Một ngày mùa thu, mưa vẫn rơi không ngớt. Haru gặp Rai trong thư viện trường. Sau khi mượn sách và tìm cho mình vị trí thích hợp, Haru chuyên tâm nghiên cứu sách. Rai ngồi bên cạnh chỉ chăm chú nhìn Haru. Đối mặt với việc bị người khác nhìn nhiều thành quen, Haru cơ bản không thèm quan tâm. Cho đến khi chuông báo hết giờ, và đến lúc đói bụng, Haru mới gấp sách lại. Quay qua nhìn chỗ trống bên cạnh mình, hóa ra Rai đã rời khỏi tự lúc nào.
Bước đi trên nền đá màu nâu, Haru cảm thấy cơn mưa mùa thu cũng không đến nỗi chán ghét. Mưa kèm thêm chút se lạnh, buổi tối ngủ cũng ngon. Mà đồ ăn cũng có sự thay đổi cho phù hợp thời tiết. Haru xoa cái bụng của mình, hình như có hơi tăng vòng hai. Cố gắng tránh những vũng nước nhỏ trên sân, Haru không muốn làm bẩn giày vải mình đang mang. Thời tiết như thế này, con mèo cũng không thèm ra khỏi nhà. Chắc nó sợ bẩn bộ lông màu xanh đặc biệt. Haru khinh thường.
Sau khi ăn xong, tới lớp và ra về. Haru gặp một nhóm người.
- Tiểu mỹ nhân, lâu lắm không gặp em.
- Không phải không gặp một thời gian, em đã quên bọn anh rồi chứ.
- Ai vậy? – Kelly tò mò.
Kelly chăm chú nhìn đám con trai xấu ma chê quỷ hờn trước mặt mình, lại nhìn sang Haru. Lòng đầy thắc mắc, tại sao Haru lại quen đám người đó.
- Không phải học sinh trong trường này, có người giúp mấy người vào trường sao?
- Chỉ cần bọn anh muốn, đương nhiên đi đâu mà chẳng được.
- Haru, chị quen bọn người này?
- Không quen.
- ... Sao chị nói chuyện như biết họ vậy?
- ...
Haru rảo bước đi về phía nhà, cảm thấy hơi lạnh hơn. Càng về đêm không khí càng lạnh hơn rất nhiều. Một bàn tay nắm lấy tay Haru, cảm giác ớn lạnh chạy khắp cơ thể. Haru nhìn lại bàn tay đang nắm lấy tay mình, còn chưa kịp phản ứng, người nắm lấy tay cô đã buông ra kêu lên đau đớn.
Haru nhìn về phía sau mình, Kelly đã nổi giận.
Đám người lạ không những bực tức với hành động của Kelly, vẫn kiên trì bám theo Haru duy trì khoảng cách. Gió rít từng cơn ở trên cao, lá cây xao động. Haru kéo chiếc khăn quàng cổ ấm áp, chợt rùng mình. Nếu như ở ngoài lâu thêm chút nữa chắc chắn sẽ cảm lạnh. Bước chân Haru có vẻ nhanh hơn để về nhà, nhưng trong mắt người khác giống như đang chạy trốn.
- Tiểu mỹ nhân, em làm sao mà lại đi nhanh thế?
- Hôm nay chúng ta có nên trò chuyện một chút, ôn lại kỉ niệm không nhỉ?
- Haha.
Mấy tiếng cười châm biếm, Haru cảm thấy chán nản. Người không mời mà tới, có lẽ cảm thấy cuộc sống hơi vô vị. Bước chân đang đi bỗng dừng lại, mỉm cười với mấy người lạ. Thấy nụ cười của Haru, nhóm người lạ cảm thấy càng phấn khích hơn. Chỉ mình Kelly biết, chắc chắn sẽ là chuyện không hay.
- Chị, chuyện này để em xử lý cho. Chị không cần bận tâm đâu. Cứ về nhà trước đi nhé.
- A, lại có một mỹ nhân khác cũng muốn tham gia kìa. Không sao, hai người càng thú vị.
Sắc mặt Haru ngày càng vui vẻ hơn, cô chẳng bận tâm trời bắt đầu lại mưa, vuốt tóc vào sau tai. Gương mặt đáng yêu, mỉm cười nhẹ nhàng. Kelly càng cảm thấy lạnh sống lưng, điềm báo càng không tốt.
- Còn không mau cút đi, mấy người khinh rẻ cuộc sống vậy sao?
- Tiểu mỹ nhân nhỏ, miệng xinh đẹp không nên nói mấy lời khó nghe như vậy chứ.
Đám người càng ngày càng tiến lại gần, mùi hôi thối vương vất xung quanh khiến cho Kelly nhíu mày. Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, nghe thì rất ngọt ngào nhưng mà, Kelly càng cảm thấy đáng sợ hơn.
- Đúng vậy. Em tốt nhất là đừng xen vào.
- Không. Chị đừng tham gia.
Kelly đối mặt với nhóm người lạ. Đôi mắt màu xanh chuyên tâm hơn, đất dưới chân bắt đầu có sự dịch chuyển. Một bàn tay đặt nhẹ lên vai Kelly, tất cả phép thuật chuẩn bị thực hiện đều bị biến mất. Bàn tay nhỏ nhắn, dù có cách một lớp quần áo vẫn thấy nóng rực. Đôi mắt của Haru tràn ngập vui vẻ. Nhẹ nhàng mỉm cười với Kelly.
- Điều thứ năm trong nội quy nêu rõ, học sinh không được tham gia đánh nhau, giết người trong khuôn viên trường.
- ...
- Em là học sinh cấp K, nhưng điều lệ này vẫn chưa được xóa bỏ, đang trong thời kì quan sát.
- Và... – Kelly lo sợ câu trả lời tiếp theo của Haru.
- Trừ một học sinh duy nhất. Đặc quyền này vừa được trao vào ngày hôm trước. Học sinh cấp K duy nhất không bị khống chế quyền trong khuôn viên trường. Trừ học sinh trong trường ra không được giết hại, còn lại đều có thể ra tay. Dù đó có là giáo viên cũng không cần lo hậu quả.
- Người đó là chị? Haru, chị không nên làm như thế này, chỉ cần đuổi họ đi là được mà.
- Đuổi. Em nghĩ chỉ cần đuổi là được sao? Nếu như dễ dãi với người ta một lần, họ sẽ trở nên coi thường mình. Điều này, không phải chị đã dạy em sao?
Chẳng đợi Kelly lên tiếng, Haru lướt qua cô. Khoảnh khắc ấy, Kelly hy vọng có một điều kì diệu xảy ra. Ai đó có thể ngăn hành động của Haru lại. Lớp học của cấp K kết thúc thì đã không còn học sinh nào ra ngoài vào giờ này nữa. Bởi vì phải đánh thức Haru dậy, nên Kelly và Haru là hai người cuối cùng rời khỏi lớp học. Gặp chuyện như thế này làm sao mà hy vọng được gì nhiều. Kelly cố gắng cử động tay, nhưng Haru đã đặt lên người cô một phép thuật cấm. Kelly quay lưng về phía mọi chuyện sẽ diễn ra, thần kinh trở nên căng thẳng.
Kelly không nghe thấy tiếng gào thét, cũng không nghe thấy bất cứ tiếng động nào, không khí trở nên dễ chịu hơn, không còn mùi hôi thối nữa. Khi những ngón tay cử động được, phía sau lưng Kelly, dường như chưa từng tồn tại bất cứ một người nào. Đôi mắt màu tím trở lại bình thường. Kelly lấy trong túi một chiếc khăn tay, lau đi vệt máu nhỏ trên má Haru. Lòng chùng lại.
Sáng hôm sau, Haru rời khỏi nhà khá sớm. Khi đồng hồ báo mười giờ, lúc ấy Haru mới trở về. Cuộc sống chung cũng không đến nỗi bất tiện. Ai cũng có việc riêng của người đó, không ai xâm phạm không gian riêng tư của ai. Chạm mặt nhau thì chào hỏi mấy câu mà thôi.
Khi Haru đang ăn cơm trong căng tin thì có người đến tìm. Thì ra cũng có hội học sinh.
Trong căn phòng ấm áp, ly cà phê tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng. Haru ngửi thấy mùi bạc hà đâu đó quanh căn phòng này. Hơi mờ nhạt nhưng rất ấn tượng.
- Bạn có biết nguyên nhân vì sao bạn được mời gặp chúng tôi không?
Cô gái duy nhất đối diện với Haru, hai người con trai bên cạnh hoàn toàn thờ ơ. Cô gái mái tóc đỏ rực, có một cái khuyên bạc ở mũi, trông rất cá tính. Haru hơi mím môi như suy nghĩ điều gì đó.
- Tối hôm qua, trong sân trường có chụp được một tấm ảnh. Bạn có thể nhận diện nhân vật trong tấm ảnh này không?
Một góc ảnh khá tốt, chụp không bị ngược sáng, có vẻ như đã được bố trí rất hợp. Haru xoay tấm ảnh về phía cô gái, cười như không cười.
- Đây là tôi và Kelly – bạn cùng lớp.
- Vậy, chuyện này bạn giải thích như thế nào?
- Chuyện gì?
- Giết người.
Đôi mắt màu đen nhìn Haru chăm chú, Haru có cảm giác hơi khó chịu. Mùi cà phê vẫn thơm, nhưng sao Haru cảm thấy chán ghét.
- Hội trưởng, nếu như bạn chỉ gọi tôi lên đây vì vấn đề này. Xin lỗi, không thể cho bạn câu trả lời phù hợp. Nếu không còn chuyện gì khác, tôi xin phép.
- Bạn nghĩ bạn là ai?
- Học sinh cấp K. Tôi có quyền từ chối mọi câu hỏi nếu như không muốn trả lời.
- Chuyện giết người bạn không có quyền từ chối. Nếu như bạn còn cố tình không hợp tác, chúng tôi sẽ yêu cầu chính quyền can thiệp.
- “Chính quyền”.
Haru cảm thấy hơi buồn cười với cái từ này. Đặc biệt khi nó được nói bởi hội trưởng Hội học sinh. Đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Haru không ngại nói thêm mấy câu trước khi rời khỏi.
- Hội trưởng, bạn là người có vị trí như thế nào trong trường, tầm ảnh hưởng như thế nào? Chắc bạn không quên mất nội quy của trường chứ?
- ...
- Điều đầu tiên trong nội quy của trường: tất cả mọi việc xảy ra trong trường, đều do trường giải quyết. Chính quyền hay bất kỳ tổ chức nào bên ngoài trường không có quyền can thiệp. Chính vì vậy mà cho dù là giết người, cũng không có ai dám lên án.
- Bạn...
- Hội trưởng, bạn nên xem xét kĩ các điều khoản có liên quan, trước khi quyết định làm việc gì đó. Xin phép.
Lý do anh chọn cho Haru vào trường này, vì ở đây có đời sống tốt nhất, đồ ăn ngon, và quan trọng nhất, sẽ không có ai bị quan tâm về quá khứ. Ngôi trường chỉ quan tâm tới thứ hạng trong học tập, không quan tâm tới xuất phát điểm của bản thân.
Một cơn gió thoáng qua, khiến cho Haru cảm thấy trống vắng. Haru bước lên sân thượng của trường học. Từ trên cao, bầu trời như gần hơn, mọi thứ phía dưới như nhỏ lại. Gió trên cao cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều. Giá như có thể bay lượn trên bầu trời rộng lớn. Giá như có thể hòa mình vào mây. Nhẹ nhàng, lững lờ trôi theo gió. Nhắm mắt, Haru có thể nhận ra được gió mơn man trên da mặt, cảm giác vô cùng dễ chịu.
“Gió nhẹ nhàng, mây hờ hững.
Nhớ anh, em cất nỗi buồn tận sâu đáy mắt.
Bầu trời cao, cơn mưa nhạt.
Kí ức về anh, mãi luôn trong tim em.
Bởi một người mà anh đã yêu, anh chọn rời xa em, vô tình mang đi nốt chút yêu thương em trao.
Có phải gió quên nói với anh.
Cô đơn, thật sự chẳng vui vẻ chút nào...”
Âm thanh cô độc giữa khoảng không gian yên tĩnh. Chậm rãi quay đầu nhìn vào góc sân thượng. Một chàng trai cô đơn trong chiều, máy nghe nhạc vang lên một bài hát.
- Cô ấy rất thích bài hát này. Nó giống như cuộc tình của chúng tớ vậy.
- Cô gái đó... thật bất hạnh.
- Đúng vậy. Thật bất hạnh cho cô ấy, khi yêu một người như tớ.
Haru nhìn về phía chân trời. Tìm đâu thấy một mảnh trời sáng, giữa mây đen u tối. Mưa, lại bắt đầu rơi. Loáng thoáng trong gió, có lời thì thầm nhẹ nhàng vang vọng một góc trái tim.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...