Ác Quỷ Đến Từ Hư Không

Sau cái chết của mẹ, cuộc sống của Lý Mẫn trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Lúc đầu, cô vẫn thường mất ngủ do phải chịu gánh nặng tâm lý việc gián tiếp giết năm mạng người. Theo thời gian, cô đã thuyết phục được bản thân rằng bọn họ đều đáng chết.

Năm đó, cô vào đại học. Có một anh chàng sinh viên khóa trên tới bắt chuyện với cô tại nhà ăn. Lý Mẫn cho rằng cũng chỉ là một người có ý định tán tỉnh mà thôi, cô thuộc dạng có nhan sắc nên từ thời cấp ba đã quá quen với chuyện này.

“Cậu là Lý Mẫn phải không?” Chàng trai đó hỏi.

“Anh biết tôi sao?” Lý Mẫn hỏi lại, xem ra người này đã tìm hiểu về cô từ trước. Những kiểu người này thường sẽ khá phiền phức để từ chối họ.

“Tất nhiên rồi, chúng ta đã gặp nhau vào 10 năm trước, cậu không nhận ra tôi sao? Còn tôi vẫn có thể nhận ra cậu sau bao thời gian qua.”


Mười năm trước là lúc cô còn đang học tiểu học, một người bạn lâu ngày không gặp ư? Lúc đó còn có một sự kiện khác mà cô vẫn chưa quên được.

“Anh là…” Lý Mẫn kinh ngạc, không ngờ lại có ngày gặp lại nhau.

“Đúng vậy, tôi là cậu bé năm đó đây.”

Trong thoáng chốc, Lý Mẫn nhớ lại bộ dạng máu me ngày nào của anh ta. Điều đó khiến cô có thoáng sợ hãi. Nhớ lúc đó anh ta rất thấp và nhỏ con nên cô đã nghĩ họ bằng tuổi nhau. Nhưng xem mã số sinh viên trên thẻ của anh ta thì mới biết là cô nhỏ hơn hai tuổi.

Lý Mẫn quan sát anh ta, bây giờ thì trông anh không khác gì một người bình thường, không ai nghĩ anh từng giết năm mạng người khi còn nhỏ. Cô hỏi thăm cuộc sống của anh, và phát hiện ra anh cũng sống như người bình thường thôi, không có gì khác biệt.

“Anh đã hòa nhập được với cuộc sống, thế là tốt rồi.” Lý Mẫn cảm thấy vui khi hành động năm đó đã giúp mọi thứ tốt hơn “Anh đã có một cái tên rồi nhỉ?”

Trên thẻ sinh viên của anh ta ghi hai chữ “La Tường”. Sau khi gặp lại không lâu, La Tường bảo rằng mình yêu cô. Lý Mẫn không ngạc nhiên vì điều đó, dù sao cô cũng là người đầu tiên mà anh ta gặp ngoài mẹ mình. Theo hiệu ứng vịt con, cô là người quan trọng nhất với anh cũng dễ hiểu. Ngoài ra cũng nhờ ý tưởng của cô mà La Tường có thể thoát khỏi cuộc sống bị giam cầm, vậy nên nếu anh ta chuyển hóa lòng biết ơn thành tình yêu cũng là dễ hiểu.

Về phía Lý Mẫn, cô vốn có sự đồng cảm về cảnh ngộ với La Tường, và việc họ gặp lại tại trường đại học có thể xem là định mệnh nên cô cũng không từ chối. Thật ra, vẫn còn một lý do khác khiến cô buộc phải nhận lời, đó là cô cảm thấy anh ta sẽ hóa thành ác quỷ nếu như phải chịu tổn thương. Đối với La Tường, Lý Mẫn vừa yêu thương vừa kinh sợ anh ta.


Năm đó, họ không cẩn thận nên có thai. Kết quả là Lý Mẫn phải tạm nghỉ một năm để sinh đứa con gái, đặt tên là La Cẩm Vân. Gia đình Lý Mẫn vốn sở hữu một công ty kinh doanh nên La Tường và Lý Mẫn sau khi tốt nghiệp đều làm việc tại đó.

Thời gian trôi qua, La Tường dường như đã bỏ lại được quá khứ phía sau lưng. Anh ta nhận thấy con mình rất thân thiết với một chàng trai nghèo tên Tôn Hạo Minh. La Tường không có vấn đề gì với việc đó, vì xuất thân của anh ta vốn cũng không tốt, mặc dù ít ai biết được việc đó.

Mọi chuyện trở nên rắc rối hơn khi Tôn Hạo Minh mua lại căn nhà của An Tố Vy. Việc này khiến La Tường và Lý Mẫn lo lắng, sợ rằng Tôn Hạo Minh sẽ phát hiện ra được căn hầm bí mật mà La Tường từng ở. Lúc đó, bí ẩn về ác quỷ đến từ hư không sẽ bị lật tẩy. Mặc dù đã hết hạn truy tố, nhưng chắc chắn họ sẽ bị người đời ghê sợ. Và con gái họ cũng sẽ không được yên ổn.

Lý Mẫn biết được La Cẩm Vân đã cho điều tra các người nhân viên lau dọn với nỗi lo sợ về lời nguyền ác quỷ, bà đã thuê người làm bị thương những người đó với hy vọng Tôn Hạo Minh sẽ tin vào lời nguyền mà chạy trốn.

Nhưng anh cứng đầu hơn họ nghĩ nhiều. Cho đến khi cựu cảnh sát Vương Kiến xuất hiện thì họ hiểu rằng chắc chắn Tôn Hạo Minh sẽ không từ bỏ, cả con gái họ La Cẩm Vân cũng đang dần thay đổi quan điểm.

Lúc đó, La Tường đã quyết định thay đổi suy nghĩ, ông gợi ý cho họ tìm ra căn hầm bí mật kia, đánh cược khả năng có thể bị bại lộ danh tính.


“Nhưng đứa bé kia bây giờ có thể đi đâu được nhỉ? Qua bao nhiêu năm rồi thì khó mà truy tìm được nữa. Nếu còn sống thì nó cũng phải bốn mươi tuổi rồi.” Vương Kiến nói.

Tôn Hạo Minh thoáng giật mình, bốn mươi tuổi là bằng tuổi với La Tường. Trong đầu anh bắt đầu hiện ra các suy nghĩ. Anh thấy căng thẳng trước dự đoán đó.

La Tường bỗng nêu lên một ý kiến “Có thể cậu bé đó sẽ tìm ba của mình.”

“Cái gì cơ?”

“Có thể An Tố Vy đã kể cho thằng bé biết ba nó là ai. Và sau khi thoát khỏi đây nó đã đi tìm ba của mình.” La Tường giải thích. Thực tế An Tố Vy chưa bao giờ nói với ông về ba của ông mà chỉ bảo rằng vì ba của ông bỏ rơi bà nên bà mới mất niềm tin hoàn toàn vào con người. La Tường đang muốn lợi dụng lực lượng của Vương Kiến để giúp mình tìm người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận