Tôi và Miko ngạc nhiên đến nỗi không thốt ra lời, nhưng giọng nói bình tĩnh ngoài cửa đã đem chúng tôi trở về với lý trí:
- Dựa vào đâu mà ông muốn chúng tôi tin ông?
San đứng khoanh tay trước cửa, nhìn ngài Lancer với ánh mắt vô cùng cảnh giác, thuyết phục một người vô cùng thông minh và bình tĩnh như cậu ta mới là khó khăn nhất. Nhưng ngài Lancer không hề lo lắng mà ánh mắt nhìn San còn hiện rõ vẻ thích thú, ông ta quay lại nhìn tôi một hồi rồi đặt lên bàn một chiếc hộp khá tinh xảo, mạ vàng có khóa:
- Không sai, muốn mọi người tin thì hơi khó nhưng cô Kuroshi, ba mẹ cô đã để lại chiếc hộp này và tôi nghĩ chỉ có cô mới mở được nó.
Tôi nghi ngờ nhìn chiếc hộp, đúng là khi tôi bắt đầu biết nhận thức, tôi chỉ giữ được một kỉ vật duy nhất của ba mẹ, một chiếc chìa khóa bằng bạc.
- Ông không chỉ đến đây để đưa tôi chiếc hộp đúng không?
- Thông minh.
Ông ta ngả người ra ghế một cách thoải mái, nheo mắt cười vui vẻ như đang nói chuyện với những người bạn lâu năm:
- Ba mẹ cô là Giáo hội, cũng không quá khó khăn để đoán ra lý do họ chết đúng không?
- Ý ông là họ bị Vampire.. hoặc người sói giết?
- Và nếu cô cậu muốn trả thù cho họ thì chúng tôi luôn sẵn sàng đón nhận cô cậu trở thành một phần của Giáo hội.
Nói từ nãy giờ tôi mới biết mục đích thật sự của ông ta, đó là muốn chúng tôi vào Giáo hội nhưng như thế vẫn chưa đủ để tôi có thể tin tưởng. Ngài Lancer cũng không có ý thúc giục chúng tôi, mỉm cười đứng dậy, chìa tay cho tôi bắt:
- Tôi sẽ lại đến khi các cô cậu đã suy nghĩ thật kỹ.
Đợi ngài Lancer xuống dưới nhà rồi cùng chiếc xe con màu đen khuất dạng, tôi mới quay lại San:
- Cậu nghĩ thế nào?
- Mình có cảm giác không hay lắm, rất bực mình.
- Hả?
- Anh Ian không qua lại với Giáo hội, vậy tại sao ông ta biết chúng ta rời khỏi Ian, còn tìm ra chỗ hẻo lánh này nữa?
Tôi và Miko không hẹn nhau mà cùng ngẩn người, tại sao điều quan trọng Vậy mà tôi lại không nhận ra nhỉ, đây nhất định là cái bẫy, mà bên cạnh Ian chắc chắn vẫn còn tay chân của Giáo hội. San nhíu mày:
- Với lại.. các cậu không ngửi thấy mùi gì à?
Khét! Giờ tôi mới để ý, vội lao vào bếp nhưng đã quá muộn, đồ ăn trưa của chúng tôi cứ vậy mà biến thành than. Vậy là tôi phải gọi đồ ăn sẵn. Trong lúc chờ đợi người ta mang thức ăn đến, tôi cho họ xem báu vật mà mình cất giữ, ngay cả Ian cũng không biết: Chiếc chìa khóa bạc.
Tôi hồi hộp tra chìa khóa vào chiếc hộp mạ vàng, hai tiếng lách cách nhẹ nhàng vang lên. Tôi nhìn Miko và San, họ cũng rất căng thẳng nhìn tôi lấy từng món đồ trong hộp ra.
* * *
Tôi ngồi bó gối trên giường, trước mặt là chiếc hộp mạ vàng mà đích thực là ba mẹ để lại cho tôi. Nghĩa là ngài Lancer không hề nói dối, nhưng Giáo hội cũng chỉ là những người bình thường, vậy tại sao tôi lại trẻ mãi không già?
Ba mẹ tôi bị người ta giết, tôi đương nhiên phải trả thù cho họ, họ không bỏ rơi tôi như tôi đã tưởng, họ không có quyền chọn lựa. Nhưng nếu bảo tôi vào Giáo hội, tôi phải trực tiếp hoặc tiếp tay cho những kẻ muốn giết anh, giết Kiba, Kito, giết ông Sirius, giết Anna, tôi không làm được!
Tôi nhớ mùa đông đó, cái rét tê tái bên góc tường của khu nhà trọ ọp ẹp khiến tôi đông cứng lại, mất cảm giác, những người xung quanh khinh thường tôi, đánh đập tôi, để mặc tôi chết cóng. Và lúc đó, chính Ian nhận nuôi tôi, cho tôi một mái nhà, dạy tôi cách chống trả để khỏi bị bắt nạt, cho tôi những người bạn. Anh bên tôi những đêm tôi gặp ác mộng để tôi yên tâm ngủ, anh làm quá nhiều việc để bảo vệ tôi. Tôi đã từng nói với bản thân mình, dù có chuyện gì xảy ra cũng không bao giờ được phép phản bội anh.
Trước mặt tôi, chiếc hộp mạ vàng ánh lên màu sắc trong suốt, rực rỡ như đá quý.
- San, Miko, hai cậu nghĩ sao?
Trong căn phòng sáng choang anh điện, San ngồi khoanh chân trên ghế, không biết đang làm gì với laptop của tôi, Miko ngồi bên cạnh mải mê lau súng. Cả hai đồng loạt ngẩng lên nhưng chỉ có Miko trả lời:
- Mình có thể hiểu cảm giác của cậu nhưng mình sẽ không vào Giáo hội, chuyện đó quá ngu ngốc và mạo hiểm!
Rồi cô ấy chọc vào sườn San như yêu cầu cậu ấy hỗ trợ nếu tôi chưa bị thuyết phục, và San là một sự hỗ trợ đắc lực.
- Như mình đã nói, có quá nhiều thứ không thể hiểu ở đây và đây có thể là một cái bẫy. Còn một chuyện nữa.
San ngẩng lên nhìn tôi, cậu ấy vô cùng nghiêm túc:
- Có thể mình không tin tưởng Ian bằng các cậu, nhưng đối với ngài Lancer thì hoàn toàn không có chút tin tưởng nào.
- Ý cậu là sao?
- Ba mẹ cậu rất có thể là Giáo hội thật nhưng ông ta có bằng chứng gì cho thấy ba mẹ cậu chết do Vampire mà không phải do xung đột nội bộ Giáo hội?
Tôi sửng sốt nhìn San và cậu ấy cúi xuống, tiếp tục chăm chú vào chiếc laptop:
- Cậu đừng quên ba mẹ Ian, họ không chết do Giáo hội đúng không?
Đúng, Ian đã từng nói ba mẹ anh đã phải trả giá cho việc quá tin tưởng những người bên cạnh mình và anh không muốn tin tưởng ai nữa. Tôi chợt nhớ ra một chuyện:
- Cậu bảo anh Ian để mình đi là bảo vệ mình, ý cậu là gì?
- Hoàn toàn là suy đoán của mình thôi, nhưng anh Ian không muốn để cậu biết quá nhiều không phải vì sợ cậu là gián điệp.
Tôi mở to mắt nhìn San, cảm giác IQ của cậu ấy gấp mấy lần mình hoặc nơtron thần kinh của tôi không đủ dùng. Miko ngẩng phắt dậy như phát hiện ra điều gì đó:
- Anh Ian sợ cậu bị lợi dụng để tìm ra điểm yếu của anh ấy, hoặc là sợ cậu bị bắt..
- Sợ mình bị bắt rồi bị tra khảo như anh ấy lúc nhỏ.
Tôi tiếp lời. Đúng, tự truyện của Neil Freesemen cho tôi biết anh Ian bị tra tấn để moi bí mật của gia tộc mặc dù anh ấy chẳng biết gì. Nhưng tôi không chắc mình có thể làm được như anh, một đứa trẻ 8 tuổi vẫn thản nhiên mỉm cười trước kẻ địch của mình. Khi Neil hỏi, anh đã trả lời những vết thương đó hoàn toàn đáng giá để bảo vệ anh trai.
Tôi mải suy nghĩ, không biết Miko đã bò lên giường từ lúc nào. Chỉ khi cô ấy áp sát vào tôi khiến tôi giật mình bật ngửa ra sau:
- Cậu nói anh Ian lúc nhỏ từng bị tra khảo hả?
San và Miko hiếu kỳ nhìn tôi, tôi đành gật đầu:
- Mình tưởng các cậu biết rồi?
- Chưa, lúc nãy ý mình là sợ cậu bị bắt để uy hiếp anh Ian.
Rồi Miko trở về tiếp tục tỉ mẩn lau chùi khẩu súng bắn tỉa đen bóng nặng trịch của mình, căn phòng lại trở về với sự yên tĩnh. Tôi nằm ngửa trên giường, không ngủ được mà nghĩ linh tinh, tôi biết trái tim mình vẫn nghiêng về Ian.
Sáng hôm sau, chúng tôi vẫn đi làm như bình thường. Sau một hồi đắn đo, tôi quyết định giờ nghỉ trưa sẽ gọi điện cho Kana vì tôi không có dũng khí gọi cho Ian, cũng sợ làm phiền anh không đúng lúc. Kana bắt máy ngay:
- Kana, em đang làm gì đấy? Anh Ian có ở đó không?
- Không, em đang ăn trưa.
- Vậy bao giờ anh Ian về?
- Em không biết, từ khi anh chị đi, anh Ian ở bên thế giới kia suốt, một tuần chỉ về đây 3, 4 lần thôi.
- Ý em là anh Ian để em một mình trong ngôi biệt thự đó sao?
- Em ở với Kirito, hai người giúp việc. À, còn Anna nữa!
Tôi âm thầm thở phào, không biết anh Ian bận chuyện gì nhưng ít nhất anh ấy vẫn lo lắng cho Kana. Anh Ian không ở đó, lập tức tôi nghĩ đến Kirito, thằng bé là sự lựa chọn tốt nhất.
- Kana, em chuyển máy cho Kirito giúp chị.
Tôi hít sâu một hơi, rõ ràng tôi chỉ đang nói chuyện với một thằng bé 16 tuổi nhưng lại khiến tôi áp lực kinh khủng, nhất là khi nghe giọng nói bình tĩnh, già dặn trước tuổi của nó:
- Em nghe đấy!
- Kirito, em liên lạc được với anh Ian đúng không?
Một thoáng lặng im, tôi nghĩ nó đã gật đầu nhưng tôi không nhìn thấy. Tôi cũng không đợi nó trả lời mà vội vã nói tiếp.
- Em chuyển lời cho Ian là chị muốn nằm vùng!
- Hả?
- Kirito, chị biết chị không có năng lực bẩm sinh để có thể nằm vùng nhưng làm ơn nghe chị nói, chị rất nghiêm túc. Chị cần gặp trực tiếp anh Ian, chị sẽ nói chuyện cụ thể với anh ấy.
Một khoảng im lặng nữa trôi qua, tôi biết thằng bé đang cảnh giác, đắn đo nhưng lại không biết bên ấy xảy ra chuyện gì. Tôi chợt lo sợ.
- Kirito, có chuyện gì xảy ra vậy?
- Em có thể tin tưởng chị không? Ở đó có Giáo hội, đó là lý do chị gọi Ian.
Tôi sửng sốt, thật sự bội phục đầu óc của Kirito, không ngờ nó có khả năng suy đoán đến mức này. Tôi gật đầu dù biết nó không thể thấy, giọng rất chắc chắn:
- Có thể!
- Vậy được, hẹn gặp lại chị.
Tôi cúp máy, thở dồn dập, cảm thấy như cả thế kỷ vừa trôi qua. Dù sao cũng coi như trút được gánh nặng trong lòng, tôi quay lại món mì sốt kiểu Ý của mình. Có lẽ tôi sẽ sớm gặp lại Ian.
Chỉ là tôi không ngờ anh đến nhanh như vậy, lại đích xác trong phòng trọ của tôi luôn. Sáng sớm hôm sau, không, phải là lúc trời còn chưa sáng mới đúng, tôi đang ngủ vùi trong chiếc chăn bông ấm áp thì nghe tiếng gọi, như thể từ rất xa vọng lại nhưng xoáy thẳng vào trong não.
- Yuki!
Tôi bật dậy, là tiếng của anh. Tôi nghĩ mình đang mơ nhưng phòng khách bỗng vang lên tiếng gõ cửa. Tôi rón rén đi chân trần ra, tay cầm chắc con dao:
- Ai?
- Là anh.
Chất giọng lạnh lùng trầm tĩnh này tôi không thể nào nhầm được, mỗi khi nghe thấy nó là tôi cảm giác cả thế giới này không còn gì đáng sợ nữa. Tôi vội mở cửa, một cơn gió lạnh buốt lướt qua như những lưỡi dao khiến da tôi tê dại. Anh đứng trước cửa, cả người lạnh giá, chiếc áo ngoài ẩm ướt vì những bông tuyết.
- Anh vào đi, có ai đi cùng anh không?
Anh lắc đầu.
- Ở đây có Giáo hội đó, họ yên tâm để anh đi một mình à?
- Kirito đã cảnh báo anh rồi, nhưng càng nhiều người càng dễ bị chú ý. Nào, có chuyện gì muốn nói với anh?
Tôi chạy vào phòng lấy ra chiếc hộp mạ vàng để trước mặt anh.
- Ba mẹ em là Giáo hội.
Tôi đã tưởng tượng và ít nhất là mong chờ thái độ ngạc nhiên đến nhảy dựng lên của anh nhưng anh chỉ nhìn tôi và sau đó:
- Ồ, còn gì nữa không?
Còn gì? Anh còn mong chờ chuyện gì đáng ngạc nhiên hơn thế nữa. Tôi nhấc trong hộp ra một tấm ảnh ba mẹ chụp chung, đưa cho anh.
- Họ là tinh anh của Giáo hội, họ do Vampire giết phải không?
Khi hỏi câu này, tim tôi đập loạn xạ, ít ra đây cũng là ba mẹ tôi, tôi cũng có tình cảm với họ, tôi không hi vọng sau một câu trả lời, anh và tôi sẽ là kẻ địch. Anh nhìn kĩ tấm ảnh một lần nữa rồi dứt khoát:
- Không phải.
- Anh chắc không?
- Yuki, em biết vì sao San không tin Lancer không? Ông ta là một người giảo hoạt, những gì ông ta thể hiện ra bên ngoài chính là những thứ ông ta muốn em thấy. Nếu muốn biết sự thật, em phải tự mình tìm hiểu.
Ian ngả người ra ghế, nói rất chậm rãi, và anh biết từ trước đến giờ, tôi không khi nào nghi ngờ lời nói của anh. Còn tôi vẫn rất căng thẳng phân tích sắc mặt của ngài Hades đối diện mình.
- Anh không phản đối việc em muốn trà trộn vào Giáo hội?
- Yuki, nếu anh nói Giáo hội nguy hiểm, tàn nhẫn, em có rút lui không?
Tôi chậm rãi lắc đầu, đây không phải chỉ là việc giúp anh tìm ra kẻ phản bội mà còn tìm ra sự thật về cái chết của ba mẹ tôi nữa. Dù thế nào tôi cũng không chùn bước. Anh nhẹ nhàng mỉm cười:
- Con người vốn là như thế. Bình thường họ rất nghe lời nhưng đến thời khắc cần quyết định, họ sẽ có chính kiến của riêng mình, không dễ dàng lay chuyển được. Nhưng hứa với anh, em sẽ cẩn thận.
Tôi đang định nói cảm ơn thì anh nhào qua bàn, ép người tôi xuống thành ghế, một tay nâng cằm tôi lên, bắt tôi nhìn thẳng anh. Tư thế này thật khiến người ta dễ hiểu lầm.
- Em không có cảm giác anh đang lợi dụng em à?
Tôi dường như quên mất cách phản ứng. Ngón tay cái của anh miết dọc theo môi tôi.
- Vừa nãy anh đã nghĩ có lợi dụng em cũng không sao vì thà rằng em bị anh lợi dụng còn hơn để người khác lợi dụng em.
Anh cúi xuống, trong một thoáng tôi đã nghĩ anh sẽ hôn tôi nhưng lại ngập ngừng. Lần đầu tiên trong đời tôi thấy mình bạo dạn hơn cả lúc diệt quỷ, nắm lấy cổ áo anh, kéo xuống và ép môi mình lên môi anh. Anh có ngạc nhiên nhưng cũng thuận theo chiếc hôn dài rồi đoạt lấy quyền chủ động. Kết thúc nụ hôn chính thức đầu tiên, tôi đỏ bừng mặt nhưng không né tránh anh.
- Yuki, em có biết hành động lúc nãy là sao không?
Tôi gật đầu, cũng không hoàn toàn biết bản thân đang làm gì nữa.
- Vậy tại sao anh không đẩy em ra?
- Vì anh yêu em, Yuki à. Nhưng anh phải kiềm chế không cho em biết, không cho phép bản thân cuốn em vào thế giới nguy hiểm này. Em không nhận ra sao hả?
- Và..
- Nếu em cứ thế này, anh sẽ không kiểm soát được đâu.
- Chẳng sao cả.
Tôi xúc động nhìn anh nhưng lại đến lúc anh phải đi. Hóa ra không phải anh không yêu tôi mà anh làm tất cả cũng chỉ vì muốn bảo vệ tôi. San đúng, Miko cũng đúng, chỉ có tôi ngốc nghếch không nhận ra. Anh đứng dậy xoa đầu tôi:
- Đừng cho ai biết anh đến đây.
Anh tự lấy móng cứa vào đầu ngón tay một vết sâu rồi quẹt ngang ngón tay đầy máu qua môi tôi. Máu của anh có vị rất đặc biệt. Anh mỉm cười khi thấy tôi sửng sốt:
- Lúc nào nguy hiểm cứ gọi, anh sẽ nghe thấy.
Anh nhanh chóng khuất sau cánh cửa, tôi cũng không biết anh đã đi như thế nào nhưng rất vội vã. Tôi nhìn trong tay mình có một mẩu giấy nhỏ "Hãy thuyết phục San và Miko vào Giáo hội cùng em, như vậy em sẽ an toàn hơn."
Tôi đốt mảnh giấy ngay sau khi đọc xong, vỗ ngực để bản thân bình tĩnh lại trước khi Miko tỉnh dậy, nhưng tôi lại muốn hét lên: Ian rốt cuộc cũng nói anh ấy yêu tôi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...