Cô bước theo chân người phục vụ đến căn phòng có chút ánh sáng lọt thỏm ra ngoài. Chồng của cô đang nằm trên đó, trên một cái giường sang trọng có nét phác họa hiện đại, sang trọng với những đường nét chạm khắc tinh tế, nhưng lạ thay, cái máu vàng được mạ trên nó lại mang một vẻ cổ xưa. Một chút phá cách hay sự sai lầm của người tạo ra nó đã khiến nó trở nên khác biệt với mọi thứ trong cái căn phòng tiện nghi hiện đại đó, như một góc tối trong một cái gì đó, mơ hồ...
-Cô chủ, là một người vợ, tôi nghĩ cô chủ nên làm điều gì đó xứng đáng cho chồng mình , phải ko, cô chủ của tôi_Nhẹ mà rợn người, bà quản gia đưa chậu nước nóng cùng với một chiếc khăn trắng còn vướng mùi thoang thoảng của một loài hoa nào đó cho người đối diện, rồi bước ra khỏi phòng, lén nhìn bóng dáng người con gái nhỏ vẫn còn sững người, chờ đợi, tình huống tiếp chăng?
Cô gái bước đến chiếc giường đang nâng niu giấc nồng của chủ nhân đang "hấp hối" của nó. Ko biết trong đầu cô đang mường tượng cái quái gì mà cô bỗng thốt lên một tiếng nhẹ: "đẹp như công chúa ngủ trong rừng vậy, chỉ thiếu cái vương miện với giới tính trái ngược thôi, ko thì hoàn hảo hả"
(Điên quá, tự dưng bảo chồng là công chúa, chắc cô ấy là hoàng tử đó ha)
Cười nhẹ, cô cúi đầu xuống, đối diện với khuôn mặt lo ngủ nói đúng hơn là hôn mê của chồng, khựng một chút rồi từ từ đưa tay vuốt nhẹ lên làn da hơi sạm của chồng, những ngón tay thon nhỏ bắt đầu tạo lực ép và......
cô đã véo má của chồng mình, một lần chưa đủ thỏa mãn, thì véo lần thứ hai, mạnh hơn đến nỗi dấu móng tay vẫn còn in rõ.
Sau khi thỏa mãn cô chẳng nói gì mà chợt bật dậy thật nhanh, đôi mắt có chút khó hiểu rồi nhìn chăm chăm vào chồng: "Ko có, ko có gì cả, ko đau, sao lại ko đau, đáng lẽ phải đau...." Dòng suy nghĩ hỗn độn kéo dài trong tâm gan của một cô gái đang tìm kiếm một cái gì đó từ người chồng của mình, rồi lại não nề thất vọng trước những gì vừa đạt được. Cô đã yêu anh?
Nếu yêu anh mới cưới anh chứ? Nhưng tại sao cô ko hề đau nhói khi véo vào má người chồng tội nghiệp, người phải chăng cô đã yêu, lúc trước? Bàng hoàng, khó hiểu, vỡ lẽ, cụt cẫn,...tất cả đều khiến cô xoáy vào một câu hỏi vô thức mà câu trả lời là một hằng số hay một ẩn số bất định cô cũng ko hay. Mà cô còn trong mong gì nữa, chẳng phải do tại nạn mà cô mới mất đi kí ức sao? Chỉ tại cái tai nạn trời đánh đó đã làm cô mất mọi cảm giác về anh, về tình yêu của cô dành cho anh? Tự mình an ủi cho chính mình bằng những suy nghĩ mơ hồ, dù sao thì đâu có ai lại đi cưới người mình ko yêu cớ chứ, cô thở dài. Cô cũng cảm thấy có lỗi vì đã véo anh khi anh ko hề phòng ngự, nhìn anh mồ hôi đầm đìa (chắc tại cô véo), cô sực tỉnh, nhanh tay toan nhúng khăn vào nước thì:
-Cô chủ, chậu đó nguội rồi, cô dùng chậu này tốt hơn_Chưa nhận được câu trả lời từ người đối diện bà ta đã tự mình lấy đi cái chậu nước nguội đó rồi đi thẳng, khẽ nở một nụ cười ma mãnh.
Vô thức, cô chủ nhỏ nhúng khăn vào nữa, những ngón tay bắt đầu chìm hẳn trong chậu nước thoáng khói bay ra. Ko có cảm giác rồi thì bắt đầu nón ran và rát bổng. Theo phản xạ, cô giật mình vung tay khỏi chậu, những ngón tay bắt đầu rát mạnh, đỏ tấy. Nếu ở một mình chắc chắn cô sẽ la oáng lên vì đau nhưng bây giờ, trong căn phòng này ko chỉ có mình cô, còn có anh và một vị khách ko mời...Chỉ biết chằm chằm vào sự thay đổi nhanh chóng của những ngón tay trắng nõn đang ngả màu. Sững sờ một chút rồi lại sực tỉnh nhớ đến công việc đang dở dang. Nhanh chóng vắt cạn nước trong chiếc khăn vẫn còn hơi nóng. Cô lau nhẹ lên vầng trán chồng, má, cổ, (nói chung những bộ phận bị hở)...một cách thản nhiên, khuôn mặt ko chút biến sắc nhưng lại ẩn chứa sự đau đớn trong ánh mắt giận dữ. Toan đứng dậy thì cô bỗng bị đôi tay của ai đó kéo lại. Mất đà, toàn thân cô ngã vào lòng người chồng đang ngủ mớ. Hắn ta liếm nhẹ một khoảng da trắng hòng trên cánh tay dài đang bị nắm lấy rồi cắn...
Trời ơi đất hỡi, cô nàng của chúng ta còn chưa khỏi bàng hoàng trước cú ngã bất ngờ thì nay lại bị cắn bởi người chồng của mình. Quay đầu nhìn người chồng ngây thơ vẫn đang cắn lấy tay mình, ko nhịn nổi, đau điếng, cô hét lớn vào mặt tên u mê dại khờ vẫn đang cắn lấy cắn để:
-Có nằm mớ thì cũng phải phân biệt đâu là thịt gà và thịt người chứ!
-Đau đó, biết ko hả? Thả ra đi!! Thả ra!!
Tên chồng đáng chết vẫn ngủ say trong khi người vợ đang yêu của hắn ko ngừng la hét. Cũng may ngôi biệt thự này quá rộng nên ngoài những người trong biệt thự thì người ngoài hầu như ko nghe thấy. Chỉ có điều, người hiểu chuyện thì một tròn mắt, một cười ngắt nghẻo, người ko hiểu chuyện thì lại suy diễn mây mưa chắc ai cũng biết. Hazz...
***
Người đàn bà với đôi kính giày tiến về một khoảng không mịt mùng phía trước với một ánh đèn cầy nhỏ len lói chập chờn. Vừa đi, người đàn bà vừa mỉn cười nhỏ, chỉ một chút, sự hài lòng vô tận pha chút giận dữ khiến bà ta mệt mỏi, ngồi thụp xuống chiếc ghế ghỗ trong căn phòng tối om. Hài lòng vì ai đó, sự tổn thương, con người đó-mục tiêu của bà, có thể nói, đã trúng tên rồi nhưng theo một con đường khác, ngoài toan tính của bà ấy. Cái bẫy được giăng ra chờ đợi con mồi nhỏ nhưng con mồi nhỏ lại lảng tránh mà kẹt trong chiếc bẫy của chính mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...