Trên nền tuyết trắng, những bông hoa màu đỏ như máu. Bước chân trần chạm vào tuyết không hề có cảm nhận. Mọi cảm giác như không còn quan trọng nữa. Không hề thấy lạnh, cũng không hề thấy đau, cũng chẳng cảm thấy buồn. Tuyết rơi ngày càng nhiều hơn, gió cũng mạnh hơn. Hình như sắp có bão tuyết. Đôi tay trở nên lạnh ngắt, đôi môi hồng giờ tím tái. Mặc cho tuyết trên đầu, mặc cho cái lạnh như muốn đông cứng mọi cảm xúc. Haru bước đi trong vô thức.
Đi đâu, trở về đâu, cũng không còn quan trọng nữa rồi. Bước chân Haru dừng lại, đối diện với một bức tường cao ngăn cách.
- Haru, bạn làm gì vậy?
- ...
- Sao lại mặc mỏng như thế? Rất dễ ốm đấy.
- ...
Haru nhìn cô gái đứng trước mặt mình rồi quay đầu nhìn bức tường cao ở sau lưng. Vòng phép thuật khởi động, đưa Haru lên cao. Gió ngày càng mạnh hơn, tuyết ngày càng rơi nhiều hơn. Haru chẳng nghe được giọng nói của cô gái ấy nữa. Điều duy nhất trong suy nghĩ của Haru lúc này là vượt qua bức tường cao này. Nhưng dù có bay cao đến đâu cũng không thể vượt qua được bức tường ấy. Đây là bức tường đặc biệt của học viện, tránh cho việc đột nhập từ bên ngoài hay trốn ra ngoài của học sinh. Dù có bay cao tới đâu, bức tường ấy cũng luôn cao hơn một khoảng.
Haru dừng lại, bức tường cũng không cao thêm nữa. Nhìn xuống phía dưới chỉ một màu trắng, nhìn lên phía trên hoàn toàn mờ mịt. Một quả cầu nước xuất hiên trong tay Haru, nó bay chầm chậm tiến gần tới bức tường. Một vụ nổ xảy ra, Haru bình an còn bức tường xuất hiện một lỗ hổng. Bên ngoài bức tường là biển. Nhưng bão tuyết khiến cho trong tầm mắt của Haru chỉ là một màu trắng xóa. Bước chân chạm vào mỏm đá, Haru đứng im.
Khi Don mở cửa phòng bước vào, chiếc giường trống không. Kelly ngồi ngơ ngẩn bên cửa sổ mở, tuyết rơi đầy trên sàn. Con mèo cũng bước vào ngay phía sau Don. Nó nhảy lên chiếc giường, độ ấm vẫn còn chứng tỏ Haru vừa mới rời khỏi.
Chiếc cổ con mèo bị siết bởi một lực khá mạnh, nó cảm giác như thần chết đang ngay bên cạnh. Đôi mắt không đáy nhìn nó. Andy cảm nhận cái chết dần dần tới. Nhưng lúc sắp sửa rơi vào trạng thái vô thức, tiếng nói nhẹ nhàng của Kelly vang lên. Kelly vẫn bất động trên ghế, cảm tưởng như khát khao được sống khiến cho Andy nảy sinh ảo tưởng. Nhưng nhìn chủ nhân của mình buông tay, chắc chắn là Kelly có nói điều gì đó.
- Chị ấy đang đi tìm nơi mà mình thuộc về.
- ...
- Andy.
- Dạ, chủ nhân.
- Gọi Pidka đuổi theo dấu vết của Haru. Nếu như không tìm thấy cô ấy...
- Chủ nhân yên tâm. Nhất định sẽ tìm thấy.
Không đợi cho Don nói lời tiếp theo, Andy đã bay qua cửa sổ. Trên nền tuyết trắng, tuyết rơi quá nhiều nên không hề để lại dấu chân. Cố gắng chạy, cố gắng suy nghĩ xem nơi mà Haru sẽ tới. Trong vô thức Andy tiến về hướng mà Haru đã đi. Ngược đường Andy thấy một cô gái. Phát hiện một lỗ hổng trên bức tường, dấu hiệu phép thuật còn sót lại cho biết được ai đã làm ra điều này.
Đó cũng là một ngày bão tuyết. Tuyết rơi không ngừng khiến cho mọi con đường đều biến mất. Mọi phương hướng đều bị giới hạn. Mặc dù vậy, có những bông hoa màu đỏ nổi bật vẫn vươn mình mạnh mẽ trong tuyết. Đôi chân nhỏ bé bước đi trên tuyết trắng. Chiếc váy ngủ màu trắng điểm xuyết một vài màu đỏ của máu. Mái tóc màu đen dài, đôi mắt màu tím, làn da trắng hồng. Dù có lựa chọn con đường nào, đến cuối cùng vẫn quay lại điểm xuất phát. Máu đã ngừng chảy, mặt đất được nhuộm đỏ, một màu đỏ tuyệt đẹp. Những gương mặt xa lạ nằm trên nền tuyết.
Don ngồi xuống bên cạnh Kelly, đôi mắt vô hồn bình thường giờ đây có chút mong chờ, lại có một chút buồn, một chút mỉa mai. Chiếc lá màu xanh đã không còn trong lòng bàn tay nữa.
- Haru đã nói gì với em, mà em lại để cô ấy đi?
- ...
- Kelly...
- Chị ấy cười với tôi. Một nụ cười thật đẹp, nụ cười mà chỉ có những lúc bên Sun mới có mà thôi. Chị ấy không quan tâm bất cứ ai ngoài anh ấy. Chị ấy không bày tỏ thái độ với ai ngoài anh ấy. Mỗi khi bên cạnh Sun, chị ấy lại là một con người hoàn toàn khác. Nổi giận, vui vẻ. Chỉ khi bên cạnh Sun, chị ấy mới sống như một con người.
- ...
- Chị ấy nổi giận với tôi, hay chỉ cần tỏ thái độ một chút với tôi thôi. Tất cả những điều ấy chứng tỏ, trong thâm tâm của chị ấy có một chút để ý đến tôi. Tôi đã rất hạnh phúc. Chị ấy là Nữ hoàng trong lòng tôi. Từ ngay lần đầu tiên gặp gỡ, chị ấy đã khác biệt. Chị ấy đi cùng với Sun sau một hợp đồng. Đó cũng là lần đầu tiên tôi thấy Sun cười hạnh phúc như thế. Chị ấy không giống như những phụ nữ khác bị mê mệt Sun vì vẻ đẹp trai của anh ấy, cũng không phải tiền bạc mà anh ấy sở hữu. Chị ấy ở bên cạnh Sun, ở bên cạnh chúng tôi, chỉ vì chị ấy thích trải nghiệm mới. Tôi còn tưởng chị ấy là một tiểu thư lá ngọc cành vàng, muốn nổi loạn. Nhưng ở bên cạnh chị ấy, tôi mới hiểu tại sao Sun lại yêu quý chị ấy, tại sao tôi lại ngưỡng mộ chị ấy. Một người con gái cực kì thông minh, chị ấy giúp chúng tôi lên kế hoạch hoàn hảo tới bất ngờ. Một người con gái có tài, tài năng của chị ấy so với Sun có phần còn tốt hơn, nhưng chẳng bao giờ chị ấy thể hiện nó. Chúng tôi từng bị truy bắt bởi cảnh sát, chị ấy không hề tỏ ra nao núng, lên kế hoạch trốn thoát rất nhanh. Chị ấy đã cứu rất nhiều anh em trong nhóm của chúng tôi khỏi cái chết. Chị ấy là Nữ hoàng của chúng tôi.
Mặc dù chị ấy tham gia vào nhóm chúng tôi, nhưng chị ấy chưa từng giết người. Chưa từng một lần ra tay với bất cứ ai. Vậy mà lần đầu tiên của chị ấy, lại là vì tôi. Lần đầu tiên chị ấy nhuốm máu, là vì tôi... vì tôi.
Dưới tuyết trắng, chị ấy như một nữ thần vậy. Chị ấy nói với tôi sẽ mang Sun trở lại. Chị ấy sẽ mang anh ấy trở lại với chúng tôi... Liệu, một người đã chết có thể sống lại sao?
Don nhìn Kelly đang bắt đầu rơi vào trạng thái tinh thần bất ổn, nếu cứ để thế này thì cô ấy có thể chết. Mấy ngày không ăn uống gì, cơ thể thiếu nước và chất dinh dưỡng. Vẫn có thể tỉnh táo đã là điều lạ rồi. Dù sao Don cũng nghe được kha khá nhiều thông tin hữu ích với mình. Bàn tay đặt lên đỉnh đầu của Kelly, tiếng nói của cô nhỏ dần rồi im bặt. Hơi thở đều đều, Kelly đã ngủ.
Bên ngoài bão tuyết ngày một lớn hơn. Don tạo cho mình một vòng bảo vệ tránh tuyết cũng như khiến bản thân không bị lạnh. Don muốn xem báo cáo của phòng tuần tra trong học viện, để chắc chắn Haru có rời khỏi trường hay không? Trên hành lang của học viện, anh gặp một cô gái khá nổi bật. Anh mỉm cười với cô coi như một lời chào. Hội trưởng Hội học sinh cũng mỉm cười chào Don. Sau khi Don rời đi, bước chân của Hội trưởng dừng lại. Cô nhíu mày.
“Người con trai này mang cảm giác nguy hiểm. Hắn ta không thèm che đậy bản chất thật sự của mình. Hắn cười với cô như một lời chào, nhưng cô lại có cảm giác như một lời tuyên bố thân phận vậy. Cô và hắn ở hai đẳng cấp hoàn toàn khác nhau. Chưa bao giờ gặp một học sinh như thế này trong học viện. Chắn hẳn đây là học sinh mới. Bởi ngoài Haru ra, chưa có học sinh nào trong học viện có thái độ không tôn trọng với cô”.
Thay vì đi đến văn phòng của giáo viên để báo cáo tình hình, Jesi quay lại văn phòng của Hội học sinh. Có một chút bất an khiến cho Jesi lựa chọn ưu tiên việc này hơn. Việc Haru phá hỏng bức tường và ra ngoài, chắc chắn bên tuần tra đã có biện pháp xử lý.
Biển thì ra không lạnh như Haru vẫn tưởng. Nước biển ôm trọn Haru trong vòng tay, bao bọc lấy cô, vỗ về. Ấm áp quá. Tuyết không còn rơi nữa. Gió cũng ngừng thổi.
“Bầu trời cao có hiểu lòng em, buồn phiền đến nhường ấy.
Gió nơi xa có hiểu nước mắt em, sao lau khô đi tất cả.
Biển rì rào vỗ về, ôm lấy những mỏm đá cô độc.
Nếu như có thể đi thật xa, thật xa nơi đây.
Liệu có phải là điều tốt?
Liệu có phải là điều nên làm?
Chiếc lá cô đơn giữa mùa đông lạnh giá...”
Bài hát của Haru và anh dường như lại vang lên. Lời thì thầm từ biển sâu. Haru trông thấy Sun, và cũng trông thấy anh. Người mà Haru trọn đời ghi nhớ, đã quay trở lại bên cô. Haru cười. Giây phút ấy mãi mãi là điều mà Haru mong muốn. Thì ra Sun của cô chưa chết, mặt trời của cô vẫn mãi sáng ngời. Thì ra Kabo của cô vẫn luôn bên cạnh. Anh chỉ giả vờ ngủ mà thôi. Haru đã cứu sống anh. Trong vòng tay những người mà Haru yêu thương, Haru có thể bình yên mà ngủ được rồi. Đôi mắt màu tím từ từ nhắm lại. Người con gái nhỏ bé chìm vào biển.
Biển lăn tăn gợn sóng. Con mèo màu xanh cũng biến mất trong biển.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...