“Trọn đời... yêu em!”. Những lời nói cuối cùng của Sun vang lên, trái tim Haru chợt đau nhói. Ngẩng đầu nhìn trời cao, mây hờ hững trôi cùng gió.
- Tại sao anh ngốc như vậy? Tại sao chúng ta lại gặp nhau cơ chứ? Anh muốn em cả đời này mãi nhớ về anh sao? Tại...
Mọi người đều cảm thấy nỗi buồn ngập tràn, tất cả đều nhớ tới Sun. Một vài giọt nước mắt đã rơi. Ác quỷ cũng khóc. Tuy nhiên khi tiếng nói của Haru dừng lại, mọi người mới chợt nhận ra, điều gì đang đến.
- Haru – Nữ hoàng...
Không khí đột nhiên xao động mạnh, bầu trời âm u như thể ánh nắng vừa lên chưa từng tồn tại. Gió gào thét, rừng cây ngả nghiêng. Xung quanh Haru một xoáy nước được mở rộng. Killua lấy hòn đá ra khỏi túi, ném lên cao, tuy nhiên một áp lực khiến cho hòn đã vỡ vụn. Mọi người đều rơi vào cảm giác hoang mang. Haru đang đau đớn, mọi người không thể tiến lại gần cô.
“AAA”. Tiếng hét vang lên khiến cho mọi người trong Blood Moon lẫn Andy đều cảm thấy lo sợ.
“Nếu như có chủ nhân ở đây, chắc chắn sẽ có cách giải quyết” – Andy nghĩ.
“Nếu như Sun còn sống, chắc chắn anh ấy sẽ biết cách giải quyết” – mọi người trong Blood Moon nghĩ.
- Đã đến lúc rồi sao?
- Leo.
Người đàn ông thong thả ngồi vào chiếc ghế, đưa đôi mắt chăm chú quan sát cô gái đang đau đớn trong xoáy nước.
- Đến đây làm gì?
- Tất nhiên, giết người.
- Chúng tôi sẽ không để cho anh muốn làm gì thì làm đâu.
- Việc này, chúng ta cứ chờ xem đã. Không phải bây giờ nên lo lắng cho cô gái kia sao?
- ...
Xoáy nước dừng lại, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Andy vội vã tiến lại gần. Tuy nhiên, bước chân của cậu dừng lại, hay đúng hơn là không thể di chuyển được.
- Là khóa tuyệt đối. Đừng ai di chuyển nữa.
- Sao thế?
- Nếu cô ấy sử dụng khóa tuyệt đối thì không có ai ngoài cô ấy có thể phá nó được đâu. Loại phép thuật này là do dòng máu mà cô ấy mang trong người. Hay nói thẳng ra, đây là phép thuật đặc thù của cô ấy.
- Thật thú vị. – Leo mỉm cười, xem chừng cái giá của hợp đồng lần này hoàn toàn xứng đáng.
Bầu trời âm u và gió vẫn thổi mạnh, những hạt mưa bắt đầu rơi. Haru vẫn ngồi trên bãi cỏ, mái tóc màu đen trong nháy mắt đã dài như chưa từng bị cắt. Một vòng tròn phép thuật lơ lửng ở phía sau. Mặt trăng màu tím đậm dần, vòng tròn xung quanh bắt đầu xoay vòng. Mọi người đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác. Andy không thể di chuyển, nên khoảng cách của anh có thể nhìn thấy được rõ nét những thay đổi của Haru. Mái tóc dài khiến cho Andy hoàn toàn sững sờ. Tốc độ thay đổi cực kì nhanh. Vòng tròn phép thuật ngừng xoay, gió cùng ngừng thổi, mưa cũng ngừng rơi. Andy cảm nhận được đôi chân có thể di chuyển. Chưa kịp mừng rỡ, một vụ nổ lớn vang lên khiến cho mọi người đều bị hất bay, kể cả Leo. Vụ nổ này giống với vụ nổ trên núi lúc đó. Tuy không có dấu hiệu báo trước nhưng xem chừng lần này có vẻ nhẹ hơn.Mọi người đều hình thành lớp bảo vệ nên không có ai bị thương. Lần trước Leo suýt nữa thì mất mạng.
Khi đám bụi tan đi, trên mặt đất Haru đang nhìn mọi người. Phía sau lưng Haru, vòng tròn phép thuật đã biến mất.
- Haru, có sao không? – Andy lo lắng, chần chừ muốn tiến tới.
- Nữ hoàng, em có sao không?
- Cuối cùng cũng kết thúc, chúng ta có nên vận động chút không nhỉ? – ánh mắt Leo nhìn Haru đầy ý cười.
- Bảo người đàn bà đó đến gặp tôi.
- Ý em là?
- Không cần giả ngu với tôi. Anh thừa biết người tôi muốn nói là ai mà.
Đôi mắt màu tím nhìn Leo, anh nhận ra người con gái này không còn là cô bé “đơn thuần” như trước nữa. Hợp đồng đã kí, không thể không làm được. Leo mỉm cười, khẽ tháo găng tay.
- Xin lỗi em, không thể làm theo ý của em được.
- Bảo vệ Nữ hoàng.
Những người Blood Moon tạo một vòng tròn xung quanh Haru. Andy đỡ cô đứng dậy. Anh cảm nhận được sức nóng nơi tay mình. Đôi mắt màu tím vẫn dõi theo hành động của Leo. Một tầng băng mỏng bao bọc lấy mọi thứ trong vòng bán kính 10km. Chứng tỏ thực lực của Leo không hề đơn giản. Killua càng đề cao cảnh giác. Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Killua. Haru nhìn anh lắc đầu.
- Haru...
- Tránh ra đi.
Haru đứng đối diện với Leo, gương mặt bình thản đến lạ.
- Em có thể có chút lo lắng hay sợ hãi được không?
- Tại sao?
- Vì tôi đến để giết em mà.
- ...
Trước khi Haru tiến tới gần Leo, tiếng thì thầm hòa cùng gió bay tận trời cao. “Trên mảnh đất này, tôi không muốn máu của bất cứ ai rơi xuống”.
***
Người phụ nữ ngồi bên cửa sổ ngắm những chiếc lá đang rơi xuống bãi cỏ xanh. Mùa thu năm nào cũng ảm đạm như vậy. Ly trà đã nguội, không còn hương thơm dịu ngọt lúc đầu. Chiếc vòng tay bằng đá màu tím tự dưng sáng lên, rồi vỡ thành từng mảnh. Nụ cười trên môi người phụ nữ đầy hài lòng. “Cuối cùng cũng thức tỉnh”.
***
Luhan khẽ chạm tay vào bộ váy màu hồng mà anh mua cho Haru. Bộ váy này anh luôn muốn cô mặc, cùng anh khiêu vũ, cùng anh dạo chơi. Có rất nhiều điều Luhan muốn làm cùng cô, có rất nhiều điều Luhan muốn nói với Haru. Anh nhớ cô, anh nhớ vẻ lạnh nhạt của cô, nhớ giọng nói đầy bình thản, nhớ cả những cái nhíu mày khó chịu của cô. Chỉ cần cô ở đây, anh sẽ chấp nhận thay đổi tất cả. Chỉ cần Haru quay lại, anh sẽ không bao giờ khiến cô khó chịu nữa.
Pidka đứng đằng sau lưng Luhan, cậu hiểu được tâm trạng của chủ nhân lúc này. Không liên lạc được với Andy, Pidka cũng cảm thấy vô cùng lo lắng. Con người Andy làm việc luôn biết chừng mực. Lần biến mất này khiến cho Pidka cảm thấy điều không tốt đã xảy ra. Không tìm thấy Haru, cũng không tìm thấy Andy. Trong giới sát thủ, người nhà họ Will muốn đuổi cùng giết tận Haru, việc này cũng khiến cho Pidka lo lắng. Từ sau cái chết của con trai Kabo, người nhà họ Will không tỏ rõ thái độ gì, rõ ràng do sự bao bọc của chủ nhân. Tuy nhiên, đúng lúc Haru mất tích, nhà họ Will lại ra mặt.
- Pidka.
- Vâng, chủ nhân.
- Chúng ta cần tới một nơi. Chuẩn bị đi.
- Vâng.
***
Học viện NAF bước vào kì nghỉ đông. Mọi người đều chuẩn bị để về nhà. Shin vẫn thường đứng ngắm căn phòng đóng cửa của Haru. Luôn mong chờ một ngày nào đó, khi cậu mở cửa bước ra, sẽ nhìn thấy hình ảnh quen thuộc. Đôi mắt màu tím bình yên, phong thái nhàn nhã thưởng thức cà phê nóng, trên tấm thảm màu nâu nơi phòng khách con mèo màu xanh nằm ngủ ngon lành.
Tất cả mọi người đều về nhà của mình, căn nhà trống vắng chỉ còn lại mỗi Kelly. Cô mở phòng của Haru ra. Căn phòng vẫn còn hương thơm của Haru. Trong tủ, những bộ quần áo mà Haru vẫn thường mặc chẳng có ai chạm vào. Ngồi vào chiếc ghế đặt bên cạnh cửa sổ, Kelly nhận ra cảm giác cô đơn. Haru vẫn thường ngồi ở đây nghe nhạc, thưởng thức cà phê nóng, thỉnh thoảng sẽ đọc một quyển sách nào đó. Trên giá vẫn còn những quyển sách mượn từ thư viện. Kelly chọn lấy một quyển. Mùi sách thơm khiến cho cảm giác thoải mái hẳn. Tất cả, đều là sách y học. Một giọt nước mắt lăn dài trên má. Những tờ giấy ghi nhớ được Haru cẩn thận viết lại. Tất cả đều về độc khó chữa trên thế giới này. Mọi ngôn ngữ khó hiểu đều được Haru giải thích.
Quá khứ của Haru, Kelly không hề biết. Chỉ cần biết hiện tại, Haru luôn khiến cho cô có cảm giác ngưỡng mộ. Vẻ ngoài lạnh nhạt, thờ ơ nhưng Haru có một trái tim vô cùng ấm áp. Kelly cất quyển sách lại vị trí cũ, cẩn thận kéo rèm cửa, đóng cánh cửa phòng lại. Sun đã không còn, Haru cũng không còn ở đây, không còn gì níu kéo Kelly ở lại nữa. Cô là “đứa trẻ bị nguyền rủa”. Cái chết của Sun, cô luôn đổ lỗi cho người khác, bởi cô không muốn thừa nhận tất cả là do mình. Chỉ vì cô ở gần Sun. Chỉ vì đối với anh, cô cũng là một người quan trọng.
Bỏ chiếc chìa khóa vào hộp thư, Kelly kéo chiếc va ly nhỏ màu nâu bước đi. Bỏ lại tất cả phía sau, Kelly quyết định đi tìm Haru. Cho dù số phận của mình có nghiệt ngã như thế nào, Kelly muốn bảo vệ những gì mà cô yêu quý. Lần này, cô nhất định đương đầu với số phận nghiệt ngã ấy. Cho dù cô không thừa nhận, nhưng từ đầu, số phận ấy đã chọn cô.
Leo ngắm nhìn bầu trời cao. Thì ra, tiếc nuối một điều gì đó lại khiến bản thân mệt mỏi đến như vậy. Anh từng muốn có một cuộc sống an nhàn. Mong muốn một cuộc sống bình dị như bao người đàn ông khác. Đã từng nghĩ tới một gia đình nhỏ, Leo sẽ có những đứa con xinh xắn. Anh sẽ kể chuyện cho chúng nghe, dạy chúng học. Nhưng mà, từ lúc bắt đầu con đường này, anh không còn nghĩ tới hạnh phúc giản dị ấy nữa. Một giọt nước mắt rơi xuống bãi cỏ xanh. Thì ra, có cái chết mà không phải đổ máu.
- Haru, tại sao em biết người mà tôi kí hợp đồng là phụ nữ?
- Trên người anh có mùi của người đó.
- Vậy... tại sao người đó lại muốn giết em? Và lại vào ngày hôm nay?
- Vì người đó sợ tôi cũng giống bà ta. Giết chết người mẹ đã sinh ra mình.
Haru quay lưng bước đi, bỏ mặc Leo trên bãi cỏ, chờ đợi cái chết đến từ từ. “Đúng vậy, người phụ nữ đó sợ hai người giống nhau. Tuy nhiên, bà ta tính toán sai rồi. Haru, em còn nhẫn tâm hơn bà ta nhiều”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...