Ác Quỷ Mang Trái Tim Một Thiên Thần


Một trích đoạn trong vở kịch.
“Con trai, cô ta là quỷ. Con không thể yêu cô ta”.
- Không được. Lúc này bà mẹ đang nổi giận với con trai vì không nghe lời khuyên, giọng nói không thể ngang như vậy được. Thiếu cảm xúc.
“Ta yêu em. Dù em có là ác quỷ. Miễn là bên nhau, cho dù có là gì cũng không quan trọng”.
- Dừng lại, dừng lại. Hai người yêu nhau sao mà nói với người yêu như đe dọa vậy. Phải tình cảm hơn nữa. Tình cảm hơn nữa. Mắt nhìn nhau, hãy nhìn vào mắt nhau.
“Cô là đứa con gái quyến rũ con trai ta. Ta sẽ giết cô”.
- Haru ơi là Haru. Có ai đe dọa người khác như vậy không. Chúng ta đang diễn kịch. Đừng có đọc như văn xuôi vậy chứ. Làm lại đi nào.
“Đạo diễn” Rai có phần vất vả khi phải chỉnh sửa hết phần này tới phần khác. Người thì thiếu tình cảm, người lại thừa cảm xúc. Chỉ còn chưa đầy một tuần nữa, hội trường sẽ diễn ra, trang phục đã chuẩn bị xong, sân khấu đã được chuẩn bị kĩ càng. Không biết vở kịch có thành công hay không với dàn diễn viên nghiệp dư như thế này.

Buổi biểu diễn cuối cùng cũng sắp bắt đầu. Mọi người đều có cảm giác hồi hộp. Khán giả tới rất đông, bởi nhân vật chính trong vở kịch là một trong tứ gia. Haru chỉnh lại váy, ngắm lại mình trong gương. Vở kịch này sẽ rất tuyệt đây. Bởi năng lực thật sự chỉ trình diễn vào hôm công diễn. Mỉm cười hài lòng, Haru tiến ra chào khán giả cùng những bạn diễn khác. Hội trường ngập tràn những tiếng hò hét, tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
- Con trai, nếu như con chọn cô gái đó. Mẹ hi vọng con sẽ hạnh phúc. – Haru mỉm cười hiền hậu nhìn Shin.
- Mẹ, cảm ơn mẹ. Con không biết mẹ lại có thể chấp nhận chuyện này.
- Chỉ cần đó là người con yêu, mẹ sẵn sàng bỏ qua mọi chuyện. Chỉ cần con thực sự hạnh phúc. – Haru nắm lấy bàn tay của Shin, cảm giác lạnh giá, mà miệng vẫn phải mỉm cười.
- Mẹ, con yêu mẹ. – Shin bỗng dưng ôm chầm lấy Haru. Đoạn này không có trong kịch bản. Haru khẽ giật mình, nhưng nhanh chóng điều chỉnh để không phá hỏng buổi diễn. Sau cánh gà, mồ hôi trên trán Rai chảy ròng bởi ánh mắt giết người của những cô gái khác.
- Hãy đi tìm tình yêu của con.
“Người mẹ trẻ buông ta cậu con trai, để cho cậu con trai đi tìm hạnh phúc mới. Lúc này, Mary đang đợi Shin ở bờ suối, cô vui vẻ hòa mình vào thiên nhiên. Tiếng chim hót tạo nên một bản nhạc hạnh phúc. Nắng ấm áp.” Giọng người dẫn chuyện nhẹ nhàng, đưa khán giả hòa mình vào câu chuyện.
Đây là cảnh cuối của vở kịch, mọi người đều tập trung cao độ. Tới thời điểm này mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ.
- Chết rồi. – Giọng một bạn nữ vang lên kéo sự thu hút của mọi người.
- Có chuyện gì vậy? – Rai lo lắng.
- Không tìm thấy trang phục cuối của Haru. Lúc nãy tớ để đây nhưng bây giờ không thấy nữa. Phải làm sao bây giờ? – Bạn nữ vẻ hoảng hốt cực độ. Sai sót này khiến cho Haru khó lòng mà lên sân khấu được.
- Không tìm thấy bộ nào thay thế sao?
- Không có. Bộ đồ này rất đặc biệt, nó thể hiện rõ sự độc ác của bà mẹ nhất. Những bộ khác chỉ cho con người ta cảm giác cao quý, trang nghiêm thôi.
- Làm sao bây giờ, sắp tới cảnh cuối rồi, còn ba mươi giây.
- Không sao, tôi lo được.
Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt vào Haru. Nở một nụ cười đầy tự tin. Haru lấy một tấm vải màu đen và dùng một chút phép thuật biến đổi cho chiếc váy mà cô đang mặc. Thoạt trông chiếc váy mới không tạo cảm giác sẽ khắc họa được hình ảnh của một người mẹ độc ác. Mọi người vẫn chăm chú vào hành động của Haru. Nhìn mình trong gương, Haru xõa mái tóc dài màu đen và dùng phần vải còn lại làm khăn che mặt. So với chiếc váy đã được chuẩn bị thì những thay đổi của Haru vẫn không làm hài lòng mọi người. Nhưng điều đặc biệt khiến cho mọi người tin tưởng nó sẽ thành công, là bởi vì ánh mắt màu tím sau chiếc khăn che mặt. Ánh mắt mang đến sự sợ hãi tới tận xương tủy.

Haru bước lên sân khấu. Đối diện với Haru, Mary thuần khiết và xinh đẹp, trở nên sợ hãi. Bước chân càng trở nên luống cuống.
- Chúng ta lại gặp nhau phải không?
- Bà là... Haru.
- Bà ư? Tôi đâu có già tới như vậy.
Tất cả ánh mắt đều tập trung vào hai nhân vật trên sân khấu. Họ chỉ nhìn thấy một Mary nhỏ bé và một người mẹ độc ác, tàn bạo. Sự tàn bạo toát ra từ ánh mắt. Mọi người đều nín thở theo dõi, tập trung cao độ.
Chẳng cần biết vở kịch kết thúc như thế nào, chỉ cần biết nó đã thành công ngoài mong đợi. Một tràng pháo tay của khán giả lúc kết thúc đã là sự động viên lớn cho tất cả học sinh trong lớp. Haru gỡ bỏ chiếc khăn, buộc lại mái tóc của mình.
- Cảm ơn bạn. Nếu như bạn không nghĩ ra hướng giải quyết, thật sự tớ... Cảm ơn bạn rất nhiều.
- Lần sau nếu có muốn làm gì hãy nghĩ tới những người khác nữa. Họ đang làm bằng tất cả niềm đam mê. Chỉ vì ích kỉ của bản thân mà cô muốn phá hỏng tất cả?
- Ý bạn... là sao?
- Đừng tưởng tôi không biết là do cô giở trò. Chuyện này ngoài cô ra còn ai có thể thực hiện. Nếu muốn thách đấu thì cứ việc nói một lời. Làm tôi bẽ mặt, không dễ dàng đâu.
- ...

- À, với lại, loại như cô, không đáng để tôi thách đấu.
Haru bước ra khỏi phòng trang phục. Bên ngoài cánh cửa Shin đang đứng dựa lưng vào tường.
- Quả không hổ danh là cấp K. Nhìn nhận thật chuẩn xác.
- Cậu đang khen tôi?
- Tất nhiên.
- Sẽ không có lần sau nữa đâu.
- Một lần là đủ rồi.
Shin dừng chân. Cảm giác thật kì lạ. Shin biết cái ôm mà mình dành cho Haru không có trong kịch bản. Chỉ là đơn thuần lúc đó, Shin có cảm giác muốn ôm Haru. Bàn tay của cậu đã ôm lấy cô gái đó, trong vô thức, nhưng người Haru thật lạnh. Nó lạnh hơn cả băng của Nor.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui