Bước vào căn phòng bừa bộn sâu hơn nữa, Avril dao dác hai con ngươi sóng sánh trong mớ nước dịch như muốn rơi ra ngoài tìm "người thân", chưa già mà đã mở miệng lẩm bẩm với chính mình, khuôn mặt ngày thường nhìn vào thông minh, sắc sảo bao nhiêu thì bây giờ lại thộn ra, ngây ngốc bấy nhiêu
-Ông ta biến đi đâu rồi! Hay là uất ức, bực bội trong lòng điều gì đó nên nhảy qua cửa sổ, aaaaa một hồi rồi rơi bịt xuống đất ko kịp ngáp ta?_Dẫu môi suy nghĩ, Avril bắt đầu lột cái lớp quý tộc ko màng chuyện đời, gấp thành nếp gọn gàng bỏ vào thùng rác rồi chìa cái điệu bộ của mấy tên thám tử luôn ra vẻ thần bí mặc dù mình chẳng có gì mà thần với bí, tia mắt lên hầu hết những đồ vật nằm bất thường trong căn phòng_Mà ko, ở đây có dấu hiệu dằng co rất rõ, cái tách cà phê nằm ngổn ngang giữa sàn và mãnh vỡ cửa kính là những điểm mấu chột, nhưng, ai lại đi bắt một người to con và khùng khùng như thế chứ nhỉ?
Tiếp tục tiến lại gần thanh chắn cửa sổ, Avril nheo mắt soi lên những vết chân to tướng ám bùn trên thành của sổ, đôi khi lại nhìn ra ngoài, nơi ánh trăng vằng vặc rọi chiếu hay mảnh đất trống trải nằm bên dưới cửa số, ra vẻ thích thú rõ mặt:
-Mình bắt đầu thích ông bác sĩ kì lạ này rồi à nha, hành tung rất bí ẩn, xem ra ko phải là một người tầm thường gắn bởi vỏ bọc bác sĩ khùng khùng_Nở nụ cười đểu thấy rõ, Avril khoái chí soi mặt thêm một lượt khắp căn phòng, hòng tìm ra được bí mật nào đó người ngoài ko nên thấy của ông ta, máu thám tử nổi lên như thuỷ triều biển đông, sung lắm_Mà ko, ông ta vốn đã chẳng bình thường để có một hành tung tầm thường, ngay từ khi nhìn thấy sự kinh ngạc cùng nét bối rối ẩn hiện trong đôi mắt màu lam biêng biếc lúc ông ta nhìn thấy Hiểu Nghi đang thoi thóp trong vòng tay mình, mình đã ngờ ngợ một điều gì đó rồi nhưng vẫn cho nó là vô lí nên ko mấy bận tâm. Song, thật đáng tiếc, giờ mọi thứ đang diễn ra lại tố cáo chính bản thân ông ta, kì quặc thay, nếu muốn lẻn đi đâu đó thì cũng ko nên gây ra hiện trường y chang một vụ bắt cóc như thế này chứ? Đánh lừa ai đó hoặc là mình? Hay nó vốn dĩ là sự thật? Cứ cho điều này là sự thật, thì kẻ nào đã bắt cóc một người luôn toả ra luồng khí uy lực như thế? Cứ cho là giả tạo, nhưng ông ta giả tạo điều này để làm cái gì? Càng khiến cho người khác, đúng hơn là mình phải nghi ngờ.
Mãi suy nghĩ, Avril ko hề hay biết mình đã đi đi lại lại trong căn phòng này bao nhiêu lần nhưng vào lần cuối cùng-khi cậu nhìn ra sự luẩn quẩn vô ích của mình- thì cậu lại gặt hái được một thứ ko thể ngờ đến.
Một tờ giấy sâp khuôn bằng một tờ tiền nhăn nhó hiện ra trong đáy mắt cậu, kẹt dưới chân ghế ko biết từ lúc nào. Thấy lạ, Avril cúi nhặt tờ giấy, đưa gần lên mặt để nhìn cho rõ. Quả nhiên, nghi ngại của cậu rất đúng. Tờ giấy nhìn qua có vẻ tầm thường trọn phủ một màu xanh nhạt cứng trững ấy, là một tấm chi phiếu viết bằng tiếng nhật với con số giá trị 10 000 000 yen. Tệ hơn, nó lại có "xuất thân" từ một ngân hàng nổi tiếng với chi nhánh trải rộng hầu khắp châu Á và đang có ý định mon men sang châu Âu-ngân hàng GD (ngân hàng duy nhất do Hàn Gia mở vào những năm 40 của thế kỉ XIX). Điều đó đã tạo nên một mối nghi hoặc mới cho Avril, tự động gắn kết 2 con người tưởng chừng xa lạ trở thành người "trong nhà" của nhau. Ông bác sĩ kì lạ và Hàn Gia Phong, bọn họ có một mối liên hệ với nhau. Tuy chỉ là phỏng đoán, nhưng với những gì cậu vừa phát hiện ra, có chối cãi cũng ko bưng bít được gì nữa.
Đóng chặt cửa phòng làm việc của ông bác sĩ một cách thận trọng, dễ dãi cho những hiện vật bên trong "thư giãn" một chút trước khi bị kẻ nào đó phát hiện và làm rối beng cả lên, Avril hí hứng đem chiến lợi phẩm thu được ra ngoài, ánh mặt rừng rực tự tin lẫn đểu cáng tiến về phía phòng bệnh của cô bạn, tinh thần dường như đã sẵn sàng hầu một đêm ko ngủ để canh chừng.
Song, niềm vui chưa phong toả được khắp tứ chi nội tạng thì cái hoạ lại ập đến bất ngờ. Đương lúc Avril đang thư thái sải bước đi thì đằng sau cậu, một ông bác sĩ với áo blu trắng chưa cài nút hoàn chỉnh gấp gáp chạy về hướng cậu đang đến, theo sau là 2, 3 nữ y tá cũng mang một bộ dạng hớt hải chẳng khác nào bị chó dữ đuổi đòi cắn.
Với bản tính tò mò luôn thường trực, Avril ngay lập tức chặn đường một nữ y tá, nở nụ cười xã giao để mê hoặc lòng người, bắt cô ta phải làm theo ý mình rồi mới dồn dập hỏi:
-Có chuyện gì xảy ra sao mọi người có vẻ gấp gáp thế? Người nào đó mất tích hay lại có thêm bệnh nhân mới ạ?
-Ko phải đâu, chúng tôi vừa nhận tin báo bệnh nhân ở phòng 26 bị sốc thuốc, gặp sau nhé!_Nháy mắt đưa tình với Avril trước khi rời đi, nữ y tá cười nhẹ rồi làm theo "đàn anh, đàn chị" đi trước, chạy nhanh vào phòng bệnh.
-Phòng 26_Ngẫm ngợi một chút với số 26 nghe thật quen tai, Avril mới sực nhớ ra đấy là phòng bệnh của cô bạn mình. Cậu liền hốt hoảng vắt chân lên cổ mà chạy, như một con bò tót điên loạn đâm sầm vào tấm vải đỏ đầy kích thích vậy.
Ngay khi Avril vừa "cán đích", từ bên trong căn phòng sặc mùi thuốc vốn im lìm tĩnh lặng ấy, cô bạn của cậu được người ta bồng lên giường rồi đẩy về phía phòng cấp cứu, bộ dạng thảm thương với mồ hồi nhễ nhại, song, đôi mắt ko còn khép hờ lại bình yên đến kì lạ.
Lẽo đẽo theo sau chiếc xe đẩy, Avril vừa chạy vừa gọi tên cô bạn, sống mũi cậu bỗng đỏ lên và đôi mắt thì cay xè đi. Lần đầu tiên, cậu cảm thấy đau đớn đến như thế đối với một người bạn mình quen biết chưa được bao lâu, hệt như lúc người mẹ yêu dấu của cậu từ giã cõi đời vì trận hoả hoạn bất ngờ.
Mòn mỏi chờ đợi ở hàng ghế chờ, Avril như muốn chết đi vì kiệt sức và buồn bực. Cậu hết đi đi lại lại từ bên bức tường này sang bức tường khác rồi lại ngồi xuống, đứng lên đầy lo âu. Cô bạn cậu đang ở trong căn phòng mà chỉ mấy chục phút trước cô ấy đã ở, nằm lên chiếc giường mà mấy phút trước cô ấy đã nằm. Cậu tự hỏi liệu cô bạn với hình hài ốm yếu như thế, có chịu nổi việc thể xác mình liên tục bị cứa ra, may lại như thế ko. Nghĩ đến mà cậu cảm thấy kinh người, hệt như một cái số, và cái số đó gắn liền với bệnh viện như một ngôi nhà thứ ko rời vậy
-Được rồi, hãy chuyển bệnh nhân đến phòng hồi sức cho tôi!_Sau 3 tiếng nằm trong trạng thái bất động, cánh cửa im lìm ướm bao nhiêu mùi chết chóc bỗng cựa mình mờ ra, một ông bác sĩ già dặn với vầng trán đầy mồ hôi xuất hiện, nâng sự lo lắng trong người Avril dâng đến tột cùng và cũng đem đến cho cậu một niềm vui nhỏ nhoi.
-Sao rồi, bác sĩ? TÌnh trạng của bạn tôi...à ko...vợ tôi như thế nào?_Sực nhớ đến cái luật định kì quặc, Avril nhanh chóng đổi cách xưng hô để tránh hiện trạng lúc nãy lại tái diễn, sắc mặt cậu tái nhợt hẳn đi.
-Cậu đã cho bệnh nhân uống thuốc đúng liều lượng và đúng giờ theo đơn kê của bác sĩ chứ?_Nghiêm mặt hỏi "người nhà" bệnh nhân, ông bác sĩ đảo mắt một lượt lên người cậu, ko hề tỏ rõ cảm xúc và ý nghĩ lên khuôn mặt lạnh như tiền của mình.
-À, cái đó...bác sĩ lúc trước ko nói với tôi, chắc ông ta đã cho cô ấy uống thuốc!_Ngớ người ngạc nhiên một chút, Avril ấp úng ko biết trả lời sao cho phải. Mà thực, ông bác sĩ đó đã đưa đơn thuốc cho cậu đâu chứ.
-Cậu đúng thật bất cẩn, cũng may vừa nãy có người đi qua thấy bệnh nhân co giật nên mới báo tin cho chúng tôi, nếu ko, chậm một chút nữa thì chúng tôi ko thể cứu nổi một mạng người nữa đâu. Mong cậu lần sau hãy túc trực bên bệnh nhân hoặc cho người theo dõi, thấy biểu hiện khác thường thì gọi chúng tôi để tránh việc lúc nãy lại xảy ra lần nữa và tôi ko chắc mình có thể đưa vợ cậu thoát khỏi tử thần một lần nữa_Hoàn thành xong nhiệm vụ của mình, ông bác sĩ nhắc nhở rồi bước đi về phòng mình, cơ đầu lắc nhẹ tỏ rõ sự thất vọng.
Phủ phục người xuống hàng ghết chờ, Avril mệt mỏi vò đầu, tự đấm nhẹ lên trán rồi loạng choạng, vội vã lao vào phòng vệ sinh. Cậu mở khoá nước, hắt dòng nước tinh khiết mắt lạnh lên mặt mình, nhiều, thật nhiều như muốn xua tan đi cơn buồn ngủ đang chực chờ.
Vô dụng! Cậu tự trách bản thân mình đã chẳng thể bảo vệ nổi người bạn của mình, để cho cô ấy phải hết lần này đến lần khác bị người ta *** hại.
Kinh bỉ! Cậu khinh kẻ đã đứng đằng sau việc đó bởi đơn giản, nó ko đơn thuần như việc thân thể bệnh nhân kháng thuốc nên gây ra tình trạng đó và cậu chắc chắn, có ai đó đã cố ý làm thể để đẩy cô bạn vào chỗ chết thêm lần nữa.
Ráp nối những hồ nghi về tấm ngân phiếu với giá trị 10 000 000 yen, về mối liên hệ giữa ông bác sĩ và Hàn Gia Phong, cả về việc sốc thuốc đột ngột dù cố tình hay vô ý của Hiểu Nghi, cậu cho rằng, kẻ đứng sau việc này ko ai khác là Hàn Gia Phong-kẻ đã ngăn cản cậu đưa bạn mình đến bệnh viện.
Ngoài anh ta ra, ai có thể có khả năng làm việc đó chứ? Hồ quản gia, bà ta liệu có nhiều tiền đến thế để mua chuộc người khác sau, hay Lâm Ngọc Thanh, cô ta có thể, nhưng tiền, cũng chỉ là kẻ ngèo túng như Hồ quản gia mà thôi. Trần Bạch Chấn Vũ, anh ta ko dại gì đi giải quyết cái gai trong mắt hộ cho người khác đâu, dù đó là bạn mình. Chỉ có Hàn Gia Phong, người duy nhất có lí do, động lực và điều kiện thích hợp để làm điều đó. Nó cũng có thể giải thích được tại sao ông bác sĩ ấy lại biến mất ngay khi vừa đến phòng.
Rõ rồi, chung quy cũng chỉ muốn giết Hiểu Nghi mà thôi.
Phỏng đoán ư? Cậu tin đó là sự thật thì đúng hơn
-Xin lỗi nhé! Hàn thiếu gia, anh ko có khả năng giết chết cô ấy đâu, vì tôi, sẽ là người ngăn cản điều đó xảy ra!_Nhếch mép cười đểu một cái, Avril nhìn khuôn mặt xác xơ của mình phản chiếu trong gương. Cậu nắm chặt tay thành đấm, ép sức mình xuống nó rồi gập khỉu tay, nhằm vào mặt gương và xé gió...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...