Ác Quỷ Mang Trái Tim Một Thiên Thần

“Ngày xửa ngày xưa, có một con búp bê chỉ cần được chủ nhân yêu thương thì sẽ có linh hồn. Nhưng bởi vì quá đặc biệt, mọi người xung quanh đều khiếp sợ nó, và nó trở nên rất cô đơn. Rồi một ngày, nó gặp được một người sẵn sàng chấp nhận mọi thứ về nó, vị chủ nhân đã đem đến cho nó những cảm xúc và trải nghiệm mới lạ. Sau bao thử thách, hai người họ đã nhận ra tình cảm của nhau, và thề rằng sẽ ở bên nhau mãi mãi. Nhiều năm sau đó, vị chủ nhân cũng đã gần đất xa trời... Đến tận lúc ấy, con búp bê vẫn ở bên cạnh chủ nhân của nó... Và khi vị chủ nhân qua đời, con búp bê không bao giờ cử động nữa.
Chắc hẳn là hai người họ đã lên thiên đường cùng nhau.”
- Anh, búp bê đó thật đáng thương?
- Tại sao?
- Bởi vì nó từng bị tổn thương. Người ta đã làm nó đau, hắt hủi nó.
- Không quan trọng Haru à. Đến cuối cùng, búp bê cũng tìm thấy người mà cả đời nó yêu thương và yêu thương nó. Dù có bao nhiêu tổn thương, chỉ cần đến cuối con đường, có một ai đó để tin yêu. Vậy là hạnh phúc rồi.
- Anh, anh có hạnh phúc không?
- Hạnh phúc à? Chỉ cần Haru luôn hạnh phúc, là anh cũng hạnh phúc.
***​
Đôi mắt màu tím nhìn thẳng vào Rai, nở nụ cười rạng rỡ.
- Anh trai, thật vui khi gặp lại anh.
- Haru...
Một cánh cửa khác bỗng dưng được mở ra. Một không gian hoàn toàn khác. Trong khoảnh khắc, những người trong hội trường chỉ còn lại gần một nửa, trang phục có nhiều màu sắc hơn. Có hai người mặc đồ trắng tiến lại phía Kelly, Luhan và Andy.
- Mời ba vị đi theo chúng tôi. Chúng ta cần thay đồ cho bữa tiệc.
- ...

Nhận được cái gật đầu của Haru, ba người mới rời khỏi. Rai nhìn vào người con gái trước mặt mình. Người mà bấy lâu nay vẫn luôn trong tầm nhìn của cậu. Haru đã “trưởng thành” thật rồi.
- Chủ nhân. Chúng ta cần thay trang phục.
- Haru, đi theo anh một chút.
- Thiếu gia, bây giờ không phải lúc để nói chuyện. Mời cậu ra ngoài tiếp khách dùm.
Cô gái trong trang phục hầu gái có vẻ không thích Rai, đôi mắt nhìn anh có phần chán ghét. Cô gái này đã gặp Haru ở nhà thờ - Satome. Haru mỉm cười rồi rời khỏi. Bước chân Rai tiến về hội trường mới. Âm nhạc, ánh sáng, màu sắc, những khuôn mặt, tất cả đều khiến anh chán ghét. Nở một nụ cười miễn cưỡng, Rai thân thiện cúi chào những vị khách. Bên tai anh vang lên giọng cười thích thú: Trông cậu chủ cười như bị đau bụng vậy.
Haru mặc một chiếc váy màu đen kín đáo. Mái tóc màu đen được uốn nhẹ. Satome đặt một chiếc vương miện bằng bạc nhỏ trên mái tóc. Trông Haru giống một công chúa bí ẩn. Đôi mắt màu tím, đôi môi đỏ, trên người Haru tỏa ra một hương thơm nhẹ nhàng. Mỉm cười hài lòng, Satome xịt một chút tinh dầu hoa vào tay, vuốt lại mái tóc của Haru. Trong gương, một cô gái xinh đẹp với nụ cười lạ lùng.
- Đi thôi.
- Vâng, chủ nhân.
Cánh cửa mở ra, Luhan đã đứng đợi ở đó từ bao giờ. Dáng người hoàn hảo, gương mặt hoàn hảo, bộ trang phục dạ hội cũng hoàn hảo. Tuy nhiên, khác với mọi lần, Luhan không cười với Haru. Satome bước đi trước, để lại không gian cho hai người.
- Haru, cho anh biết đang xảy ra chuyện gì?
- Suỵt!
Haru lấy ngón tay chạm nhẹ lên môi của Luhan, biểu thị im lặng. Ngón tay của Haru lạnh, cảm giác nhẹ nhàng chạm vào bờ môi của Luhan. Đây là lần đầu tiên cô chủ động chạm vào anh, trái tim anh thoáng đập lệch đi một nhịp. Ngón tay rời khỏi môi anh, có chút tiếc nuối. Hôm nay, Luhan thấy Haru cười rất nhiều. Nhưng, nụ cười nào cũng có cảm giác khó chịu. Nụ cười của cô, không hề thật lòng.
- Chúng ta đã thỏa thuận. Không nói chuyện, không thắc mắc.
Luhan gật đầu.
Trước khi bước vào hội trường nhộn nhịp, bước chân của Haru khẽ dừng lại. Có một chút chần chừ thoáng qua.

Những gương mặt không còn xa lạ với Luhan. Bữa tiệc này, rốt cuộc là có liên quan tới chuyện gì, tại sao tập trung tất cả các thành phần trong xã hội. Có cảnh sát, có người bên chính phủ, có người của giới sát thủ... Lấy cho mình một ly vang, Luhan chọn cách quan sát hơn là tham gia vào chuyện này. Với lại, anh sẽ không được nói chuyện với bất cứ ai, nên lựa chọn quan sát là một việc làm hoàn toàn phù hợp. Anh có thể thấy Andy trong bộ trang phục của người hầu. “Quả là biết cách làm việc”. Nhấp một ngụm vang, Luhan cảm thấy hài lòng, đưa mắt tìm kiếm hình dáng quen thuộc. Tuy nhiên, anh không thấy Haru trong tầm mắt mình. Chỉ rời khỏi cô một chút, quay lại đã không thấy cô đâu nữa.
Ban công lộng gió. Mùi rượu thoang thoảng trong không khí. Bất chợt Haru nhớ anh. Rượu không còn ngon, khi người uống cùng không phải là anh. Lắc ly rượu vang trong tay, cô khẽ mỉm cười rồi buông tay. Ly rượu chìm vào bóng đêm. Không nghe thấy tiếng vỡ.
Có một mảnh ký ức nào đó chợt vỡ tan.
“ Khi mùa xuân tới, hãy cùng anh đi nhặt vỏ sò ở biển và ngắm hoa.
Vào mùa hè, chúng ta sẽ cùng nhau ngắm bầu trời đầy sao, trên đồng cỏ lộng gió.
Vào mùa thu, hãy cùng anh thu nhặt những chiếc lá rơi.
Và vào mùa đông, hãy nắm tay anh trên con đường đầy tuyết lạnh.
Anh yêu em, mãi mãi và mãi mãi đợi em trở về”.
- Tại sao em quay lại?.
- Không phải anh sẽ đợi em sao?.
- ... Em thừa biết nếu như em không trở về, thì tốt hơn sao.
Rai khẽ thở dài. Quá muộn để thay đổi tất cả. Chỉ có thể cố gắng để vượt qua. Trong không khí chợt thoang thoảng một mùi gai gai, đôi mắt Luhan nhìn chằm chằm vào cánh cửa chính, Haru khẽ rùng mình.
- Hình như gió hơi lớn, vào trong đi. – Giọng nói của Rai ấm áp. Bên cô, anh vẫn luôn như vậy.
- ...

Haru đi sau Rai. Haru luôn ở trong vòng tay anh, luôn luôn bên cạnh anh. Người luôn luôn đứng sau lưng cô luôn là anh. Thì ra bóng lưng của anh lại cô độc tới như vậy. Một mùi hương quen thuộc xuất hiện bên cạnh Haru, cô quay đầu và nhận ra sự lo lắng trong đôi mắt của Luhan.
Luhan mà cô biết luôn kiêu ngạo với cô, luôn luôn tự tin, chưa từng lo lắng.
Luhan mà cô biết là người luôn làm phiền cô, dù cô có thích hay không.
Luhan mà cô biết, luôn luôn làm những điều mà cô ghét, dù thật sự điều ấy luôn là sự quan tâm tới cô. Luhan mà cô biết... không bao giờ run rẩy trước mọi tình huống.
Nụ cười trên môi anh thật khiến cho Haru cảm thấy khó chịu.
- Chào thiếu gia Vincend, rất hân hạnh được gặp cậu. Tôi là Hattrick Moran.
- Chào ngài, rất hân hạnh.
Người đàn ông lịch thiệp mỉm cười rời khỏi. Luhan nhìn theo bóng dáng của người đàn ông đó. Haru nhìn thấy sự sợ hãi trong đôi mắt của anh. Đặt nhẹ lên vai Luhan, Haru nhìn thẳng vào mắt anh.
- Nói đi. Dù anh thừa biết câu trả lời.
- Hãy rời khỏi nơi đây, đi cùng anh được không? Chúng ta sẽ quay lại sau, chỉ cần hôm nay, không ở đây là được.
- ...
- Anh xin em, chỉ duy nhất hôm nay thôi, chỉ lần này thôi.
- Không thể.
- Haru!
- Chủ nhân. Bà ta không có ở đây?
- ...
- Xin lỗi chủ nhân. Chúng tôi bị mất dấu vết của bà ta tại sảnh. Có quá... Xin lỗi, chúng tôi sẽ tìm ngay.

- Satome.
- Vâng.
- Người đàn bà đó chưa từng xuất hiện ở đây. Chuẩn bị đi, chúng ta có khách.
- Vâng.
Haru rời đi, Andy xuất hiện bên cạnh Luhan với vẻ lo lắng. Anh biết chủ nhân của mình lo sợ điều gì, người đàn ông đó – Moran – là người mà cả đời này chủ nhân muốn trốn tránh. Những ngón tay của Luhan run lên, đến bước cũng cảm thấy khó khăn.
- Chủ nhân.
- ... Hãy... bảo vệ... cô ấy.
- Vâng.
Andy cố gắng dìu Luhan tới một góc khuất trong hội trường.
Hattrick Moran – người đàn ông bí ẩn bên cạnh cha của Luhan. Từ nhỏ, Luhan là do một tay Moran huấn luyện. Những bài huấn luyện không dành cho một con người. Những vết thương, những lần suýt chết, với Luhan sau một thời gian dài cũng sẽ quen. Tuy nhiên, người đàn ông đó còn làm ra chuyện ghê tởm hơn. Trong một đêm mùa hè nóng nực, Luhan muốn hóng gió một chút. Bước trên hành lang dài yên tĩnh chợt nghe được âm thanh kì lạ phát ra từ phòng bếp. Trong căn phòng ấy, người đàn ông đang lúi húi mài dao. Gương mặt rất đáng sợ. Luhan đã chết lặng khi nhìn vào hành động tiếp theo. Moran lấy từ trong chiếc túi màu đen đặt trên bàn ăn một miếng thịt còn chảy máu. Người đàn ông đó cắt từng miếng, từng miếng một rồi ăn nó. Gương mặt tràn ngập vẻ thỏa mãn. Luhan khẽ bịt miệng của mình, sợ phát ra tiếng kêu sợ hãi. Đôi mắt mở to, đôi chân run rẩy. Moran tiếp tục lấy ra từ trong chiếc túi màu đen một bàn tay. Một bàn tay của con người. Trên tay còn nguyên chiếc vòng tay bằng đá màu xanh.
Luhan quá sốc đã rơi vào trạng thái hôn mê. Chẳng biết ngủ bao nhiêu lâu, khi tỉnh lại, Luhan thấy mình đang ngủ trong phòng. Andy đang ngồi trên chiếc ghế, nhìn chăm chú.
- Chủ nhân.
“Ọe”. Luhan bắt đầu nôn, bao nhiêu thức ăn có trong bụng đều nôn sạch. Gương mặt xanh xao như không có sức sống. Bắt đầu từ hôm đó trở đi, Luhan không ăn được bất cứ món ăn nào. Chỉ cần thấy thức ăn là lại nôn. Sau ngày hôm đó, Luhan cũng không gặp lại Moran.
Tình hình càng tồi tệ khiến cho nhà Hattrick phải mang Luhan tới bệnh viện. Sau một thời gian được truyền dịch mà sống, Luhan cũng đã bắt đầu ăn trở lại. Quãng thời gian đó, cũng mất tới ba năm để Luhan có thể quên và sống tiếp.
Với Luhan đó là nỗi ám ảnh cả đời không quên. Không ngờ sau bao nhiêu năm trôi qua, Luhan lại gặp lại người đàn ông đó. Những ngón tay run rẩy không còn cảm giác. Dù cho Luhan cố gắng trấn tĩnh lại, cũng không thể điều chỉnh cảm xúc của mình. Mồ hôi ướt đẫm hai bàn tay.
- Tại... sao? Ông... la... lại có thể... xuất hiện ở... đây? Tai... tại sao ông vẫn còn sống?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui