Tối hôm đó, La Tường chuẩn bị để đi thăm người ba chưa từng gặp mặt của mình.
“Thật tốt khi mọi thứ diễn ra thế này. Vậy là không còn một vụ án mạng nào sẽ diễn ra nữa cả.” Lý Mẫn mỉm cười nói.
“Em đang nói gì đấy? Tại sao lại không có?” La Tường mở hộc tủ, lấy ra một con dao găm leo núi bỏ vào túi áo.
“Cái gì? Không phải là ba anh chưa từng có ý định bỏ rơi anh sao? Anh còn muốn làm gì nữa?” Lý Mẫn hốt hoảng tới chặn cửa phòng.
“Anh không tin.” La Tường đáp, sau đó suy nghĩ lại và đáp thật lòng “Anh không muốn tin. Thời gian qua anh đã luôn xem ông ta là kẻ đáng chết, giờ bảo ông ta vô tội, làm sao anh chấp nhận được chứ? Nhất định phải có người phải chết.”
“Không. Sao anh lại trở nên cuồng sát như vậy chứ? Không phải suốt bao năm qua anh vẫn là người tốt sao?” Lý Mẫn nhớ lại bộ dạng máu me của La Tường tại con hẻm, bà đã cảm nhận được sát khí của một con quỷ, đó không phải là bộ dạng của một đứa bé đang chạy trốn.
“Đó là do anh phải nhẫn nhịn chờ đợi thời điểm này. Mục tiêu của anh là ông ta, em đừng cản anh. Tránh ra, Lý Mẫn.” La Tường ra lệnh cho bà.
“Anh không thể không giết người sao?”
“Không thể. Em không nhớ sao, thứ đầu tiên mà em dạy anh từ thế giới bên ngoài là giết chóc còn gì? Sao giờ em lại ngăn cản anh chứ?”
Lý Mẫn hiểu bà có trách nhiệm trong việc thay đổi tâm tính của La Tường, bà nói “Em biết, là do em đã sai. Nếu lúc đó em tìm cách báo cảnh sát, chắc chắn An Tố Vy sẽ bị bắt và anh sẽ được thả ra. Nhưng em luôn lo sợ rằng bốn người còn lại sẽ trút giận lên em. Là do em ích kỉ nên đã bắt anh vứt bỏ nhân tính. Em đã sai rồi.”
“Em không sai. Cảm giác lúc đó rất tuyệt, sao lại thấy có lỗi chứ. Bây giờ thì mau tránh ra.” La Tường lấy con dao khỏi túi.
“Không, dù phải chết thì em cũng không để anh…” Lý Mẫn chưa nói hết lời thì La Tường đã ra tay. Lưỡi dao cắt đứt cổ họng của bà, giống với cách mà nhóm An Tố Vy phải chịu 30 năm trước.
Lý Mẫn không thể tin được là La Tường sẵn sàng ra tay, bà gục xuống chết mà không nhắm mắt. Ông bình tĩnh thay bộ đồ dính máu và rời đi.
Lái xe tới địa chỉ mà Vương Kiến đã cho, ông tới gõ cửa, giấu sẵn con dao sau lưng. Cánh cửa bật mở, là một ông lão hơn sáu mươi tuổi. Xét về tuổi tác hoàn toàn trùng khớp, không nghĩ nhiều, La Tường vung dao đâm tới.
Ngay lúc đó, một bóng người lao tới và vật ngã ông ta xuống đất. Liễu Phiên sợ hãi đóng cửa lại.
“Hóa ra mày vẫn còn cố chấp không tin à? Với tội danh giết người bất thành này thì đừng hòng thoát tội.” Hóa ra bóng người đó là Vương Kiến.
Tôn Hạo Minh và La Cẩm Vân bước ra từ chỗ nấp gần đó. Họ đã lo sợ La Tường có thể có ý đồ khác khi nhìn vào mắt ông, do đó đã nấp sẵn ở đây chờ ông tới.
“Ba, tại sao ba lại hành động như thế chứ? Con có thể thông cảm việc 30 năm trước nhưng Liễu Phiên ông ta có tội gì đâu?” Cô vừa khóc vừa gào lên, cô biết không còn khả năng cứu La Tường được nữa.
La Tường nắm chặt cán dao bò lùi xa khỏi Vương Kiến, ông nói “Tao cần phải giết người, nếu không thì tâm của tao không thể yên được. Bọn mày mà bước tới đây thì cũng sẽ nhận kết cục như Lý Mẫn đấy.”
“Cái gì? Dì đã…” Tôn Hạo Minh bàng hoàng, anh nhìn sang La Cẩm Vân, lúc này cô chết lặng, không nói nên lời. Họ nằm mơ cũng không dám nghĩ ông có thể đi xa tới vậy.
“Mày đã giết một mạng người rồi sao? Thằng khốn này.” Vương Kiến xông tới tấn công La Tường. Ông ta vung dao lên, Vương Kiến nghĩ rằng đây là đòn nhắm vào mình nên phòng thủ. Không ngờ là La Tường lại tự đâm mình.
“Tao sẽ không trở lại với bốn bức tường đâu.” La Tường nói những lời cuối trước khi rút dao ra, máu bắn tung tóe lên người Vương Kiến, ông ta biết mình không thể đấu lại người cựu cảnh sát này “Đau, đau quá. Ra là bị giết cảm giác thế này.”
Vương Kiến đá con dao đi và cố gắng cầm máu nhưng La Tường đã chết rất nhanh sau đó.
****
Đám tang của Lý Mẫn và La Tường được diễn ra. Với hành động của La Tường, Vương Kiến không thể nào giấu được chuyện về ác quỷ đến từ hư không nữa. Số lượng người dự đám tang không nhiều, họ đều ghê sợ ác quỷ.
Khách khứa lần lượt ra về sau lễ tang, chỉ còn Tôn Hạo Minh vẫn ngồi cạnh bên La Cẩm Vân.
“An Tố Vy đã thất bại trong việc triệu hồi ác quỷ, nhưng bà ta đã thành công trong việc tạo ra một con ác quỷ.” Cô nhìn lên tấm ảnh thờ của La Tường, cảm giác vô cùng ghét bỏ, nếu không phải vì đạo làm con thì cô còn không muốn tổ chức tang lễ cho ông. Cô không thể tha thứ cho kẻ giết mẹ mình.
Tôn Hạo Minh trầm mặc gật đầu, bây giờ ai đúng ai sai không còn quan trọng nữa, thứ anh quan tâm là La Cẩm Vân rồi sẽ ra sau khi đột nhiên mất cả ba mẹ, lại còn lộ ra việc họ là những kẻ giết người, là ác quỷ trong truyền thuyết.
“Em đừng buồn, dù chuyện gì xảy ra thì vẫn còn có anh bên em mà.” Tôn Hạo Minh nói.
“Em là con gái của ác quỷ và đồng đảng của hắn, anh không sợ em cũng sẽ giống họ sao? Anh đừng nên dính tới người xui xẻo như em.” La Cẩm Vân giờ đã hiểu cảm giác thấy mình không xứng mà Tôn Hạo Minh thường nói.
“Anh không quan tâm, em vẫn thường nói chỉ cần hai người yêu nhau là được mà. Em hay nói gì khi chúng ta bất đồng nhỉ? Chúng ta sẽ thay phiên nghe lời nhau đúng chứ? Vậy lần này nghe lời anh, đừng bao giờ suy nghĩ như vậy nữa.” Tôn Hạo Minh nói, anh không có ý định cho cô phản đối.
“Vâng.” La Cẩm Vân mỉm cười đáp, cô cảm thấy mình vẫn còn rất may mắn khi có người quan tâm. Cả hai chuẩn bị để trở về nhà, trước đó La Cẩm Vân tháo tấm hình của La Tường xuống và ném vào thùng đốt giấy tiền, trả ác quỷ về với hư không.
…-HẾT-…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...