Ác Quỷ Mang Trái Tim Một Thiên Thần


"Nếu như em bước về phía trước một bước, anh sẽ bước hai bước nữa để lại gần em. Nếu như em vẫn chọn cách rời xa, anh sẽ vĩnh viễn đem em cất giấu cho riêng mình. Nếu như em nghĩ cái chết mới có thể giải thoát? Xin lỗi, khiến em thất vọng rồi. Muốn chết, cũng không đến lượt em quyết định. Anh sẽ quay lại bên em. Cứ rong chơi đi. Ngày tháng còn dài".
Mùa đông dần đến gần, những cơn mưa không còn nhớ nhung ngôi trường. Mùa đông, nhiệt độ giảm đột ngột. Sáng mở cửa bước ra ngoài gió mùa như muốn đông cứng cả cảm xúc. Cho tay vào túi áo, Haru chăm chỉ tới căn tin dùng bữa. Những cây cối trong sân trường rụng hết lá, cành cây trơ trọi trông thật buồn cười.
Món súp nóng hổi khiến cho cái dạ dày trống rỗng trở nên ấm áp hơn. Tâm trạng cũng có phần thoải mái.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Haru hướng tới thư viện. Tiếng chuông lạ lẫm vang lên giữa thời tiết ảm đạm. Bước chân Haru có chút ngập ngừng. Tiếng chuông này chỉ dành cho học sinh cấp K. Xoay người bước về phía ngược lại, Haru kéo cao chiếc khăn quàng cổ rồi bước đi. Trong lớp học mọi người đã tập trung đông đủ. Hình như tiếng chuông đó là để gọi Haru.
- Không biết có chuyện gì mà lại tập trung sớm thế này chị nhỉ?
Kelly ghé sát tai Haru thăm dò tin tức. Haru vẫn im lặng. Sự im lặng này với Kelly đã trở thành thói quen, cô lại tiếp tục nói về những suy nghĩ của mình với Haru, dù Haru có nghe hay không, có đáp lời hay không cũng không quan trọng.
Tiếng giày cao gót trên nền đá vang lên, dù không nhìn cũng biết giáo viên nào sẽ chuẩn bị bước vào lớp. Từ ngày có thêm tứ gia vào học ở lớp này, cô giáo vốn chỉ giày bệt, áo kín cổ đã thay đổi hoàn toàn. Hoàn toàn lột xác thành một con người mới. Haru chỉ hứng thú duy nhất đối với cô giáo này, bởi vì cô dạy môn học lịch sử mà Haru yêu thích.
Haru không nghe dạy những môn khác, nhưng lại thích nghe lịch sử. Lịch sử của cô giáo khá mới lạ, cảm giác như một người bị uất ức với chính quyền, với nhà lãnh đạo. Buổi học lịch sử bao giờ cũng biến thành buổi “nói xấu người khác”. Bởi vì Haru nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng lại còn cười, nên cô giáo rất hài lòng vì thái độ, giảng rất nhiệt tình. Đến gần hôm thi, cô giáo lại mang cho một sách tài liệu, học trong đó là đủ cho bài thi đạt kết quả tối đa.
Cô giáo lịch sử bước vào lớp. Hôm nay mặc dù thời tiết rất lạnh, nhưng cô giáo vẫn mặc một chiếc váy cỡ ngắn khoe đôi chân dài miên man. Cái áo bó sát khoe bộ ngực đầy đặn. Đánh một chút phấn hồng, màu son khá đậm. Mái tóc uốn nhẹ thả hờ hững một bên vai. Giọng nói của cô giáo lại rất ngọt ngào.
- Các em thân mến, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ có một chút thay đổi về lịch học và thành viên lớp. Đầu tiên, cô xin giới thiệu tới các em ba học sinh mới của lớp mình... Nào, các em vào đây.
Một mùi hương nhàn nhạt của hoa hồng, mùi khô cằn của cát và mùi gai gai của... xác chết. Ba học sinh mới của lớp mang ba phong cách khác nhau, cũng như hương vị riêng của mỗi người. Một người tươi sáng như mặt trời mùa xuân. Một người khó gần, khô cằn như cát sa mạc. Một người âm u, lạnh lẽo như... Người mang không khí âm u đó khiến cho Haru cảm giác thân thuộc.
- Đây là Lay. Học sinh từ học viện KAP. Người ở giữa là Jack, học sinh đến từ học viện SAD. Còn lại là Don, học sinh từ học viện DIED. Đây là những học sinh được cử sang học viện chúng ta. Một cuộc trao đổi học sinh để đánh giá khả năng của các trường. Hi vọng các em sớm hòa nhập vào môi trường này, và các học sinh cũ nhớ giúp đỡ các bạn. Lớp chúng ta tạm thời sẽ đề cử một lớp trưởng để điều hành.

- Em muốn ứng cử ạ.
- Shin à? Nếu không có bạn nào phản đối... thì từ giờ em là lớp trưởng.
Với những học sinh trong lớp luôn thờ ơ như Haru thì chuyện ai làm lớp trưởng cũng không quan trọng.
Vậy là lớp lại được bổ sung thêm học sinh, nâng số lượng học sinh là chín người.
- Thời khóa biểu cô sẽ phát cho mỗi em một bản. Chúng ta sẽ có lịch học khác nhau. Thời gian tới, mỗi em sẽ được đào tạo theo một lịch trình riêng. À, còn một tháng nữa sẽ có một điều bất ngờ cho các em. Nhớ học tập chăm chỉ nhé.
Nhìn vào thời khóa biểu trong tay mình, Haru thấy nó chẳng khác biệt gì với lúc trước. Haru cũng không có ý định thắc mắc.
- Ủa. Sao của chị lại vẫn như cũ thế này? Em thì phải học sáng, thời lượng mỗi môn cũng được tăng thêm nữa. Chị lại được giảm đi hơn nửa số tiết học lý thuyết. Tăng học thực hành. Ồ, chị còn học ghép với lớp A...
Kelly nói không ngừng nghỉ. Sự phát hiện của Kelly cũng thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Cô giáo cầm lấy thời khóa biểu của Haru, chăm chú xem xét rồi mỉm cười.
- Không hề có sai sót. Cố lên Haru, cô tin tưởng em.
- Cảm ơn cô giáo.
- Được rồi. Mọi người sắp xếp lại thời gian biểu của mình cho phù hợp. Thật khó để thay đổi thói quen một cách nhanh chóng, nhưng cô tin các em sẽ làm tốt. Đừng đi học muộn nhé. Bây giờ, chúng ta vào bài học mới.
Bên ngoài cửa kính, hơi nước đọng lại thành một tầng băng mỏng. Những bông tuyết màu trắng rơi nhẹ nhàng trên nền đá lạnh lẽo. Mùa đông và tuyết trắng.
Haru phải gạt hết những bông tuyết trên đầu mới bước vào nhà. Không gian ấm áp khiến cho những ngón tay lạnh cóng được sưởi ấm. Pha cho mình một ly cà phê nóng hổi, quay đi quay lại đã nguội ngắt. Ban đêm, tiếng bước chân lặng lẽ vang lên. Haru vùi đầu vào chăn, cố ru ngủ bản thân. Bên ngoài, tuyết đã phủ một lớp dày trên mặt đất. Nước bề mặt hồ đã đóng băng.

Sáng. Cảm nhận rõ cái lạnh đến tận sâu thẳm tâm hồn. Haru đứng bên cạnh cửa sổ. Bên ngoài trời, tuyết đã ngừng rơi.
Ngôi nhà lại trở về cái vẻ yên bình vốn có. Không có sự ồn ào của Kelly, không có những câu chuyện cười của tứ gia. Nhưng mùi hương của mọi người vẫn in dấu trong mọi ngóc ngách của căn nhà.
- Đừng đứng sau lưng tôi. – Vẻ lạnh nhạt hiện rõ trên gương mặt của Haru.
- Quả thật, sau một thời gian “dài” không gặp, em đã trưởng thành lên khá nhiều. Anh rất hài lòng.
Mùi hương bao trùm lấy Haru, cảm giác thân thuộc nhưng cũng có phần chán ghét. Haru chậm rãi tiến tới ghế sô pha, nhìn người con trai đứng trước mặt mình.
Mái tóc màu đen, làn da trắng, đôi môi đỏ quyến rũ. Đôi mắt màu nâu nhìn Haru đầy yêu thương. Sự yêu thương khiến cho Haru thấy ghê tởm. Don bước từng bước lại gần Haru, anh có thể nhận ra sự chán ghét có phần đề phòng của cô. Không hề cảm thấy buồn hay khó chịu, Don cúi xuống gần với gương mặt của Haru. Cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh trên da mặt mình. Đôi mắt màu tím nhìn Don không chớp. Chỉ sợ trong một khoảnh khắc cũng bỏ lỡ điều cần quan tâm.
- Haru, em sắp phá giới hạn rồi. Anh cần ngăn chặn nó. Đừng cố tỏ ra bướng bỉnh nữa.
- ...
Don đặt một bàn tay lên vai Haru, một dòng chảy ấm áp được lan truyền khắp cơ thể. Haru không thể di chuyển được cơ thể mình, chỉ có đôi mắt vẫn nhìn về phía Don. Anh không nhìn cô, đôi mắt anh chăm chú quan sát vòng tròn phép thuật sau lưng Haru. Khoảnh khắc mà anh nhíu mày, một áp lực lớn đẩy Don văng ra xa.
Haru cảm thấy bản thân đã có thể hoạt động theo ý mình. Nhưng đôi mắt màu tím không giấu được sự ngạc nhiên. Don đứng trên lan can tầng hai quan sát.
- Chuyện này bắt đầu từ bao giờ?
- Từ đợt huấn luyện.

- ...
Con mèo nhảy lên lan can tầng hai ngồi bên cạnh Don. Đôi mắt màu xanh chăm chú nhìn vào vòng phép thuật phía sau Haru. Mặt trăng khuyết màu tím. Có tiếng mở cửa. Thoáng chốc, trong căn phòng chỉ còn lại mỗi mình Haru. Vòng tròn phép thuật cũng tan biến.
Kelly như một con gió lao về phía cầu thang, chợt nhận ra nhân vật chính đang ngồi ở sô pha nhàn nhã. Cô quay người lại, đổi hướng, chiếc cặp được vứt vào một nơi nào đó không quan tâm.
- Haru, một mình chị ở nhà một mình có buồn không? Có chán không? Có nhớ em không? Có...
- Kelly!
- Dạ. Sao chị?
- Ồn ào quá.
- ...
Trên gương mặt của Kelly là muôn vàn biểu cảm. Môi mấp máy muốn nói gì đó mà không rõ, đôi mắt màu xanh đầy nước.
Haru cố gắng che dấu đi nỗi đau lan tỏa khắp cơ thể bằng gương mặt lạnh lùng, và vẻ ngoài mạnh mẽ. Bước từng bước lên cầu thang, sự đau đớn lan tỏa từ chân lên đầu, các dây thần kinh hoạt động hết công suất. Bàn tay nắm vào lan can lạnh ngắt.
Phải cố gắng lắm Haru mới tiến gần được tới cửa phòng mình. Sau khi đóng cửa, Haru chậm rãi di chuyển tới chiếc giường. Đầu ngón tay bắt đầu đỏ ửng, máu bắt đầu chảy ra. Trong phút chốc cơn đau như muốn xé tan cả cơ thể. Miệng còn chưa kịp hét lên, một bàn tay đã được đặt trên môi, Haru ngậm lấy ngay lập tức.
Máu đỏ tươi rơi từng giọt trên tấm thảm. Don lấy khăn lau đi những giọt mồ hôi trên trán Haru. Ánh sáng từ chiếc vòng tròn phép thuật khiến cho Don cảm thấy khó chịu. Ánh sáng từ từ nhạt dần rồi biến mất. Haru cũng đã rơi vào trạng thái hôn mê.
- Pidka. Máu.
Chiếc bóng xuất hiện nơi cửa sổ biến mất. Don đặt Haru lên giường, cởi từng chiếc áo trên người của cô ra. Hôn nhẹ lên tấm lưng trần, một mặt trăng màu đỏ xuất hiện.
Máu vẫn chảy ở đầu các ngón tay của Haru không có dấu hiệu ngừng lại. Con mèo tiến lại gần, nó liếm từng chút một, từng chút một. Những ngón tay đang chảy máu trở lại bình thường.

- Tốt lắm.
- Tình hình này để càng lâu càng không ổn. Chúng ta có nên mạo hiểm thực hiện bước tiếp theo không?
Don trầm tư suy nghĩ. Gương mặt đau đớn của Haru khiến cho Don cảm giác như trái tim mình đang bị đâm từng nhát một. Mạo hiểm? Anh đã từng nghĩ tới, nhưng không nghĩ sẽ thực hiện nó vào giai đoạn này.
- Chủ nhân.
- Gần đây cô ấy có chịu đả kích gì không? Áp lực tâm lý chẳng hạn?
- ...
- Andy!!!
- Xin chủ nhân tha tội. Dạo gần đây đúng là có xảy ra một chuyện... không tốt lắm.
Bàn tay của Don vung lên, con mèo bị hất bay ra xa. Cả người nó va vào cánh cửa nhưng không hề có một tiếng động. Nhìn thì không xảy ra chuyện gì, nhưng máu từ miệng con mèo không chảy không ngừng, đôi chân run lẩy bẩy.
- Chủ nhân. Xin chủ nhân tha tội.
Don cười nhạt, bàn tay vuốt ve gương mặt Haru, trong đáy mắt có phần đáng sợ.
- Quy tắc đầu tiên: Nếu như Haru chịu một tổn thương, ta sẽ lấy đi của ngươi một cái “chân”.
- Chủ nhân...
- Nhưng tạm thời, ta cho ngươi nợ. Bao giờ ta lấy nó, ta sẽ không báo trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui