Ác Quỷ Đến Từ Hư Không
Tôn Hạo Minh sẽ chuyển đồ đạc tới vào ngày mai. Đáng lẽ thì anh sẽ trở về phòng trọ để ở đêm cuối cùng nhưng với sự tò mò của mình, anh quyết định ở lại đây đêm nay để tìm hiểu ngôi nhà.
Đầu tiên anh ghé qua các phòng ngủ, mọi thứ đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, không thể nhận ra đây từng là hiện trường một vụ thảm sát. Dù không tin vào ma quỷ hay linh hồn, Tôn Hạo Minh vẫn chắp tay lại cầu nguyện cho linh hồn người đã khuất.
Căn phòng hiện tại hoàn toàn trống trải, sáu mặt đều là tường cách âm. Đối diện với cửa ra vào chính là cửa sổ.
Anh bước đến bên cửa sổ, kiến trúc nơi này xây dựng cửa sổ với các rào chắn chống trộm. Xem ra hung thủ khó lòng đột nhập từ đây, lối duy nhất mà hung thủ có thể vào là từ cửa chính.
Vậy thì ông lão kia hẳn phải nhìn thấy hắn. Nhưng cũng có khả năng với hàng chục năm yên bình, ông lão đã có tâm lý rằng mọi ngày đều như nhau và bất cẩn để lọt mất khung cảnh quan trọng. Anh nghĩ vẫn nên tin tưởng ông lão, chỉ khi hết cách giải thích mới nên nghĩ tới khả năng đó.
Các phòng khác như phòng ăn hay kho cũng đều không có lối nào để đột nhập.
Có tin nhắn từ La Cẩm Vân, anh liền mở ra để đọc.
La Cẩm Vân: Nếu có chuyện gì xảy ra thì đừng suy nghĩ gì hết mà cứ chạy khỏi nhà nhé. Không ai cười anh đâu. Chúc anh ngủ ngon.
Tôn Hạo Minh: Anh hiểu rồi. Không có ác quỷ nào đâu, em cứ yên tâm. Em cũng ngủ ngon nhé, đừng suy nghĩ nhiều.
Anh tiếp tục công cuộc khám phá ngôi nhà của mình. Đã xem xét hết các phòng, điều kế tiếp mà Tôn Hạo Minh muốn thấy là căn phòng bí mật. Dù không biết vị trí chính xác, song trong một bài báo có nói công tắc để mở cửa là một ngọn đèn trên tường.
Tôn Hạo Minh mò mẫm từng chiếc đèn, dù sao anh cũng muốn kiểm tra một lượt, xem còn căn phòng bí mật nào khác nữa hay không. Lần mò mãi thì cuối cùng Tôn Hạo Minh cũng tìm được căn phòng bí mật.
Cũng như các căn phòng khác, nơi này đã được dọn dẹp sạch sẽ, không còn chút dấu vết nào của trận pháp triệu hồi ác quỷ. Tôn Hạo Minh bước đi quanh phòng, anh không rõ nơi này được tạo ra với mục đích gì. Nhưng điều đó không quan trọng, theo lời của Vương Kiến thì ông đã phát hiện ra nơi này nhờ một mẩu giấy.
Bức tường này đóng mở bằng cách xoay một góc 90 độ, vậy thì khả năng có vật kẹt lại là khả thi. Nhưng tại sao lại có mẩu giấy ở đó? Đây là một câu hỏi mà anh rất thắc mắc, liệu phải chăng tất cả chỉ là trùng hợp?
Anh bước ra khỏi căn phòng bí mật, chọn một phòng ngẫu nhiên để đi ngủ. Việc tiếp theo có lẽ là nên tìm hiểu sâu hơn về nhóm bạn của An Tố Vy. Các thông tin báo chí đều không có thông tin về họ, Tôn Hạo Minh đành phải tìm cách khác để tiếp cận.
Người anh họ của An Tố Vy có thể sẽ biết gì đó, nhưng phải làm sao để mở lời đây? Thông thường thì gia đình nạn nhân sẽ không thích nhắc lại chuyện không vui, đặc biệt là khi đã trải qua đến tận 30 năm rồi.
Anh đã có thông tin liên lạc của ông ta khi trao đổi việc mua bán nhà, bây giờ chỉ cần tìm một cái cớ thích hợp là được. Ngày mai anh sẽ bắt đầu nghĩ cách, Tôn Hạo Minh thầm nghĩ.
Sáng hôm sau, La Cẩm Vân đã gọi anh từ sớm để hỏi thăm tình hình hôm qua.
“Anh có ổn không? Không gặp chuyện gì đấy chứ?” Cô lo lắng hỏi.
“Tất nhiên là không rồi. Anh đã bảo mà, làm gì có ác quỷ nào. Tất cả chỉ là mọi người đã cường điệu hóa mà thôi.” Tôn Hạo Minh lại một lần nữa khẳng định quan điểm của mình.
Nghe thấy vậy, La Cẩm Vân cảm thấy yên tâm. Cô bắt đầu nghĩ có lẽ anh đã đúng. Họ nói vài chuyện phiếm rồi cô phải tới trường.
Sau cuộc gọi của La Cẩm Vân là cuộc gọi từ sếp của anh. Ông giao cho anh một lượng lớn công việc, thậm chí còn nhiều hơn so với khi làm việc trực tiếp tại công ty. Vậy là kế hoạch tìm kiếm thông tin của anh bị phá sản. Đây chỉ là để phục vụ tính tò mò cá nhân của anh, tất nhiên không thể quan trọng bằng công việc mưu sinh được.
La Cẩm Vân trước khi tới trường đã ghé qua văn phòng thám tử, cô thuê một người để quan sát cuộc sống của những người thợ lau dọn hôm đó. Nếu thật sự ác quỷ sẽ trừng phạt những kẻ mạo phạm thì những người này nằm trong danh sách nguy hiểm. Cô định bụng rằng nếu sau một tuần vẫn không có gì diễn ra thì có thể an tâm là ác quỷ chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng.
Người thám tử có vẻ thấy khá kì lạ với yêu cầu này, ông ta không đoán được mục đích của cô, nhưng chỉ cần có tiền đầy đủ thì mục đích là gì cũng không quan trọng nữa.
“Dù điều đó đồng nghĩa là mình sai và chỉ toàn tưởng tượng lung tung, nhưng mong rằng thật sự không có ác quỷ.” La Cẩm Vân cầu nguyện trước khi vào lớp học.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...