Trong phòng ăn căn biệt thự số 7
“Ha ha... ha ha. Bà chọc tôi cười đau bụng luôn rồi này. Không ngờ Hàn Phong lại có ngày làm việc sai sót như thế đấy. Không ngờ mị lực của chị Thanh Diệp lại cao như thế, khiến cho một người gian manh xảo huyệt, tính toán hơn thần như thế lâm vào cảnh đại hoạn chỉ vì cái lí do nhớ vợ như thế. Ha ha ha... cười chết tôi rồi.”
Nó im lặng nhìn cô bạn của mình đang ngồi cười ở ghế đối diện. Nhưng... nó vẫn không quan tâm, chỉ lo uống hết ly trà sữa thạch của mình. Nhưng nó cũng không thể phủ nhận là ‘công lao’ lần này thuộc về chị Thanh Diệp được, nếu không giờ nó phải chịu tốn kém ít nhiều rồi. Đi tìm sao? Không, làm biếng lắm! Nhờ Ruri tìm giúp? À, quên nói là trong một tháng nó chỉ được nhờ Ruri tìm giúp nhiều nhất là năm lần thôi, không thì sẽ làm tổn hại đến em ấy mất.
Cạch
Cánh cửa mở ra, chị Aoi bước vào. Một tay xách cái vali lớn, tay kia để trước ngực, làm tư thế cúi chào.
“Chủ nhân. Đây là món đồ mà ngài Hàn Phong nhờ chuyển cho ngài ạ!”
Aoi đưa cái vali cho nó. Nó chỉ gật đầu rồi chạy thẳng xuống tầng hầm ở phía dưới ngôi nhà. Nó đã thiết kế lên khu đó để dùng trong trường hợp đặc biệt, ví dụ như hiện tại chẳng hạn. Nhưng muốn đến đó thì đầu tiên phải đến phòng dụng cụ rồi nhập mã gồm ba mươi hai chữ số lẫn kí hiệu. Sau đó phải vượt qua vài bài kiểm tra thể chất ‘nhỏ’ nữa. Và kết quả không lòng người. Căn phòng này là một nơi vô cùng thanh tĩnh và sạch sẽ bởi nó là phòng kín hoàn toàn mà! Không khí ư? Có cái máy thông khí ở kia kìa, tìm làm gì? Ai dọn dẹp hả? Nhìn lại đi, có hạt bụi nào không? Nó đặt vali xuống đất, lấy cây súng ra, chăm chú quan sát món đồ đó. Hừ, ai biết rằng ông anh đó có lấy ‘hàng nhái’ hay không chứ? Có vẻ như không có gì sai sót. Nó bắt tay vào làm công việc nghiên cứu.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hai ngày sau, vào 6:00 sáng, tại phòng khách căn biệt thự số bảy.
“Hazzz, Băng đâu rồi? Bộ nó không nhớ là hôm nay là ngày đi chơi công viên giải trí hay sao? Trốn mất tăm đâu rồi?”
Cô nằm trên ghế sofa thở dài. Một tay chống để giữ đầu, tay kia cầm hai cái vé vẫy lên vẫy xuống. Trên người cô khoác một cái áo punk màu trắng và chiếc váy ngắn ngang gối màu đen, cộng với đôi giày cao gót đế thấp màu trắng. Trên cổ cô có đeo dây chuyền bằng pha lê đen, có hình cây thánh giá trước ngực. Tay thì đeo cái lắc tay cùng loại với dây chuyền, tạo thêm điểm nhấn cho cô. Nhưng quan trọng hơn là cái dáng nằm không mấy ‘giống con gái’ đã phản ánh hoàn toàn mắt thời trang của cô. Một chân thì gác lên thành dựa lưng, một chân thì thả xuống đất, có thể nhìn thấy luôn cả quần trong.
Cộp cộp.
“A! Tôi tưởng bà không nhớ rồi đó Băng!”
Nhìn người đang đi xuống, cô liền bất mãn than thở rồi nhanh chóng ngồi dậy. Nó liền đặt mông xuống ghế, mở cây bánh nabati ra ăn, sau đó quay mặt qua nhìn cô, lắc đầu nói.
“Không!”
“Bà đùa tôi à? Nếu không nhớ sao bà đã mặc đồ này chứ?”
Cô chỉ tay vào bộ đồ khiến nó tự giác cúi đầu xuống nhìn. Hôm này nó vận cho mình bộ đồ mang đâm phong cách bụi bậm đường phố với chiếc áo dơi rộng màu xanh dương nhạt cùng chiếc quần bò xám và đôi giày thể thao màu xanh đậm. Trên đầu còn đội thêm cái mũ lưỡi trai trắng và trên cổ tay thì đeo thêm một cặp lắc bạc, tôn lên vẻ đẹp hiện giờ của nó. Nó chỉ nhẹ gật đầu rồi đi ra ngoài cửa, lên xe. Cô cũng chạy theo sau.
“Đến Dreamland nha chị Aoi!”
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
8:00 a.m, tại Dreamland, cổng vào.
“Woa, rộng lớn thật đấy!”
Cô trầm trồ khen ngợi. Nó nghe thấy thế liền liếc xéo cô một cái khiến cô giật mình.
“Sao nhìn tôi như vậy?”
“...”
Nó quay mặt sang hướng khác, ý bảo là ‘không có gì’.
“Tôi biết là tôi thấy gì cũng khen nhưng nếu thấy gì cũng chê thì mất lịch sự lắm đó. Dù nơi này không đáng để khen lắm...”
Giọng cô yếu dần rồi tắt hẳn. Nó nhìn cô, cô nhìn nó. Mọi thứ im lặng trong chốc lát. Như phát hiện ra một điều gì đó, nó quay người về phía sau. Nhưng khi thấy hai người đó, nó hận mình tại sao không làm lơ mà bỏ chạy nhỉ?
“Nguyệt Băng, Thiên Lam? Hai cô làm gì ở đây?”
Nhật Minh lên tiếng hỏi. Hắn cũng bất ngờ đứng như trời trồng ở đó.
“Cái đó tôi phải hỏi hai người đó.”
Cô phản bác lại.
“Hừ. Tất nhiên là do tôi trúng giải rồi. Ai như các cô phải mua vé. Thật tội! Thật tội mà!”
“Gì? Anh tội ai cơ? Nè, tôi và Băng tới đây cũng là do được trúng thưởng đấy!”
“Sao cơ? Không phải chỉ có một giải nhất thôi hả?”
Nghe câu trả lời của cô, anh giật mình hỏi lại. Hai người cứ thế lại cãi nhau, để hắn và nó im lặng đứng một bên. Hắn liếc nhìn nó, định nói gì nhưng nó đã vội bỏ đi mất.
“Đợi...đợi đã!”
“Hử?”
Nó quay mặt lại nhìn hắn. Nhưng khi thấy ánh mắt của nó thì hắn im bặt, không nói được gì. Thấy hắn như vậy, nó cũng chẳng thèm quan tâm, bỏ lơ hoàn toàn mà đi vào trong khu giải trí. Thế nhưng, có một thứ kì lạ đã lọt vào mắt nó. Quay qua nhìn, nó hối hận lại càng hối hận hơn. Chậc, bộ hôm nay ra đường mà không xem ngày hả trời. Mà thôi, dù gì thì nó cũng chẳng tin vào mấy thứ mê tín như bói cung hoàng đạo theo ngày hay là thần linh như thế đâu. Thôi, quay lại cái chủ đề chính nào! Vì sao nó lại nói như vậy ư? Hãy nhìn đi, người này chính là Tiểu Dạ đấy!!! Nhưng lí do gì màcậu bé đó lại ở đây chứ? Không phải nó cấm cậu bé đó đi đến khu giải trí nhưng thứ cái nó đang muốn nói tới là biểu hiện, biểu hiện kìa!!! Cậu bé đang mặc một bộ đồ bình thường như bao người khác: áo thun trắng với quần jean dài, đội cái mũ lưỡi trai màu đen. Khác ở chỗ là một tay cậu kéo cái áo thun xuống, tay kia thì cố gắng lấy vành mũ che để mọi người không thấy mặt của mình. Gì nữa đây? Tốt nhất là rút kinh nghiệm vậy, chỉ cần để tròng mắt thẳng về phía trước, không dao động, chân bước thẳng về phía trước, từng bước đều đều.
“Đây...là...”
Một mùi hương bay vào mũi của nó khiến nó nhanh chóng bị mê hoặc. Thật thơm a! Liếc mắt tìm nơi phát ra mùi hương ngọt ngào đó. Ể?!? Nơi đó chẳng phải là cái túi mà Tiểu Dạ đang xách sao? Kiềm chế, kiềm chế nào Băng. Kiềm chế. Dù đang cố gắng để tâm trí không nghĩ tới nhưng trong đầu nó đang suy nghĩ vô cùng nhiều. Mùi này chính là bánh crepe dâu tây phết thêm kem sữa và mứt cam đang ‘làm mưa làm gió’ trong quyển tạp chí bánh ngọt tháng này sao? Phần bánh mịn, thơm mùi trứng. Phần nhân bên trong thì lại khiến ta cảm thấy hương vị đậm đà vừa chua vừa ngọt của dâu tây mới hái từ trên cành. Còn kem sữa vừa béo lại vừa có vị vanila. Mứt cam thì dẻo, có màu sắc vô cùng bắt mắt. Nói chung là, hôm nay nó nhất quyết phải được nếm thử món này một lần. Nó liền hỏi máy tính cách để được ăn crepe.
Chủ nhân, chỉ cần ngài hỏi xin liền được.
Đơn giản như thế?
Vâng, mọi thứ đều trong tầm kiểm soát của tôi nên cứ yên tâm ạ!
Nó đành tin sự sắp đặt của máy tính vậy. Nhấc đôi chân đi đến trước mặt của Tiểu Dạ, kéo cái nón lên.
“U...Woa!?!”
U...Woa??? Cái giọng khi giật mình này hơi lạ nhỉ?
“Cô là...Tại sao cô lại ở đây?”
Tất nhiên là vì bánh rồi! Nó đang muốn nói như vậy đó. Nó cứ đứng im lặng nhìn Tiểu Dạ khiến cho cậu bé thêm sợ hãi. Không thể nào! Cậu đã cố gắng tới đây mà không để cho ai biết bởi hôm nay cậu...
“Tiểu Dạ!”
Từ xa, một chàng trai vô cùng đẹp với vẻ ngoài được mái tóc xanh dài để xõa nhưng vẫn để lộ ra đôi mắt màu tím huyền trông vô cùng mị hoặc khiến các thiếu nữ đi ngang ai cũng đỏ mặt. Chàng trai đó đi tới cạnh Tiểu Dạ, cúi thấp người xuống, hai mặt chỉ cách nhau khoảng 1 cm làm Tiểu Dạ đỏ mặt.
“Nè... nè. Có...có thể đứng...đứng ra xa...xa một...một chút được...được không?”
“Hửm? Tiểu Dạ ghét tôi sao?”
“Không...không phải như vậy?”
“Vậy thì cứ giữ tư thế này đi.”
“Ể???”
Nó đứng nhìn hai người con trai trước mắt, à không, nhìn túi bánh chứ. Hắn đi tới, vừa vặn nhìn thấy cảnh này liền tái mặt. Không thể được, hoàn toàn không được để Nguyệt Băng của hắn thấy những cảnh yêu đương đồng tính như vậy được, nếu không thì cô ấy (Nguyệt Băng) sẽ...sẽ...
“Nguyệt Băng, đừng nhìn nữa, mau qua đây!”
Nghe thấy có người gọi mình, nó lười nhát giương mắt lên nhìn nhưng chưa gì đã bị một lực kéo đi. Tiếng động đã đánh động đến Thanh Tuyền. Tên đó khi nhìn thấy hắn đang nhìn mình thì liền đứng trước mặt và che chắn Tiểu Dạ lại, sự cảnh giác liền cao lên rất nhiều.
“Ngươi! Tên lớp A ngươi tính làm gì?”
“Đừng cảnh giác như thế, ta không đụng đến các ngươi.”
“Hừ. Tránh xa Tiểu Dạ của ta ra!”
“Ta cũng không làm gì cậu nhóc đó đâu.”
Thanh Tuyền trừng mắt nhìn hắn, hắn thảnh thơi đáp lại ánh mắt đó. Bỗng, Thanh Tuyền liền chú ý tới nó đang tay trong tay với hắn thì liền nhìn nó với ánh mắt khinh thường.
“Thật không ngờ rằng cô dám thông đồng với lớp A. Đồ phản bội!”
Phản bội? Tên này đang nói cái gì thế? Nó thầm nghĩ. Tuy nó không thèm quan tâm những việc như thế nhưng...
Pặc
Nó giật phắt tay ra làm hắn vô cùng khó chịu. Chẳng lẽ Băng thích tên đó sao? Hắn nghĩ.
Thật là, chịu hết nổi rồi! Lấy một xấp tiền và hai cái vé xem phim. Ở đâu ra ư? Máy tính đã nhắc nó mua từ hôm qua rồi, dù lúc đầu chẳng biết làm gì, không ngờ bây giờ lại giúp ích như thế nha!
“Có thể đổi?”
Nó chìa tiền và vé ra trước mặt Tiểu Dạ, tay kia chỉ vào cái túi đồ của Tiểu Dạ.
“Cô muốn mấy cái bánh này sao?”
Tiểu Dạ hỏi lại. Nó gật đầu.
“Chẳng lẽ là nãy giờ cô nhìn cái túi đồ này hả?”
Lại gật đầu.
“Vậy thì đây, cứ cầm lấy, tôi không ăn đâu. Còn những món đồ đó tôi không nhận.”
Đưa cái túi cho nó, Tiểu Dạ kéo Thanh Tuyền vào khu vui chơi, khuôn mặt cậu trông rất vui vẻ. Lại nhìn cái túi trong tay, mắt nó sáng rực lên, nhanh chóng lấy cái bánh crepe ra thưởng thứ. Còn hắn thì nhìn nó ăn bánh với vẻ mặt vô cùng hưởng thụ mà trong lòng cảm thấy vui lây.
“Cô, thích bánh kẹo phải không?”
Hắn thuận miệng hỏi dù biết là nó sẽ không trả lời.Không ngờ nó lại nhìn hắn với vẻ mặt nghiêm túc, lắc đầu.
“Rất thích!”
Hắn ngơ ngác nhìn nó sau đó cười nói.
“Hôm nay trong Dreamland có ẩm thực đồ ngọt, tôi lại có người quen làm quản lí trong đó, nếu muốn thì tôi sẽ nhờ ông ấy chuẩn bị thêm cho cô vài món mới ngon nữa, được chứ?”
Nó nghe vậy liền mở to mắt nhìn hắn, rồi nhanh chóng lấy đôi bàn tay thon của mình nắm chặt hai tay hắn, nhìn thật sâu vào trong mắt hắn, ý bảo: Thật sao? Thế thì nhờ anh nhé!
Thấy đôi mắt mong chờ của nó, hắn không kìm lòng được mà gật đầu.
“Được, nhưng hôm nay cô phải đi khu giải trí với tôi.”
Nó suy nghĩ. Chỉ là đi chơi một hôm thôi, không sao nên nó cũng đồng ý luôn. Bỏ miếng bánh cuối vào miệng, nó đi đến chỗ của cô.
“Hà...hà... mệt quá! Băng hả? Chết, tôi quên, mới khoảng mười lăm phút thôi à? May thật! Vậy thì đi chơi thôi, không thì trễ mất.”
Kể từ khi thấy nó, cô rối cả lên bởi nãy giờ cô lo cãi nhau với tên đó, đâu có nhớ là hôm nay đi chơi với nó đâu nên cô mới hối hả kéo nó đến quầy soát vé.
“Xin lỗi nha, tôi quên mất, hì hì. Dù sao thì... tại sao họ lại đi theo chúng ta vậy?”
Cô chỉ về bốn người phía sau, nhăn mặt hỏi. Nó thì vẫn chỉ im lặng, không muốn giải thích. Hạo Thiên đi theo vì mới nãy nó đã hứa rồi. Nhật Minh thì đi theo hắn. Còn Tiểu Dạ đi nhằm mục đích ‘càng đông càng vui’. Và hiển nhiên, Thanh Tuyền sẽ đi theo ‘người’ của mình rồi.
“Bà mau đuổi hay cắt đuôi họ giùm được không? Đó là chuyên môn của bà mà.”
Nó vẫn im lặng mà bước đi, nhưng tốc độ lại nhanh hơn, trông như muốn lãng tránh cô vậy đó.
“Khoan đã, chẳng lẽ là bà bị mua chuộc gì rồi?”
Tốc độ gia tăng.
“Vậy là thật? Thế họ mua chuộc gì? Tôi sẽ trả nhiều hơn, miễn sao cắt đuôi họ là được.”
Nó đột ngột dừng lại, chống nạnh nhìn cô.
“Phải giữ chữ ‘tín’.”
“Thôi, tôi chịu bà rồi.”
Cô chán nản đầu hàng, chấp nhận số phận đã được sắp đặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...