"Hay là...nó vốn chỉ là bình phong...cho cô bước vào Hàn Gia?"
Trên một đỉnh núi ko mấy cao nhưng đủ đến khiến con người ta nhìn xuống bạt ngàn cây cối phía dưới phải ngợp, trong làn sương đượm mùi tươi mới của một buổi sáng hiu quạnh, có 2 cô gái mà dường như chỉ là một đang nói chuyện với nhau, cứ như thể ko nơi nào thích hợp hơn cho họ lập cảnh tái ngộ mà lại chọn nơi hoang sơ ko bóng người này vậy, phải chăng, còn có một lí do nào khác khiến họ lẩn tránh đi ánh mắt tò mò của người chung quanh nên phải đi đến tận đây.
-Chị hãy dừng lại đi, chấm dứt tại đây ngay khi còn có thể, được chứ?_Nắm chặt tay người con gái có khuôn mặt y hệt mình với thái độ bất cần trước mặt, chủ nhân của đôi tay thoáng nét cầu xin, cơ hồ muốn rơi lệ khi nhìn thấy vết thương âm ỉ trên cổ đối phương
-Dừng lại? Dừng lại cái gì chứ? Chấm dứt à? Nhưng chấm dứt việc gì mới được?_Cô gái kia nhếch mép cười, lời nói bắn ra tràn trề sự mỉa mai
-Cái kế hoạch dơ bẩn đó, em ko muốn chị lún sâu hơn vào vũng bùn, để rồi bị mắc kẹt, tâm hồn bị nhuốm bẩn, cho dù là em hay bất cứ ai, sẽ ko thể kéo chị ra nổi, tâm hồn cũng ko thể được gột rửa khi đã quá muộn
-Tiểu thư Shiori, cô nhiều lời quá đấy, từ khi nào cô bắt đầu biết nhúng mũi vào chuyện của người khác thế, muốn gì thì nói thẳng đi, tôi ko muốn tốn thời gian vô ích, người như tôi bây giờ rất bận rộn, ko có nhiều thời gian đâu_Gạt đôi bàn tay kia ra khỏi mình, cô gái mang vẻ bất cần phủi phủi như thể cơ thể vàng ngọc của mình đã bị nhuốm bẩn
-Em sẽ đảm bảo cho chị có cuộc sống sung túc sau này, chị ko cần phải làm gì cả, em sẽ cho chị số tiền mà chị muốn đạt được_Tiếp tục giữ vững ý muốn thuyết phục người kia dù biết mình bị coi thường đến mức nào, cô gái với cái tên đậm chất Nhật Bản đưa ra điều kiện
-Đảm bảo? Cô lấy gì ra đảm bảo đây? Hay là Huyễn Nhi, cô định lấy cái thân phận hão huyền ko đáng một xu mà lão già sắp đóng nắp quan tài của nhà Kuroyuki đó mang lại cho cô để đảm bảo sao, tôi ko nghĩ cô lại ngây thơ đến mức đi đặt niềm tin của mình vào đó đâu, thật ngu ngốc
-Chỉ cần chị sống sung sướng là được chứ gì? Chị làm mọi việc cũng chỉ vì mục đích đó thôi đúng ko? Vậy thì em sẽ cho chị tất cả. Hãy từ bỏ đi, ngay lập tức_Ko mềm mỏng được thì phải cứng rắn, Shiori gằn giọng ra lệnh
-Điên, từ bỏ? Trong từ điển của Hà Hiểu Nghi này ko có cái từ hèn mọn, thấp kém đó, tiểu thư Shiori, tôi khuyên cô một câu chân thành với thân phận là một người chị, mặc dù tôi cũng chả thích thú gì với cái thân phận này, cô nên về nhà đi thì hơn, về nhà mà hưởng thụ trước khi lão già đó lìa đời, nếu ko, cái thân phận đó sẽ chẳng dùng được gì thì uổng lắm đấy
-Cho dù phải chết…
-Hở?
-Em cũng sẽ đem chị trở về…thoát khỏi sự truy lùng của Hàn Gia
"Tôi đứng đó, nói những điều mà tôi ko hiểu tại sao tôi phải nói, nghe những điều mà tôi ko hiểu tại sao mình phải nghe, tôi chỉ biết rằng, cô gái đó, người có khuôn mặt thật quen thuộc, là một người rất quan trong với tôi, tôi cần phải làm điểu gì đó để ngăn cản cô ấy, nhưng mà ngăn cản cái gì? "
Từ trên vách núi cao, một chiếc ô tô, đen, lao thẳng, mịt mù khói, chỉ nghe thấy tiếng nổ chói tai, lửa, bùng cháy…và hai cô gái kia, hòa lẫn vào làn khói...biến mất ko một vết tích
Nếu đây là một cậu chuyện thật, sẽ rất bất hạnh cho những nhân vật mắc kẹt trong nó, nhưng ko hơn ko kém, giấc mơ thì vẫn chỉ là một giấc mơ
"Bàn tay, một bàn tay của ai đó, khẽ chạm nhẹ, hơi ấm, mình có thể cảm nhận được, sự cư ngụ của hơi ấm đó, trên gò má, thật dịu dàng, thật lâu… Mình muốn chạm vào bàn tay ấy, muốn níu giữ, trước khi bàn tay đó rời đi, hơi ấm này, mình ko muốn nó tan biến, dù chỉ là lúc này… Thật đau đớn, mình cảm thấy sự tê buốt của từng ngón tay, cổ tay, cánh tay, mình muốn cử động, nhưng sao thật khó. Cái gì đó đã ngăn cản, cứng và khô ráp…"
-Shiori!_Một giọng nói vang vọng cô động trong khoảng ko vô hình, thật khẽ và nhẹ nhàng nhưng lại có mãnh lực khơi giậy tiềm thức của một con người
-Onii-chan!!
***
-A!...đau_Trở mình, Hàn thiếu phu nhân cả người bị một lớp băng trắng chật ních vây lấy, nhất thời chỉ có thể cử động những bộ phận còn lại trên mặt rên rỉ, cơ thể bắt đầu cảm nhận được những cơn đau tê dại đang dấy lên
-Nằm yên đi, đừng cựa người nữa_Nhẹ nhàng một cách đáng nghi, Hàn thiếu gia nhanh chóng rút những ngón tay đang ngự trên má người kia, che đậy bằng cách đánh lạc hướng sự chú ý của người khác
-Chồng..._Sựng người một chút, Hiểu Nghi đưa mắt nhìn mình bị băng bó toàn thể y chang như một cái bánh cuốn hình người khổng lồ mà kinh ngạc, cơ thể bí bách khó chịu khiến cô ko ngừng cố thoát ra khỏi chúng_Sao...sao...mà khoan...lúc nãy anh véo em?
-Tôi chỉ muốn đánh thức cô dậy bằng biện pháp mạnh thôi_Chống chế một cách phi thực tế, thiếu gia họ Hàn nhìn vết đỏ đang hằn trên má vợ mình mà cảm thấy có chút hối lỗi
-Anh có bị đứt dây nào ko thế, tự dưng đi véo má người khác, vô duyên vừa thôi_Vừa vùng vẫy Hiểu Nghi vừa nhăn nhó lườm ông chồng “yêu quý”
-Véo thế mà cô vẫn chưa tỉnh đấy_Nói đoạn, Hàn thiếu gia búng nhẹ vào vùng má đang ửng hồng của vợ, chêm thêm một câu cho hả dạ_Cô ăn gì mà nhiều thịt thế, véo hoài giờ mới thấy cô hét đấy, tưởng cô chai rồi chứ
-Véo hoài là sao hả? Anh độc ác vừa vừa thôi, dám nhân lúc vợ mình ko đề phòng làm chuyện bậy bạ hả? Anh xứng mặt đàn ông lắm à?
-Tôi ko xứng mặt đàn ông thì cô nghĩ cô xứng mặt đàn bà lắm nhỉ? Người gì mà hở tí là nhảy lầu tự tử, nếu ai ko biết lại nghĩ tôi hành hạ cô đến mức cô uất ức mà nhảy đấy, cô cư xử cho đúng thân đúng phận đi
-Nhảy lẩu á? Ai?_Ngưng giãy giụa, Hiểu Nghi tròn xoe đôi mắt ko thể ngây thơ hơn được nữa nhìn chồng_Từ này mới đấy, lại còn độc nữa
-Cái mặt hí hửng đó là gì hả_Ngớ người trước phản xạ của vợ, thiếu gia họ Hàn đưa tay áp lên trán vợ rồi áp lên trán mình, nghĩ ngợi gì đó rồi nói tiếp_Ko nóng mà sao đầu óc cô kì thế hả, mà cũng phải, cô nhảy từ tầng 3 xuống tiếp đất ngoạn mục như nữ hiệp giang hồ thế cơ mà. Chắc lại muốn chơi trội nhưng cơ thể ko cho phép thể là tiếp đất xong thì xỉu, báo hại tôi phải vặn óc thắc mắc nguyên do tại sao cô nhảy lầu
-Ai mà biết, em đang nói chuyện với vài người có lẽ biết rất rõ về em thì tự dưng bị ngã xuống thôi
-Biết rõ về cô?_Nghi hoặc nhìn vợ, Hàn thiếu gia có chút lo lắng, đôi lông mày đen cuốn hút khẽ nhưỡn lên một li
-Em ko biết, nhưng họ nói những điều rất kì lạ
-Kì lạ gì?
-Họ bảo em là người đầu tiên vừa vào trường đã công khai sẽ cưa đổ Hàn thiếu gia-người được mệnh danh là "Ông Hoàng" của P&P- cũng chính là anh
-Còn gì nữa_Dần nhuốm màu đen kịt của bóng đêm tràn lan, Hàn Gia Phong tiếp tục gặng hỏi, cơ tay nắm chặt kìm nén một điều gì đó
-Họ còn hỏi em một thứ..._Chậm rãi nhất có thế, Hiểu Nghi nhìn chồng chằm chằm ko dứt, ánh mắt ngây thơ giờ như một con nhím con xù gai trước mặt kẻ thù, lộ rõ sự dò xét đang bao trùm
-...
-"Cái thai trong bụng cô...đi đâu mất tiêu rồi...?"
Đưa tay đang bị băng bó sặc mùi thuốc về phía chồng, Hiểu Nghi mím chặt môi, nửa do dự nửa lại muốn có thể được đặt lên đôi gò má thoáng u buồn kia, trái tim vốn như một tảng băng vô chủ giờ lại quẫy mạnh như con cá đớp trăng dưới hồ, đau nhói cô tiếp lời
-"Hay là...nó vốn chỉ là bình phong...cho cô bước vào Hàn Gia?"
-Cô tự rơi hay có người đẩy?_Vô tình hay cố ý ko nghe những từ tiếp theo của Hiểu Nghi, Giai Phong gạt bỏ mọi cảm xúc vừa khơi lên trong mình, đưa đôi mắt bình tĩnh như biển lặng chiếu tưởng lên cô vợ của mình, hỏi như chẳng có gì xảy ra
-Em ko biết..._Khó khăn lắm mới ko để người kia nhìn thấy những ngón tay lưu luyến của mình, Hiểu Nghi cúi mặt, người dựa hẳn vào thành giường_...có lẽ tại lúc trước em ăn ở thất đức nên ông trời cũng muốn thủ tiêu em thôi mà
-Két!..........Tiếng mở cửa bỗng vang lên kèm theo gương mặt quen thuộc của Hồ quản gia cắt ngang cuộc đối thoại buồn, bà ta cúi gập người, kính cẩn:
-Thiếu gia, ông ta đã đến!
-Đúng lúc nhỉ?_Khẽ nhếch mép cười, Hàn thiếu gia dựa người xuống chiếc ghế đệm bên cạnh giường vợ, loay hoay với chiếc điện thoại trên tay
-Cậu chủ, thứ lỗi tôi đến muộn_Theo sau Hồ quản gia là một ông bác sĩ già với khuôn mặt hốc hác và chiếc đầu hói bóng loáng lại càng bóng loáng hơn khi ướt sũng mồ hôi, cũng cúi gập người, thận trọng lấy khăn chấm chấm mồ hôi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...