Giữa màn đên đen kịt lạnh lẽo, ko có ánh sáng lắt léo của một ngôi sao, ko có ánh trăng dịu êm vằng vặc cũng chẳng có lấy ánh đèn điện neon nào, chỉ có vòng tay ôm chặt, chỉ có hơi ấm cơ thể từ một ai đó bao trùm lấy người kia và chỉ có người kia nép nhẹ vào lòng ngực ai đó. Hai con người, 1 trai, 1 gái như hai mảnh trái tim sắp hoà làm một chơi vơi giữa ko trung lộng gió, trên một chiếc thang dây dài ngoằng nối đến chiếc phi cơ cánh quạt vù vù trên cao, lãng mạn và ngọt ngào chẳng thua gì mui tàu titanic thế kỉ trước.
Cắn răng cắn lợi xiết chặt vòng tay quanh eo Hiểu Nghi thêm chút nữa, chặt đến mức tưởng chừng như nếu buông tay, chỉ 1 chút, cô gái với bộ váy hoàng gia Anh đồ sộ sẽ biến mất, đến cái nơi mà ai cũng biết ấy, Gia Phong run người, đôi mắt oai nghiêm kiêu hãnh thường ngày bỗng nhạt đi, pha vào đó sự khó nhọc hiếm có đối với người vốn hoàn mĩ trong tất cả mọi việc.Gió lạnh thế nhưng mồ hôi Gia Phong cứ chảy ròng, thấm ướt 2 bên vầng thái dương thanh tú của anh. Vừa leo từng bậc thang 1 cách khốn khổ, Gia Phong vừa thầm nguyền rủa giới qúy tộc anh lắm xương nhiều mỡ, rảnh rỗi quá lại đi ưa chuộng mấy loại váy đã to, còn rộng, nặng nề lại khó di chuyển như cái thứ Hiểu Nghi đang mặc, chốc chốc lại liếc nhìn cô vợ vẫn chưa dứt cơn đơ não.
Cao siêu lắm, sau khoảng 20phút lơ lửng như hề giữa ko trung nghe gió tát vào mặt, cuối cùng, đôi trai gái vượt ngục nhà Kingston cũng leo lên được máy bay. Mệt mỏi là thế nhưng khi ôm chặt Hiểu Nghi ngã sõng soài vào ghế, Gia Phong vẫn nở được một nụ cười hoa ghen liễu hờn trên bờ môi mặn vị mồ hôi.
Trố mắt nhìn chồng tự kỉ cười 1 mình ra vẻ hạnh phúc lắm, Hiểu Nghi giờ mới giác ngộ mình đang ở trong tình cảnh nào. Cô dời mắt khỏi mặt anh, ngự xuống bàn tay đang ngang nhiên quấn quanh vòng eo mình.
5giây trôi qua để xác nhận và vạch rõ kế hoạch đối chiến nhưng vẫn ko thể vận dụng những bài học bà Maria đã dạy, Hiểu Nghi ngây ngốc, đỏ bừng mặt vùng mạnh, hết sức đẩy Gia Phong ra xa, miệng la hét um sùm, ấy, cái bản chất thực sự của cô vẫn bị vạch trần theo cách đơn gian nhất:
-Thả tôi ra! Sao anh dám tự tiện đưa tôi lên đây hả? Tôi sẽ gọi cảnh sát, cho họ tống anh vào tù vì tội bắt cóc!
-Ngon em thử làm đi, họ ko thể bắt anh đâu_Gia Phong vẫn gan lì, ko chịu rời tay khỏi người vợ, thách thức cô.
-Tại sao ko chứ!_Hiểu Nghi mềm yếu ko ăn thua, cô dùng biện pháp mạnh, dùng "vũ lực" đòi lại "chính quyền", tay đập thùm thụp vào lòng ngực kẻ đối diện.
-Vì anh là chồng em...á..._Ko kịp nói hết câu, Gia Phong chợt nhăn mặt, bật ra một tiếng hét nhỏ rồi hằn mắt nhìn vợ đang ngấu nghiến cắn tay mình, cố gắng lắm, anh mới chịu đựng được thêm 2 giây nữa rồi mới giật phắt cái tay đau.
Đắc ý háy chồng một cái rõ dài, Hiểu Nghi vênh mặt, toan đứng dậy đặt một chân lên ghế làm điệu bộ găngxtơ doạ ai kia thì...
-Cốp!_Hiểu Nghi đã ko ý thức được trần máy bay thấp hơn chiều cao hoàn hảo của mình, thế là cô tự vác thêm hậu quả vào thân, miệng kêu lên đau đớn, đôi gò má phòng lên tức tối.
-Ko sao chứ?_Nhẹ nhàng đưa tay về phía Hiểu Nghi, Gia Phong thịnh tình hỏi han, mắt anh ánh lên chút lo lắng thường tình. Ko kể xiết mấy trăm lần Hiểu Nghi tự đả thương chính mình, nhưng ko hiểu sao, đến khi cô thoát chết trong vụ tai nạn trên núi ấy, anh mới dành chút tình cảm xót xa cho cô. Có lẽ, khi mất đi phần nào kí ức, cô đã bộc lộ rõ con người thực của mình, ko còn mưu mô, ko còn thủ đoạn, chỉ có 1 tâm hồn trong sáng bị anh dày vò chăng?
-Thôi đi, tôi ko cần người như anh quan tâm_Lại đỏ mặt vì duy một cử chỉ quá đỗi tình cảm dù nhỏ nhặt, Hiểu Nghi lúng túng hất tay chồng ra, vừa tự mình xoa cục u đáng thương trên đầu vừa mắng mỏ chính bản thân mình si dại, ngu ngốc.
-Tôi là chồng em đấy!_Nhấn mạnh câu nói với cách xưng hô mang tính chiếm hữu lạnh lùng, Gia Phong như muốn nhắc nhở cho Hiểu Nghi biết rõ thân phận hiện tại của mình và hơn hết, kẻ sở hữu cô là ai.
-Chồng!_Khựng người 1 chút, Hiểu Nghi bình tâm, cố chống chế để người kia ko nhận ra gương mặt mình đang giãn ra hạnh phúc_Chồng...chồng cái gì mà chồng! Anh với tôi đã đăng kí giấy kết hôn đâu, váy cười đâu, nhẫn cũng đâu có chứ, cả ảnh nữa, phù dâu, phù rể, tiệc cưới, sao tôi chẳng thấy cái gì hết vậy? Đừng nói với tôi anh keo đến mức mấy thứ đó cũng ko có nhẽ. Rõ tầm phào còn cố sức ngụy biện.
-Lúc trước em đâu đòi hỏi mấy thứ đó, em chỉ muốn cưới tôi thôi mà, ko lẽ giờ hối hận_Gia Phong nghênh mặt cười khẩy, ánh mắt xâm xỉa xoi mói nhìn thẳng vào Hiểu Nghi.
-Đúng! Tôi hối hận vì lúc đó bại não đi lấy anh, anh ko xứng làm chồng tôi!_Ném thẳng một câu có mãnh lực dập tắt nụ cười đểu cáng, trùm lên ai một tâm trạng u uất, Hiểu Nghi quay phắt người, liều mạng mở cửa máy bay, toan nhảy xuống thì mới ngớ ra mình đang ở độ cao chết người, mặt dần chuyển sắc sang tái mép.
-Ko nhảy à?_Thấy vợ định gieo mình tự tử vẫn thản nhiên vòng tay đặt trước ngực, thẳng thừng hỏi nhưng lại chẳng khác nào đâm một dao vào lòng tự trọng của vợ, nước này rồi thì đường nào cũng thảm, nhảy thì chết mà ko nhảy thì nhục nhã cả đời.
-Ko nhảy à? Lúc nãy hăng hái ghê lắm mà?_Gia Phong tiếp tục mỉa mai, thích thú chờ đợi phản ứng của vợ_Nếu em qùy xuống và rút lại câu nói ban nãy, anh sẽ giúp.
Ngứa tai gai mắt trước lời ban ân ban huệ bỉ ổi của chồng, Hiểu Nghi càng tức, mà càng tức thì cô càng dễ làm điều dại dột. Cô khấn vái thiên địa xong xuôi, quay mặt ném bản di chúc cho chồng:
-Ko cần, có chết tôi cũng ko thèm nhờ vả anh_Nói đoạn, Hiểu Nghi toan nhảy dù thì ngay lập tức Gia Phong như đã chuẩn bị sẵn tâm lí, anh nhanh tay quấn lấy eo vợ, kéo cô vào bên trong.Hoảng loạn vì có kẻ đột ngột sàm sỡ mình, Hiểu Nghi nhất thời ko phân biệt được kẻ kia là ai, theo bản năng đẩy mạnh anh ra, quên mất mình đang đứng trước của máy bay lộng gió, chỉ cần sơ sẩy 1 chút là trên nhân gian có thêm 1 vì sao.
Trong quảng thời gian gần như được tính bằng phần nghìn giây, Gia Phong liều mạng túm lấy chân Hiểu Nghi lúc cô đang trong trạng thái ngã ra ngoài, khiến người cô rơi độp xuống sàn. Máy bay đột ngột chao mạnh. Hiểu Nghi cũng được đà ngất xỉu, giao hết mọi chuyện cho chồng quán xuyến.
Ôm đầu than oán ko hết ngày, Gia Phong thui thủi đỡ Hiểu Nghi lên ghế, đóng cửa máy bay rồi để cô dựa vào vai mình, khoé môi anh thở dài cùng tiếng thì thào:
-Chúng ta đến khách sạn nhé, vợ yêu!
Nói là làm, Gia Phong lấy điện thoại, gọi đến quầy tiếp tân khách sạn quen nào đó đặt phòng.
Mà nhân viên khách sạn ấy cũng thật nhiệt tình và có trí tưởng tượng bay cao bay xa. Cho rằng sau khi đính chính tin đồn Hàn thiếu phu nhân qua đời, đôi vợ chồng trẻ muốn tìm một nơi thay đổi ko khí, tạo cảm giác tươi mới để đẩy tình cảm lên đỉnh điểm, thế là họ xắn tay xắn áo chọn phòng víp có nội thất lẫn quang cảnh bên ngoài đẹp, hướng cửa sổ ra biển, ra sức trang trí căn phòng thật đẹp, thật lãng mạn, rượu cũng được lựa chọn kĩ càng nhằm làm tăng men tình. Xong xuôi, bọn họ ngắm nghía thành quả rồi mỉm cười và mặc sức mường tượng ra vô vàn diễn biến tiếp theo trong căn phòng này.
Đến khách sạn, Gia Phong hếch mặt, chực sẵn nụ cười xã giao ấm áp có thể nở bất cứ khi nào, ko xấu hổ hay giấu giếm, anh sải bước chậm rãi bế cô vợ ham ngủ trên tay vào khách sạn. Anh đến quầy tiếp tân lấy thẻ phòng trong ánh mắt ngạc nhiên của khách tứ phương của khách sạn và khuất hẳn đi trong những cái tách điệu nghệ của máy ảnh, di động đủ loại và điều hiển nhiên mà ai cũng biết, việc này sẽ thành tin trang bìa cho các báo vào sáng ngài mai, khùng hơn, có khi nó thành trào lưu của các cặp vợ chồng trẻ thời nay luôn.
Mỉm cười nhẹ khoá cửa phòng, Gia Phong đặt cô vợ nặng khủng bố lên chiếc dường hình con thuyền thứ thiệt rồi soi mắt nhìn quang cảnh được bày biện như một hoang đảo xung quanh, có chút hài lòng thầm kín. Lúc sau, anh bước đến chiếc bàn gỗ tròn hình gốc cây, khui chai rượu vang rồi vừa nhấm nháp một ngụm, vừa ngắm cô vợ trở mình. Ai đời xỉu xong rồi ngủ, có lẽ trên đời này chỉ có cô mà thôi. Anh bật cười, khẽ đặt li rượu xuống bàn rồi tiến đến chiếc giường ngập cánh hoa hồng.
Trong bóng đêm loang lổ vài vệt sáng yếu ớt từ bên ngoài hắt vào, Gia Phong chồm lên người vợ, đưa tay chạm lên làn da mát lạnh của cô:
-Dù hơi nặng nề, nhưng phải công nhận, em mặc bộ này rất đẹp. Tuy nhiên..._Anh đưa tay nâng đầu, tháo trâm cài tóc vợ_...Anh vẫn thích em với kiểu tóc này hơn...
Lời thì thầm như gió ấy, làm Hiểu Nghi vừa vờ ngủ vừa đỏ lựng mặt. Cô hé mắt ti hí nhìn gương mặt to chảng trong tầm nhìn, trái tim đập liên hồi. Ko hiểu sao, cô lại nhắm tít mắt...
Phát hiện thấy vợ mình đã tỉnh, Gia Phong bật cười nhẹ, vuốt những sợi tóc ngọn mềm rồi đặt lên chúng một nụ hôn.
Chưa dừng lại, Gia Phong đưa bờ môi vương mùi rượu lướt lên vùng da ở vai vợ, chuyển động chậm rãi lên cổ cô, mút mạnh, đặt một dấu hôn đỏ hồng khiêu gợi. Anh tiếp tục dịch dần lên tai, đưa chiếc lưỡi ướt át lên dái tai cô. Những cử chỉ ấy khiến Hiểu Nghi vô thức run nhẹ, người nóng bừng như sốt, nó kích thích hứng thú ở Hàn thiếu gia tăng lên đột biến. Anh vòng tay ra sau lưng cô, chạm vào chiếc kéo khóa, đẩy nhẹ...
[FONT="Tahoma"]
[SIZE="7"][COLOR="SeaGreen"]Chương 48: Sao giờ?[/COLOR][/SIZE]
[SIZE="4"][COLOR="DarkSlateBlue"]Khoá kéo tuột dần, theo lực kéo vừa nhẹ nhàng vừa thô bạo của ai kia, hé mở ra tấm lưng trần với những đường cong tuyệt mĩ và làn da mịm màng của kẻ nằm dưới. Tiếc thay, bóng tối chập choạng cùng ánh đèn heo hắt ko làm sáng rõ lên những vẻ đẹp ấy, vì thế, Hàn thiếu gia nhà ta chỉ có thể cảm nhận chúng bằng xúc giác của mình. Tay anh mân mê làn da mát lạnh vã mồ hôi lạnh, cơ mũi hít hà làn hương thoang thoảng đặc trưng vương trên làn da đó, khoé môi mỉm cười xảo quyệt.
Co rún người trước những hành động thú thực đã nhiều lần suy tưởng, Hiểu Nghi mặt mũi đỏ lừng, từng sợi lông xúc giác mềm mại dường như vô hình trên làn da trắng nõn của cô cựa mình, dựng đứng hết cả lên. Chưa bao giờ cô có cảm giác này, cảm giác hưng phấn, khoái cảm trộn lẫn sự lo sợ, ngượng ngùng. Chúng làm cô ko thể hiểu nổi mình được nữa, cứ ngây ngất theo từng cử động nhỏ của chồng.
-Chúng ta..._Gia Phong đưa môi cắn tai vợ, khiến cô nhăn mặt khẽ rên_...sinh con nhé?
-Ừm!_Hiểu Nghi ngây ngốc đáp trả, ko chịu uốn lưỡi bảy lần trước khi nói. Có lẽ, dục vọng mang mãnh lực quá lớn làm áp đi lí trí và sự tỉnh táo của con người, đây là một ví dụ quá điển hình để minh chứng cho điều đó.
-Tốt lắm!_Gia Phong ngay khi nghe được câu trả lời vừa ý mình thì vui lắm, anh hăng hái toan làm việc mà ai cũng biết, cởi bỏ y phục cho vợ.
Thấy chồng rục rịnh gì đó với bộ váy của mình, Hiểu Nghi mở tròn mắt, sực nhớ đến câu hỏi ban nãy vừa lướt qua trong đầu. Cô há hốc mồm, hét lớn:
-Ban nãy, anh hỏi gì?_Tốt nhất nên kiểm chứng lại trước khi làm điều gì đó hơ hanh và để mình bị cười nhạo. Bài học làm tiểu thư Anh quốc được áp dụng vào tình cảnh này thì quả là một sai lầm lớn, tất nhiên người ngoài cho là thế, nhưng người trong cuộc lại ngoan cố cho nó rất hữu hiệu, mà quả là thế.
-Chúng ta sinh con đi_Ngoan ngoãn nhắc lại lời ban nãy thêm lần nữa, Gia Phong sỉnh mặt khó chịu, đang đến lúc chuẩn bị cho ra một người nỗi dõi thì vợ dở chứng, ko bực mới lạ.
-Đừng nói...là..._Thanh âm Hiểu Nghi trầm xuống, mặt cô trở nên rất hình sự.
-Làm là biết_Tàn bạo vô nhân đạo đẩy đầu vợ xuống đệm, Gia Phong như ko thể chờ đợi được nữa, anh ngấu nghiến như muốn nuốt trọn bờ môi cô bằng môi mình, đôi mắt lạnh khép mi say đắm.
Trợn mắt nhìn cái mặt to tướng tỉ lệ 1:1 của chồng đang kề sát mặt mình, Hiểu Nghi luống cuống đưa tay cố sức đẩy anh ra sau.Lúc này, cô ko muốn mình sa đà vào thứ tình yêu ko thuộc sở hữu của mình, càng ko muốn cướp đi cuộc đời của một ai đó, nếu có bằng khuôn mặt tưởng chừng là 1 này. Cô ko chấp nhận. Chính vì thế, cô đã cố gắng học trở thành một tiểu thư danh giá, để tạo nên vỏ bọc ình và tạo bàn đạp giúp cô tìm lại kí ức đã
mất. Chân phương mà nói, cô đang lợi dụng anh.Càng đẩy càng kích thích kẻ bên trên hành động, Hiểu Nghi đành dùng hạ sách, lựa lúc nhe rắng cắn lấy lưỡi ai kia, khiến anh có tật giật mình buông hẳn cô ra.
-Em làm gì thế hả?_Chạm khẽ vào đầu lưỡi ứa chút máu tươi, Gia Phong đưa mắt nhìn vợ lẹ làng rời khỏi giường.Theo phản xạ, anh túm nhanh lấy cổ chân cô, kéo mạnh về phía mình khiến cô mất đà đập mặt xuống nệm, phản kháng ko nổi để người kia thoả sức kéo.
-Đi đâu vậy?_Gia Phong cười rất kịch, rõ tức, bóng tối làm nụ cười của anh thêm méo xẹo, như nụ cười của dracula ấy.-Uống nước!_Nuốt đống nước bọt xuống cổ họng, Hiểu Nghi kinh hồn bạt vía, ko dám khai
thật chừa đường sống ình.
-Ko uống gì cả!_Thẳng thừng ban lệng, Gia Phong tiếp tục cởi bộ y phục rườm rà mà nãy giờ anh loay hoay mãi ko ra, đã bực thêm bực.
-Em đói!_Hiểu Nghi mếu mặt, tìm đối sách tiếp.
Ngớ người 1 chút, Gia Phong nhiệt tình khám phá bộ y phục hơn, dường như anh đã hiểu câu nói của cô theo nghĩa bóng:
-Đợi anh, sẽ nhanh thôi.
Khóc ko ra nước mắt trước kế hoạch phản tác dụng, Hiểu Nghi càng loạn hơn khi Gia Phong ăn mừng vì biết được cách mở y phục cô. Cuối cùng, đành liều:
-Với chị Ngọc Thanh, anh cũng thế này sao?_Như 1 câu hỏi chôn giấu từ lâu trong lòng, Hiểu Nghi thốt lên, trái tim thắt lại.
-Em vừa nói gì?_Đã nghe và đã hiểu, Gia Phong dừng tay, đưa ánh mắt sẫm tối nhìn cô.
-Anh và chị Ngọc Thanh đã nhiều lần thế này lắm, đúng chứ?_Ko hiểu sao, Hiểu Nghi lại nổi quạ lên, cô ngồi dậy, mặt đối mặt với chồng, câu hỏi biến thành câu chất vấn.
Tối sầm mặt mũi đáp lại vợ bằng ánh nhìn gay gắt, Gia Phong im lặng hồi lâu, cơ thể anh như một hố đen vũ trụ hút hết mọi sát khí trong trời đất.
-Em làm gì phật ý anh sao?_Hiểu Nghi ko phải hạng đui mù hay ngây thơ trong trắng ko biết gì, cô e dè nhìn chồng, mồ hôi lạnh vã ra cả lưng, giờ cô mới cảm nhận được sức nóng khi mặc bộ đồ rối rem ấy.
Gia Phong nở nụ cười gian tà, ánh mắt phong ba bão táp đột ngột mang sự hung hiểm của 1 con dã thú.
-Em...đang ghen hả?
-Hả?_Hiểu Nghi thót mình, miệng chối đây đẩy_Làm gì có!
-Hay anh áp dụng phương pháp khác với em nhé!_Gia Phong lãng tử vuốt tóc vợ, lại cười như thể ko cười anh sẽ chán đời tự tử chết vậy.
-Ko cần!_Hiểu Nghi cười trừ, mắt đảo liên tục tìm kế chuồn nhưng vô dụng, não cô thường vô duyên đơ đẹp trong những lúc cấp bách thế này.
-Ta tiến hành!_Gia Phong dứt khoát.
Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa bên ngoài vọng đến, như vị cứu tinh vô hình cứu rỗi cô.
-Ai đấy!_Gia Phong hắng giọng, mặt nhăn lại bực bội.
-Tôi là nhân viên đem đồ ăn đến cho hai vị_Người bên ngoài cất tiếng, qua giọng nói rắn rỏi và chút teen cũng đủ đoán được người đó còn trẻ, hơn hai người 5, 6 tuổi.
Leo người xuống giường, Gia Phong cảnh cáo vợ ko được đi đâu rồi cởi những chiếc nút áo sơ mi trắng, vén mớ tóc cho nó hơi rối, chân sải bước đến mở cửa.
-Tôi đâu gọi đồ ăn_Anh soi mắt một lượt lên người tên nhân viên xui xẻo, hằn hộc đi ngay vào vấn đề. Quả thật, anh ta cũng điển trai, cao ráo đấy.
-À! Chủ tịch bảo tôi đem lên!_Anh ta tít mắt cười xoà, làm tôn thêm nét baby vốn dĩ đã quá rõ từ từng đường nét trên khuôn mặt.
-Đồ ăn sao?_Biết mình có cơ hội thoát nạn, Hiểu Nghi xồng xệch với bộ váy to tướng chạy ra, mặt hứng khởi đón đống thức ăn trên tay anh nhân viên, cười hiền rất mực biết ơn khiến anh ta thoáng đỏ mặt_Cảm ơn anh nhiều nhé!
-Ko có gì!_Anh ta gãi đầu gãi tai cười.
-Ko có chuyện gì nữa thì anh đi đi cho.
Đẩy vợ ra sau lưng mình, Gia Phong nhanh chóng cắt đứt cuộc nói chuyện ko đề tài ấy, toan đóng cửa thì bị bàn tay Hiểu Nghi liều đau chặn lại.
-Chờ đã, tôi ăn cũng nhanh lắm, anh ở lại chơi luôn tiện đem đồ về luôn, chút khỏi lên lại nhé!
Thịnh tình mà nói, Gia Phong đã trừng mắt cảnh cáo ngầm với anh nhân viên để anh ta hiểu ý lui đi cho nhưng ko thành. Hoặc là anh ta quá trong sáng để hiểu rõ, hoặc anh ta bị nhan sắc người kia làm thành trí đảo lộn nên ko muốn hiểu, vẫn hồn nhiên như cô tiên vào bên trong chờ.
Cơ hồ chỉ có 1 người ko vui vs tình trạng này nhưng chẳng ai hiều cho.
Hiểu Nghi ăn lâu đến mức con trâu phát hoảng, cô nhấm nháp, nhâm nhi từng món một, vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả với kì đà, để chồng bơ vơ ngả người trên giường tự kỉ với chiếc iphone
Anh soạn một dòng tin gửi tới chủ tịch khách sạn
-Anh tên gì?_Gia Phong quan tâm hỏi.
-Tôi tên Đằng Dạ_Anh ta ngây thơ quá hoá rồ.
Gia Phong chọc bậm tay vào màn hình iphone
"Nhân viên Đằng Dạ ko làm tròn nhiệm vụ, tôi ko hài lòng, mong bà đuổi việc anh ta ngay" Anh send nhanh ngay sau đó, miệng cười tàn ác.
1 tiếng sau, Hiểu Nghi mới xử xong đĩa thức ăn với cái bụng căng tròn, cô chùi mép, luyến tiếc nhìn cứu tinh ra đi, đầu lại lọc ra trăm phương nghìn kế giải nạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...