Trời càng về đêm nhiệt độ càng hạ thấp.
Chiếc bàn gỗ thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cọt kẹt của thời gian khiến cho Kelly không dám dựa vào nó. Chỉ sợ chạm nhẹ cũng khiến nó bị hỏng. Cô căng lưng ngồi ngay ngắn trên chiếc ghễ gỗ vương vấn mùi ẩm mốc. Căn nhà quá tồi tàn, chỉ có một bộ bàn ghế và vài vật dụng khác. Cậu bé đã đi ngủ để lại không gian cho ba người.
Khác hẳn với Kelly, Killua lại hoàn toàn thảnh thơi. Anh nhàn nhã thưởng thức trà táo cùng bánh quế mà Kelly đã mua. Lặng im chờ đợi câu chuyện của ông lão.
Bàn tay đầy những vết chai sạn của năm tháng xoa vào nhau. Ông lão căng thẳng nhớ lại câu chuyện cũ. Câu chuyện là nỗi ám ảnh cho người từng được chứng kiến những gì đã xảy ra.
Gió lùa qua ngôi nhà lại mang đến những tiếng kêu kì lạ. Ly trà nóng trong tay tỏa ra hương thơm dịu nhẹ, ấm áp.
“Ba mươi năm về trước, ở thị trấn của chúng tôi có một ngôi biệt thự rất đẹp. Ngôi biệt thự màu trắng với rất nhiều hoa và cây xanh. Chủ nhân của ngôi biệt thự đó là một người phụ nữ xinh đẹp và hiền hậu. Những người sống trong ngôi biệt thự đó cũng vô cùng tốt bụng. Họ đối xử với những người trong thị trấn một cách thân thiện.
Thị trấn của chúng tôi quanh năm luôn chỉ có một mùa. Ban ngày trời nắng ấm. Đêm với bầu trời đầy sao, những cơn gió mát mẻ khiến cho một ngày làm việc vất vả đều bị cuốn đi xa. Thị trấn của chúng tôi luôn ngập tràn hạnh phúc. Mọi người đối xử với nhau rất tốt, như những người thân trong một gia đình lớn.
Tôi có một người vợ đảm đang và hai người con xinh xắn, đáng yêu. Bọn trẻ rất ngoan ngoãn lúc tôi vắng nhà. Ngôi nhà của chúng tôi luôn vang lên những tiếng cười hạnh phúc”.
Ông lão như đang chìm đắm trong hồi ức đẹp đẽ về những năm tháng xưa kia.
Kelly đã quan sát ngôi nhà kể từ lúc bước vào. Hoàn toàn không tìm thấy bất cứ dấu hiệu nào còn sót lại về sự xuất hiện của một người phụ nữ trong ngôi nhà này. Cô đưa mắt nhìn ông lão tìm kiếm sự dối trá. Tuy nhiên không tìm thấy bất cứ điều gì trên gương mặt già nua ấy. Killua vẫn chăm chú lắng nghe câu chuyện, không hề bỏ sót bất cứ một chi tiết nào. Gương mặt ngập tràn hạnh phúc của ông lão khiến cho anh có cảm giác không tốt về những gì đã xảy ra trong quá khứ.
Người đàn ông này lúc mới gặp có thể khiến cho người đối diện hiểu nhầm về tuổi tác. Killua đã thử tính toán bằng phép thuật. Người đàn ông này chỉ mới hơn sáu mươi, nhưng vẻ bề ngoài lại như một ông lão tám mươi tuổi.
Điều gì đã xảy ra trong quá khứ có thể khiến một người hoàn toàn thay đổi một cách đáng sợ như vậy?
Từ khóe mắt của ông lão, một dòng nước mắt chảy ra. Gương mặt càng lúc càng trở nên khó coi. Vẻ mặt hạnh phúc chuyển dần sang sợ hãi, hoang mang và cuối cùng là nỗi đau.
“Đó là ngày thứ sáu sau sinh nhật lần thứ năm của con gái đầu lòng. Gia đình chúng tôi tắt đèn và đi ngủ. Nửa đêm hôm đó tôi bỗng dưng khát nước. Sau khi uống nước xong, tôi mở cửa phòng hai đứa trẻ để xem xét.
Trẻ con lúc ngủ không như người lớn, chúng rất dễ bị cảm lạnh vì lúc ngủ không cẩn thận làm rơi chăn, cũng không biết tự mình đắp lại. Chúng tôi không để đèn ngủ, chỉ có ánh trăng từ cửa sổ chiếu sáng căn phòng. Chăn vẫn còn nguyên khiến tôi an tâm. Lúc xem qua chiếc giường của đứa em trai ba tuổi, tôi phát hiện nó không hề có ở trên giường. Giây phút tôi chạm tay vào công tắc điện, hình ảnh đứa trẻ ngồi trên chiếc ghế nơi cửa sổ khiến tôi sững sờ.
Tôi không hiểu sao mình lại hành động như vậy. Tôi bước từng bước nhẹ nhàng tới bên cạnh con trai. Gương mặt của thằng bé sáng bừng dưới ánh trăng. Thằng bé ngồi trên chiếc ghế và hoàn toàn nhắm mắt. Tôi khẽ chạm vào nó nhưng không hề có phản ứng gì. Con trai tôi đang ngủ, vì tôi còn nghe được tiếng thở đều đặn của thằng bé. Nghĩ rằng đứa trẻ của chúng tôi bị mộng du, tôi ôm con tới bên giường, đắp chăn cho con, quan sát một chút rồi mới rời khỏi đó”.
Ông lão lại cúi đầu xuống thấp hơn, như để che giấu đi cảm xúc trên gương mặt mình. Giọng nói nghèn nghẹn.
“Nếu như tôi để tâm hơn, chuyện đau lòng đã không xảy ra”.
Kelly cảm nhận thấy nỗi đau sâu sắc tỏa ra từ ông lão. Cô đưa mắt nhìn Killua, chỉ thấy anh im lặng. Tách trà trên bàn đã nguội. Trong căn phòng nhỏ chỉ vang lên tiếng nói của ông lão. Xót xa.
“Suốt một tuần, thị trấn bé nhỏ của chúng tôi bắt đầu xảy ra hiện tượng kì lạ. Tất cả trẻ em trong thị trấn đều tỉnh dậy vào ban đêm, đều nhìn ra bên ngoài cửa sổ trong trạng thái ngủ. Chúng tôi không nghĩ bị mộng du cũng có thể lan truyền như một loại vi rút gây bệnh.
Có một đêm khi tôi tỉnh dậy, ngang qua phòng của bọn trẻ, lòng tôi chợt dâng lên một dự cảm không lành. Tôi mở cửa phòng. Dưới ánh trăng nơi cửa sổ, cả hai đứa con của chúng tôi đều ngồi trên chiếc ghế và nhìn ra bên ngoài. Tôi bật đèn, nhưng ánh sáng vừa mới lóe lên chợt vụt tắt. Dù bật công tắc bao nhiêu lần cũng không thấy đèn sáng, tôi nghĩ bóng đèn đã bị hỏng. Đến gần bên hai đứa con, tôi thấy hai đứa trẻ vẫn đang ngủ.
Bế hai đứa về giường của mình xong, lần đầu tiên tôi tò mò nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Biệt thự màu trắng đang cháy. Tôi hoảng hốt chạy ra bên ngoài định kêu lên. Chợt bước chân tôi dừng lại. Tôi nhìn căn nhà của mình. Sống lưng bỗng dưng lạnh toát. Cửa sổ phòng hai đứa trẻ cùng hướng với cửa chính. Mà biệt thự màu trắng lại nằm phía sau nhà của chúng tôi. Như vậy, từ cửa sổ phòng hai đứa trẻ không thể nhìn thấy ngôi biệt thự đó. Khó khăn lắm tôi mới có thể di chuyển tới phía sau nhà. Tất cả đều chìm vào màn đêm. Chẳng có biệt thự nào bị cháy cả. Tôi đã thức trắng đêm hôm đó”.
Ông lão dừng lại, uống một ngụm trà. Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên phá tan không gian yên tĩnh.
“Cốc cốc cốc”.
Kelly không cảm nhận thấy sự xuất hiện của bất cứ ai bên ngoài cánh cửa. Ông lão cũng không hề cảm thấy cần phải ra mở cửa. Vẫn tiếp tục uống trà. Dường như chuyện này đã thành thói quen.
- Ngày nào, vào giờ này cũng vang lên tiếng gõ cửa. Nhưng không hề có vị khách nào xuất hiện ở đó. Lâu dần, mọi người cũng không còn phản ứng với nó nữa. Lần nào, cũng là ba tiếng.
- Không phải là trò đùa của ai đó trong thị trấn sao?
- Không phải. Ngôi nhà nào trong thị trấn vào giờ này cũng vang lên tiếng gõ cửa. – Dừng một chút, ông lão nhìn thẳng vào cánh cửa đang khép, ánh mắt không rõ cảm xúc gì. – Vả lại, chẳng ai đủ sức chơi một trò chơi trong ba mươi năm mà không thấy chán.
- Ba mươi năm? – Kelly không giấu được sự ngạc nhiên. Cô không thể nghĩ tới việc một trò đùa đã xảy ra trong ba mươi năm, ai có thể đủ kiên trì thực hiện nó.
- Đúng vậy. Ba mươi năm qua nó đã xảy ra mà chưa thấy chấm dứt. Ban đầu, một vài người còn cảm thấy khó chịu. Lâu dần họ cũng cảm thấy bình thường. Như là ngày nào cũng phải ăn cơm để sống. Dù cửa mở hay đóng, vào giờ này cũng đều vang lên tiếng gõ cửa. Từ đó trở đi, mọi người đều tự ám hiệu với nhau, không gõ cửa nhà ai ba lần dù có bất cứ việc gì.
- ...
Killua nhìn vào cánh cửa một lúc rồi mới quay lại. Anh nhận ra không có ai bên ngoài cánh cửa đó, cũng không có bất cứ một phép thuật nào. Ông lão lại tiếp tục câu chuyện. Lần này ông lão nắm chặt chiếc ly trong tay, Kelly cảm giác như chiếc ly sẽ vỡ tan trong đôi tay già yếu đó.
“Cho tới một ngày, một tuần trước khi xảy ra sự việc đó.
Vào ban đêm, tôi cũng như tất cả người lớn trong thị trấn đều nghe thấy một tiếng hát. Đêm đầu tiên chỉ là những câu hát đứt quãng. Càng ngày càng rõ dần hơn. Thị trấn của chúng tôi chưa từng tin tới chuyện ma quỷ. Nhưng kể từ khi chuyện kì lạ xảy ra với bọn trẻ, bài hát trong đêm tối khiến cho chúng tôi lo sợ. Một vài gia đình đã có ý định chuyển đi. Kì lạ thay, từ khi chuyện lạ xảy ra trong thị trấn, chúng tôi không thấy bất kì ai trong biệt thự đó xuất hiện. Mà dường như, mọi người cũng quên hẳn sự xuất hiện của biệt thự đó.
Buổi chiều, sau khi đi làm về, tôi đưa mắt nhìn về phía biệt thự màu trắng. Một cây cổ thụ cao không biết tự bao giờ đã xuất hiện ở gần cánh cổng. Cây cổ thụ với vẻ âm u khiến tôi ở xa cũng thấy khó chịu.
Một đêm mưa tầm tã. Sấm chớp đầy trời.
Tôi đã trông thấy ngôi biệt thự đó cháy. Không phải riêng mình tôi mà là tất cả người lớn trong thị trấn đều trông thấy. Lúc chúng tôi đang trong trạng thái hoảng hốt trước sự việc xảy ra, tiếng hét của vợ tôi khiến cho lòng tôi lo sợ khôn cùng. Tôi lao vào nhà. Chẳng biết lý do gì khiến cho điều đầu tiên tôi nghĩ tới là bọn trẻ.
Trong căn phòng nhỏ, trên chiếc giường nhỏ, hai xác người cháy đen. Vợ tôi quỳ trên mặt đất, vẻ mặt đầy sợ hãi. Tôi trông thấy chiếc lắc chân bằng bạc trên bộ xương nhỏ thì hoàn toàn sụp đổ. Trong đêm mưa, toàn bộ trẻ em trong thị trấn của chúng tôi đều bị thiêu chết. Một cái chết kì lạ.
Vợ tôi sau ngày hôm đó hoàn toàn suy sụp. Cô ấy không nói, không ăn uống gì, chỉ nhìn chăm chăm vào khoảng không vô định. Tới ngày thứ ba thì cô ấy chết.
Chúng tôi không hề nghe thấy bài hát vang lên trong đêm. Biệt thự màu trắng cũng bị cháy đen. Không một ai trong biệt thự đó còn sống. Chúng tôi nghĩ thế. Một số người tò mò tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra đã một đi không trở lại. Họ bước chân vào biệt thự đó và hoàn toàn không có tin tức gì. Một số gia đình đã quyết định rời đi khỏi đây. Nhưng chẳng ai có thể rời khỏi thị trấn này. Dù họ có đi tới bất cứ nơi đâu, chỉ cần nhắm mắt lại quay về thị trấn này.
Làm gì có ai có thể sống mà luôn mở mắt được đâu? Một số người quá hoảng sợ đã tìm đến cái chết.
Thị trấn hạnh phúc của chúng tôi, trong một đêm đã hoàn toàn sụp đổ. Bây giờ chúng tôi sống mà như đã chết.
Có một số vị khách từng đặt chân tới nơi đây, chỉ cần họ không tới gần biệt thự đó thì có thể rời khỏi thị trấn này. Chúng tôi sống ở đây, để canh giữ biệt thự quỷ quái đó. Để tránh nó làm hại những người khác... như làm hại chính gia đình của tôi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...