cầm có nụ cười đẹp nhất thế gian, Rodey luôn lặng lẽ bên nàng, nghiễm nhiên thành anh ruột nàng. Anna đứng từ xa quan sát, ý cười trên môi không có điểm dừng, thích thú nhìn biểu cảm đau đớn của Marry.
Máu lại từ bàn tay trắng muốt kia mà nhỏ từng giọt, từng giọt chậm rãi mà nhỏ xuống. Dưới sàn không lâu bỗng tích tụ một vũng máu nhỏ. Thì ra màu đỏ của máu lại đẹp đến vậy, đẹp đến bi thương, thống khổ không thể thốt thành lời. Mia hốt hoảng chạy, chạy đến bên Marry. Đôi mắt xanh lưu ly kia, bỗng đen thẳm một màu, màu của bi thương, màu của máu, màu của hoa quỳnh... Chắc hẳn Marry đang vô cùng đau đớn. Mia tức giận, mi tâm nhíu chặt, suy nghĩ một hồi nữa rồi thong thả đi đến trước mặt Anna, cao ngạo nói
“ Anna, ta nghi ngờ, cô là em gái ruột của ta”
Anna kinh ngạc, không tin vào tai mình, mặc dù cô ta thực sự có người chị họ. Nhưng ánh mắt sắc bén của cô lại cho thấy đây là cái bẫy, nhưng suy đi tính lại, Mia có thể lợi dụng gì đợi cô ta chứ? Chi bằng cứ gạt đầu phắt đi, coi như cô may mắn có được cả một giang sơn. Khóe miệng Anna nhếch lên, nụ cười tràn ngập tại bờ môi màu hồng kia
“ Công chúa Mia, chi bằng chúng ta cũng thử máu như họ. Hôm nay cứ như là ngày đoàn tụ ấy nhỉ? Phải không công chúa Marry?
Mia không thèm đếm xỉa Anna, Anna sai người đi lấy nước. Hai người nhanh chóng để máu mình lặng lẽ “bơi” trong nước.
Anna cố tình chọc tức Marry. Marry cũng không buồn tiếp lời cô ta, cả người suy sụp, bàn tay kia vẫn liên tục nhỏ máu, mặc dù trước đó, Mia đã thay băng cho nàng lần nữa. Rodey không thể chịu đựng lâu hơn nữa, anh mặc kệ mình là gì của nàng, nànglà gì của anh, anh chỉ muốn làm người thân bên nàng, ngày ngày nhìn thấy nàng, thấy nụ cười trên đổi môi ấy, có thể cảm nhận mùi oải hương trên người nàng... Đối với anh thế là mãn nguyện lắm rồi. Anh chạy đến bên nàng, âu yếm nhìn nàng, khẽ nói thầm bên tai nàng, âm thanh chỉ có mình nàng nghe thấy
“ Nhịp đập trái tim em, chỉ có mình anh hiểu”
Marry giương đôi mắt lưu tình của mình nhìn Rodey... Anh thật sự yêu nàng sao? Nàng thực sự động tình rồi... Chân tình của anh suốt bao năm nay cuối cùng cũng đã cảm hóa được nàng, làm trái tim băng giá của nàng tan chảy... Nàng cũng yêu anh. Nhưng giờ đây, đứng trước tình yêu và tình thân nàng phải chọn bên nào? Anh nguyện vì nàng mà bỏ tất cả, dùng tất cả để yêu nàng, vì cái gì mà nàng không chấp thuận. Nàng khẽ nói bên tai anh, những lời chỉ có anh nghe thấy
“ Em thật sự động tình rồi. Là em đã yêu anh”
“ Anh đã yêu em trước.”
Rodey thong thả tháo băng cho nàng, lại thay một lớp băng mới. Một giọt nước nhỏ xuống mái tóc anh. Anh bất giác ngẩng đầu lên, bắt gặp ngay nước mắt đang nhẹ nhàng lăn trên má nàng. Đưa bàn tay mình lau nước mắt của nàng, anh nếm thử, cười tươi nói với Marry
“ Nước mắt em có vị đắng. Chắc hẳn đã đau khổ vì anh”
Marry chọn cách trầm mặc. Thời gian cũng không vì thế mà dừng lại. Mia cũng Anna thử máu cũng đã lâu mà không có kết quả gì. Anna lo lắng, “ Sao lại thế được nhỉ”, cô lén lút đưa ngón tay từ bát máu nếm thử “ Không có vị chua nữa? Tại sao?”. Bắt gặp được hành động của Anna, Mia mỉm cười:
“ Các vị, có một câu chuyện muốn kể với mọi người. Có một người chồng lấy hai người vợ. Người vợ thứ hai luôn ganh tỵ với người vợ thứ nhất, cô ta luôn tìm cách hạ nhục vợ cả trước mặt chồng. Đến khi vợ cả sinh ra một cặp song sinh tuấn tú, người chồng dường như quên mất mình còn có người vợ hai, ngày nào cũng quấn quít bên vợ cả, như thể họ mới là một gia đình. Vợ hai vô cùng ghen tức, bèn đặt điều nói vợ cả có gian tình với quản gia, là con của quản gia chứ không phải con của người chồng. Người chồng lúc đầu không tin , nhưng khi tận mắt quản gia vô cùng yêu thương, tỏ ra trìu mến không chỉ với vợ cả mà có cả con mình, thì vô cùng tức giận, tin ngay. Vợ cả mếu máo cầu xin cũng không tác dụng, vợ hai diễn màn tốt bụng, dạy vợ cả cách xác minh huyết thống, bèn sai người lấy nước thử máu. Kết quả hai giọt máu không hòa vào nhau, mặc dù họ cùng huyết thống. “
Anna hoảng hồn, ánh mắt thất thần, cả người tái xanh đi. Rodey buông tay Marry, đi đến trước mặt Anna, cung kính nói
“Thì ra là do người vợ thứ hai bày trò, dùng phèn chua đảo trắng thành đen. Tiểu thư Anna, cô hẳn là cũng như vậy?”
“ Tôi... tôi không...” Anna lắp bắp nói không ra câu hoàn chỉnh. Marry hiểu ra vấn đề, bèn sai người cầm bát máu, đưa tay nếm thử... Quả là phèn chua! Anna thật to gan, dám lừa gạt nàng. Marry tức giận, thét người bắt trói cô ả ngang ngược lại. Các vị cổ đông hoảng hồn đứng dậy, thất thiểu ra về. Marry mệt mỏi, buông mình ngã xuống sàn...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...