Từ trong balo của mình, Tuấn Phi lấy ra một bịch lương khô và một chai nước lọc đưa sang cho Hàn Lâm.- Cậu có muôn ăn một chút không?- Cảm ơn.- Không cần khách sáo.Hàn Minh cầm lấy bịch lương khô, chậm rãi mở ra vừa ăn vừa hỏi- Các anh là người trấn Đông Hà à?- Đúng vậy, bọn tôi là người ở trấn Đông Hà, chúng tôi làm việc ở công ty Đông Lâm.
Nếu cậu chưa có chỗ nào để đi thì có thể đến công ty bọn tôi.Nghiêm Minh ngồi lái xe thong thả trả lời.- Công ty các anh là làm công việc gì?- Xử lí Hố Đen trong khu vực mình quản lý và vận chuyển hàng hóa liên trấn.- Nhưng tôi mới vừa thức tỉnh dị năng.Lâm Phi bên cạnh cười ha hả.- Cái này thì cậu yên tâm, công ty có khóa đào tạo dị giả.
Chỉ cần cậu kí hợp đồng.
Họ sẽ nuôi cậu trong vòng 3 tháng.
Đổi lại cậu phải làm việc cho họ 3 năm.Hàn Lâm nghe thế thì âm thầm gật đầu.
Đúng là một cách tuyển dụng không tồi.' Keesttttt..." tiếng thắng gấp xe vang lên.
Cơ thể Hàn Lâm theo quán tính trôi về phía trước đập mạnh vào thành ghê.Ngồi ở ghế lái Nghiêm Minh nhíu mày, quay sang hỏi cô gái bên cạnh.- Tiểu Hoa là cấp độ gì?Cô gái bên cạnh tay cầm cái gì đó bấm bấm, khuôn mặt nghiêm trọng, trong chốc lát trả lời.- Là cấp BNghiêm Minh nghe vậy gật đầu, nhẹ giọng nói.
Mọi người xuống xe chuẩn bị chiến đấu.Lúc này Hàn Lâm cũng đã phát hiện, phía trước cách chiếc xe khoảng 20m có một con vượn đen.
To lớn, đô mắt màu đỏ máu, trên tay phải đang cầm một đống thịt gì đó.
Miệng còn đang nhai nhóp nhép.
Đúng là bậc B.Nghiêm Minh mở của xe bước xuống, theo sau là cô gái tên Tiểu Hoa, cô có mái tóc đen dài, thân hình tương đối, không quá cao lại có một chút gày.Tiếp theo là Tuấn Phi cùng thanh niên còn lại theo sau.Thấy thế Hàn Lâm cũng xuống xe theo sát phía sau, hai tay nắm chặt, chân thì run run cẩn thận bước từng bước.
Nhưng còn chưa đi được mấy bước người thanh niên có mái tóc màu nâu, thân hình khô kệch tay gã cầm theo một thanh kiếm quay lại, nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng- Đừng ngán chân tôi.Sau đó tiếp tục bước đi.Tuấn Phi thấy vậy lắc đầu cười khổ.- Trọng Châu, cậu đâu cần phải vậy.Sau đó hắn quay người về phía Hàn Lâm.- Cậu lên xe ngồi đợi đi.Hàn Lâm gật nhẹ đầu, sau đó quay lại xe đứng phía sau quan sát.Hắn nhìn ra được, thực lực con vượn này chỉ tương đương với tên Nghiêm Minh.
Trong tình huống bình thường, một dị giả có thể xử lí một dị thú cùng cấp.
Bởi vì dị thú chỉ tấn công mù quán.
Còn dị giả có thể sử dụng chiến thuật.
Huống gì bây giờ Nghiêm Minh còn có đồng đội hỗ trợ.
Nếu không thì hắn đã 3 chân 4 cẳng mà bỏ chạy từ sớm chứ đừng nói đến theo sau hỗ trợ.- Tiểu Hoa thu hút sự chú ý, Tuấn Phi hỗ trợ.
Trọng Châu cậu theo tôi, áp sát tấn công.Tiếng của Nghiêm Minh vừa dứt, Tiểu Hoa hai tay đưa lên, từ trong lòng bàn tay phát ra ánh lửa." Vèo " hỏa cầu từ bàn tay Tiểu Hoa bắn ra.
Bay thẳng trúng vào vai trái con vượn, một đám lửa cháy xém lên.Đôi mắt màu đỏ máu của con vượn nhìn về phía bên này, tay phải vứt đống thịt, sau đó nó phủi phủi vai trái, đóm lửa nhỏ dần rồi biến mất.
Trong không khí chỉ còn mùa cháy khét thoang thoảng." Vèo" thêm một hỏa cầu nữa được bắn ra, nhưng lần này hỏa cầu bay đến trước mặt con vươn thì đã bị tay phải nó hất tung.
" Grừmmm" gầm lên một tiếng nó xông thẳng về phía Tiểu Hoa.Chạy được vài bước một bức tường đất nhô lên trước mặt nó, bức tường dày khoảng 30 cm cao hơn 1m đột ngột xuất hiện.Là Tuấn Phi, Hàn Lâm âm thầm đánh giá." Rầm " một tay của con vượn đã đấm xuyên qua bức tường, tạo ra một lỗ hỗng lớn, nhưng rất nhanh nó đã được lấp đầy.
Cánh tay con vượn chưa kịp rút ra thì đã bị kẹt lại.Thêm một tiếng " Rầm " cánh tay còn lại của con vượn lại tạo thêm một lỗ lớn, nhưng cũng như trước đó trong chớp mắt nó cũng được đắp đầy và hai tay con vượn đã bị khống chế.
Lúc này Hàn Lâm khẻ liếc nhìn Tuấn Phi một cái, trên trán cậu ta ướt đẫm mồ hôi.
Có lẻ cậu ta không thể duy trì được bao lâu.Ngay sau đó, Nghiêm Minh và Trọng Châu một trái một phải đã tiếp cận được con vượn.Nhìn xuyên qua bức tường đất.
Hàn Lâm thấy được Nghiêm Minh tay thu nắm đấm, đấm thẳng vào mặt trái con vượn." Ầm " Cú đấm này khiến con vượn choáng váng, hai mắt trợn ngược, đầu lệch về phía bên phải.
Máu từ trong miệng trào ra mang theo vài chiếc răng to bằng cở ngón tay một đứa trẻ.Phía bên phải Trọng Châu rút kiếm, chém thẳng đến vị trí cổ phải con vượn.
Lưỡi kiếm chém sâu vào da được khoảng 4 cm, thì bức tường đất đã đổ xuống.Bên này Tuấn Phi đã kiệt sức thở hồng hộc.Hai tay được tự do, con vượn vương tay đấm về phía Trọng Châu, không còn cách nào khác, hắn thu kiếm về chắn trước ngực.
" Keng", cú đấm bị chặn lại hắn mượn lực lộn nhào một vòng kéo dài khoảng cách.Lúc này lại " Ầm Ầm" hai tiếng, Nghiêm Minh từ sau lưng, 2 tay đấm liền 2 phát vào đầu, đôi mắt đỏ trào ra nữa tia máu, phía sau gót đầu bị lõm một khoảng vừa bằng nắm tay, khiến đầu con vượn gập mạnh về phía trước.
Cơ thể nó đã bất động." Vèo " một mũi tên lửa rực rỡ to bằng nắm đấm từ đôi bàn tay Tiểu Hoa bắn ra bay thẳng đến vị trí ngực trái, sau đó xuyên thẳng qua thân hình gồ ghề của con vượn cắm sâu vào đất, bùng cháy một lúc rồi mới biến mất.Quan sát trận chiến chớp nhoáng này, Hàn Lâm âm thầm gật đầu.
Bọn họ phối hợp thật hoàn hảo..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...