Bởi vì không muốn trên mảnh đất của Sun có máu của người khác. Haru quyết định rời khỏi ngôi nhà. Khi trời còn chưa sáng, Haru khép cánh cổng màu xanh, kéo chiếc mũ che đầu quay lưng đi, bỏ lại phía sau tất cả những kỉ niệm anh và cô từng có.
- Nữ hoàng. Em định đi đâu?
Bước chân của Haru chững lại. Đi đâu, cô cũng chưa biết. Chỉ biết rằng, nhất định cô sẽ không ở lại mảnh đất này. Haru nhất định phải rời khỏi đây. Càng xa càng tốt.
Cơn gió mang theo mùi vị của sương mai, cảm giác hơi lạnh. Hơi lạnh khiến cho Haru chợt nghĩ tới một quyết định lạ lùng.
- Em sẽ đi tìm người phụ nữ đó.
- Haru, Sun không hề muốn em sẽ trả thù cho anh ấy đâu.
- Em không trả thù. Em chỉ muốn bà ta cho em biết, tại sao lại có thể nhẫn tâm giết chết con của chính mình mà thôi.
- ... Em có... trở lại không?
- Em không biết.
- ...
Killua đeo cho Haru một chiếc vòng đá màu đỏ. Cậu đặt lên nó một nụ hôn nhẹ. Vòng đá sáng lên. Haru thoáng sững sờ.
- Đây không phải là chiếc vòng sinh mệnh của anh đâu. Chiếc vòng này sẽ bảo vệ em, cũng như giúp anh biết em được an toàn. Dù đi bất cứ nơi đâu, chỉ cần em mệt mỏi, hay quay về đây. Bọn anh ở đây... đợi em.
- Cảm ơn anh.
Haru biến mất trong buổi sáng đầy sương.
- Anh hãy bảo vệ cho cô ấy thật tốt.
- Tôi sẽ cố gắng.
Thành phố nhộn nhịp. Haru bước chân vào một quán cà phê. Không gian ấm áp, với bản nhạc tình ca vang lên những âm thanh dễ chịu. Ly cà phê nóng hổi tỏa ra hương thơm dịu nhẹ. Con mèo quanh quẩn dưới chân Haru, cô đưa tay xoa đầu nó. Cái xoa đầu biểu thị mọi việc đều ổn. Ngắm nhìn phố xá qua lớp cửa kính, cơn mưa nhẹ khiến cho cảnh vật trở nên ảo diệu. Mùi vị bánh ngọt của quán rất ngon, cảm giác muốn ăn thêm mãi. Haru ngồi một lúc ngắm nhìn thành phố, gương mặt có chút buồn, thu hút bao ánh nhìn trong quán. Khi tiếng chuông đồng hồ báo hiệu tám giờ tối, Haru mua thêm một phần bánh ngọt mang về, rời khỏi quán. Cơn mưa ngày càng nặng hạt. Haru ôm con mèo trong lòng, tay cầm chiếc ô màu xanh.
Khi về tới khách sạn, bên ngoài mưa lớn hơn. Lấy chiếc chìa khóa từ tay lễ tân, Haru theo thang máy trở về phòng của mình. Từ trên cao, thành phố trông thật nhỏ bé.
Tivi đang phát một bộ phim hoạt hình. Haru bước vào phòng tắm. Làn nước ấm xoa dịu mọi cảm giác. Đằng sau tấm lưng trần xuất hiện một mặt trăng màu đỏ.
Kelly nhìn những đồng tiền cuối cùng còn sót lại trong ví. Cơn mưa nặng hạt khiến cho mọi thứ đều trở nên mờ nhạt. Kelly không biết nên ở đâu đêm nay. Cô muốn đi tìm Haru, nhưng lại không biết được vị trí của chị ấy. Cuối cùng, lại quay trở về nơi cô rời bỏ. Căn biệt thự quen thuộc đang sáng đèn. Kelly có thể nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ. Chắc chắn đó là một không gian ấm áp và hạnh phúc. Cô đã từng có những giây phút hạnh phúc ngắn ngủi trong ngôi nhà đó. Tuy nhiên, tất cả giờ chỉ là dĩ vãng. Kelly kéo chiếc va ly rời đi. Dưới cơn mưa, bóng dáng cô độc đến xót xa.
Trong đêm mưa, lũ chuột bắt đầu hành động.
Cảnh sát đang trực đêm, bỗng nhận được tin báo có xảy ra một vụ nổ tại khách sạn lớn trong thành phố. Những chiếc xe lao đi trong đêm. Nhận định ban đầu, chỉ có hai nhân viên của khách sạn bị thương, khách trong căn phòng đó hoàn toàn bình an.
Haru khoác chiếc áo tắm dài ngang đầu gối, mái tóc còn đang ướt. Đôi tay vuốt ve bộ lông mềm mại của con mèo. Cảnh sát chỉ lấy một số thông tin cơ bản. Bởi vì toàn bộ đồ đạc đều bị hủy, nên khách sạn đã bồi thường cho cô một số tiền. Haru không nhận, chỉ yêu cầu một bộ trang phục để thay. Cô đang lưỡng lự có nên ở lại khách sạn này, hay là tìm kiếm một nơi khác. Đôi mắt màu tím chợt nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc.
- Mèo con.
Andy nhìn ra bên ngoài, phát hiện Kelly đang thẫn thờ trên phố. Chẳng cần nói thêm, con mèo màu xanh chạy theo hình ảnh ấy. Sau khi thay xong bộ quần áo, nhận lời xin lỗi từ khách sạn, Haru tới một nhà hàng gần đó, gọi một số đồ ăn và chờ đợi.
Không để Haru thất vọng, năm phút sau, Andy quay lại với Kelly. Nhìn thấy Haru, Kelly khóc như một đứa trẻ. Tưởng chừng sẽ không thể tìm thấy, lúc tuyệt vọng nhất, hình ảnh con mèo màu xanh khiến cho Kelly mừng rỡ. Bước chân đi theo con mèo, cho tới khi nhìn thấy người mà mình tìm kiếm, nhìn thấy Haru vẫn bình an. Kelly cảm thấy thật hạnh phúc.
- Haru. Cảm ơn chị, vì chị vẫn bình an.
- Ừ. Ăn tối chưa?
- ... Em... chưa.
- Ăn đi.
Những ngón tay run run chậm rãi cầm chiếc thìa sứ. Bát canh nóng hổi, mùi vị thức ăn khiến cho Kelly đói cồn cào. Chẳng nói lấy một lời nào, cô ăn như bị bỏ đói mấy ngày liền. Haru nhàn nhã thưởng thức một ly trà, ngắm nhìn bên ngoài cửa kính. Những bóng đen vẫn âm thầm bám theo cô. Haru khẽ cười, nụ cười thật lạnh.
Haru tìm một khách sạn khác. Haru muốn cô và Kelly mỗi người một phòng. Tuy nhiên, Kelly nhất quyết muốn ở cạnh Haru. Nhìn dáng vẻ dầm mưa của Kelly, mà Haru cũng không muốn đôi co nhiều lời với cô. Quyết định thuê hai phòng riêng biệt.
- Haru. Bọn chúng đêm nay sẽ lại tới.
- ...
- Hay để tôi ra ngoài dọn dẹp chút.
Haru lắc ly rượu trong tay, thưởng thức vị chát đầu lưỡi, vị ngọt nơi cổ họng, lắc đầu với Andy. Đêm nay cô cũng không muốn ngủ. Thôi thì cứ chơi đùa với đám người đó một chút.
Cảnh sát đang đau đầu điều tra vụ nổ của khách sạn vào đêm hôm trước. Sáng ngày hôm sau, một loạt thi thể của các sát thủ được vứt bên bờ sông. Mỗi nhóm sát thủ đều có dấu hiệu nhận biết riêng, nên không khó để nhận diện. Dựa vào thương tích trên người, chứng tỏ tất cả đều do một người thực hiện. Rõ ràng, nhóm sát thủ còn chưa kịp ra tay đã bị người ta giết.
Sáng. Nắng nhẹ nhàng len lỏi khắp mọi nơi. Cơn mưa đêm qua khiến cho thành phố như gột rửa hết mọi mệt mỏi. Trên cành cây, còn vang lên những tiếng chim hót chào mừng ngày mới. Sau khi ăn sáng xong, Haru trả phòng.
- Haru, chị định đi đâu?
- ...
- Haru, chị muốn đi đâu?
Haru đãi Kelly một bữa cơm, cho cô một nơi để ngủ, mời cô ăn sáng. Nhưng không có nghĩa sẽ đồng ý mang cô theo. Chậm rãi quay lưng nhìn cô gái đứng trước mặt mình. Trong mắt Haru, Kelly vẫn luôn là một đứa trẻ. Trước kia là thế, bây giờ vẫn như vậy. Haru lấy trong túi của mình toàn bộ tiền mà cô có, đưa cho Kelly.
- Haru, chuyện này... em không phải là không có tiền.
- Cầm lấy. Rời khỏi đây.
- Ý chị là sao?
- ...
- Chị có thể nói với em một chút được không? Đừng có tỏ vẻ lạnh nhạt như vậy nữa. Em không còn ai nữa. Sun đã mất rồi... Xin chị, đừng bỏ rơi em. Em xin chị... Cho dù đi đến chỗ chết, đừng bỏ em lại một mình. Em không muốn, vĩnh viễn không muốn phải sống cô độc trên cõi đời này. Vĩnh viễn mất đi những người mà mình yêu thương.
Haru tháo chiếc vòng tay của mình ra, đeo vào tay của Kelly. Đặt một nụ hôn lên chiếc vòng tay ấy. Kelly nhìn hành động của Haru không hiểu. Những giọt nước mắt cứ thế tự nhiên rơi xuống. Kelly không phải là một đứa trẻ yếu đuối, nhưng khi nhận ra bản thân mình cần ai, cần điều gì. Kelly thật sự không muốn phải xa Haru.
Lần đầu tiên, Haru cười với Kelly một nụ cười thật đẹp. Nụ cười ấy khiến không ít người qua đường ngơ ngẩn.
“Haru rất ít khi cười, nhưng khi em cười, chắc hẳn sẽ có thể giết người đấy. Vậy nên anh cấm em cười với người khác”.
- Đừng cản trở. Nếu không, tôi giết em.
- Vâng.
Dưới ánh nắng sớm, hai cô gái xinh đẹp bước đi. Con mèo với bộ lông màu xanh kì lạ thong thả bám theo.
Biệt thự nằm độc lập bên ngoài thành phố. Cánh cửa màu đen chậm rãi mở ra. Theo dọc hành lang, Haru nhận ra vẻ quen thuộc của biệt thự này. Một góc nhỏ kí ức cho cô biết, chủ nhân của căn biệt thự này có mối quan hệ đặc biệt với Kabo.
Trong phòng khách, người phụ nữ nhàn nhã thưởng thức ly trà, đôi mắt chăm chú theo dõi cánh cửa chính. Giây phút này, Will Lauren đã mong chờ từ lâu. Trực tiếp gặp mặt người con gái lấy đi cuộc sống của đứa con trai - người mà cả cuộc đời bà yêu thương và bảo vệ.
Không khí thoang thoảng hương thơm của hoa hồng, Haru nhận ra mùi hương quen thuộc. Trong căn phòng nhỏ năm ấy, tràn ngập hương thơm của hoa hồng.
- Chào mừng tiểu thư tới biệt thự nhà họ Will. Phu nhân đang đợi cô trong phòng khách. Mời tiểu thư theo tôi.
Người quản gia còn khá trẻ, nghiêng người kính cẩn. Haru nhận thấy ánh mắt màu đen khẽ đánh giá cô. Kelly cùng Andy đều thận trọng. Khi bước vào biệt thự này, cả hai người đều cảm thấy căng thẳng. Chỉ có một mình Haru là vẫn bình thản như thường.
Cánh cửa lớn màu đỏ mở ra. Haru nhìn thẳng vào người phụ nữ đang ngồi đợi mình. Một nụ cười nhẹ thoáng qua. Sau khi mọi người đều bước vào phòng khách, cánh cửa màu đỏ đóng lại với tiếng khóa bên ngoài. Haru thong thả tiến gần tới người phụ nữ ấy. Càng lại gần, cô nhận ra gương mặt này, càng nhìn càng giống Kabo. Giây phút ấy, trái tim Haru có khẽ nhói đau.
- Tôi là Will Lauren.
- Tôi là Haru.
- Họ là?
- Tôi chỉ có tên, không có họ.
Lauren cảm thấy thật thú vị. Đôi môi đỏ khẽ nở nụ cười thích thú. Haru lấy một ly trà. Lá trà tươi còn đọng sương mai, vị đắng trong miệng, nhưng ngòn ngọt ở cổ họng. Quả là trà ngon.
Hai người đều thong thả thưởng thức trà, không ai nói chuyện với ai. Kelly và Andy đứng một bên đều cảm thấy sốt ruột. Chỉ thấy hai người uống trà, mỗi người dường như ở trong thế giới của riêng mình. Con mèo khẽ dụi đầu vào chân Haru. Cô cúi người xoa đầu nó. Andy cảm thấy yên lòng.
Trên tầng hai vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ. Một mùi hương quen thuộc khác khiến cho đôi mắt màu tím khẽ xao động. Người con trai nhìn thấy hình ảnh cô gái nơi phòng khách, đáy mắt đầy vẻ vui mừng. Will Lauren đều nhìn thấy được thái độ của Haru lẫn đứa con trai của mình, đặt ly trà xuống, bắt đầu cuộc nói chuyện.
- Tại sao cô giết Kabo?
- Tại sao bà giết Sun?
Đôi mắt màu tím ánh lên sự lạnh lùng tới đáng sợ. Will Lauren cảm nhận được sát khí trong câu hỏi của Haru. Ly trà trên tay vẫn đặt nơi môi Haru, nhưng cô không còn cảm thấy vị ngon của nó nữa. Mùi hương khiến người khác ghê tởm. Như chính bản thân người đàn bà ngồi trước mặt cô lúc này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...