Mặt trời dần chìm vào mặt biển yên lặng. Trăng bắt đầu nhô lên cao. Nor và Shin vẫn chạy theo bóng dáng của Yo. Cả hai đều thấm mệt nhưng gương mặt không thể hiện ra. Bỗng dưng Yo dừng lại. Nó gầm gừ hai tiếng rồi lùi về sau. Nor và Shin đã lên tới đỉnh núi. Giữa đỉnh núi có một phiến đá rất lớn, đủ chỗ cho một người nằm và mặt đá khá bằng phẳng. Một người con gái đang nằm ngủ trông thật yên bình. Con rồng cùng con mèo đều đứng xung quanh phiến đá, nhìn chằm chằm vào Haru mà không hề để ý tới xung quanh. Shin bước chân tiến lại gần, Yo một lần nữa kéo cậu lại. Trên bầu trời đang quang đãng bỗng trở nên tối mịt. Không phải là mây che đi mặt trăng, mà là một đàn chim lớn đang bay lượn.
- Haru bị làm sao vậy?
- ...
- Cô ấy không hề thở.
- Không hề thở? Ý cậu là sao?
- Còn nữa, xung quanh cô ấy được bao bọc bởi một tầng băng mỏng. – Nor hơi suy tư. Hiện tượng này hình như cậu đã được đọc ở đâu đó, hay là thấy ở đâu đó. Nhưng hiện tại không nhớ ra.
Đàn chim sà xuống bên cạnh phiến đá lớn. Shin nhận ra con chim đầu đàn có mang một chiếc chuông ở cổ, đó là con chim của Haru. Những con chim nhanh chóng lại bay lên tạo thành một vòng tròn lớn. Gió bắt đầu nổi lên. Con mèo cũng như con rồng đều dần dần rời xa phiến đá. Xung quanh Haru xuất hiện những đốm lửa nhỏ màu tím xoay ngược lại với chiều đàn chim bay. Haru vẫn bất động không phản ứng.
“Tách”. Tiếng động rất nhỏ giữa đêm bên cạnh tiếng gió, tiếng chim vỗ cánh. Cả Nor và Shin đều nghe thấy tiếng động ấy. Đơn giản vì nó khác biệt. Một ngọn lửa màu tím bao bọc lấy cơ thể của Haru. Gương mặt của cô trở nên hồng hào, nhiệt độ tăng dần, hô hấp quay lại.
Đúng lúc những thú cưng trở nên nhẹ nhõm, căng thẳng biến mất. Đột nhiên không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo. Con mèo hóa lớn ôm trọn lấy thân thể của Haru. Con rồng cũng nhanh chóng tới bên cạnh phiến đá. Cả hai đều trong tư thế phòng thủ. Một hình ảnh quen thuộc xuất hiện.
- Chúng ta lại gặp nhau.
Người đàn ông sạch sẽ xuất hiện với gương mặt thường trực một nụ cười nhàn nhạt. Lần này anh ta không tháo găng tay ra, cũng không có đàn chim kì lạ xuất hiện. Con chim bay lượn trên đầu, đậu xuống trên phiến đá nhìn về phía người đàn ông sạch sẽ.
- Hãy trao trả cô ấy cho tôi.
Người đàn ông đứng đó với giọng nói nhẹ nhàng, gương mặt hiền hòa, nhưng bất giác trong tim Shin và Nor thấy lạnh. Con mèo càng quấn chặt Haru trong lòng mình, ánh mắt nó muốn giết chết người đàn ông đang đứng kia. Con rồng gầm lên.
- Cô ấy vốn không thuộc về các người. Đừng cố gắng làm chuyện ngu ngốc nữa. Cô ấy là của tôi. Hãy giao cô ấy cho tôi.
Shin và Nor nín thở nhìn cảnh tượng trước mắt mình. Shin phân vân có nên ra mặt giúp đỡ hay không? Liếc sang bên cạnh thấy Nor trầm tư suy nghĩ điều gì đó. Cả hai đều nhờ băng của Nor nên mới không khiến người đàn ông kia phát hiện.
- Ngươi nghĩ mình đang nói điều ngu ngốc gì vậy?
Một con mèo biết nói. Cả Nor và Shin đều không hẹn mà quay đầu nhìn nhau, không thể tin vào tai mình. Con mèo vẫn nằm im, bao bọc lấy Haru đang ngủ trong lòng mình. Đôi mắt màu xanh thâm trầm, khó đoán.
- Ngu ngốc? Dựa vào ba con vật như các người mà dám tranh cướp cô ấy với tôi ư. Đúng là không biết lựa sức mình. – Ánh mắt của người đàn ông lộ vẻ khinh thường.
- Cái gì vốn không thuộc về ngươi, vĩnh viễn không bao giờ có thể là của ngươi. Đừng đánh giá thấp bọn ta.
- Hừm. Đúng là lí luận của kẻ khờ.
Nhiệt độ xung quanh tiếp tục xuống thấp. Mặc dù được bao bọc bởi băng của Nor nhưng Shin vẫn cảm nhận rõ cái lạnh tới tận xương tủy. Người đàn ông sạch sẽ cùng đám thú cưng của Haru đang trao đổi ánh mắt với nhau.
- Lạ quá. – Nor thì thầm.
- Có chuyện gì?
- Cậu không thấy kì lạ lắm sao? Haru ấy?
- Lại chuyện gì nữa? – Shin có vẻ mất kiên nhẫn.
- Đó có phải là cô ấy không?
- ...
- Bởi vì tớ có cảm giác không phải người thật. Haru... trông bình yên quá.
Shin vẫn chăm chú theo dõi những diễn biến trên gương mặt của Haru, nhưng không tìm thấy bất cứ điều gì khác lạ. Tại sao Nor lại nói như thế?
Shin bắt đầu xâu chuỗi lại câu chuyện. Hai người đã đuổi theo con mèo, rồng và con chim từ lúc chiều. Haru được gói lại bên trong một túi vải. Lên tới đỉnh núi, họ vẫn theo dõi toàn bộ mọi thay đổi ở đây. Không thể có trường hợp Haru bị tráo đổi. Mà lí do để tráo đổi là gì quả thực Shin không hề đoán ra. Ngay cả việc xảy ra với Haru, cậu cũng cảm thấy mơ hồ. Nếu như đó không phải Haru, thì ngay từ đầu Haru đã không có ở đây rồi. Vậy cô ở đâu? Tại sao thú cưng của cô lại không ở bên cạnh chủ nhân của mình? Shin thật khó nghĩ.
Trong gió bỗng tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ. Hương thơm của những bông hoa dại trong rừng len lỏi mọi nơi. Người đàn ông sạch sẽ bỗng dưng cảnh giác. Anh ta điều chỉnh lại chiếc nơ màu đen trên cổ mình. Bàn tay phải của người đàn ông xuất hiện một con dao bạc chạm trổ vô cùng tinh xảo.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến gần lại thu hẹp khoảng cách giữa người đàn ông sạch sẽ và Haru. Một áp lực lớn bao trùm lấy Shin và Nor. Băng của Nor bắt đầu tan nhanh hơn. Trên những cành cây, băng cũng nhanh chóng tan biến. Không khí lạnh lẽo bỗng trở nên ngẹt thở. Con dao trong tay người đàn ông lạ run run. Anh ta nuốt nước bọt chờ đợi. Nhưng không có gì xuất hiện.
Cảm giác có ai đó đang tồn tại, nhưng lại không tìm kiếm thấy. Vùng áp lực bao trùm quá rộng cũng không bắt nguồn tại bất cứ điểm nào cụ thể. Điều đó càng khiến cho người đàn ông hoang mang hơn.
“Gió bên em, từng giây từng phút. Nếu chia xa, là cách xa nghìn trùng. Bởi vì yêu mà nhẫn tâm đánh đổi. Chút yêu thương ấy, có khiến em trở lại. Gió mang mây đi xa, nhưng không thể mang hình bóng cũ quay lại...”
Văng vẳng trong không khí lời thì thầm vang vọng đâu đây. Có chút gì đó ớn lạnh và cô đơn trong tiếng hát ấy. Giữa lúc còn mải mê trong cảm xúc của riêng mình, Shin đã không để ý tới cái chạm tay của Nor. Khi nhìn lại, gương mặt của Nor đã tối hẳn lại.
- Có chuyện...
Lời còn chưa ra hết, Shin đã bị Nor kéo đi với một lực rất mạnh. Nor băng qua những cái cây, thanh kiếm bằng băng dọn dẹp mọi vật cản trên đường đi của nó. Lòng bàn tay của Nor đầy mồ hôi.
Shin nhanh chóng tăng tốc. Nhận thấy phản ứng từ bạn mình, Nor mới buông tay ra để cả hai cùng chạy. Shin tin tưởng Nor. Chắc chắn cậu đã nhận ra điều gì đó nên mới bỏ chạy.
Không khí vẫn bao trùm áp lực, Shin cảm thấy khó thở, oxi trong không khí như bị hút cạn hết. Cả hai người nhanh chóng dùng tốc độ tối đa của mình để thoát khỏi phạm vi xung quanh đỉnh núi.
Đến khi cảm thấy toàn thân mệt mỏi, chân cũng không di chuyển được nữa thì cả hai mới dừng lại
- Có... chuyện gì... thế? – Shin chống tay vào cái cây gần đó, cố gắng nói chuyện với Nor.
“Bùm”. Một tiếng nổ lớn vang lên. Phía trên đỉnh núi, một ngọn lửa màu tím bao trùm. Mặt trăng nhuộm một màu đỏ.
- Mặt trăng máu.
- ...
Cả Shin và Nor đều nhìn lên bầu trời. Đó là đỉnh núi cao nhất trong số những đỉnh núi ở khu rừng này. Đỉnh núi gần với bầu trời nhất.
Sau tiếng nổ lớn mọi thứ lại chìm vào yên tĩnh. Dường như mọi việc xảy ra chỉ như tự nhiên vốn có.
Lúc này, Nor đặt bàn tay lên vai Shin.
- Cô ấy không có ở đó. Ngay từ đầu, Haru đã không xuất hiện rồi. Cả mấy con thú cưng cũng thế?
- Vậy là sao? – Shin ngạc nhiên.
- Đừng ngạc nhiên như vậy. Ngay từ lúc bắt đầu tớ đã chăm chú quan sát mọi hành động đang xảy ra. Đúng là một vở kịch hoàn hảo, từ nhân vật đến nội dung. Tớ suýt nữa là bị lừa rồi.
- Cậu nói cái gì vậy? Càng nói càng khó hiểu.
- Được rồi. Cậu có biết cách tạo bản sao của chính mình không? Phép thuật cấp cao mà chúng ta sẽ được học trong thời gian tới. Vì hứng thú với nó nên tớ mới đăng kí tham gia trường này mà.
- Biết. Thế có nghĩ là, những gì chúng ta thấy chỉ là bản sao của Haru và mấy con thú thôi. Còn người thật thì không có ở đó.
- Bingo. Cậu đã ngộ ra được chân lý rồi đấy. Nếu không thì... làm sao lý giải được, Haru và mấy con thú đang nhìn chúng ta ở kia.
Theo hướng chỉ tay của Nor, Shin mới thấy Haru cùng mấy con thú đang cùng nhau thưởng thức bữa tối. Cô ấy vẫn bình an. Tự dưng trong lòng Shin dâng lên một chút oán hận. Cậu đã lo lắng cho cái bản sao của Haru, ngu ngốc bám theo mất bao nhiêu sức lực và thời gian. Đến cuối cùng đều thành công cốc. Nếu như Nor không nhanh chân, có lẽ bây giờ cũng không thể đứng ở đây bực tức được nữa rồi. Shin ngồi bệt trên đất, ngẩng đầu ngắm bầu trời đêm. Mặt trăng tròn vành vạnh trên cao, những ngôi sao cũng dần dần hiện rõ.
Nor cũng ngồi xuống bên cạnh Shin, im lặng ngắm nhìn bầu trời đêm. Từ lúc thấy Shin quan tâm tới Haru ngay hôm đầu tiên cô học ở lớp, rồi hai người đã cùng nhau đấu một trận. Lần đầu tiên, Nor thấy Shin thua mà lại cười vui vẻ như thế. Lần đầu tiên Nor thấy Shin ôm một người con gái – một cái ôm chủ động, không tính toán, cái ôm xuất phát từ trái tim. Lần đầu tiên, Shin lo lắng cho một người, quan tâm một người đến như vậy. Nor có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi, nhưng đành kiềm chế lại. Bởi cậu biết mình sẽ không nhận được câu trả lời thật lòng. Vậy thì cứ để cho những câu hỏi ấy trôi vào quên lãng. Cuộc sống, như thế này cũng đã hạnh phúc rồi. Giây phút này với Nor sẽ là cả đời không quên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...